Trong khoảnh khắc đó, ta như bị sét đánh trúng.
Ngày sư phụ và hai vị sư huynh dẫn ta rời khỏi thôn Bạch Hạc, ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ở cổng thôn. Đại bá nắm tay đại bá mẫu, ánh mắt người dịu dàng, nhìn bụng thai phụ rồi lại nhìn ta và nói: “Sau này Tiểu Đồng sẽ trở thành tiên trưởng rồi. Đợi đường đệ, đường muội của ngươi ra đời, phải nhờ ngươi đặt tên đấy.”
Ta rời khỏi dòng hồi ức, nghiến răng hỏi Kỳ Mạc: “… Sao sư huynh không tự đặt tên cho nó?”
Kỳ Mạc đưa tay chọc nhẹ vào đôi má phúng phính của hài tử, ngón tay hắn phẩy nhẹ gương mặt mềm mại: “Huynh mà thấy chữ nghĩa ngoằn ngoèo thì đau đầu, đứa học thức đầy mình như đệ đặt tên sẽ tốt hơn.”
Không thể kiềm chế được nữa, ta bất ngờ rút kiếm, đặt lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ hắn, trán nổi gân xanh vì giận dữ.
Sự thay đổi đột ngột khiến bà chủ tiệm cũng hoảng sợ, bà hoảng hốt kêu lên: “Ơ kìa, tiểu tiên trưởng! Sao lại như thế chứ? Vừa khen ngợi đó mà sao lại trở mặt?”
Không quan tâm đến bà ấy, ta nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Mạc, từng chữ một: “Hắn họ gì?”
“Sư huynh, ta hỏi ngươi, hắn họ gì?”
Kỳ Mạc giơ tay ra hiệu cho bà chủ bình tĩnh lại, rồi từ tốn đáp: “Một năm trước, huynh và năm đệ tử chấp pháp đồng hành tới thôn Bạch Hạc. Người đông không tiện che giấu, băng tinh nổ tung trong kinh mạch và máu, tất cả đều phải chet. Chỉ có thai nhi trong bụng, nhờ tránh bên trong mới sống sót được.”
Nụ cười quen thuộc trên gương mặt Kỳ Mạc hoàn toàn biến mất: “Hắn họ Quản.”
29.
Lưỡi kiếm sắc bén vẽ một đường máunhỏ trên cổ hắn.
Dù hắn nói thật hay giả, khi đã thừa nhận hành động của mình, hắn rõ ràng không cùng lòng với tiên môn.
Cho dù… cho dù hắn có tự tay giết đi người thân của ta, ta vẫn phải nhắc nhở bản thân như vậy.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, rút kiếm và nhận hài tử từ tay bà chủ đang run rẩy vì lo sợ.
Hài tử thật nhẹ nhàng mềm mại, tựa như một đám mây nhỏ trên bầu trời.
Cũng giống như lông chim rơi xuống khi chim bay ngang qua.
Ta khẽ nói: “Tên ngươi là Quản Ký, chữ ‘Ký trong hy vọng (希冀).”
Dù thế nào đi nữa, vẫn còn hy vọng.
“Phụ thân ngươi là những người rất tốt, rất tốt. Theo vai vế, ngươi nên gọi ta là ca ca.”
30
Trên đường về, Kỳ Mạc vừa đi vừa cầm bầu rượu. Đột ngột, hắn lên tiếng: “Đệ thấy nó trông thế nào?”
“Ai?”
“Quản Ký.”
Ta liếc nhìn hắn, vừa định mắng hắn không nhìn rõ hay sao, thì nghe hắn thản nhiên nói: “Trong mắt huynh, hắn chỉ là một quái vật. Đen đúa xấu xí, toàn thân nhầy nhụa, có nhiều con mắt, tay chânthì cụt ngủn, và miệng phát ra những lời lẩm bẩm tối nghĩa.”
Ta im lặng một lúc lâu, rồi đáp: “… Đẹp lắm, đáng yêu nữa, đáng yêu hơn cả đám thỏ trên núi Bồng Lai.”
Ta dừng lại, trong cơn gió thu làm lá rơi rụng, ta nhìn về phía Kỳ Mạc và hỏi: “Sư huynh, huynh tỉnh táo hay hồ đồ đây?”
Kỳ Mạc đứng cao hơn ta hai ba bậc thềm.
Hắn chăm chú nhìn vào chiếc lá phong rơi vào lòng bàn tay mình, không trả lời câu hỏi của ta, mà lại nói: “Người tu tiên phải sớm đoạn tuyệt ngũ cốc. Dù không, cũng phải ăn uống thanh đạm. Nếu không, sẽ bị phạt nặng.”
“Họ tuân thủ quy củ, còn huynh thì ngoại lệ.”
“Huynh xuất thân tướng gia, từ nhỏ đã hưởng phú quý, thích mỹ vị, rượu ngon, ăn mặn nhiều dầu, không cay không vui, thường vụng trộm làm điều cấm kỵ —”
Hắn lấy bầu rượu bên hông, uống một ngụm: “Nhưng chúng không thích. Những món ăn trần gian khiến chúng mệt mỏi và yếu ớt.”
Tiên môn luôn bảo rằng, thức ăn phàm tục, ngũ cốc lương thực sẽ làm cho kinh mạch loang lổ, ảnh hưởng đến việc tu hành.
Nhưng ta không ngờ rằng sự thật lại đơn giản như vậy.
Kỳ Mạc vẫn không trả lời câu hỏi của ta.
Nhưng hắn lại như đang trả lời.
Hắn quay người lại, cầm bầu rượu, hát lên một bài ca xưa ngắt nhịp ngổn ngang:
“Nhìn giang sơn vạn dặm của ta đây, nào là châu báu ngọc ngà.
Lại thấy chiến trận khói lửa, vó ngựa kim giáp lao nhanh.
Người ta gọi là sài lang chó săn, gọi là yêu mà quỷ quái.
Thế sự mộng mị một hồi, nhân sinh trôi qua mấy mùa thu mát mẻ…”
31
Cuối thu tới rồi,
Theo sau là mùa đông khắc nghiệt đang cận kề.
Năm nay trời đặc biệt lạnh, có nơi tuyết rơi ngay cả trong mùa hè. Dù có núi tiên Bồng Lai che chở xung quanh, mùa đông năm nay cũng thật khó vượt qua.
Ta khoác chiếc áo choàng to rộng mà Tuyên Yến tặng, đặt đèn dầu xuống đất, ngồi xếp bằng tựa vào góc hầm.
Ta nói với Trình Toán: “Tiền bối, huyền thiết đã hòa vào xương của ngài, không thể cắt đứt được. Ta đã tra sách nửa năm mà vẫn không tìm ra cách phá giải, thật xin lỗi.”
Hắn xoay cổ, cười ha ha nói tiếp: “Không sao đâu. Ra ngoài để người ta giết lần nữa à?”
“Lén lút xuống núi sẽ không ai phát hiện đâu. Ai cũng xứng đáng có được tự do.” Ta đáp, rồi lại nói thêm: “Đúng rồi, ta đã thất bại. Giờ đây không thể chạm vào chuông đồng, tất cả đều đã bị đặt bùa chú.”
Dạo gần đây, ta treo một bầu rượu bên cạnh. Trình Toán rướn cổ uống một hớp, miệng khô khốc phát ra giọng khàn khàn: “Vậy thì tìm cách khác. Ta đã chịu đựng mấy trăm năm, cậu không thể đợi vài chục năm sao?”
“Cũng đúng.” Ta cúi đầu, tập trung điêu khắc khối băng trong tay.
Một con hạc tiên dần hiện ra, sống động như thật.
Ta đặt nó bên cạnh đèn dầu, nhìn nó tan chảy trong im lặng, rồi nói với Trình Toán: “Tiền bối, mùa xuân tới sẽ có đại hội quần anh giữa các môn phái tu tiên, cả tiên sơn Thương Lan mà ngài từng nhắc tới cũng sẽ tham gia. Ngài có cần ta dò hỏi tin tức về hai vị tiền bối kia không?”
Lần này, Trình Toán ngẩng đầu lên, trong hốc mắt trống rỗng dường như có một giọt nước mắt lăn xuống. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của ta. Ba trăm năm ánh sáng và bóng tối đọng lại thành một tiếng thở dài nhẹ của hắn: “Không cần đâu.”
32
Cứ mỗi mười đến hai mươi năm, các môn phái tiên sơn khắp nơi lại phái đệ tử đồng lứa giao lưu, tổ chức đấu võ theo từng môn phái để phân thứ hạng. Nếu giành giải quán quân, phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh.
Vừa mới xây dựng nền tảng, ta vốn định làm người đứng bên reo hò cổ vũ cho đồng môn. Không ngờ Bồng Lai lại yêu cầu ta là người đầu tiên lên sàn.
Ta hoảng hốt định từ chối. Đại sư huynh Ngụy Mân an ủi vỗ vai ta: “Không sao đâu, mấy đối thủ mở màn chỉ toàn bọn thực lực yếu, không đến nỗi làm đệ bị thương đâu. Lên đấu thử một trận đi, thiếu kinh nghiệm chiến đấu lắm rồi đấy.”
“Vậy… vậy để đệ lên thứ hai có được không?”
Ngụy Mân nói nghiêm túc: “Trước đây toàn là Tuyên Yến lên trước, nàng ấy lên rồi thì đến lượt ai nữa?”
“Cho nên năm nay nàng ấy sẽ lên thứ hai,” Kỳ Mạc bên cạnh bổ sung, “Hàng năm, đại hội quần anh còn có tên là…”
Đằng sau, một đám sư huynh cùng nhau nói to: “Nhị sư tỷ của Bồng Lai và đám nam nhân vô dụng của nàng ấy.”
Ta: “…”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.