Tôi là cô gái chung thủy và ngoan ngoãn nhất bên cạnh Phó Thừa Hựu, Thái tử gia nhà họ Phó.
Dù anh ta làm tổn thương tôi thế nào, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi.
Cho đến lần cuối cùng, anh ta sẵn sàng chi một khoản tiền lớn cho Lọ Lem của mình.
Nhưng lại keo kiệt đến mức không chịu cho tôi vay năm mươi nghìn để cứu mạng.
Tôi đau lòng chán nản ném chiếc nhẫn, quay lưng bỏ đi.
Bạn bè khuyên anh ta nên dỗ dành tôi trở về.
Phó Thừa Hựu cười một cách lơ đãng: "Vội cái gì, chưa đến một ngày, cô ấy sẽ tự khắc trở về."
Đến ngày thứ ba, anh ta cuối cùng không chịu được nữa và gọi điện cho tôi:
"Chơi đủ rồi thì mau về nhà đi."
Nhưng điện thoại vang lên lại là giọng nói của một người đàn ông mà anh ta quá quen thuộc.
"Nhỏ tiếng thôi, tối qua Sương Sương mệt quá, hiện vẫn đang ngủ, đừng làm ồn khiến cô ấy thức dậy."
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
Chia sẻ đánh giá về bài viết