Vào năm Cảnh Đức thứ ba, trên đường về nhà, ta tình cờ bắt gặp một binh sĩ trọng thương, thân thể đầy máu me, nằm bất động bên vệ đường. Không biết vì điều gì, ta đã đưa người xa lạ ấy về nhà, cứu giúp một cách vô điều kiện.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đến năm Cảnh Đức thứ mười lăm, tai họa bắt đầu ập xuống. Phụ mẫu ta lần lượt qua đời, để lại cơ nghiệp cùng muội muội yếu ớt, bệnh tật triền miên. Chúng ta trở thành hai nữ nhi đơn độc giữa dòng đời bão tố.
Họ hàng, như những con sói đói lâu ngày, rình rập bên ngoài cửa, viện đủ lý lẽ rằng nữ nhi không đủ năng lực gánh vác gia nghiệp, ép buộc chúng ta phải giao ra tài sản tổ tiên để lại.
Đúng vào lúc nguy khốn nhất, chính người binh sĩ năm xưa, người từng yếu ớt nằm trên giường bệnh, nay đã đứng thẳng trước cửa nhà ta. Thân hình cường tráng, ánh mắt kiên định, người ấy một lần nữa vung tay đánh đuổi lũ lang sói đang xâm lấn gia đình nhỏ bé của ta.
Trong vòng xoáy mưu toan, ta đã không còn là thiếu nữ vô tư năm nào. Giữa những khó khăn chất chồng và sự nương tựa lẫn nhau, ta mới hiểu rằng có những duyên phận đến thật bất ngờ, nhưng cũng là những duyên phận đáng để khắc cốt ghi tâm.
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
|
0
|
0 lượt đọc
|
2 tháng trước
|
Chia sẻ đánh giá về bài viết