Chương 4
Avatar Khung avatar
33996 Chữ

16

Bọn ta chưa kịp đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, tình thế nghiêm trọng lại ập đến trước mắt.

Việc này là do hai người làm, nhưng ngôi vua chỉ có một.

Ta không nhịn được nhắc nhở Trần Bình: "Triệu Văn Hàn không phải kẻ chịu khuất phục dưới người khác."

Trần Bình im lặng. Hắn chỉ cụp mắt, vò tay, không biết đang nghĩ gì.

Ta tưởng cái đầu gỗ của hắn lại bị rỉ sét rồi, nên đành nói rõ ràng từng lời một nhét vào tai hắn.

"Bàn về uy vọng, Triệu Văn Hàn làm quân sư cho Ngô Trí bao nhiêu năm rồi. Nhưng hắn ta chỉ bày mưu tính kế, chưa từng tắm máu chiến đấu, đồng sinh cộng tử với các tướng sĩ, tất nhiên không bằng chàng. Nhưng hắn ta nắm giữ triều chính nhiều năm, bàn về mưu lược chàng không nhìn xa trông rộng, bao quát toàn cục bằng hắn ta. Còn bàn về mưu kế. . ."

Ta bĩu môi, hận rèn sắt không thành thép nhìn Trần Bình, chê bai: "Lời ta nói khó nghe, tạm thời không nói nữa. Tóm lại…"

Giọng ta trầm xuống, sự dữ tợn quyết liệt năm xưa khi tranh giành thức ăn với chó hoang lại bùng phát trong xương tủy, hiện lên trên gương mặt.

"Không thể giữ lại hắn ta!"

Trần Bình thở dài: "Làm sao ta không biết không thể để lại Triệu Văn Hàn, chỉ là ta sợ quá gấp gáp tuyệt tình, sẽ làm lạnh lòng huynh đệ."

Ta nhíu mày, hừ lạnh.

"Trần Bình, bây giờ ngươi nói với ta về tình nghĩa huynh đệ à? ! Đây không phải lúc ngươi vì đại nghiệp quốc gia, vì đời sống bách tính mà tiến lên không chút do dự sao? !"

Trần Bình có vẻ rất khó xử, ấp úng nói: "Nhưng A Niệm, có những việc. . ."

"Có những việc!" Ta ngắt lời hắn, ánh mắt rực sáng: "Chỉ có giết hắn ta mới có thể tiếp tục."

Rồi ta quay người ném cây cung bạc treo trên tường xuống trước mặt Trần Bình.

Đây là cây cung Trần Bình đặc biệt làm để phòng khi hắn không có mặt, có kẻ thù quân địch nhân cơ hội báo thù ta.

Trước kia người là dao thớt, ta là thịt cá, ta chỉ có thể dùng nó để tự vệ tránh họa. Nhưng bây giờ tình thế không rõ ràng, thay vì dao kề cổ, không bằng ra tay trước giành ưu thế.

Dùng cây cung bạc và mũi tên nhọn này mở ra một vùng trời đất thuộc về bọn ta!

Dù sao cái thứ cầu kỳ gọi là sử sách hay là cứt chó gì đó mà Lâm Sơ Đường nói, chẳng phải cũng phải là người sống sót mới có thể viết sao!

"Trần Bình."

Ánh nến treo cao chiếu sáng vẻ điên cuồng trên mặt ta, những tia lửa bắn tung tóe đốt cháy tham vọng trong mắt ta.

Ta từng chữ quyết liệt: "Ta không muốn sống những ngày thấp thỏm lo âu như thế này nữa!"

Nói xong, ta không để hắn từ chối, nắm tay hắn đặt lên cây cung bạc.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng mê hoặc trong mắt ta như ngọn lửa bốc cao, thiêu rụi sự do dự chần chừ trong mắt Trần Bình.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Trần Bình nắm chặt cây cung.

Nhưng dù sao người đọc sách vẫn là người đọc sách, đầu óc vẫn nhạy bén hơn. So với việc Trần Bình ngờ nghệch liều mạng khi làm phản, Triệu Văn Hàn thông minh hơn nhiều.

Ngay khi hai người hợp lực làm phản, hắn ta đã ra lệnh cho thân tín nhân lúc tình hình hỗn loạn cướp sạch kho tiền kho vũ khí của Ngô Vương cung và chiếm đoạt tất cả tàu thuyền. Giờ đây, biết mình không địch nổi, hắn ta càng vượt sông xuống phía Nam trong đêm.

Triệu Văn Hàn tự xưng là Triệu Vương, phái sứ giả nói với Trần Bình chia đôi lãnh thổ cai trị.

Dù Trần Bình nắm giữ quân đội, nhưng do thuế ruộng chưa đủ, khó có thể đi xa.

Thêm vào đó, trong lãnh thổ Ngô quốc vừa thay đổi triều đại, lòng dân bất an, cần phải nhanh chóng ổn định. Lúc này tất nhiên Trần Bình không có tâm trí và sức lực để truy đuổi hắn ta.

Hơn nữa, hoàng thất phía Nam vẫn luôn nhòm ngó. Nếu tùy tiện tiến lên, e rằng cả hai bên đều sẽ trở vật trong tay của hoàng thất. Bất đắc dĩ, Trần Bình chỉ có thể chấp nhận đề nghị của Triệu Văn Hàn.

Khác với các đời vua trước đặt đô thành ở trung tâm, lấy các thành trì xung quanh làm tường đồng vách sắt để bảo vệ hoàng thất. Trần Bình đặt đô thành ở thành An Dương, nơi ngoài cùng của lãnh thổ.

Đối mặt với sự can ngăn của mọi người, Trần Bình kiên quyết nói: "Ta sinh ra là dân, ra trận chiến đấu cũng là để bảo vệ dân! Làm sao có thể. . ."

"Có thể. . ."

Trần Bình gãi đầu ngượng ngùng, rõ ràng hắn đã quên mất lời mưu sĩ dạy từ đêm qua, đành liều lĩnh nói: "Dù sao lão tử không chịu rúc trong cái mai rùa chờ người ta đến giết, muốn chết, lão tử sẽ chết trước tiên!"

Chu Phó tướng bên cạnh vội vàng giải thích: "Ý của Tướng quân là hiện nay tình hình hỗn loạn, lòng dân bất ổn. Nếu áp dụng chính sách mềm mỏng, nói vài câu sáo rỗng như trước đây, chắc chắn không thể an ủi được bách tính triệt để."

"Chỉ có đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm, để bách tính thấy được can đảm và quyết đoán của tân vương, để họ hiểu rằng tân vương khác với các đời vua trước, trong mắt ngài có chúng sinh, mới có thể ổn định lòng dân, sau đó cũng dễ triển khai các chính sách dân sinh."

"Đúng đúng đúng! Ý ta là như vậy!" Mắt Trần Bình sáng lên, tự tin ưỡn ngực: "Chỉ cần lão tử còn một hơi thở, sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn!"

"Được rồi!" Không đợi mọi người lên tiếng, Trần Bình đập bàn quyết định: “Cứ An Dương đi! Ai còn lải nhải, phạt quét chuồng ngựa một tháng!"

Nói xong, hắn sợ có người liều mạng, vội vàng thêm một câu: "Mỗi ngày không quét đủ một trăm cân không được ra ngoài!"

17

Về việc định đô ở An Dương, ta không có gì để nói. Thậm chí, ta rất vui vì sắp được trở về. Dù sao, ngày ngày ngồi trong Ngô vương cung này. Nghe đám phu nhân thế gia kia trái một câu khen ngợi, phải một câu lấy lòng. Vòng vo nửa ngày cũng không nói đến trọng tâm, thật sự khiến ta sốt ruột muốn chết. Vì vậy, những ngày chuẩn bị về An Dương, ta vô cùng phấn khởi.

Ta đang nghĩ, là nên cùng Hồng Tiêu nắm tay nhau đến Bách Phương các thử loại phấn son mới trước. Hay là kéo Trần Bình đến quầy hàng của Vương lão thái ở phố Tây ăn bát hoành thánh. Hoặc là, dẫn hắn đến rạp hát ở Bát Ly câu nghe kịch ba ngày ba đêm.

Tóm lại, có quá nhiều việc có thể làm. Ai bảo ta và hắn, chưa từng cùng nhau dạo chơi thành An Dương chứ!

Chỉ nghĩ đến thôi, ta đã bật cười thành tiếng. Nhưng ta quên mất, bây giờ ta là Vương hậu rồi, ta không thể tùy ý làm bậy nữa. Ta có trách nhiệm, nghĩa vụ mà ta không thể không gánh vác.

Nhưng ta chưa từng đọc sách, cũng không biết quản lý sổ sách, càng không biết làm thế nào để quản lý nội vụ trong cung. Ta không biết được mấy chữ to, chỉ có thể đếm đi đếm lại số vàng.

Lần đầu tiên, ta cảm thấy vô cùng bất lực. Ta than phiền với Trần Bình, ta nói, ta không biết phải làm thế nào để làm Vương hậu.

Trần Bình ôm chặt ta, nhẹ nhàng an ủi: "Rất đơn giản thôi. Nàng cứ xem họ như đống vàng kia của nàng, hãy trân trọng, bảo vệ họ."

Ta nghi ngờ: "Trần Bình chàng đang nói nhảm gì vậy! Ta hỏi làm thế nào để làm Vương hậu, chàng lại lảm nhảm những thứ này. Thật là! Có muốn cắt tai đi không!"

Trần Bình vẫn cười tươi, kiên nhẫn nói: "Ta nói thật đấy, A Niệm, ta đã bao giờ lừa nàng chứ? Qua bao triều đại đều không thiếu những người quản lý tài giỏi, bách tính đã quá quen thuộc rồi. Họ cần, là người thật lòng đối đãi với họ. Chỉ cần dùng tâm, năng lực kém một chút thì sao chứ. Hơn nữa, chẳng phải còn có các nữ quan phụ tá nàng sao?"

Ta nhìn Trần Bình đang thao thao bất tuyệt, đảo mắt.

"Nói!" Ta túm lấy tai hắn: "Những lời hay ho thế này là ai dạy chàng? !"

Mặt Trần Bình đỏ bừng, cười hề hề, giơ ngón cái về phía ta.

"Vẫn là A Niệm nàng tinh mắt! Đúng là Chu Phó tướng dạy, nhưng ta cũng có ý đó." Trần Bình gãi đầu ngượng ngùng: "Chỉ là lời nói không êm tai bằng người ta."

Nói xong, Trần Bình chớp mắt nhìn ta với vẻ mặt lấy lòng: "A Niệm, ta cũng chỉ muốn nàng vui thôi mà."

Ta quay đầu hừ một tiếng, khóe mắt đuôi mày lại lộ ra chút ý cười.

"Xem như chàng còn chút lương tâm!"

"Được rồi." Ta thuận tay cầm lấy một thỏi vàng giấu dưới gối: "Không phải chỉ cần xem họ như vàng sao, có gì khó đâu."

"Ta thử xem, ta thử xem. . ."

Ta nhìn chằm chằm vào thỏi vàng, cố gắng đưa hình ảnh bách tính vào đó.

Một lúc sau, ta chậm chạp nhận ra: "Trần Bình, chàng chắc chắn không phải họ đến để tiêu vàng của ta chứ? !"

18

Họa vô đơn chí. Tân vương đã lập, nhưng hậu cung lại trống rỗng. Những đại thần thế gia đang đâm đầu muốn đưa nữ nhi vào cung bắt đầu lấy chuyện con nối dõi làm lý do.

Họ cho rằng, chuyện truyền nối hương hỏa, nối dõi tông đường là việc lớn mà sẽ không nam nhân nào từ chối. Huống chi, Trần Bình thực sự có ngôi vua, thậm chí là ngôi Hoàng đế phải kế thừa.

Nhưng thân thể ta đã hỏng từ lâu, khó sinh nở trở thành lỗi của ta, cũng trở thành nhược điểm con dao trong tay họ, thậm chí trở thành viên gạch lót đường, bậc thang để họ đưa nữ nhi vào cung.

Đêm đó, màn đêm đặc quánh dinh dính như dây leo quấn quanh, đẩy lùi ánh nến, phủ kín đại điện. Trong màn che, ta ghé vào vai Trần Bình, nhẹ nhàng thở dốc.

"Trần Bình." Ta cắn môi, cụp mi: "Hay là. . . hay là chàng nghe lời họ đi, cưới thêm một người. Họ nói đúng, chàng làm Vương thượng, có gia có nghiệp. Không có người nối dõi, còn ra thể thống gì?"

"Nhưng mà!" Ta nhướng mày, nuốt ngược nước mắt và nỗi đau vào trong, đanh đá nói: "Chỉ được một thôi! Nhiều nhất là một! Nhiều hơn. . ."

Trái tim ta như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, giọng nói có tiếng nức nở.

Ta khó khăn cất lời: "Nhiều hơn, ta nhìn thấy chóng mặt!"

Trần Bình nhìn chằm chằm vào ta, trong đôi mắt sóng tình chưa tan bỗng lóe lên vẻ oán trách.

Hắn hé môi.

Khoảnh khắc tiếp theo, như một sự trả đũa, hắn cắn mạnh vào cổ của ta.

Ta đau đến mức rên rỉ, nhưng Trần Bình vẫn không chịu buông ra. Hắn cứ cắn một cách hung hăng như vậy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống ta mới chịu thôi.

"Trần Bình!" Ta tát mạnh hắn một cái, tức giận không thể kìm nén: "Chàng bị điên à!Cho chàng lấy thêm phòng mà ta còn phải chịu tội!"

"Thường Niệm." Trần Bình lau đi vết máu trên môi, khàn giọng nói: "Chúng ta làm phu thê bao nhiêu năm rồi, ta đối xử với nàng thế nào, trời đất chứng giám, nàng càng rõ hơn ai hết!"

"Sao thế?" Trần Bình bỗng đỏ hoe mắt: "Có phải là ta đối xử với nàng chưa đủ tốt, khiến nàng không nhìn thấy tấm chân tình của ta! Thế nên, nàng muốn đẩy ta cho người khác!"

"Thường Niệm!" Trần Bình, một đại hán vạm vỡ, ấm ức mà rơi nước mắt tách tách: "Khi chúng ta bái đường, chúng ta đã nói rồi, một đời một kiếp, không bao giờ chia lìa. Kiếp này chúng ta còn chưa sống hết. . ."

"Nhưng ta không thể sinh con!" Ta tan vỡ lên tiếng, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt: "Cả đời. . ."

Ta nhìn về phía Trần Bình, cảm xúc vốn phập phồng không yên trở nên bình tĩnh lạ thường trong giây phút này.

Trong thoáng chốc, ta như quay trở về đêm mười năm trước. Trần Bình tràn đầy chân tình. Nhưng chắn giữa bọn ta là thực tại tàn khốc, là thế đạo lạnh lùng. Ta chỉ có thể vô tình từ chối.

Cuối cùng, môi ta khẽ mấp máy.

Không giống như đêm đó ta đã hét lên điên cuồng, giờ đây ta chỉ còn đầy tuyệt vọng sau khi đã cam chịu: "Cũng không được."

Nói xong, ta quay đầu đi, lau nước mắt, giấu hết mọi tiếc nuối và đau buồn dưới đầu ngón tay.

"Nhưng ta không quan tâm!" Trần Bình ôm chặt ta vào lòng, nước mắt rơi đầy đầu vai ta: "Ta làm Vương thượng là để tạo phúc cho chúng sinh, không phải để họ chỉ tay năm ngón vào chuyện của chúng ta!"

"Thường Niệm," Trần Bình nghiến răng, giọng đầy vẻ khẩn cầu đau đớn: "Ta chỉ muốn sống cả đời với nàng như thế này thôi!"

Đột nhiên va vào lồng ngực cứng rắn của Trần Bình, ban đầu ta sững sờ. Ngay sau đó, vòng tay ấm áp, nhịp tim quen thuộc, cùng với gã ngốc đang ôm chặt lấy ta bỗng làm ướt đẫm khóe mắt ta.

Ta đau đớn khóc thành tiếng.

"Chàng tưởng ta muốn quan tâm sao! Nhưng cuộc sống. . ." Ta nghẹn ngào: "Đã không còn là của riêng chúng ta nữa!"

19

Nghe xong, Trần Bình không nói gì nữa. Hắn vỗ nhẹ vào lưng ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ. Dần dần, ta khóc đến khi thiếp đi. Trần Bình vẫn không dừng tay, cứ thế ôm ta ngồi cho đến tận sáng.

Đến giờ Thìn, hắn nhẹ nhàng lay ta dậy.

Trần Bình không nói gì. Hắn chỉ nhanh nhẹn giúp ta mang giày tất, thắt chặt áo ngoài, rồi nắm ta ta ra ngoài.

Hắn đưa ta đến Trường Bình lâu. Đây là tòa lầu cao nhất ở An Dương, nhìn xuống có thể thu vào tầm mắt toàn thành.

Ta hỏi hắn: "Ngày thường chàngi bận đến nỗi không có thời gian cùng ta đi ăn một bát hoành thánh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đưa ta đến đây? Chẳng lẽ là?"

Ta nhướng mày, sóng mắt chuyển động, trêu chọc: "Cái đầu gỗ này đã thông minh ra rồi sao? Muốn học người ta có phong cách à? Đưa ta đi ngắm bình minh, hoàng hôn, nhìn thủy triều lên xuống, khói bếp lượn lờ hả?"

"Còn gì nữa không?" Trần Bình mở miệng: "A Niệm, nàng còn nhìn thấy gì nữa?"

"Hả?” Ta nghiêng đầu, nhìn dòng người nhốn nháo dưới lầu nơi, buột miệng nói: "Còn có người nữa chứ!"

"Trần Bình? !" Ta nhíu mày, khó tin nhìn về phía hắn. "Không phải chàng đưa ta đến đây để xem người đấy chứ? Nhiều người như vậy có gì hay mà xem! Sao? ! Chàng không có một cái lỗ mũi hai con mắt à? !"

"Đúng vậy! Chúng ta đến đây chính là để xem người." Trần Bình thành thật gật đầu, thuận thế vòng tay ôm lấy vai ta, cùng ta nhìn xuống đám người đông đúc dưới lầu.

"A Niệm, nàng cũng nói có nhiều người như vậy. Đã nhiều như thế, chắc cũng không thiếu con cháu của ta đâu!"

"Nhưng người kế vị. . ."

Trần Bình ngắt lời ta: "Đừng nghe đám mệnh phụ ghen tị đó nói nhảm! Người chết như đèn tắt, ai còn quan tâm đến chuyện hậu sự! Huống chi ta vất vả giành thiên hạ này, cũng đâu phải vì con cháu đời sau hưng thịnh, muôn đời vô ưu gì! Ta chỉ muốn cho bách tính của chúng ta được ăn no mặc ấm, không còn bị bọn cẩu quan ức hiếp nữa!

Ta đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi, dù ta có con cái, thì vị trí này cũng là để ai có khả năng cho bách tính sống tốt hơn thì người đó ngồi! Không vì gì khác, chỉ để mình được an tâm! Hơn nữa…"

Trần Bình cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống bách tính càng thêm vui vẻ dịu dàng: "Chẳng phải nói yêu dân như con sao? Chỉ cần chúng ta đối xử tốt với họ," Trần Bình vừa nói vừa vung tay, vô cùnghào sảng: "Thì tất cả bọn họ đều là con của chúng ta!"

"Phụt!"

Ta vốn mặt mày ũ rũ, lập tức không nhịn được cười.

Ta chỉ xuống dưới lầu nơi có một bà lão tóc bạc da đồi mồi tám mươi tuổi, cố ý hỏi: "Vậy bà ấy cũng là con à!"

Trần Bình mặt không đổi sắc: "Cũng là."

Ta cười đẩy Trần Bình một cái, mắng hắn: "Chàng thật biết chiếm hời của người khác!"

Trần Bình ôm ta vào lòng, cười toe toét vui vẻ nói: "Vậy chúng ta không nạp phi tần nữa nhé?"

Ta bĩu môi, lầm bầm: "Mặc kệ chàng!"

Nói xong, ta kéo Trần Bình đến tiệm hoành thánh của Vương lão thái ở phố Tây để ăn hoành thánh.

Nhìn Trần Bình thành thạo lau ghế, lấy bát, đưa thìa cho ta, ta chỉ thấy những sợi chỉ vàng thêu trên tay áo hắn đột nhiên chói mắt đến đến lạ.

Ăn được một lúc, bỗng nhiên, nước mắt ta rơi xuống.

Ta cúi đầu, nói lí nhí: "Trần Bình, đừng đối xử tốt với ta như vậy nữa."

"Cứ mãi đối xử. . . Đối xử. . ."

Tay ta nắm chặt thìa, nghẹn ngào không nói nên lời.

Hồi lâu sau, ta nhìn hoành thánh trong bát dần nguội đi, lớp da bên ngoài đã thành một đống mới nói: "Cứ mãi đối xử tốt với ta như vậy, ta sẽ mềm lòng mất. Ta vốn nổi tiếng là ý chí sắt đá mà!"

"Chàng. . ." Nước mắt ta tuôn rơi càng dữ dội hơn: "Chàng không được thay đổi ta!"

Ta càng khóc càng khó chịu, cảm xúc trong lòng không thể nào giải tỏa được.

Ta không biết mình đã làm sao nữa. Rõ ràng ta đã từng nghe những lời khó nghe hơn, đã trải qua những đối xử tàn nhẫn đau đớn hơn. Mỗi lần như vậy, ta đều không để tâm, chỉ cố gắng tiến về phía trước. Chỉ có lần này, nhìn họ ép buộc Trần Bình. Trong lòng ta đau đớn không thôi.

Ta muốn, nghĩ cho Trần Bình nhiều hơn một chút. Nhưng không nên như vậy! Ta nhớ rõ… Ta là một nữ nhân tư lợi ích kỷ mà!

20

Tiếng khóc của ta trong đám đông ồn ào trở nên đặc biệt chói tai. Mọi người không khỏi liên tục ngoái đầu nhìn ta.

Bỗng nhiên, có ai đó nhét vào miệng ta một viên kẹo. Ta theo phản xạ cúi đầu xuống, một đứa trẻ bốn năm tuổi đang cố gắng kiễng chân lau nước mắt cho ta.

Nó nói bằng giọng ngây ngô: "Vương hậu, đừng khóc, cho người ăn kẹo. Kẹo này ngọt lắm."

Vị ngọt lan tỏa trong miệng, ta có chút bối rối nhìn đứa trẻ trước mặt.

"Tại sao. . ." Ta không kìm được hỏi: "Tại sao lại cho ta kẹo?"

Rõ ràng bọn ta chẳng có quan hệ gì. Tại sao lại vô cớ cho đi như vậy?

"Bởi vì Vương hậu đối xử với chúng con rất tốt mà!"

Đứa trẻ trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mẹ của con nói, nếu không phải Vương thượng giảm thuế, người lại thỉnh thoảng giúp đỡ các thương hộ trong thành. Nói không chừng mẹ không nuôi nổi con, chỉ có thể mang con cho người khác."

"Làm người phải biết ơn báo đáp."

Ta hơi sửng sốt.

Hóa ra ngoài Trần Bình ra, trên đời này vẫn còn người quan tâm đến ta, lo lắng cho ta, nhớ đến ta.

Nước mắt không kìm được lại rơi xuống từ khóe mắt.

Thấy ta khóc, đứa trẻ quay đầu la lớn: "Mẹ ơi, mẹ nói dối! Vương hậu ăn kẹo rồi vẫn khóc!"

Phụ nhân trẻ tuổi ở quầy đậu phụ đối diện bất lực nói: "Vậy con không thể cho Vương hậu thêm vài viên sao? Con là đứa trẻ nhỏ chỉ có thể ăn một viên, nhưng Vương hậu là người lớn, Vương hậu phải ăn hai viên! Con chỉ cho Vương hậu một viên thì tất nhiên Vương hậu sẽ không vui rồi!"

Nghe vậy, đứa trẻ đầy đau lòng móc ra viên kẹo cuối cùng từ túi vải bên hông.

"Vậy Vương hậu, chúng ta nói rồi đấy nhé." Nó luyến tiếc nhét viên kẹo vào tay ta, cố gắng nhìn lên ta: "Ăn hết viên này rồi, không được khóc nữa."

"Ta. . ."

Ta vừa định nói ta không ăn, định trả lại kẹo cho nó.

Đứa trẻ như đã đoán trước. Thấy ta giơ tay, nó vội vàng quay người, chạy nhanh về phía đối diện. Chỉ trong chốc lát, đã lẫn vào trong đám đông.

"Không phải, cái này. . ."

Ta đứng dậy định trả lại kẹo cho nó, nhưng phát hiện xung quanh đã bu đầy người.

Họ không nói gì, chỉ thấy, trong mắt là thiện ý rõ ràng.

Ngay sau đó, có người lấy dưa bở tươi trong sạp dưa ra, có người bưng bánh nướng vừa mới làm xong còn nóng hổi, thậm chí có người mang đến cả một con gà, còn có người. . .

Tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức để làm ta vui.

Cái bàn gỗ nhỏ lập tức chất đầy đồ. Cuối cùng, là một bát hoành thánh nóng hổi bốc khói.

Trần Bình đưa đến trước mặt ta, rồi lại lấy bát hoành thánh đã nguội của ta cho mình.

Hắn ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khen ngợi không rõ tiếng về tay nghề của chủ quán.

Đến khi ăn hết một bát, Trần Bình lo lắng nói: "Vậy phải làm sao đây?"

"Ta chỉ thích nàng thôi."

Hắn gãi đầu, cười ngốc nghếch với ta.

"Chỉ muốn đối xử tốt với nàng cả đời!" 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.