Là một trong những “đám nam nhân vô dụng” đó, ta bị đẩy lên võ đài.
Đối thủ là người của “Phái Thiếu Dương,” một môn phái ngàn năm. Người dẫn đầu bọn họ nhìn chúng ta khinh thường: “Ồ? Phái Âm Thịnh à? Lâu rồi không gặp, năm nay sao không núp sau lưng Tuyên Yến nữa nhỉ?”
Ta lễ phép chắp tay, khẽ gật đầu: “Các hạ là người phái Dương Hư à? Mong chỉ giáo thêm.”
Xung quanh vang lên vài tiếng cười, rồi ta giả bộ như nhớ sai mỉm cười ngượng ngùng: “À, là Phái Thiếu Dương, nhớ nhầm rồi. Hai cái tên na ná nhau quá, sau này cẩn thận kẻo lại nói lầm đấy. Xin lỗi, xin lỗi. Mời!”
Những người của Thiếu Dương bị ta chọc giận, ánh mắt trở nên âm u. Họ liếc nhìn nhau, rồi cử người bước lên võ đài.
Người đầu tiên là một đại hán râu quai nón, thân hình to lớn, người này chỉ vừa mới xây dựng nền tảng, quả thật không phải đối thủ của ta.
Chỉ vài ba chiêu, ta đã đá hắn ra khỏi đài.
Người thứ hai, thứ ba cũng tương tự.
Người thứ tư là một tu sĩ Kim Đan, ta khéo léo dùng lực đẩy hắn bay khỏi võ đài.
Lúc này, tiếng hò reo xung quanh đã bùng nổ. Tuyên Yến hét lớn từ bên dưới:
“Sư đệ cố lên, đánh cho bọn ***¥!%!”
Tá nghĩ nàng ấy định nói những từ như “nhãi ranh rùa đen” hay linh tinh gì đó.
Nhưng ta không nghe rõ, vì Kỳ Mạc lo sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa các môn phái, kịp thời bịt miệng nàng lại và kéo nàng đi.
Đến người thứ năm, là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Hắn nghiêm túc gật đầu chào ta, không nói gì mà rút kiếm lao tới.
Không kịp phòng bị nên vai ta bị chém trúng, máu chảy đầm đìa.
Ta tỉnh táo lại, mỉm cười nhìn hắn: “Các hạ cao hơn ta hai cấp, không cần phải lén lút như vậy đâu.”
Nói rồi, ta tung cùi chỏ, đâm mạnh vào kinh mạch của hắn, linh lực xuyên qua vai khiến “linh mạch” trên cánh tay hắn đứt hoàn toàn –
Khả năng nhìn xuyên giúp ta thấy rõ vị trí kinh mạch và linh lực của đối thủ.
Hắn phun ra một ngụm máu, ngã gục xuống, giọng run rẩy nói: “Ngươi…”
Ta đá vào vai hắn, hất hắn bay khỏi võ đài.
Ta thu kiếm lại, lạnh nhạt nói: “Kẻ tiếp theo.”
34
Mở đầu trận đấu, ta đã hạ gục năm người liên tiếp, khiến các sư huynh, sư tỷ mừng rỡ như phát điên. Đến cả Tuyên Yến cũng nương tay một chút, không khiến các môn phái khác thua quá thê thảm như mọi năm.
Cuối cùng, chúng ta trở về Bồng Lai, tay xách nách mang bao nhiêu chiến lợi phẩm.
Kỳ Mạc ngồi dưới tán cây, tựa vào thân cây, uể oải gối đầu lên cánh tay, khẽ nhướng cằm chỉ vào đống bao bọc và giải thích với ta: “Vì thế, đại hội quần anh mỗi năm còn được gọi là hội Bồng Lai cướp hàng.”
Ta: “…”
Tuyên Yến cười mắng bên cạnh: “Thôi đi, chẳng đứng đắn gì cả, đừng làm hư tiểu sư đệ. Rảnh rang ngồi đây đấu võ mồm à? Mau đi kiếm củi cho ta!”
Kỳ Mạc đáp “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy, cùng các sư huynh khác nhặt cành cây, chất thành đống bên cạnh Tuyên Yến.
Tuyên Yến thành thục nhóm lửa nướng thịt nai mà chúng ta săn được.
Khi thịt đã chín, nàng dùng dao chia đều, đưa mỗi người một miếng. Rồi “chát” một cái, nàng dùng sống dao đập vào tay của Kỳ Mạc khi hắn định lén lấy thêm một miếng, nàng gằn giọng cảnh cáo: “Hôm nay là tiệc mừng tiểu sư đệ, ai cũng không được tham lam!”
Nói rồi, nàng nhét phần thịt nai còn lại cho ta, rồi thấy vết thương rỉ máu trên vai ta, cau mày dặn dò: “Lát nữa để đại sư huynh thay thuốc cho ngươi, tay huynh ấy rất ổn.”
Ta khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu nhai miếng thịt nai giòn thơm.
Năm nay chúng ta khoan thai trở về, cưỡi ngựa rong ruổi, ngao du giang hồ, gần như đã đi khắp núi sông.
Ta hiểu lòng mình có chút mâu thuẫn và giằng xé.
Ta căm ghét môn phái này, ghê tởm những con sâu không ngừng bám lấy nó.
Nhưng ta… rất thích những người đồng môn này.
35
Trên núi Bồng Lai, năm tháng trôi nhanh, chớp mắt đã ba năm xuân thu qua đi. Mỗi ngày của ta trở nên rất quy củ. Sáng sớm dậy chạy bộ, thỉnh thoảng ghé thăm Trình Toán, mang theo chút rượu thịt nướng cho hắn. Buổi sáng tọa thiền, buổi chiều đọc sách, buổi tối điêu khắc và luyện khí. Đến giữa và cuối tháng, ta xuống núi giúp dân trừ họa. Cứ nửa năm một lần, ta lại cùng mọi người ra ngoài rèn luyện.
Có lẽ vì ta xuống núi nhiều, Tuyên Yến còn trêu chọc dò hỏi: “Này, Đồng Đồng, đệ hay xuống Nghiệp thành quá vậy, chẳng lẽ có cô nương nào lọt vào mắt xanh à? Dù là tiểu thư quan gia cũng không sao, cứ cầu hôn đi! Bồng Lai chúng ta giàu mà!”
Ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải. Đệ xuống chỉ để nói cho dân biết cách phòng lụt, xả lũ, trữ nước chống hạn, chọn giống trồng trọt.”
So với những truyền thuyết về Hà Bá hay Hạn Bạt, so với việc chờ người khác “cứu rỗi,” họ cần biết cách… tự mình giải quyết vấn đề này hơn, đúng không?
Tuyên Yến ngẩn ra: “Hả?”
Ta nói thêm: “Ta còn làm vài món đồ không đáng tiền, có thể giúp họ chống lại thú dữ, phòng ngừa những kỵ binh của các nước thường hay chinh chiến gần đây.”
Sư phụ vuốt râu, chậm rãi cảnh cáo: “Những kỹ xảo tà môn đó làm ít thôi, tu hành chăm chỉ mới là chính đạo.”
Ta cười hì hì cúi đầu: “Đệ tử xin tuân lệnh!”
Đến năm thứ tư ở Bồng Lai, vừa tròn hai mươi tuổi, môn phái tổ chức lễ nhược quán cho ta, đặt tên tự là “Hàm Đan.”
Kỳ Mạc nhanh miệng chọc ghẹo: “Hàm Đan là hoa sen đó Đồng Đồng. Giống cái mặt của đệ vậy, rất được các tiểu cô nương yêu thích đấy!”
Thế là Kỳ Mạc bị Tuyên Yến đá bay ra ngoài.
Đại sư huynh Ngụy Mân là người đội mũ cho ta. Bàn tay dày rộng của hắn đặt trên vai ta, tựa như phụ huynh (cha và anh trai) mà thở dài: “Từ nay về sau, đệ đã trưởng thành rồi.”
Dưới áo dài tay rộng màu trắng nhạt, ta mân mê chuỗi bồ đề trên cổ tay, ngẩng lên nhìn đỉnh núi Bồng Lai.
Bốn mươi hai thần điện, những cột rồng uy nghiêm.
Như thể cả thần minh đang dõi mắt trông xuống nhân gian.
Gió núi thổi tung mái tóc ta.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt không biết nên gọi tên cảm xúc của mình như thế nào.
36
Nếu tất cả câu chuyện đều có những bước ngoặt lạnh lẽo, thì bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời ta là vào ngày Nguyên Tiêu năm Thái Bình thứ ba của Đông Ngụy. Lúc đó, ta đang cùng thôn dân ngồi trên đất làm một bàn cờ vây thô sơ, bỗng sư phụ từ trên không đáp xuống, dáng vẻ tiên phong đạo cốt khiến mọi người kinh hoàng quỳ lạy.
Bước ngoặt thứ hai là khi ta nghe tin tất cả người thân đều đã qua đời. Đức tin về tiên sơn trong lòng ta sụp đổ thành tro bụi.
Bước ngoặt thứ ba là vào một buổi chiều thu khi ta hai mươi tuổi. Ta bóp vỡ chuỗi bồ đề trên cổ tay, đổ vào nước tuyết Bồng Lai loại bột mà ta đã nghiên cứu suốt ba năm. Loại bột này có thể khiến loài sâu ký sinh trong cơ thể mê man ít nhất hai ngày.
Chiều tối hôm sau, ta đến gặp Trình Toán lần cuối, mang theo thứ thuốc độc mà hắn đã dặn để đối phó với tu sĩ. Trình Toán bình thản như thường lệ: “Kết thúc rồi sao?”
Ta đáp thành thật: “Vãn bối không biết.”
Hắn thở dài, nhờ ta hòa thuốc độc vào rượu ngon, rồi từ từ nhấp từng ngụm như thể đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Hắn uống xong thì xoay khuôn mặt già nua về phía ta: “Sao còn đứng đó? Đi đi. Giờ phút lâm chung quý giá này, lão phu không muốn bên cạnh có người.”
Ta không còn sợ khuôn mặt hung tợn của hắn nữa, đành phả inhạt nhẽo đáp lời.
Ta bước lên trên, nghe thấy tiếng Trình Toán như đang ngông cuồng hét lớn. Tiếng xích sắt rung động, cùng tiếng hét ấy, vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng đất.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.