11
Nghe xong, ta bình tĩnh đến lạ thường.
Ta chỉ hỏi: "Vậy sau khi chuộc thân thì sao?"
Trần Bình sững sờ, lắp bắp đáp: "Sau... sau đó là sao?"
Ta khẽ cười, giữa mi mắt xinh đẹp tuyệt trần thoáng hiện vẻ bi thương. Quả nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sau này.
Cũng phải thôi!
Ta tự chế giễu bản thân.
Tuổi trẻ bồng bột, nhiệt huyết dâng trào, luôn tưởng rằng phồn hoa như gấm trước mắt sẽ mãi đồng hành trên con đường rộng mở phía trước. Lại không biết việc đời gian nan, thiên tai nhân họa mới là thái độ thường thấy. Không trách hắn được, chỉ trách thế đạo này bất nhân bất nghĩa.
Ngay sau đó, ta lặp lại câu hỏi: "Ta hỏi, sau khi chuộc thân rồi thì sao? Trần Bình, ngươi có nghĩ đến việc, trong thế đạo này, mạng người còn rẻ hơn cỏ rác! Chuộc thân thì dễ, nhưng sau khi chuộc thân rồi thì sao?"
Ta chất vấn hắn: "Sau khi chuộc thân, ngươi định cho ta cuộc sống như thế nào, ngươi đã nghĩ đến chưa?! Hay là,,,"
Ta nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi muốn ta theo ngươi chịu khổ, sống cuộc đời lưu lạc, không biết ngày mai ra sao?! Không thể được!"
Ta dứt khoát rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn.
"A Niệm..."
Bàn tay Trần Bình giơ lên rồi lại buông xuống, vẻ mặt thất thần. Hắn cụp mắt, trong mắt tràn đầy mất mát.
Ta không chịu nổi vẻ mặt tủi thân này của hắn.
Nhướng mày, ta dùng gương mặt yếu đuối nhất để thể hiện vẻ lạnh lùng cứng rắn nhất.
Ta nói: "Trần Bình, ngươi cũng không cần phải làm ra vẻ như vậy. Ngươi muốn có mỹ nhân bên cạnh, hồng tụ thêm hương, biết nóng biết lạnh, đó là chuyện thường tình. Nhưng ta từ chối ngươi cũng đâu có trái với đạo lý!Ta là kỹ nữ đấy."
Tấm lụa mỏng trên vai trượt xuống, để lộ mảng lớn dấu vết hoan ái.
Ta thản nhiên để lộ ra, ánh mắt không tránh né nhìn thẳng vào Trần Bình, tiếp tục nói: "Bị ngàn người cưỡi vạn người đè, luôn thấp kém hơn các ngươi một bậc. Nhưng ta sống đến ngày hôm nay, cũng đã chịu nhiều đau khổ, khóc cạn nước mắt rồi! Thuở nhỏ ta cửa nát nhà tan, phải tranh giành thức ăn với chó hoang! Sau đó lưu lạc khắp nơi, bị bán vào thanh lâu, mất đi danh tiết trong sạch quý giá nhất của nữ nhi gia. Ngươi nghĩ ta bằng lòng sao?! Ta sẽ không ấm ức sao?! Ta cũng là nữ nhi tốt của người ta mà!"
Giọng nói của ta không khỏi có thêm phần phẫn nộ: “Nói đến ấm ức thì ta còn ấm ức hơn tất cả mọi người! Nhưng ta phải sống! Ta phải liều mạng mà sống! Cha mẹ ta nhịn đói để dành miếng ăn cuối cùng cho ta không phải để ta tự oán tự trách! Ta không dễ dàng gì mới leo lên được vị trí hiện tại, ngươi là cái thá gì! Dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ từ bỏ tất cả hiện tại để theo ngươi trải qua một tương lai mờ mịt!"
"Thường Niệm ta…"
Ta thẳng lưng, ánh mắt kiên định, giọng nói quyết liệt.
"Muốn sống, thì chỉ có thể sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Ngươi cho không nổi, thì đừng có tới hại ta!"
Nói xong, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Ta ấn ấn đầu ngón tay hơi tê, trong lòng ảo não. Đây không phải thái độ mà một kỹ nữ nên có đối với ân khách. Nếu theo bình thường, ta nên thuận theo hắn nói vài câu mềm mỏng tình thế bất đắc dĩ, dỗ dành để người ta cho ta thêm ít vàng bạc mới là đúng đạo. Nhưng lúc này không hiểu sao, đối diện với Trần Bình, ngọn lửa trong lòng ta cứ bùng lên không ngừng. Có lẽ là vì thất vọng chăng.
Nếu hắn có thể cho ta một câu trả lời tốt hơn, có lẽ trái tim đang bắt đầu tan chảy của ta sẽ thực sự rung động vì hắn. Nhưng ta chợt nghĩ lại. Trần Bình sắp phải đi rồi, chuyện này có gì đáng để ta bận tâm chứ!
Lập tức, ta ưỡn thẳng lưng.Ngước mắt, ta định đối mặt với giông bão của hắn. Dù sao, có nam nhân nào chịu nổi khi bị trách móc mấy câu như đâm vào tim như vậy.
Nhưng Trần Bình chịu được. Hắn đứng im như một cây cọc gỗ không biết nóng lạnh đau đớn.
"Thì ra là vậy..."
Trần Bình lẩm bẩm, có vẻ đang suy ngẫm: “Là lỗi của ta."
Ta sửng sốt.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của ta, Trần Bình nói: "Tại ta đầu óc ngu độn, suy nghĩ quá ít. Vậy khi ta có thể cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn thế này, nàng có thể theo ta không?"
Giọng Trần Bình rất nhẹ, như đang dỗ dành, lại như đang khẩn cầu.
Cổ họng ta nghẹn lại, lòng đầy chua xót.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của hắn, ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, miệng đã thốt lên:
"Được."
12
Trần Bình vừa đi đã là hai năm. Ta vẫn tiếp khách như thường. Chỉ là thỉnh thoảng, qua đám đông ồn ào náo nhiệt, ta mơ hồ nhìn thấy gã lính ngốc mặt đầy ngây thơ, khi thấy cảnh xuân tươi đẹp này còn căng thẳng hơn cả lên chiến trường.
Ta không khỏi cười khổ lắc đầu. Chê người ta ngốc, sao mình cũng ngốc như thế!
Trần Bình, một cái tên bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ta vậy mà đang mong chờ hắn có thể tạo ra kỳ tích gì chứ?!
Nhưng hắn đã làm được…
Vào một ngày hè, Trần Bình lại xông vào thế giới của ta, mang đến biến số đảo lộn cuộc sống lặp đi lặp lại của ta. Lúc đó, tiếng hét chói tai của Hồng Tiêu vang vọng khắp Xuân Mãn Viên. Chưa kịp nghe tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, nàng ấy đã kéo tay ta chạy như bay ra trước cổng Xuân Mãn Viên.
"A Niệm, ngươi... ngươi nhìn xem ai đến kìa?!"
Hồng Tiêu thở hổn hển, nhưng giọng nói không giấu nổi sự phấn khích.
"Ai vậy..."
Ta vô thức ngẩng đầu lên.
Người trước mặt đang cưỡi con ngựa cao to, áo bào trắng giáp bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang, rực rỡ huy hoàng tựa như thần tiên giáng trần. Trong thoáng chốc, đồng tử đột ngột co lại.
Trần Bình!
"A Niệm!"
Trần Bình nhảy xuống ngựa, gương mặt cứng rắn vì bị gió sương đao kiếm mài giũa bỗng trở nên mềm mại khi nhìn thấy ta. Hắn vội vàng bước lên phía trước, nhưng dừng lại khi cách ta hai ba bước.
"A Niệm, bây giờ ta là Trung lang tướng rồi."
Trần Bình xoa xoa ngón tay, có vẻ căng thẳng: “Ta có bổng lộc, còn mua được nhà cửa, ta có thể cho nàng cuộc sống tốt hơn bây giờ."
"Vậy thì sao?"
Kìm nén sự xúc động, ta cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
"Vậy thì..."
Trần Bình nuốt nước bọt, ánh mắt bùng lên sự rạng rỡ tương tự như đêm hai năm trước, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
"Vậy nàng có thể lấy ta được không! Ta thực sự thực sự thực sự rất muốn cưới nàng!"
Ầm!
Giọng Trần Bình rất lớn, như tiếng chuông đồng vang dội làm rung động trái tim đang hân hoan của ta. Từng nhịp, từng nhịp một. Không kìm được, đập thình thịch.
Ta nghe thấy giọng mình hỏi: "...Cưới?"
Không phải chuộc, mà là cưới.
"Trần Bình... ngươi... ngươi muốn cưới ta?!"
"Đúng vậy." Trần Bình gật đầu: “Ta muốn cưới nàng."
Hắn tiến lên một bước, giơ tay về phía ta.
"Thường Niệm, nàng có bằng lòng lấy ta không?"
Nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đầy chai sạn này, lý trí của ta dần dần trở lại. Ta chưa bao giờ ghét bỏ thân phận của mình. Nhưng tình yêu của Trần Bình quá nồng nhiệt và vĩ đại, đến nỗi ta luôn muốn dùng những gì tốt đẹp nhất để xứng với hắn. Còn ta vật lộn trong bùn lầy, khổ sở cầu sinh bao nhiêu năm. Vô cùng bẩn thỉu, dù có tốt đến mấy cũng vẫn là thân phận thấp hèn.
Cụp mắt, ta mặt mày lúng túng nói: "Nhưng ta không phải là nữ tử nhà lành."
"Vừa hay!"
Giọng Trần Bình hơi cao lên, bỏ qua những lời bàn tán xung quanh, hắn cúi xuống nhìn vào mắt ta.
"Ta cũng đâu phải người đứng đắn gì!"
"Trần Bình, ngươi phải suy nghĩ kỹ..."
Suy nghĩ kỹ, cưới ta sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào. Dù sau này hắn có công lao hiển hách đến đâu, vẫn sẽ có người chỉ trỏ sau lưng hắn. Nói hắn không biết phân biệt, bỏ qua nữ tử nhà lành để cưới một kỹ nữ làm nương tử. Những lời cười nhạo chê bai đó sẽ đeo bám Trần Bình cả đời. Có lẽ, còn có thể trở thành trò cười cho hậu thế.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi!" Trần Bình cướp lời: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi! Ta không chỉ nghĩ kỹ! Ta còn nghĩ rất đẹp rất tốt nữa!"
Trần Bình không sợ hãi quét mắt nhìn đám đông xung quanh. Lập tức, ánh mắt hắn lại một lần nữa dừng lại trên người ta.
"Thường Niệm."
Trần Bình nhìn chăm chú vào ta, đầy nghiêm túc, trịnh nói từng chữ: "Ta thực sự đã nghĩ kỹ rồi, nghĩ trong suốt hai năm ba tháng lẻ hai ngày."
"Ta…"
Hắn nói xong, lại tiến thêm một bước: “Nhất định phải cưới nàng."
Ta nhìn khoảng cách giữa bọn ta lại rút ngắn. Cuối cùng, chỉ còn cách nhau một bước. Đột nhiên, ta vốn có thể nói chuyện với cả chó, giờ chỉ thấy cổ họng khô ran, tim đập như trống.
Ta luống cuống ngẩng đầu lên, nhìn quanh. Ta muốn nhìn, vừa nhìn một cái. Lại phát hiện dù là mặt trời treo cao trên bầu trời, hay dân chúng xung quanh với đủ loại biểu cảm, hay thậm chí những lời dèm pha bẩn thỉu len lỏi khắp nơi, tất cả đều bị thân hình cao lớn của Trần Bình ngăn cản.
Trong khoảng cách gần, bóng dáng to lớn của hắn đổ xuống. Đáng lẽ phải cảm thấy ngột ngạt chật chội, nhưng khi rơi xuống người lại vô cùng ấm áp. Giống như người vật lộn trong hồng thủy đang tàn sát bừa bãi sóng cả gió lớn cuốn đến một vùng đất bằng phẳng an toàn. Không thể tin nổi rồi lại vui mừng khôn xiết cảm nhận được cuộc đời mới.
Bỗng dưng, ta bật cười: "Vậy ta nói trước."
Ta đỏ mắt, nửa đe dọa nửa cảnh cáo nói: "Ta lấy ngươi, là muốn làm chính thê của ngươi, đừng nghĩ rằng ta sẽ ngọt ngào chiều chuộng ngươi như trước kia. Hơn nữa, tính ta không tốt đâu."
“Ta đã lĩnh giáo qua rồi." Trần Bình mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta, cam chi như thủy."
"Đồ ngốc, phải nói là 'cam chi như đài chứ." Ta cười khẽ, tiến lên một bước, nắm ngược lại tay hắn, coi như đáp án.
Phía sau, Lâm Sơ Đường bất đắc dĩ nói: "Là 'cam chi như di (cam tâm tình nguyện)’mới đúng!"
13
Cuộc sống sau khi thành thân với Trần Bình cũng không vui vẻ như ta tưởng tượng. Ta tính tình nóng nảy, chỉ cần chạm một cái là nổ tung. Nhưng chuyện to đến mấy, cãi nhau một trận là hết giận. Vậy mà Trần Bình lại là người không nói nửa lời. Đừng nói là tám cây sào, tám trăm cây sào cũng không đánh ra được cái rắm. Mỗi lần cãi nhau với hắn, Trần Bình chỉ biết "Ừm", “Đúng", “Phải".
Cuối cùng, có lần bọn ta cãi nhau quá lên. Hay nói đúng hơn là, hắn bị ta mắng quá lên.Trần Bình nắm chặt tay đến nỗi kêu răng rắc, nhìn ta bằng ánh mắt vừa hung dữ vừa giận dữ. Ta tưởng hắn tức đến mức này rồi, có thể nói thêm vài câu. Nào ngờ, môi trên hắn chạm môi dưới mài đi mài lại.
Hồi lâu sau, mới bật ra năm chữ to: "Nàng nói đều đúng!"
Nói xong, Trần Bình quay người, mặt lạnh ngồi xổm bên ngoài phòng giặt tiểu y cho ta. Hắn đập chày giặt quần áo kêu bình bình, nghe đến nỗi thái dương ta giật giật.
Ta chỉ cảm thấy như đấm vào bông, ngọn lửa trong lòng không lên không xuống suýt làm ta nghẹt thở.
Nửa đêm, Trần Bình lần mò trong bóng tối leo lên giường, thành thạo nắm lấy đôi chân lạnh như băng của ta áp vào ngực sưởi ấm.
"Cút sang một bên đi!" Ta trong lòng lửa giận cuộn trào, đá Trần Bình một cái văng xuống giường.
Trần Bình bất ngờ ngã nhào, ngồi bệt xuống đất, chớp chớp đôi mắt có phần vô tội mãi mới định thần lại được.
"A Niệm..."
"Im miệng!" Nghe hắn gọi, ta càng thêm tức giận.
Ta tóc tai bù xù ngồi dậy, chỉ vào hắn mắng: "Trần Bình, chàng muốn làm ta tức chết sao! Cái gì mà ta nói đều đúng?! Nào! Chàng nói cho ta nghe cái gì đúng đi!"
Trần Bình lắp bắp môi, hơi lo lắng nói: "...Nàng đúng ở mọi chỗ."
"Trần Bình!" Ta tức giận đấm xuống giường: “Ta lấy chàng còn không bằng lấy một người câm!"
"Nhưng nàng nói đúng là đúng mà!" Trần Bình đảo mắt, vẻ mặt thông thái nói.
Hắn rất tự tin đứng dậy phủi bụi, ngồi xuống mép giường tiếp tục sưởi ấm chân cho ta. Thấy ta định rút chân lại, hắn vội vàng nắm chặt, khóe mắt đuôi mày nhuốm ý cười lấy lòng.
"Ta thích nàng, yêu nàng. Nên Thường Niệm à," Hắn dừng lại nhìn ta: “Nàng làm gì cũng đúng cả."
Đêm tối yên ắng, nhưng trong đôi mắt hắn như có một vầng trăng tròn. Như bạc như gương, soi sáng tấm lòng của hắn.
Ngọn lửa giận trong lòng ta lập tức tan biến, đuôi mày khẽ động, ta trêu hắn: "Ồ? Vậy ý chàng là khi không thích ta không yêu ta, thì những gì ta làm đều sai hết à?!"
"Không phải... không phải!"
Trần Bình rõ ràng không ngờ lời nói vắt óc nghĩ ra của mình lại bị ta bắt bẻ, lập tức đỏ mặt lúng túng, nói năng lộn xộn cố gắng giải thích. Ta bật cười khúc khích, nghiêng người nằm xuống giường.
"Sưởi cho tốt vào!" Ta nhướng mày, sẵng giọng: “Sưởi ấm rồi, ta sẽ tha thứ cho chàng!"
Cứ như vậy, hai con người tính cách trái ngược nhau lại sống được với nhau.
Hồng Tiêu cười bảo bọn ta là rùa tìm được ba ba. Trời sinh một cặp.
Ta nhướng mày không đồng ý: "Ai là rùa ai là ba ba hả?!"
Hồng Tiêu che miệng cười nói: "Sao cái này ngươi cũng muốn tranh vậy!"
"Kìa."
Hồng Tiêu nháy mắt ra hiệu nhìn về phía Trần Bình đang đưa áo choàng cho người hầu.
Năm năm trôi qua, dựa vào cái sự liều mạng không sợ chết đó, hắn đã sớm giữ chức vụ cao, trở thành Đại Tướng quân chỉ huy hàng chục vạn quân khởi nghĩa. Chỉ cần đứng đó, khí thế hung hãn và sát khí toát ra từ người đã khiến người ta không rét mà run.
Nhưng Hồng Tiêu thường xuyên qua lại nhà ta, biết Trần Bình chỉ là bề ngoài như Diêm La mặt sắt, sau lưng vẫn là tên mãng phu thô đầu cười ngốc nghếch ở Xuân Mãn viên. Nàng ấy cũng không còn sợ Trần Bình nữa, thậm chí còn dám đùa cợt trước mặt hắn.
"Chỉ cần là ngươi, làm gì chẳng được chứ!"
"Ngươi đó!" Ta cười đẩy nàng ấy một cái.
Hiển nhiên Trần Bình cũng chú ý đến tiếng cười đùa ở tiền sảnh, nếu là bình thường nhất định hắn sẽ trơ mặt đến góp vui vài câu, cùng bọn ta đùa giỡn. Nhưng hôm nay sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
"A Niệm." Hắn bước lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Hồng Tiêu nghe vậy thức thời mà đứng dậy cáo từ.
Trần Bình gật đầu: " Hồng Tiêu cô nương, xin thứ lỗi.”
Hắn sai người đưa Hồng Tiêu ra ngoài, rồi lập tức đóng cửa sổ.
Ta bị những hành động này của hắn làm cho tim đập thình thịch, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"A Niệm."
Bàn tay Trần Bình nắm ta hơi run run.
“Ta chuẩn bị khởi binh tạo phản với Triệu Văn Hàn, lật đổ Ngô Trí.”
14
Đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.
Ngô Trí, thân là thủ lĩnh của đội quân nông dân khởi nghĩa, giương cao ngọn cờ vì quốc gia, vì nhân dân. Nhưng thực chất ích kỷ tư lợi từ trong khung, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tham lam hưởng lạc thế nào. Mà bộ mặt tham lam của gã đã hoàn toàn bộc lộ sau khi vây hãm hoàng thành trong một thời gian dài mà không thành công.
Gã chấp nhận đề nghị hòa giải của Võ Đế, chia đất cai trị.
Có được hơn phân nửa giang sơn của Ly quốc, gã trở thành một vị thổ Hoàng đế hoàn toàn. Gã bắt đầu giống như Võ Đế, sống cuộc sống trụy lạc vô độ, tàn bạo bất nhân. Thậm chí còn làm ngơ trước tiếng oán than dậy trời của bách tính, hoàn toàn quên đi việc mình đã từng chiến đấu vì ai, và ai đã đưa gã lên cao. Gã chỉ quan tâm đến cuộc sống giàu sang phú quý này.
Trần Bình vì việc này mà lo lắng đến mức không ngủ được, thở dài suốt đêm.
Ta biết hắn muốn làm gì đấy. Nhưng khi những lời này được nói ra từ miệng Trần Bình, vẫn khiến ruột gan ta run rẩy.
Đột nhiên, ta nắm chặt tay hắn.
Ta vốn miệng lưỡi bén nhọn, giờ lại lắp bắp hỏi: "Có. . . có thể thành công không?"
"Bọn ta đã đi đến ngày hôm nay, biết bao huynh đệ đã dùng mạng để đổi lấy, làm sao có thể an phận hưởng lạc được? Có thể hay không…" Đôi mắt Trần Bình chợt trầm xuống: "Ta cũng phải một lần thử xem. Không thành thì cùng lắm là chết!"
"Vậy chàng cứ chết đi!” Ta giật phắt tay hắn ra, căm hận nói: "Trần Bình, chàng nói nghe hay lắm! Cái gì mà tình nghĩa huynh đệ, quốc gia thiên hạ, cao thượng lớn lao biết mấy! Còn ta thì sao! Chàng có nghĩ đến ta không!"
"Ta! Ta. . ." Môi Trần Bình hé mở rồi lại mím chặt.
Hắn như đứa trẻ phạm lỗi, bối rối dang tay, ngơ ngác nhìn ta, trông thật đáng thương.
Ta liếc mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Đừng nhìn ta như thế, giờ ta không còn mắc lừa nữa đâu! Ta nói cho chàng biết, Trần Bình, ta làm kỹ nữ đấy! Ta đã nhìn quen tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi rồi. Ta chẳng có tầm nhìn gì cả, đừng nói đến tình yêu quốc gia, điều đó có liên quan gì đến ta! Ta chỉ biết rằng. . ." Ta gào lên với hắn trong cơn điên cuồng: "Nếu chàng chết, gia đình này của chúng ta sẽ hoàn toàn tan nát!"
Nói xong, ta chỉ thấy lồng ngực nhói đau, trong lòng tràn ngập chua xót, không kìm được nỗi ấm ức. Ta quay mặt đi lau nước mắt. Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, ướt đẫm cả mặt. Ta dứt khoát ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
"A Niệm." Giữa tiếng khóc nức nở, Trần Bình bước tới.
Hắn ngồi xuống, gỡ tay ta ra, từ từ lau đi những vết nước mắt trên mặt ta.
Khoảng cách gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt hắn có sự xót xa, có nỗi bất lực, nhưng nhiều hơn cả là sự kiên định mà nước mắt ta không thể làm nhòa đi được.
Trần Bình nói: "Có những việc, phải có người đứng ra làm. Ta yêu nàng. Nhưng nếu vì yêu nàng mà từ bỏ trách nhiệm trên vai, điều đó là không thể."
"A Niệm." Trong mắt hắn dường như có những tia sáng vụn vỡ lấp lánh: "Từ khi mấy người bọn ta cùng nhau giết tên cẩu quan ở trấn Hoàng Bình đến nay đã nắm trong tay mấy vạn binh mã chĩa kiếm thẳng vào hoàng thành, tổng cộng đã mười một năm bốn tháng lẻ ba ngày. Chưa một ngày nào ta quên đi tâm nguyện ban đầu của mình. Dù phải xông pha khói lửa, dù phải thịt nát xương tan!"
Trần Bình ngẩng đầu, từng chữ từng câu đều vang dội: "Ta cũng phải mở ra một thời thái bình thịnh thế cho bách tính! Ta muốn để tất cả mọi người đều được sống những ngày tốt đẹp no ấm!"
Lúc này ta mới giật mình nhận ra, có lẽ ta chưa bao giờ nhìn thấy rõ con người thật của Trần Bình. Hắn không phải là một viên ngọc quý, nhưng vì sinh mệnh của thiên hạ bách tính mà hắn đã tự mài giũa mình - một hòn đá tầm thường - thành một viên ngọc sáng hơn cả ngọc quý, chiếu rọi thiên hạ, tạo phúc cho chúng sinh.
Nhưng lúc đó ta quá tức giận quá sốt ruột. Ta nghe được lời hắn nói, nhưng không thể nào rộng lượng từ bỏ cuộc sống hạnh phúc yên ổn mà khó khăn lắm mới có được.
Ta cứng đầu, nghẹn ngào mắng: "Đồ lừa đảo!"
Rõ ràng khi bái thiên địa đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, mãi mãi không chia lìa.
15
Hai người bọn ta ai cũng không chịu nhượng bộ thêm một bước. Cứ thế cứng đầu, lạnh nhạt giằng co cho đến đêm trước khi hắn binh biến mưu phản.
Đêm đó, ta đứng trước cửa, lá bùa cầu bình an mà ta đã đi Hoa An tự xin cho hắn gần như bị bóp nát trong tay. Nhưng đôi chân như cắm rễ xuống đất, thật lâu không đi tiếp.
Trong lòng ta giận dữ nghĩ, hắn muốn chết thì cứ chết, liên quan gì đến ta. Rồi lại nghĩ, hắn chết thì vừa khéo, hắn chết ta sẽ. . .
Trong chớp mắt, ta rơi vào hoang mang. Hắn chết rồi, ta sẽ làm gì, ta lại có thể đi đâu? Ngoài Trần Bình ra, ai sẽ đối xử tốt với ta? Chỉ có Trần Bình, mới chịu yêu thương ta thật lòng. Hắn không thể chết được, vào lúc Thường Niệm ta còn chưa kịp thổ lộ! Ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không được!
Nghĩ vậy, tay ta đặt lên cánh cửa gỗ. Không ngờ, Trần Bình đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Hắn đưa cho ta một chiếc hộp, bên trong chứa đầy vàng bạc. Đây là con đường lui mà hắn dành cho ta.
Rất lâu sau đó, ta nghe Chu Phó tướng bên cạnh Trần Bình kể rằng, từ khi Trần Bình quyết định làm phản, hắn đã bắt đầu suy nghĩ xem nếu thất bại thì ta sẽ phải làm sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, chịu ảnh hưởng từ ta, hắn cảm thấy không có gì thực tế bằng vàng bạc. Nhưng sau khi lục tung cả căn phòng, nhìn mấy mảnh bạc vụn đáng thương trong tay mới nhớ ra.
Hắn đâu có tiền bạc gì. Lương bổng của hắn đều dùng để mua phấn son, trâm cài trang sức ho ta cả rồi. Chỉ là hắn yêu quá sâu đậm, làm quá nhiều, nên không nghĩ đến chuyện tính toán, coi việc hi sinh là điều đương nhiên của bản thân.
Nhưng binh biến đã cận kề. Không muốn vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, hắn chỉ có thể quyết tâm đem những thần binh lợi khí thu được qua nhiều năm chinh chiến đi cầm cố, bán đi, để lo đường lui này cho ta.
Ngọn đèn dầu sáng rọi, chiếu sáng bóng đêm tĩnh lặng sau lưng Trần Bình.
Trần Bình lên tiếng: "A Niệm, lúc ta đến đây đã tính toán rồi. Mỗi tháng nàng cần may ba bộ quần áo mới là ba quan tiền, mua phấn son là năm trăm văn, còn có trâm cài trang sức là hai quan tiền, một năm xuống tổng cộng khoảng sáu mươi sáu quan tiền. Trên tay nàng là chút bạc vụn còn lại của nhà chúng ta và mười lượng vàng, ngoài xe đưa nàng đến thôn trang còn có năm trăm lượng. Đủ để nàng dùng đến khi trăm tuổi rồi."
Nghĩ đến cảnh Trần Bình lắp bắp mặc cả với chủ tiệm, khóe miệng ta cong lên, có chút muốn cười. Nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.
Ta nghẹn ngào nói: "Trần Bình, ai bảy tám mươi tuổi còn son phấn lòe loẹt, mặc đồ màu mè nữa chứ, chàng không sợ ta biến thành lão yêu tinh sao? !"
Trần Bình nhìn ta chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Nhưng nàng thích mà. Ta chỉ cần nàng vui."
Trong nháy mắt, ta khóc không thành tiếng
Ta không biết mình được Trần Bình đỡ lên xe từ lúc nào. Chỉ nhớ khi hoàn hồn, đôi bàn tay to đầy những vết chai sạn của Trần Bình đang vuốt ve gương mặt ta.
Từng tấc một, như muốn khắc sâu vào tim, in vào xương tủy.
Đối diện với đôi mắt đầy tình yêu sâu đậm và không muốn rời xa đó, nước mắt vốn đã ngừng lại trào ra.
Ta đỏ mắt đe dọa hắn: "Trần Bình, nếu chàng chết ta sẽ đi tái giá đấy!"
". . . Được."
"Được cái gì mà được! Chàng chỉ biết nói được!" Ta túm chặt vạt áo hắn, nhét bùa bình an cho hắn: "Trần Bình, chàng phải sống mà về đấy! Chàng nghe chưa!"
"Trần Bình," Ta ôm chặt hắn: "Ta chờ chàng trở về đón ta."
Thân hình to lớn của Trần Bình bỗng run lên. Hắn lập tức ôm chặt lấy ta, mạnh đến mức như muốn hòa ta vào máu thịt.
"A Niệm." Trần Bình hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ trở về đón nàng. Nhất định!"
Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu cho người đánh xe.
Roi ngựa vung lên, tuấn mã hí vang.
Nhân đêm tối, ta được đưa đến một thôn trang ở huyện bên cạnh.
Rất kỳ lạ, rõ ràng có được nhiều tiền như vậy, nhưng ta vẫn trằn trọc suốt hai đêm liền.
Trong bóng tối, từng rương vàng bị ta mở ra. Ánh vàng lấp lánh, sáng chói, nhưng không hề nào lọt vào mắt ta.
Ta cúi đầu, gần như thờ ơ nhìn đống vàng mà ta yêu thích nhất. Trước mắt, chỉ còn lại Trần Bình.
Ta lo lắng cho hắn, nhưng không thể giúp được gì. Thậm chí, ta còn không có can đảm đồng sinh cộng tử cùng hắn. Ta chỉ có thể cầu nguyện với Bồ Tát, với Thần Phật trên trời.
Ta nói, ta chỉ tham lam thêm lần này thôi. Chỉ cần hắn bình an trở về, ta không còn mong cầu gì trong đời này nữa.
Nói xong, ta lần lượt quỳ lạy về bốn hướng trong phòng. Hết lần này đến lần khác, hết lạy này đến lạy khác. Cho đến khi ánh bình minh rơi đầy trên đôi mắt mệt mỏi và lo âu của ta, trong làn nước mắt mờ mịt, ta như thấy có người chạy về phía ta.
Gương mặt rối bời của hắn vấy đầy máu, thanh đao dài đeo bên hông lấp lánh ánh sáng lạnh. Chỉ có một đôi mắt như băng, trong khoảnh khắc nhìn thấy ta, hóa thành làn nước xuân dập dờn.
Ta nín khóc mỉm cười, đưa tay cho hắn.
"Trần Bình, chàng đã về rồi."
Hắn nắm chặt tay ta, kéo ta vào lồng ngực rộng lớn của mình. Xuyên qua lớp áo dày, trái tim đang đập vì nhau của bọn ta vang lên thình thịch.
Trong dòng chảy của tình yêu nồng cháy, chỉ nghe Trần Bình đầy kích động và vui mừng nói: "Đúng vậy, A Niệm, ta đã trở về đón nàng rồi."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.