Chương 1
Avatar Khung avatar
42182 Chữ

1

Ngẩng đầu lên, ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn.

Hạ mắt xuống, ta lại liếc nhìn đống vàng bạc châu báu chất thành núi trên bàn.

Nhất thời, ta muốn nói lại thôi, rồi lại không biết phải mở lời như thế nào.

Hồi lâu sau, ta hé mở đôi môi nhỏ đã bị mím đến sắp tróc da, ta lúng túng nói: "Có thể..."

"Có thể gì?"

Trần Bình cúi người nhìn thẳng vào mắt ta.

Trong gang tấc, ta bất chợt nhìn thấy một tia hy vọng trong đôi mắt sắc lạnh của hắn.

"Có thể...?" Ánh mắt ta lấp lánh, thăm dò cất tiếng: "Có thể đổi một đống khác không?"

"Chàng biết đấy," ta vô cùng thành khẩn muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ hắn: "Ta cũng rất muốn chọn!"

"Nhưng mà xấu thế này." Ta vừa nói, vẻ chê bai trong mắt gần như trào ra ngoài: "Ta không xuống tay được!"

Sắc mặt Trần Bình đột nhiên lạnh đi, hắn mỉa mai: "Thường Niệm, nàng tưởng ta còn cưng chiều nàng như trước sao?"

Đuôi mày ta khẽ động.

Ngay sau đó, ta lập tức liếc mắt nhìn hắn.

Thích cưng thì cưng, không thích thì thôi!

Tưởng người ta ham hố lắm chắc!

"Thường Niệm!" Giọng Trần Bình cao vút lên, mắt hắn trợn to đến mức sắp rớt cả ra ngoài.

"Nàng dám liếc ta ư?!"

Ta cười khẩy một tiếng.

Quả không hổ danh quan to mật lớn, hắn dám trừng mắt giận dữ với ta rồi!

"Nàng còn dám cười khẩy ta nữa!" Vẻ mặt Trần Bình vô cùng tức tối, chiếc bàn tốt đẹp bị hắn bóp vỡ một góc.

Ta lộ vẻ khinh thường, nghiêng đầu, khiêu khích: "Sao nào, định giết ta à?"

"Thường Niệm --!"

Trần Bình nắm chặt tay thành quyền, hung hăng đấm vào bức tường đá bên cạnh.

Tiếng ầm ầm vang lên, ngực hắn phập phồng dữ dội, rõ ràng đã bị ta chọc giận không nhẹ.

Đám tùy tùng đứng canh ngoài nhà giam ai nấy đều nín thở, sợ bị cơn giận của Trần Bình lan đến.

Ta bất động trước cảnh tượng đó, chỉ chống cằm, khẽ đảo mắt, liếc nhìn hắn. Ta cười nói: "Nào nào nào, đấm tường có gì vui đâu."

"Đánh đây này!"

Ta vỗ vỗ mặt mình, không hề sợ hãi nói: "Đánh đây này!"

Nghe vậy, sắc mặt Trần Bình tối sầm đến mức có thể vắt ra nước.

Ngón tay hắn bóp chặt đến nỗi kêu lên răng rắc, như tiếng chuông báo tử vang vọng trong nhà giam, khiến người ta lạnh sống lưng.

Hồi lâu --

Trần Bình hít sâu một hơi, giơ tay ra lệnh: "Đi! Tìm cửa tiệm trang sức gần đây nhất, đổi một đống khác về đây!"

Ta bật cười, giả vờ khen ngợi hắn: "Ta đã nói mà, Ung Vương ngài rộng lượng nhất!"

Trần Bình quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.

Ta đại phát từ bi không tính toán với hắn, nghiêng người dặn dò chu đáo với đám tùy tùng: "Đi nhanh về nhanh nhé!"

"Muộn quá, ta sẽ thấy mệt đấy. Mà mệt thì hôm nay sẽ không thể khóc lóc thảm thiết nhận lỗi với Ung Vương điện hạ tôn quý của chúng ta được rồi."

Nghe vậy, đám tùy tùng chỉ hận không thể dùng cả tay lẫn chân chạy ra khỏi nhà giam.

"Thường Niệm."

Thấy xung quanh không còn ai, Trần Bình từ tốn đứng dậy chống tay vào bàn. Nhưng chiếc bàn đã bị hắn bóp vỡ một góc, hắn không vịn được, suýt nữa thì ngã chổng vó.

Hắn luống cuống chỉnh lại y phục, ra vẻ đường hoàng bước về phía ta.

"Bổn vương khuyên nàng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Trần Bình một tay chống bàn, một tay nâng cằm ta lên.

Bóng dáng cao lớn của hắn nghiêng xuống, vô cùng bá đạo mạnh mẽ.

Nhìn qua...

Ta nheo mắt lại.

Dáng vẻ như thể có thể ngồi chết hai người như ta.

"Sớm cúi đầu đi," Trần Bình tiếp tục nói: "như vậy bổn vương còn có thể không so đo chuyện cũ, ban cho nàng thân phận tỳ nữ, bằng không thì..."

Trần Bình ngừng lại, tay dùng sức mạnh hơn, ánh mắt tỏa ra vẻ nguy hiểm.

"Bằng không thì sao?"

Ta liếc mắt, nhìn thẳng vào hắn: "Bằng không thì chàng muốn làm gì?!"

"Hửm?" Ta nhe răng cười lạnh.

"Ta..." Trần Bình toát mồ hôi hột.

"Nói đi!" Ta đập bàn thật mạnh.

Ngay sau đó, đống vàng bạc châu báu trên bàn va vào nhau kêu leng keng.

Dưới đất, Trần Bình quỳ xuống một cách gọn gàng nhanh chóng.

Thậm chí, bản thân Trần Bình còn chưa kịp phản ứng lại.

Cho đến khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ta, hắn mới bất chợt nhận ra, định đứng dậy.

"Thường Niệm, đừng tưởng bổn vương sợ nàng. Bổn vương chỉ là..."

Trần Bình vừa cố gắng bò dậy, vừa lẩm bẩm tìm cách bào chữa cho mình.

Nhưng họa vô đơn chí, hắn còn chưa kịp giải thích xong thì bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà giam.

Nhìn theo tiếng động, tên tùy tùng ở cửa nhà giam trợn trừng hai mắt, vàng bạc châu báu trong tay rơi đầy đất.

Tên tùy tùng đầy vẻ khó tin hỏi: "Vương thượng, ngài đây là...?"

2

Mặt Trần Bình đỏ bừng lên.

Trước tiên, hắn nắm tay ho khan hai tiếng để che giấu vẻ lúng túng. Sau đó, hắn vừa quỳ vừa ưỡn thẳng lưng, cố gắng cứu vãn chút thể diện đã vỡ tan vỡ nát của mình.

"Bổn vương đây là... là..." Trần Bình vốn chẳng nghĩ ra được lời nào để nói.

Hiện tại càng căng thẳng, đầu óc lại càng trống rỗng.

"Là?"

Đám tùy tùng vẫn còn chìm đắm trong cơn sốc khi thấy đại vương uy vũ hùng mạnh của họ bị dọa đến quỳ gối, nhưng miệng vẫn tận tụy hưởng ứng Trần Bình.

Trần Bình bị họ nhìn chằm chằm đến mức khó chịu trong người, trực tiếp nổi giận quát mắng: "Là cái mả mẹ nhà ngươi!"

"Bổn vương làm gì còn phải giải thích với các ngươi sao?!"

"Đứng ngây ra đó làm gì, mau đỡ bổn vương dậy!"

Đám tùy tùng bị Trần Bình mắng một trận tơi bời, mới như choàng tỉnh từ giấc mộng. Bọn họ vội vàng tiến lên, luống cuống tay chân đỡ Trần Bình đứng dậy.

"Thường Niệm." Trần Bình đứng lên vẫn còn chân tay run rẩy, nhưng giọng điệu lại trở nên to hơn. Hắn vô cùng cứng rắn chỉ vào đống vàng bạc châu báu phía sau: "Nào, chọn đi!"

"Là muốn đống đồ vô dụng này, hay là muốn ta!"

"Thường Niệm!" Thấy ta thực sự định trả lời, Trần Bình vội vàng lên tiếng ngăn cản. Hắn làm ra vẻ mặt lo lắng thay ta, nghiêm trọng nói: "Nghĩ cho kỹ rồi hãy chọn!"

"Đương nhiên." Ta nhướn mày cười, đứng dậy bước về phía Trần Bình.

Trần Bình vô thức lùi lại vài bước.

Ta nhanh chóng ấn vai hắn xuống: "Chọn Ung Vương điện hạ chứ!"

"Ai bảo --" Ta cười lạnh.

Xoay mắt, ta đối diện với đôi mắt đầy vẻ sợ hãi hơn là mừng rỡ của Trần Bình: "Ung Vương điện hạ của chúng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc đến thế. Trong như dòng suối, tinh khiết như ngọc, ngay cả Công chúa cũng phải động lòng!"

"Hơn nữa," ta ngừng lại, dùng chính chiêu của hắn để đối phó lại hắn, bóp chặt vai Trần Bình: "Ngài khoan dung độ lượng, không những không tính toán chuyện ta bỏ thành trốn đi, mà còn cho phép ta làm tỳ nữ của ngài."

"Ta đương nhiên --" Ta nghiêng đầu, giọng điệu châm biếm tràn ngập cả nhà giam, đến mức như muốn dìm người ta vào trong đó: "Phải cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy chứ!"

Cơ mặt Trần Bình co giật, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Đúng vậy." Hắn nghiến răng ken két: "Vì nàng đã thành tâm nhận lỗi, nên bổn vương cũng không tiện so đo với nàng."

"Đã như vậy, theo bổn vương về cung làm tỳ nữ đi!"

Ta bị bắt vào lúc trời tờ mờ sáng, đến đêm đã phải đến Ung Vương cung để hầu hạ Trần Bình.

Ta hỏi hắn: "Công chúa đâu? Chẳng phải nói hai người hình bóng không rời sao?"

Trần Bình bực bội gác bút xuống: "Không nên hỏi thì đừng hỏi!"

"Nàng phải nhớ bổn phận làm nô tỳ của mình, không được vượt quá giới hạn!"

"Ta cho chàng mặt mũi rồi đấy!" Ta chộp lấy nghiên mực trên bàn định đập vào đầu Trần Bình.

"Công chúa giá lâm --!"

Tiếng thông báo bên ngoài điện thành công cứu được cái đầu của Trần Bình.

Ta vội vàng đặt nghiên mực xuống.

Vuốt ve mái tóc, khoanh tay trước ngực, ta thong dong nhìn về phía vị Công chúa một lòng si mê Trần Bình trong truyền thuyết.

Công chúa quả không hổ danh là người lớn lên trong nhung lụa, nhẹ nhàng như một đám mây mù, nhìn thấy đã khiến người ta sinh lòng thương xót.

Đầu tiên thì nàng ta uyển chuyển cúi người, chào hỏi Trần Bình.

Sau đó, ánh mắt dời về phía sau. Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ do dự: "Đây chính là... Ung Vương hậu?"

Trần Bình phản bác: "Vương hậu gì chứ, chẳng qua chỉ là một tội nhân bỏ thành trốn đi thôi!"

Cao Gia Di không chắc chắn nhìn ta thêm vài lần nữa, nụ cười gượng gạo.

"Nếu đã là tỷ tỷ, Vương thượng càng không nên đối xử như vậy."

"Tuy rằng," Cao Gia Di đảo mắt: "tỷ tỷ khi xưa có bỏ thành trốn đi, nhưng dù sao cũng là thê tử kết tóc của Vương thượng! Nghĩ đến tình cảm nhiều năm, vẫn nên..."

"Tình cảm nhiều năm!" Trần Bình cười lạnh một tiếng: "Công chúa không cần nói nhiều! Ngài tâm địa lương thiện, lúc nào cũng xin tha thứ cho nàng ấy. Nhưng còn nàng ấy thì sao? Những việc làm của nàng ấy năm xưa thật là tội lỗi chồng chất!"

"Vương thượng đừng nóng giận, ta chỉ sợ tỷ tỷ sinh lòng bất mãn mà thôi." Cao Gia Di đưa tay, vẻ mặt chu đáo xoa lưng cho Trần Bình.

"Nàng ấy còn bất mãn nữa à?!" Trần Bình liếc nhìn ta, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Lại đây!" Trần Bình vẫy tay gọi ta.

"Lại đây, nói xem nàng rốt cuộc có gì bất mãn!"

Ta ngoan ngoãn tiến lên, cười híp mắt nói: "Nô tỳ không có gì bất mãn. Đa tạ Công chúa thương xót, được hầu hạ Vương thượng là vinh hạnh của nô tỳ."

"Ừm."

Trần Bình hài lòng gật đầu: "Coi như cung kính, lui xuống đi."

Ta xoay người âm thầm phỉ nhổ đôi cẩu nam nữ này một chút, nhưng lại cảm thấy càng đi càng nặng nề.

Cảm giác, phía sau có cái gì đó luôn nhìn chằm chằm vào ta.

Như bóng với hình, tựa con giòi bám xương.

Mi mắt ta giật giật. Trực giác mách bảo, sắp có rắc rối rồi.

Quả nhiên không sai.

Khi Trần Bình sai ta đi lấy trái cây cho hắn, ta bị hai cung nữ lôi đến dưới núi giả.

Cao Gia Di ẩn mình trong bóng tối, vẻ dịu dàng tốt bụng ở đại điện đã biến mất không còn tăm tích. Nàng ta lạnh lùng chất vấn: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai!"

3

Ta nhìn Cao Gia Di hầm hầm giận dữ, khẽ mỉm cười từ tốn nói: "Nô tỳ là Thường Niệm!"

Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tưởng ta sẽ tin sao?"

"Vương thượng có thể mê muội, nhưng ta đâu phải kẻ mù!"

Với vẻ quả quyết như nắm chắc phần thắng, Cao Gia Di nói: "Thường Niệm kia đã hơn ba mươi tuổi, còn ngươi mới chỉ mười sáu mười bảy!"

"Mau nói, ngươi rốt cuộc là do ai phái đến, có ý đồ gì!"

Đáy mắt ta thoáng qua vẻ sửng sốt. Nhưng nhìn Cao Gia Di đang bức ép từng bước, lửa giận trong lòng ta bùng lên.

"Sao thế?" Ta cười nhạo: "Nhanh vậy đã quên mười vạn dân thành An Dương chết thảm như thế nào rồi sao?!"

"Còn cả ta nữa!"

Ta giằng ra khỏi tay cung nữ, mạnh mẽ nắm lấy tay Cao Gia Di đặt lên ngực mình: "Công chúa, ngươi quên rồi sao?"

"Mũi tên xuyên qua tim ta chính là do tay ngươi bắn ra đấy!"

"Chúng ta đều chết vì ngươi cả!"

"Sao ngươi có thể quên chúng ta nhanh như vậy!"

Trong tích tắc, sắc mặt Cao Gia Di trở nên tái nhợt, bàn tay đặt trên ngực ta run rẩy không thành hình.

"Im ngay!"

Cao Gia Di giơ tay kia lên, bàn tay nặng nề giáng xuống mặt ta: "Ai cho phép ngươi vu khống bổn Công chúa!"

Ta cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng vào nàng ta.

"Đúng hay không, ngươi và ta đều rõ."

"Rốt cuộc ngươi là ai!" Cao Gia Di trợn mắt: "Con gái của Thường Niệm, hay là ai phái đến để uy hiếp bổn Công chúa?"

"Muốn cái gì, ngươi nói đi!"

"Ta chẳng muốn gì cả." Ta cười, nhưng mỗi một lời nói ra đều đủ khiến Cao Gia Di lạnh gáy: "Bởi vì ta chính là Thường Niệm."

Cao Gia Di hít một hơi lạnh, bàn tay phải buông thõng bên người siết chặt. Móng tay đỏ thẫm cắm vào thịt, máu tươi chảy qua kẽ ngón tay. Nhưng nàng ta như không biết đau, chỉ nhìn ta chằm chằm, như muốn nhìn thủng một lỗ trên mặt ta.

Hồi lâu, nàng ta nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, nàng ta đã bình ổn được cảm xúc.

"Cho dù ngươi là Thường Niệm." Bàn tay trái đang bị ta giữ chặt của nàng ta thuận thế nắm lấy vạt áo ta.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Nàng ta độc ác nói: "Ta cũng không sợ!"

"Ta có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi cả ngàn lần!"

"Huống chi," nàng ta đầy vẻ khinh miệt: "ngươi có bằng chứng không?"

"Hay là ngươi định mang gương mặt này đi kêu oan cho mình?!"

"Có ai tin không?" Nàng ta cười châm biếm: "Sẽ chẳng có ai tin, cả Trần Bình cũng không."

"Họ chỉ nhớ rằng, chính ta đã xuất binh cứu viện khi Trần Bình nguy cấp."

"Còn ngươi," Cao Gia Di nhướn mày, ánh mắt thương hại nhìn ta: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bạc tình vô nghĩa!"

Nói xong, nàng ta mạnh mẽ ném ta vào núi giả.

Khi bỏ đi, Cao Gia Di vẫn không quên đe dọa ta: "Muốn sống thì an phận thủ thường đi."

"Vị trí Ung Vương hậu ta đã đợi ba năm, ai dám cản đường ta..." Nàng ta khẽ cười, dùng chân nghiền nát bông hoa bên cạnh xuống bùn: "Ta sẽ giết kẻ đó!"

Ta bị nàng ta ném đến hoa mắt chóng mặt, phải một lúc lâu mới đứng dậy được.

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng ta khuất dần, ta bật cười khinh miệt.

Thật vô vị.

Lấy cái chết để đe dọa một người đã chết.

Nghĩ vậy, ánh mắt ta đảo quanh, rồi ta từ từ vuốt ve gương mặt mình, đầu ngón tay run rẩy.

Lời Cao Gia Di đã nhắc nhở ta.

Hiện giờ ta đang mang dáng vẻ của một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, Trần Bình gặp ta không những không hề ngạc nhiên, mà còn xem như chuyện bình thường.

Nếu nói hắn hận ta đến mức mê muội thì ta hoàn toàn không tin.

Một vị quân vương yêu dân như con như vậy tuyệt đối sẽ không vì tư tình của mình mà trút giận lên thần dân vô tội.

Trừ phi?!

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt như muốn xuyên thủng cung điện huy hoàng này rơi xuống người Trần Bình.

Chốc lát sau, ta nhắm chặt mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Thì ra?

Trần Bình biết tất cả.

Thì ra...

Việc ta chết đi sống lại thực sự có liên quan đến Trần Bình!

4

Ta thất thểu bước về Cần Chính điện, Trần Bình đang bồn chồn đi đi lại lại bên ngoài.

Vừa thấy ta, hắn vội vã chạy lại. "Nàng!" Hắn liếc nhìn đám cung nữ xung quanh, lời nói ân cần bỗng chốc im bặt. Hắn quát: "Làm việc kiểu gì vậy! Bảo nàng lấy đĩa trái cây mà lâu thế, muốn bổn vương chết đói à?"

Lần này ta không hề cãi lại, chỉ khẽ nói: "Trần Bình, xuất cung ăn tô hoành thánh với ta nhé."

"Lâu rồi chưa được ăn."

Trần Bình đang nổi trận lôi đình bỗng im bặt. Giây lát sau, hắn nắm tay ta bước ra ngoài.

Vừa đi vừa chửi: "Mẹ kiếp! Có ai làm nô tỳ như nàng không! Dám sai khiến cả bổn vương!"

"Thôi được, vừa hay bổn vương cũng đói, lần này tạm tha cho nàng."

"Lần sau mà còn dám, xem bổn vương có vả nát miệng nàng không!"

Chúng ta chạy dọc hành lang dài. Trời chạng vạng tối, sương mù như mây vờn quanh, dần dần làm mờ đi đôi mày nhíu chặt của Trần Bình. Chỉ còn đôi mắt rưng rưng, ánh lên những tia sáng vụn vỡ.

Ta bất giác nắm chặt tay Trần Bình.

Cảm nhận được hành động của ta, Trần Bình khẽ liếc nhìn. Trong khoảnh khắc sáng tối đan xen, ánh mắt đắm đuối của hắn có thể làm tan chảy cả băng giá.

Hắn luyến tiếc nhìn ta một cái, rồi thu liễm cảm xúc, lớn tiếng phàn nàn: "Đi nhanh lên! Đi chậm thế này là muốn bổn vương mời nàng à?"

Khi chúng ta đến nơi, chủ quán vừa mới bày hàng.

Thấy Trần Bình thành thạo lau ghế, lấy bát, đưa thìa cho ta, chủ quán không khỏi ngưỡng mộ. Bà khen Trần Bình biết chiều người, rồi lại nói ta có phúc, tìm được phu quân chu đáo tỉ mỉ như vậy.

Ta mỉm cười, cổ họng dâng lên vị chua xót, không nói gì.

Hoành thánh được dọn ra rất nhanh. Hơi nóng bốc lên làm mờ đôi mắt, khiến chúng ta có thể nhìn thẳng vào nhau. Nhân cơ hội này, ta hỏi hắn: "Trần Bình, chàng thật sự nghĩ rằng năm đó ta bỏ thành chạy trốn sao?"

Vừa dứt lời, đám tùy tùng xung quanh rất ăn ý lùi lại một bước, sợ rằng Trần Bình sẽ nổi giận đùng đùng.

Ta có vẻ thờ ơ khuấy hoành thánh, nhưng thực ra ánh mắt đầy hy vọng đều dõi theo Trần Bình.

Ban đầu, khi nghe nói hắn và Cao Gia Di đến với nhau, ta đã ôm một bụng tức giận, muốn trêu chọc hắn cho đã, rồi ép hắn giải trừ cấm thuật cho ta. Sau đó ta sẽ thoải mái đi đầu thai.

Nhưng giờ đây, nếu hắn đã biết hết mọi chuyện. Ta hy vọng hắn sẽ thừa nhận, thừa nhận sự thật rằng ta đã chết từ lâu. Như vậy, chúng ta không cần phải vất vả giả vờ nữa. Chúng ta có thể tận hưởng trọn vẹn những khoảng thời gian cuối cùng!

Trong mắt Trần Bình thoáng qua một tia hoảng loạn.

Ngay sau đó, hắn vội vã múc hoành thánh lên ăn. Hoành thánh vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, nhưng Trần Bình như không biết nóng, cứ liên tục nhét vào miệng từng cái một. Thân hình thẳng tưng của hắn hơi run rẩy, cũng không biết có phải vì nóng hay không.

Đến khi bát hoành thánh đã cạn, Trần Bình mới kéo kéo khóe miệng sưng tấy, giọng khàn đặc.

"Chẳng lẽ còn sao nữa?"

"Thường Niệm, ta đã tha cho nàng một mạng." Trần Bình cúi đầu, vẻ mặt chìm trong bóng tối, thêm vào đó là giọng nói khàn đặc, càng khiến người ta khó phân biệt được hỉ nộ.

"Nhưng nàng không thể cậy vào lòng nhân từ của ta mà lên mặt làm càn."

"Ta cũng có giới hạn của mình!"

"Chuyện này..." Bàn tay đang cầm thìa của Trần Bình khẽ siết chặt: "Không được nhắc lại nữa!"

Nói xong, hắn sợ ta lại nói thêm điều gì, giọng nói trở nên nặng nề, cảnh cáo: "Nàng cũng không có tư cách nhắc đến!"

Nghe vậy, hai mắt ta tối sầm lại. Nhưng khi ngẩng mặt lên, ta lại tỏ ra bộ dạng vô lại như ban ngày.

Ta đập mạnh thìa vào bát, sau đó nhổ nước bọt vào hắn: "Nói với ai thế hả!" Rồi ta cầm chiếc ô đỏ bên bàn lên, bỏ đi.

Phía sau vang lên tiếng hét giận dữ của Trần Bình.

"Thường Niệm, bây giờ nàng là nô tỳ của bổn vương, không có sự cho phép của bổn vương nàng định đi đâu?!"

Ta quay đầu lại, giọng điệu châm biếm bắt chước hắn.

"Còn nô tỳ của bổn vương nữa, ghê gớm thật đấy."

"Vậy thưa Ung Vương điện hạ tôn quý." Ta gác ô đỏ lên vai, chìa tay về phía hắn: "Bây giờ ta muốn đến rạp hát nghe hát, ngài có muốn đi cùng không?"

Trần Bình hài lòng gật đầu, giả vờ khinh khỉnh.

"Đã như vậy, bổn vương cũng không phải người vô tình. Vậy thì miễn cưỡng... Ơ! Không được! Nô tỳ to gan! Nàng đợi ta với!"

Trần Bình thấy ta bỏ đi, vội vàng đứng dậy.

Hắn vừa đi vừa chắp tay sau lưng, bước chân lảo đảo, tạo thành một tư thế cực kỳ kỳ quặc mà đuổi theo.

Trong rạp hát, ta gọi hết tất cả các vở có thể gọi.

Mãi đến chiều tối ngày thứ ba, khi rạp hát đã hạ màn, ta mới luyến tiếc bước ra.

"Về nhà thêm lần nữa, là đủ rồi..." Ta lẩm bẩm, nụ cười cô đơn.

Trần Bình đi cùng ta. Lúc này hắn đang ôm đầu, bước chân xiêu vẹo, kêu ca đau đầu.

Ta buồn cười nhìn hắn: "Ung Vương điện hạ thật yếu ớt, mới có ba năm mà ngài đã..." Nói rồi, ánh mắt ta hạ xuống, giọng mỉa mai: "Không chịu nổi rồi?"

"Cũng phải!" Ta gật đầu ra vẻ đương nhiên: "Công chúa trẻ đẹp, ngài khó lòng kìm chế, ta đều hiểu cả."

"Nàng hiểu cái rắm!"

Trần Bình trừng mắt nhìn ta, bước nhanh về phía cỗ xe.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Một nô tỳ mà cũng bắt bổn vương phải đợi sao?!"

Trần Bình đứng bên cỗ xe, mặt lạnh tanh, chìa tay về phía ta.

Ta sững sờ.

Kiếp này, Trần Bình đã vô số lần chìa tay về phía ta.

Nhưng chính cảnh tượng bình thường như vậy, lại khiến ta rưng rưng.

Thấy ta rơi lệ, vẻ mặt Trần Bình rõ ràng trở nên hoảng hốt.

Hắn không còn để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vội vàng tiến lên hỏi: "Sao vậy?"

"Có phải lời ta nói nặng quá không? Niệm Niệm, ta không cố ý đâu."

Ta lắc đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau với hắn.

Ta không dám nói cho hắn biết.

Ta sợ, đây là lần cuối cùng ta được nắm chặt tay hắn.

5

"Trần Bình."

Trên xe ngựa, nhìn Trần Bình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ta khẽ gọi.

Ánh trăng tràn ngập xe, càng làm gương mặt ta trở nên dịu dàng hơn.

Lúc này, ta không còn đối đầu với hắn nữa, chỉ thì thầm như người yêu: "Có thể đưa ta về thành An Dương nhìn một chút được không?"

"Dù cho..." Ta ngập ngừng, cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.

Cố nén nỗi ấm ức, ta miễn cưỡng nói: "Dù cho lúc trước là lỗi của ta, nhưng giờ ta đã biết sai rồi."

"Trong lòng ta áy náy, muốn về tế bái mọi người."

"Được không?"

Nói đến cuối, giọng ta gần như van xin.

"Không được!" Trần Bình dứt khoát từ chối.

"Chẳng ai muốn gặp nàng đâu, Thường Niệm."

Trong xe tối mờ, dù biết hắn đang giả vờ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Trần Bình vẫn như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim ta.

Mi mắt ta run rẩy dữ dội, nước mắt lăn tròn trong khóe.

"Trần Bình..." Ta muốn nói, đừng giả vờ nữa.

Hãy cùng nhau tận hưởng những ngày cuối cùng đi.

Nhưng ta chưa kịp mở miệng, mũi tên xuyên qua xe như bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng ta.

"Niệm Niệm!" Trần Bình phản ứng nhanh nhất, hắn lao đến che chở ta dưới thân. Nhưng khi càng nhiều mũi tên bắn vào xe, Trần Bình buộc phải kéo ta xuống xe để tránh.

"Chuyện gì đang xảy ra thế hả?!"

Trần Bình một tay ôm ta vào lòng, một tay vung kiếm chém đứt mũi tên.

Tên thị vệ đứng trước mặt Trần Bình vừa định trả lời thì đã bị mũi tên xuyên thủng ngực.

Chúng ta nhanh chóng bị dồn đến bờ vực.

Phía trước, những kẻ áo đen cầm cung dài bước từng bước ép sát.

Còn phía sau là dòng nước xiết.

Trong khoảnh khắc đối đầu im lặng, ánh mắt kẻ áo đen lóe lên tia sáng. Ngay lập tức, gã nhanh tay nhắm cung tên vào ta.

Nhìn mũi tên xé gió lao đến, không thể tránh né, ta nhe răng cười.

Hừ!

Quả nhiên, Cao Gia Di đã bắt đầu sốt ruột rồi!

"Niệm Niệm!"

Trong cơn nguy cấp, Trần Bình đứng chắn trước mặt ta, hứng chịu mũi tên này.

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của ta, hắn muốn an ủi rằng không sao đâu. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, ta đã không đỡ nổi thân hình nặng nề của hắn.

Hai người cùng ngã xuống vực, rơi vào dòng nước.

Trần Bình vì va chạm mạnh nên ngất đi.

Thấy Trần Bình sắp bị nước cuốn trôi, ta cũng chẳng còn tâm trí để với lấy chiếc ô giấy dầu nữa.

Ta nỗ lực bơi về phía hắn. Dùng hết sức bình sinh, ta kéo được hắn lên bờ.

"Trần Bình! Trần Bình..."

Ta dùng sức vỗ mạnh vào mặt hắn. Thấy hắn không phản ứng gì, lòng ta lo lắng, vội vàng đặt tay dưới mũi hắn.

Cảm nhận được hơi thở, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Sợ bọn chúng đuổi theo, ta không dám chậm trễ, lập tức cõng Trần Bình lên lảo đảo băng qua núi.

Thân hình Trần Bình to lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nặng gấp đôi ta rồi.

Huống chi còn là ta cõng nữa.

Chẳng mấy chốc, ta đã thở hổn hển vì mệt.

Ngoái lại nhìn Trần Bình nằm như con lợn chết trên lưng, ta không khỏi mắng: "Trần Bình, chàng đúng là quỷ đòi nợ!"

"Ta nói ngay, bảo sao trước đây chàng lại đối xử tốt với ta như vậy."

"Thì ra đều là để đòi lại!"

"Nhưng mà..."

Ta nhìn về phía chân trời đang ửng hồng, nụ cười đắng chát: "Cũng chỉ có thể trả chàng nốt lần này thôi."

"Trần Bình."

Trời sáng tỏ, mặt trời đã lên cao.

Ánh nắng chói chang như lửa thiêu đốt ta, từng mảng da lớn bắt đầu bong tróc như vôi tường nứt nẻ.

Dần dần, lộ ra bộ dạng thật của ta.

Thương tích đầy mình, máu thịt be bét.

Ta nhắm mắt đón nhận số phận, nhưng nước mắt vẫn không cam lòng rơi xuống.

"Ta thật sự rất muốn về nhà cùng chàng..."

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.