Rất nhanh, Bồng Lai bắt đầu xuất hiện dị thường.
Không ít đệ tử vừa Trúc Cơ xong tâm thần bất ổn, giữa đêm thét lên kinh hãi lao ra khỏi nơi ở, gào thét đến khản giọng “Quái vật!” hoặc “Giết! Giết hết!”
Sư phụ lập tức nhận ra điều bất thường, lão nhanh chóng trấn áp. Lão vung phất trần, linh lực cường đại ép những đệ tử mắt đỏ ngầu quỳ rạp xuống đất.
Sư phụ chau mày, nghiêm giọng hỏi:
“Sao lại như vậy? Có phải vì lòng tham, tu luyện tà môn đạo pháp rồi không?”
Tà môn đạo pháp không chú trọng tu luyện tuần tự mà đi đường tắt, dễ khiến đạo tâm bất ổn, là thứ cấm kỵ ở các môn phái.
Ta lặng lẽ nhìn những đệ tử gần như sắp phát điên kia. Bọn họ từng người run rẩy, không tin những gì lão nói, cứ điên cuồng hét lên với sư phụ và các trưởng bối khác:
“Có quái vật!”
“Ha ha ha ha ha, điên rồi, tất cả điên hết rồi.”
Gió đêm lạnh lẽo, ta thấy chân mày sư phụ nhíu chặt, người trầm ngâm nói:
“Đưa bọn chúng vào Tĩnh Tâm Uyên, Ngụy Mân, ngươi đi chăm sóc.”
“Dạ.” Đại sư huynh đáp lại bằng giọng trầm ổn.
Sư phụ lại lóe mắt nhìn, phất tay đánh rơi chiếc chuông đồng treo dưới mái hiên, vừa xem xét sơ qua, sắc mặt người liền biến đổi, ra lệnh nghiêm khắc:
“Lưỡi chuông đã bị gỡ. Tra ngay!”
Xung quanh liền náo động, những người còn “tỉnh táo” đều xì xào bàn tán.
Chuyện gỡ lưỡi chuông, ta đã lén lút làm khi không có ai xung quanh. Những lưỡi chuông đã gỡ đều được ta giấu trong lông tiên hạc, phân tán khắp nơi từ lâu.
Nhưng móng vuốt thì ta chưa kịp xử lý.
Khi thấy đệ tử chấp pháp tìm thấy móng vuốt trong phòng ta và chuẩn bị trình lên sư phụ, lòng ta trùng xuống.
Sư phụ có ánh mắt sắc bén, thông qua móng vuốt nhỏ này, ta không chắc lão có thể đoán ra điều gì không.
Nhìn đệ tử chấp pháp định dâng lên cho sư phụ, ta cắn răng nghĩ cách để thoái thác.
Chết tiệt!
Ta cất tiếng gọi: “Cốc sư huynh…”
Đệ tử chấp pháp nháy mắt: “Gì vậy?”
Ta nhất thời ấp úng.
Đúng lúc ta đang đau đầu, một giọng nói uể oải vang lên:
“Này, Cốc sư đệ, đừng cầm cái đó, sư phụ phát hiện là mắng chết đấy.”
Đệ tử chấp pháp dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Kỳ sư huynh?”
Kỳ Mạc làm ra vẻ lén lút, lắc lắc bầu rượu bên hông:
“Nhìn thấy không, rượu cung phụng lấy trộm từ chỗ Tiền trưởng lão đó. Ta dùng móng vuốt này để lấy, tiểu sư đệ giúp ta chế tạo đấy.”
Hắn thân thiết ôm vai đệ tử chấp pháp, nói tiếp:
“Tiền trưởng lão mấy hôm trước còn vì chuyện này mà giận dữ lắm, ta mà để ngài ấy bắt được, chắc chắn không có quả ngọt đâu? Chẳng phải sẽ bắt ta chép một đống công pháp tâm kinh sao? Còn bảo ta nuôi thỏ, quét lá khắp Bồng Lai nữa chứ?”
Đệ tử chấp pháp bĩu môi: “….”
Kỳ Mạc mỉm cười nịnh nọt: “Cho sư huynh mặt mũi, coi như không thấy được không, hôm khác mời ngươi uống rượu.”
Đệ tử chấp pháp trả lại móng vuốt cho Kỳ Mạc:
“Đi đi, hư hỏng còn kéo tiểu sư đệ vào? Tử tế chút đi! Không có lần sau đâu.”
Kỳ Mạc cười tủm tỉm: “Đương nhiên là không có.”
Chờ đệ tử chấp pháp đi xa, Kỳ Mạc mới tiện tay ném lại móng vuốt cho ta, đôi mắt cười sâu thẳm khó đoán:
“Đệ nợ ta một món ân tình đấy.”
25
Lần “tẩu hỏa nhập ma” này không gây ra sóng gió lớn. Những người xuất hiện dị trạng đều chỉ là các đệ tử Trúc Cơ kỳ. Họ được đưa vào Tĩnh Tâm Uyên, chưa đầy nửa tháng, đã có thể ổn định đạo tâm.
Ngụy Mân nghiêm nghị bẩm báo với sư phụ: “Bẩm sư tôn, hai trăm mười hai người đã tỉnh lại. Tự nguyện đến Chấp Pháp Đường để tạ tội.”
Thật mỉa mai thay.
Mê muội lại hóa thành tỉnh táo.
Tỉnh táo lại hóa thành mê muội.
Ta ngước mắt nhìn, thấy sư phụ khoát tay hào phóng: “Miễn đi, lỗi không ở họ.”
“Vâng.” Ngụy Mân lại tiếp tục hỏi, “Sư tôn, có phải là ngoại địch đã lẻn vào Bồng Lai không ? Lần này là chuyện đồng linh, lần trước là khi tiểu sư đệ bị thương lúc Trúc Cơ cũng…”
Sư phụ khẽ liếc nhìn Ngụy Mân, rồi ánh mắt lướt qua ta.
Ông không nói gì, nhưng ta biết ông đang nghi ngờ ta.
Sống qua hàng trăm năm, tu sĩ nào chẳng tinh tường?
Sư phụ nói: “Đã phái người đi điều tra rồi. Gần đây các quốc gia tranh chấp liên miên, thiên hạ cũng không yên bình, có thế lực nào muốn khuấy đảo Bồng Lai tiên sơn, cũng không có gì lạ.”
Ông mỉm cười đầy ý tứ: “Đối với loại người này, Bồng Lai không sợ. Kẻ đến, chết.”
Uy áp từ tu sĩ Độ Kiếp kỳ thật ghê gớm.
Lưng ta đổ mồ hôi lạnh, cố gắng không né tránh ánh mắt của ông, tỏ ra cuồng nhiệt vỗ tay khen ngợi: “Sư phụ thật oai phong lẫm liệt!”
Ngụy Mân: “…”
Tuyên Yến: “…”
Kỳ Mạc: “…”
Đến cả sư phụ cũng quay mặt đi, im lặng không đáp.
26
Một kế không thành thì phải tính kế khác.
Nhưng trước khi làm vậy, ta phải hiểu rõ Kỳ Mạc là người thế nào.
Cách tốt nhất để kết thân với hắn — là mời hắn uống rượu.
Hôm ấy, chúng ta đến một thành trì gần đó.
Nơi này nằm trên đồng bằng, là kho lương của cả vùng mấy chục dặm, mùa màng luôn bội thu.
Rượu gạo nơi này cũng có hương vị đậm đà, thơm ngon.
Ta bỏ ra vài đồng tiền, mua hai bát rượu ngon.
Kỳ Mạc ngồi xuống, nhướng mày: “Chỉ cho sư huynh một bát thôi sao? Keo kiệt quá vậy?”
Ta thản nhiên đáp: “Uống mỗi nơi một hớp, lỡ đâu quán sau lại có hương vị ngon hơn?”
Kỳ Mạc không có ý kiến.
Quán rượu treo cờ, trong làn gió nhẹ buổi chiều thoáng thoảng hương men.
Ta nói chuyện phiếm một lúc, mới thử thăm dò hỏi: “Sư huynh, huynh có biết tẩu hỏa nhập ma là cảm giác thế nào không?”
Kỳ Mạc nhặt một hạt đậu nành cho vào miệng, nhếch cười: “Ai mà biết được chứ. Nhưng mà…”
Hắn vẫn giữ vẻ lơ đễnh: “Có cơ hội thì thử đi. Trên con đường tu tiên, không một lần tẩu hỏa nhập ma thì còn gì là công đức viên mãn nữa?”
Ta: “…”
Ta nhất thời không rõ hắn đang nói đùa hay là nghiêm túc.
Chỉ có thể nhìn qua mặt bàn gỗ trong quán, hướng đến đan điền của hắn.
Nơi đó, sinh vật ký sinh vẫn tràn đầy sinh lực, những xúc tu kéo dài đến tận tim phổi, đại não và đầu.
…Quả nhiên chưa chết.
Ta im lặng một lúc mới nói: “Vụ móng vuốt lần trước, đa tạ sư huynh.”
Kỳ Mạc lại nói: “Chuyện để đệ cảm tạ ta còn nhiều lắm.”
Ta ngẩn người, Kỳ Mạc cạn bát rượu, úp cái chén lại, vẫy tay gọi: “Đi, đi thôi, qua quán khác.”
Ngày hôm đó, Kỳ Mạc đưa ta đi qua hết cả con phố.
Ta uống cùng hắn đến mức cuối cùng phải vịn cửa mà nôn ra ven đường.
Hắn vẫn điềm nhiên không có gì, khoanh tay cười nhạo ta: “Tiểu Đồng à, tửu lượng của đệ kém quá rồi, còn thua cả Tuyên Yến nữa, có thấy xấu hổ không?”
Ta nhận lấy bát nước trong tiểu nhị đưa cho, súc miệng xong liền dùng tay lau đi khóe miệng:
“Không xấu hổ. Huynh và sư tỷ nhập môn cùng lúc, sư tỷ còn mạnh hơn huynh nữa.”
Thấy ta đã ổn định, Kỳ Mạc đưa ta rời khỏi tửu phố, hừ nhẹ: “Đó là vì nàng ăn gian. Hai thanh loan đao, tự nhiên mà tăng bậc. Ta và đại sư huynh hợp lực cũng không đấu lại nàng.”
Khi đi đến góc phố, có một tiệm phấn son.
Lúc này trời gần về chiều, bà chủ đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng khi thấy Kỳ Mạc liền cười rạng rỡ: “Công tử lại mua phấn son sao? Hàng mới vừa về đấy, muốn xem không?”
Ta nhìn Kỳ Mạc như nhìn thấy quỷ.
Thầm nghĩ, hắn thật đúng là phong lưu khoái hoạt.
Có lẽ không ít lần dùng phấn son để dỗ dành các cô nương.
“Không cần, hàng lần trước không chống nước hại nàng ấy bị lem lớp trang điểm, mắng cho ta một trận.” Kỳ Mạc cười khổ, “Lần này ta đến chọn một cây trâm gỗ.”
Ta: “Hả…?”
Ta bừng tỉnh: Cái này cho sư tỷ sao?”
“Nếu không thì là cho ai?” Kỳ Mạc chăm chú chọn lựa, “Ngươi nghĩ rằng một người thô kệch như nàng biết làm mấy chuyện này sao, ai lo liệu cho những bộ đồ nàng mặc?”
Ta: “…”
Ta lặng thinh nhìn hắn, chọn lựa rất kỹ, không hài lòng với kiểu dáng, không ưng ý sắc màu, chọn mãi mới vừa ý một cây trâm đào mộc, rồi móc túi trả tiền.
Trước khi rời đi, Kỳ Mạc như chợt nghĩ đến điều gì.
Hắn thuận miệng hỏi: “Hài tử đâu rồi?”
Bà chủ vỗ tay: “Ai dà! Hôm nay bận quá nên quên mang ra cho công tử xem. Chờ một chút!”
Nói rồi bà chạy vào trong, chẳng mấy chốc, bế ra một đứa trẻ khoảng chừng một tuổi.
Hài tử hồng hào đáng yêu, mắt tròn xoe như quả nho, tay ngậm trong miệng, tò mò nhìn ta.
Ta buột miệng: “…Sư huynh, huynh và sư tỷ đã có hài tử rồi sao?”
27
Không ngờ, Kỳ Mạc cất cây trâm đào mộc vào trong áo, thu lại nụ cười rồi đáp: “Hãy đặt tên cho nó đi.”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.