Ba người, ba tư thái.
Ngụy Mân thì bướng bỉnh đến cùng.
Tuyên Yến thì gào khóc đến khản cả giọng.
Kỳ Mạc thì điềm nhiên mà chet.
42
Ta đứng giữa cơn gió lạnh của cuối thu suốt nửa đêm.
Nhìn những đệ tử chạy trốn với thần sắc điên cuồng lướt qua bên cạnh ta.
Rồi ta mới ngược lại dòng người hỗn loạn, bước lên trên.
Ta dẫm lên bậc thềm ngọc trắng, băng qua mây tiên lượn lờ.
Dưới tia sáng đầu tiên của buổi bình minh.
Ta chém tan cấm chế của Trường Minh Tiên Phủ.
Lớn tiếng gọi: “Đệ tử Quản Đồng, bái kiến sư tôn.”
Sư phụ ngồi trên bồ đoàn, từ từ mở mắt.
Lão ta vẫn đang bế quan, trong đan điền sâu bọ đang nhả ra những sợi tơ dính nhớp, tựa như tằm xuân kết kén, sắp bao phủ lão vào trong.
Hậu kỳ Độ Kiếp, muốn đột phá Đại Thừa, nhất định phải trải qua giai đoạn phá kén thành bướm—
Rồi thai nghén ra từng viên kim đan.
Giống như những Thái Thượng Trưởng Lão không thể động đậy kia, chỉ có thể “bế quan không xuất hiện.”
Sư phụ chậm rãi mở miệng: “Đêm qua náo loạn là do ngươi gây ra sao?”
“Không hẳn.” Ta suy nghĩ một chút, “Dù sao cũng không phải ta ép bọn họ chạy loạn khắp núi.”
Sư phụ bật cười khẽ: “Trò mèo vụn vặt.”
Ta thử hỏi: “…Sư tôn, ngài có biết không, kim đan thực chất là trùng hoàn, trong đan điền có sâu bọ ẩn náu…”
Lão nhân gia vung phất trần: “Yêu ngôn yêu ngữ, mê hoặc đạo tâm!”
Làn khí lạnh buốt xương càn quét, ta lập tức bị nhấc bổng lên.
Lão lắc đầu bất lực trong đại điện rộng lớn, âm trầm mà thì thầm: “Bồng Lai không thiếu những kẻ phản bội như vậy, ba trăm năm trước, cũng có người phóng hỏa trong đêm, hô hào ‘thức tỉnh’ ‘cứu rỗi’, thật nực cười, thật nực cười!”
Trong sự nghẹt thở của trói buộc, ta cúi nhìn lão ta, lắc đầu nói: “Không ai muốn lay động đạo tâm của ngài. Nhưng ngài… cũng nên mở mắt, nhìn xem nhân gian thực sự là thế nào.”
Hạt bồ đề cuối cùng vỡ vụn.
Bột trắng bay lả tả.
Nhưng sắc mặt sư phụ vẫn bình thường, không hề chịu chút ảnh hưởng nào
“Cuồng vọng. Huống chi, cái gì là thật, cái gì là giả?”
Ngữ khí của lão thật ngông cuồng: “Ta tin, thì là thật; ta phủ nhận, thì là hư.”
Một tiếng “rắc” vang lên, đau đớn buốt xương.
Ta biết, xương sườn đã bị bẻ gãy và đâm vào phổi.
Ta ho ra một ngụm máu tươi, nhưng bật cười, châm chọc lão: “Hóa ra lời của tiền bối Trình Toán là thật đấy! Độ kiếp, độ kiếp a… người ở Độ Kiếp kỳ có thể tạm thời trở lại hiện thực—ngươi đã sớm thấy qua nhân gian, nhưng lại quay về tiên sơn—là ngươi tự mình chọn lấy con đường này.”
Ba trăm năm trước, lão cũng từng như ta, vô cùng thành kính, xem cuộc phản loạn kia là tẩu hỏa nhập ma.
Sau kỳ Độ Kiếp, lão khép mắt lại, trở thành tiên nhân không vướng bụi trần.
Có thể hiểu được.
Ai lại có thể từ bỏ mấy trăm năm hưởng thụ sự cung phụng, sức mạnh và địa vị chứ?
Nghe tên quen thuộc mà ta vừa nói, sư phụ chậm rãi híp mắt.
Lão hoãn lại việc giết ta, mà chuyển sang hành hạ.
Bẻ gãy tay—
Ta tự nhiên tiếp tục nói: “Con người đều tôn sùng điều mình thấy. Họ từ chối, cũng không dám tin vào sự thật hoàn toàn xa lạ.”
Bẻ gãy chân—
“Sư tôn nói xem, do ngu muội, vì sự thật máu chảy đầm đìa, hay là suy sụp trước nghịch cảnh, càng khiến con người có cảm giác an toàn ngu dốt?”
Bẻ gãy xương sống—
“Suy cho cùng, phá tan mê chướng…cái giá quá lớn, đủ để người ta hóa điên—”
“Quản Đồng, ngươi có khả năng thấu thị, phải không? Chơi lục bác kỳ với bọn họ, ngươi chưa từng thua.” Ngay khi định tháo khớp hàm của ta, sư phụ cất lời, giọng uy nghiêm, “Ta cũng hồ đồ, hôm nay mới phát hiện ra manh mối.”
Giọng già nua của lão như đang mê hoặc: “Vậy ngươi làm sao có thể chắc chắn, trong đầu ngươi không có một con sâu bọ, đâm rễ ẩn náu, mê hoặc ngươi, khiến ngươi lầm tưởng chúng ta đều là bọn quỷ mị hồn ma, dùng hết thủ đoạn thấp hèn, khiến chúng ta tẩu hỏa nhập ma, rồi giết sạch chúng ta—”
Lão chậm rãi nói từng chữ một: “Như vậy nó sẽ dễ dàng hấp thu dưỡng chất, phải không?”
43
Huyền Cơ Tiên Tôn quả không hổ danh đã sống mấy trăm năm, lời nào cũng đâm trúng yếu huyệt.
Câu hỏi ấy đã dằn vặt ta suốt ba năm dài.
Ta chịu đựng nỗi đau không kém gì lão, thậm chí còn hoài nghi, liệu có vị thần nào lợi dụng tay ta để tiêu diệt tộc trùng hay không.
Giữa nỗi đau đớn thấu tận xương cốt cùng tiếng nói rỉ rả của sư phụ, đầu óc ta trở nên mơ hồ, đôi mắt bỗng co rút lại.
Ta hít sâu một hơi, buộc mình phải tỉnh táo, ta cúi đầu, dùng răng cắn lấy sợi dây đỏ thò ra từ áo, quăng ra chiếc gương đồng.
“Ta tất nhiên biết rõ thật giả!” Gương đồng rơi xuống đất vỡ tan, phản chiếu muôn ngàn gương mặt đầy sợ hãi.
Họ là chúng sinh chín châu trải dài vô tận, họ đang im lặng quan sát ta cùng sư phụ bên trong đại điện.
Ta cười ngạo nghễ nói: “Chẳng phải ngươi sống dựa vào chúng sinh cung phụng sao? Những năm qua ta đã cải tiến truyền âm kính, gửi đến khắp chín châu, để chúng sinh làm chứng. Ai là Phật, ai là ma –”
Nếu cả hai chúng ta đều khó phân định thật giả, thì hãy giao phó tất cả cho thiên hạ.
44
Trong khoảnh khắc ấy, dường như ta nghe thấy tiếng người vọng đến bên tai, vạn ngàn tiếng thì thầm trộn lẫn vào nhau.
Ta nhìn thấy ánh sáng kim quang từ đan điền của sư phụ dần mờ nhạt, những sợi tơ do trùng tiết ra cũng bị cắt đứt theo.
Cùng lúc đó, cây phất trần đang siết chặt quanh ta cũng đứt rời, ta nặng nề ngã xuống đất, khắp người đau nhức.
Những sợi lông phất trần rơi rụng lên người ta, ta không thể động đậy, cũng không còn sức gạt ra.
Ta vẫn nở nụ cười thách thức nhìn lên cao đài, nơi sư phụ cũng không có động đậy.
Ta gắng gượng nở một nụ cười cạn kiệt sức lực: “Xem ra, ngươi thua rồi.”
45
Ta chịu đựng đau đớn suốt mười ngày trời mới cảm thấy xương cốt khớp lại được đôi chút.
Lại qua năm ngày, ta miễn cưỡng ngồi dậy.
Lá cuối cùng của mùa thu từ sân cổ rơi vào đại điện, đáp xuống trước ngực ta, ta run rẩy nhặt lên, đưa tay giơ về phía bầu trời xanh ngoài điện, ta cứ lặng lẽ ngắm nhìn như thế.
Đường gân lá ngả vàng, tựa như những vết nứt khô cạn của sông Hoàng Hà.
Lại ba ngày trôi qua, khi mặt trời gần tắt, ta cuối cùng cũng gắng gượng đủ sức để đứng lên.
Ta gượng dậy, nhặt lấy thanh kiếm bên người, bước tới trước mặt sư phụ.
Nhận ra điều gì đó, lão chỉ vào mặt ta mắng:
“Ngươi tưởng thiên hạ chỉ có một ngọn tiên sơn này sao?!
“Ngươi nghĩ chỉ có mỗi Bồng Lai là thèm khát quyền lực, mong muốn đứng trên vạn dân sao?!”
“Ngươi nghĩ cái hệ thống trường tồn này, từ Trúc Cơ, Kim Đan, đến Nguyên Anh, các đời đều không như vậy sao?!
“Ngươi nghĩ… chúng chỉ có một giống sao?!
“Ngươi lấy gì để xoay chuyển thiên đạo và mệnh trời?!
“Huống chi, ánh mắt của ngươi, ánh mắt của ngươi… Ha ha ha… ngươi có muốn biết sự thật không?
“Sau khi xuống núi, ngươi sẽ bị truy sát, chặn đường, và hơn nữa –”
Lão ta buông lời nguyền độc ác nhất: “Ngươi thực sự ngây thơ đến mức nghĩ rằng với sức mạnh này trong tay, ngươi sẽ không trở thành… kẻ tiếp theo… giống như chúng ta sao?”
“Không phiền sư phụ bận tâm.” Ta nửa ngồi xuống, bình thản nói: “Sau này nếu gặp tu sĩ, ta sẽ khuyên quay đầu. Không thể khuyên thì gặp một ta giet một, gặp hai ta giet hai. Ta không trường sinh, sau khi ta chet sẽ truyền lại cách phân biệt trùng cùng phương pháp hàng phục chúng.”
“Từ ta về sau, trăm đời nối truyền. Tiên sơn ngàn ngọn, phàm nhân ức triệu, chẳng cần phải sợ hãi.
“Còn ta, vĩnh viễn sẽ không trở thành bọn chúng.”
Ta một kiếm chém rơi đầu ông, sau đó uống một ngụm rượu mạnh, phóng hỏa thiêu rụi ngọn tiên sơn trường tồn nghìn năm.
Ta cõng trên lưng nghiệp lửa ngút trời, ngẩng đầu mà đi.
Ta bật cười ha hả giữa ánh lửa không ngoảnh lại.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.