Chương 10
Avatar Khung avatar
15144 Chữ


Tối hôm đó, ta trở về đỉnh núi. Đêm nay không gió, ánh trăng tròn sáng rõ.

Ta giương cung, ngắm bắn vào những quả chuông đồng—Vèo!!

Lập tức, một trận náo loạn xảy ra. Các đệ tử trong môn phái hoảng hốt kêu lên:

“Quản sư đệ! Ngươi đang làm gì vậy?!”

“Tiểu sư huynh??? Mau xuống đi!!!”

“Đúng đấy, đừng đùa như vậy, nếu bị trưởng lão biết sẽ bị trách phạt nặng nề đấy!”

Ta đứng trên mái ngói lưu ly, tựa mình lên nóc nhà, ta không để tâm đến những lời của bọn họ, đưa tay cầm lấy một mũi tên lông vũ, kéo căng dây cung.

“Rắc” một tiếng, chuông treo dưới mái hiên xa xa rơi xuống. Chưa đầy nửa chén trà sau, một tiếng quát lớn vang lên: “Quản Đồng? Xuống ngay!”

Thấy ta không trả lời, hắn lại lớn tiếng gọi: “Quản Hàm Đan! Điếc rồi à? Đệ đang làm gì thế?!”

Ta nghiêng đầu nhìn về phía quảng trường không xa trước điện, ta thấy Ngụy Mân cau mày, sắc mặt lạnh lùng. Tay hắn đặt trên chuôi kiếm, như một con sư tử đực oai nghiêm, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.

Giữa tiếng hét của mọi người, ta bất ngờ xoay mũi tên chĩa về phía hắn, rồi lại cười một tiếng, ta hạ xuốg đối diện với hắn: “Phá hủy những cái chuông đồng chướng mắt này thôi.”

Nhìn những chiếc chuông giờ đã bị ta bắn hỏng gần hết, không còn đáng ngại, ta đeo cung ra sau lưng, cúi đầu buộc lại miếng bảo vệ cổ tay: “Ta đã muốn làm thế từ lâu rồi.”

Ngụy Mân nghiến răng: “Sư môn đối đãi với ngươi đâu có tệ.”

“Ừ, ta biết.” Ta gật đầu đồng tình, rồi cao giọng nói: “Nhưng các vị, hãy nhìn kỹ xem! Chúng ta đang ở trên tiên sơn hay là trong hang ổ của sâu bọ?!”

Lời ta vừa dứt, lập tức cả môn phái rơi vào một trận hỗn loạn.

38

Ta không biết trong môn phái tu tiên, họ định nghĩa “tẩu hỏa nhập ma” là gì.

Nhưng ngay lúc này, đám người phát điên này chẳng khác gì quần ma loạn vũ. Họ đắm chìm trong nỗi kinh hoàng khi ảo cảnh bị phá vỡ.

Ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, phủi áo, giơ tay gạt thanh kiếm của Ngụy Mân đang đâm tới, thành khẩn nói: “Sư huynh, nếu liều mạng thì huynh không phải đối thủ của ta đâu.”

Dù Ngụy Mân đã tu luyện đến Xuất Khiếu, còn ta chỉ mới Trúc Cơ, nhưng trên người ta có vô số ám khí vụn vặt. Đồng thời, ta có thể nhìn thấu dòng chảy linh lực trong kinh mạch, cùng kinh nghiệm ba, bốn năm qua đủ để ta đoán trước bước tiếp theo của bọn họ.

Quả nhiên, Ngụy Mân dùng chiêu “Cửu Cửu Quy Nhất,” nhưng ta đã kịp lật người tránh né. Ta nhìn những xúc tu tràn ra từ đan điền của hắn bèn nói: “Sư huynh, hãy nhìn Kim Đan của huynh đi.”

“…Im đi!!!” Ngụy Mân nghiến răng nghiến lợi chửi, “Tên phản đồ ngươi—dám hạ độc khiến mọi người tẩu hỏa nhập ma!”

Hắn như chợt nhớ ra gì đó: “Ba năm trước, lần lưỡi chuông đồng bị mất, cũng là ngươi!”

“Đúng vậy.” Ta thẳng thắn thừa nhận.

“Thiết kế để dẫn dụ quân kỵ phàm trần đến, khiến sư tôn tưởng rằng sự việc với chuông đồng là do người phàm gây nên, cũng là ta.”

Ngụy Mân tức giận đến mức mắt đỏ rực, môi răng run rẩy: “Đồ tiểu nhân phản bội! Sư tôn vừa bế quan, ngươi đã dám ra tay với đồng môn, Bồng Lai năm xưa quả là mù mắt mới nhặt ngươi về!”

Ta nhẹ giọng đáp: “Ta chưa từng cầu xin Bồng Lai.” Rồi đột ngột nâng cao giọng, “Lại càng không cầu xin các ngươi giet người thân của ta!”

Nói xong, ta như muốn trút giận, tháo túi vải bên hông ra, ném một cái đầu lâu xương trắng nhỏ xuống trước mặt Ngụy Mân, ta chỉ vào đó: “Sư huynh, huynh vào Bồng Lai đã một trăm ba mươi năm, chặt đứt thất tình lục dục, đoạn tuyệt vướng bận trần gian.

“Hay lắm! Thật là một người can đảm, tuyệt vời quá!

“Đây là ta moi từ mộ phần Ngụy gia lên.

“Huynh mở to mắt mà nhìn đi, đây là hài nhi vừa đầy tháng của huynh, hay là một thứ quái vật nào đó?”

Cái đầu lâu lăn trên gạch trắng như ngọc, lăn đến bên chân Ngụy Mân. Hắn như bị bỏng, không thèm nhìn, lập tức đá văng đi, tỏ vẻ chán ghét: “Đừng lấy mấy thứ này ra lừa ta, có khi là oan hồn dưới kiếm của ngươi thì sao.”

Hắn cố chấp không tin, cầm kiếm xuất một chiêu độc lao về phía ta. Xương trắng chặn đường bị hắn giẫm nát vụn.

Ta nhìn mảnh xương vụn, không ngẩng đầu lên, chỉ thấy cổ tay khẽ xoay, lưỡi phi đao tẩm độc cắm chính xác vào đan điền của Ngụy Mân.

“Cạch” một tiếng, kiếm của Ngụy Mân rơi xuống đất.

Ta nhìn hắn, nói với vẻ thương cảm: “Sư huynh, ít ai có sáu ngón tay. Mà bàn tay dưới đầu lâu này có sáu ngón. Đó chính là thê nhi của huynh.”

Ta quay sang một phía khác, nhìn Tuyên Yến vừa nghe tin chạy đến còn đứng ngây như tượng.

39

Ta nhẹ nhàng hỏi: “Vậy sư tỷ thì sao? Tỷ có tin không?”

Tuyên Yến không trả lời ngay. Nàng đứng bất động rất lâu, liên tục cúi xuống nhìn đan điền của mình, căng thẳng vuốt vỏ đao bạc.

Nàng thậm chí vô thức định đỡ Ngụy Mân, nhưng lại bị những xúc tu hung hãn kia dọa không dám đến gần. Một lúc lâu sau, nàng mới bóp chặt huyệt thái dương, như đang điều tức: “…Điên hết rồi, đều điên cả rồi.”

Lúc này gió mạnh lại nổi lên giữa núi, mây đen che khuất vầng trăng tròn. Chuông đồng không vang lên nữa.

Một nửa gương mặt Tuyên Yến chìm trong bóng tối, nửa còn lại được ánh lửa trường minh trên đỉnh núi chiếu đỏ rực. Khuôn mặt ta cũng nửa sáng nửa tối.

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, nói: “Sư tỷ, tỷ chưa điên.”

Tuyên Yến đau khổ ôm đầu quỳ xuống, như thể đầu đau buốt không chịu nổi, nàng mở miệng thì thào: “Tại sao ta lại giet họ, để ta nghĩ xem, lần cuối gặp phụ mẫu là khi nào…”

Cả dãy núi Bồng Lai vang lên tiếng kêu khóc như tiếng ma quỷ. Lửa thánh trường minh tựa hồ như quỷ hỏa, lập lòe giữa rừng cây.

Giữa bối cảnh ấy, không biết bao lâu sau, Tuyên Yến đỏ ngầu hai mắt, nàng ngẩng đầu nhìn ta hỏi: “Ba năm trước, con Hạn Bạt ấy, đệ hỏi ta ‘giet nó làm gì’…

“Tại sao đệ lại hỏi như vậy? Đệ đã thấy gì sao?”

Ta đáp: “Tỷ đã giet một tiểu sa di, hắn ngã xuống đất đầy sợ hãi, hắn còn nhỏ hơn ta… một tiểu sa di.”

Cuối cùng, Tuyên Yến sụp đổ hoàn toàn.

Nàng gào lên trong tiếng khóc, tiếng la hét khắp núi cũng hòa theo: “A a a a a a a a a a——”

Ta cúi đầu, trên cổ tay là bao cổ tay tinh xảo nàng làm cho ta. Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn định tiến lên an ủi.

Nhưng đúng lúc đó, biến cố bất ngờ xảy ra.

Ta không kịp phản ứng, Tuyên Yến rút loan đao bên phải cứa qua cổ mình. Đôi mắt long lanh của nàng không còn tiêu cự, chỉ nói câu cuối cùng: “…Ta trả lại mạng cho bọn họ.”

Ta: “!”

Ta không kịp ngăn cản, tay vừa giơ lên đã cảm thấy đau nhói ở thái dương.

Trước mắt ta, Tuyên Yến như bị rút hết sức lực, ngã nặng nề xuống đất như bao người mà nàng từng giết.

Chẳng đẹp đẽ chút nào.

Bộ áo mới Trung Thu do Kỳ Mạc mua cho nàng, giờ đã nhuốm màu xám bẩn.

Ta cắn chặt răng, đứng im lặng rất lâu, rồi thở dài một hơi. Ta nhặt trâm đào nàng đánh rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng cài lại lên tóc nàng.

40

Còn Kỳ Mạc thì sao?

Hắn xuống núi trộm rượu uống, lỡ mất dòng suối đã bị hạ dược.

Vì vậy thần sắc hắn là thanh tỉnh nhất.

Giữa cơn điên cuồng khắp thế gian, Kỳ Mạc mặc tử y kim quan, tay cầm trường kiếm, từng bước nhẹ nhàng tiến lại.

Dù nhìn thấy thi thể của Ngụy Mân, hắn cũng lạnh lùng dời ánh mắt, nhàn nhạt hỏi ta: “Chuyện gì đây?”

Ta nghiền nát chuỗi tràng hạt bồ đề trên cổ tay, bột trắng bay khắp trời.

Nếu tan vào trong nước, sẽ không màu không mùi.

“Đa tạ sư huynh khai sáng, loại thực phẩm đặc biệt có thể khiến sâu bọ chìm vào giấc ngủ.”

“Kẻ thông minh.” Kỳ Mạc không nhìn ta, ánh mắt tập trung vào nơi xa, “Đệ đã làm điều mà ta không dám làm.”

Hắn nhẹ bước tới, như sợ làm tỉnh một giấc mộng.

Hắn nửa quỳ xuống, vén mớ tóc bên thái dương của Tuyên Yến ra sau tai nàng.

Hắn ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên đầu mày, chỉnh lại cổ áo bị xô lệch, rồi sửa lại trâm cài hơi nghiêng của nàng.

Hắn ném thanh kiếm cho ta: “Giet ta đi.”

Ta ngẩn người.

“Tuyên Yến đã chet dù không phải do đệ chet, nhưng vì đệ mà ra, ta đáng lý phải tìm đệ tính sổ. Nhưng thân nhân của đệ đều là do ta giet, dù không phải ý muốn của ta—nên ta và đệ coi như không còn gì vướng mắc.”

Kỳ Mạc cười trong bi thương, “Giet ta đi. Những ngày tháng điên cuồng như thế này, đáng ra ta đã chịu đựng đủ từ mấy chục năm trước rồi!”

Hắn cũng điên cuồng trong tỉnh táo, cười đến đôi mắt nhuộm đầy huyết lệ.

Ngón tay cái của ta siết chặt chuôi kiếm.

Rất lâu sau, trong ánh mắt đầy chờ đợi của Kỳ Mạc, ta khẽ nói: “Như ý nguyện của sư huynh.” 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.