Chương 5
Avatar Khung avatar
23332 Chữ

Sau khi Cố Cảnh Minh lập công, thân phận lập tức trở nên quý giá.

Hắn nhìn thấy bọn người Tạ Vũ Kỳ tìm ta gây phiền phức, liền kiên quyết rời ra khỏi hầu phủ, nói rõ ràng muốn phân chia rõ ràng với hầu phủ.

Phụ thân cũng không dám nói một câu.

Cố Cảnh Minh ở nhà cố gắng đọc sách, ta không nói cần thiết phải cố gắng như vậy.

“Chuyện đáp ứng với ngươi, đều đã nói ra ngoài, sao có thể thay đổi? Lại nói người này không có bản sự gì, nhưng trí nhớ đặc biệt tốt, đã gặp qua sẽ không quên, những cái khác không được, chỉ có thể đọc sách.”

Trong lòng ta ấm áp.

Việc Cố Cảnh Minh vạch rõ ranh giới tới hầu phủ chọc giận nhị ca, hắn tìm người khắp nơi buông lời nói phẩm hạnh của Cố Cảnh Minh không đoan chính, lợi dụng Tạ Vũ Kỳ dùng thủ đoạn hèn hạ cưới ta.

Nếu như nhân phẩm người đọc sách bị nghi ngờ, coi như có thi đậu trạng nguyên, về sau ở quan trường cũng khó mà thăng tiến.

Ta lập tức đứng ra nói.

“Ta cùng Cố Cảnh Minh là lưỡng tình tương duyệt, tự định chung thân, là ta chủ động gả cho hắn!”

“Vậy sao trước đó Cố Cảnh Minh nói Tạ Vũ Kỳ cùng hắn liên hợp lại hại ngươi!”

Nhị ca vội vội vàng vàng nói.

Mọi chuyện càng trở nên quái dị.

Trước khi chúng ta liều mạng bôi đen Tạ Vũ Kỳ, nàng ta liều mạng giải thích.

Bây giờ chúng ta lại liều mạng tẩy trắng cho Tạ Vũ Kỳ, nàng ta lại nhất định phải tự dội nước bẩn lên người mình.

Bởi vì Tạ Vũ Kỳ không đúng lịch hẹn cứu được thái tử, lên làm thái tử phi, thanh danh đã bị nát bét, tẩy trắng đã không còn ý nghĩa.

“Không có chuyện đó! Tỷ muội chúng ta luôn luôn hòa thuận, không hề có chuyện hại người như ngươi nói.”

“Cố Cảnh Minh nói...”

“Hắn uống say nói lung tung, mỗi lần tỉnh lại hắn đều phủ nhận!


Ta là người bị hại, liều mạng đứng ra bảo vệ cho một kẻ lưu manh, để cho người ta như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Cũng dần dần làm người ta tin tưởng.

Chuyện của ta, Cố Cảnh Minh và Tạ Vũ Kỳ, lặp đi lặp lại nhiều lần, thật thật giả giả, người trong kinh thành đã có chút phiền.

Chân tướng cuối cùng thế nào là một chuyện, chúng ta đến cuối cùng là người như thế nào, bọn họ cũng lười quan tâm.

Đó là chuyện tốt với Cố Cảnh Minh.

Về đến nhà, ánh mắt Cố Cảnh Minh phức tạp.

“Phỉ Phỉ, không cần làm như thế, coi như thanh danh của ta hỏng rồi, ta cũng có lòng tin sẽ làm lại được.”

“Ta biết, nhưng thanh danh tốt hơn một chút thì con đường người đi cũng dễ dàng hơn một chút.”

Cố Cảnh Minh lập tức ôm lấy ta.

Trong lòng ta run lên, không cự tuyệt, chậm rãi đưa tay ôm hắn.

Sau đó vài năm, Cố Cảnh Minh nhận được lời mời trở thành khách nhân của thái tử.

Năm đầu tiên, hắn dự đoán chuẩn xác tai họa bão tuyết ở Tây Bắc, để thái tử lập được đại công, hắn cũng được thăng chức.

Trái lại Tạ Vũ Kỳ không nói được tai họa bão tuyết, bị phụ thân nghiêm nghị quở trách.

Phụ thân chưởng quản một bộ phận vật tư, khi Tây Bắc gặp tai họa, ông ta không thể kịp thời đưa đồ đến, bị hòa thượng phê bình, kém chút đã ném đi chức quan.

Tạ Vũ Kỳ nơm nớp lo sợ.

“Phụ thân, ta... ta không biết!”

Kiếp trước nàng ta chỉ có tai mắt nhỏ, vây quanh trong hậu trạch, con mắt chỉ nhìn thấy vinh hoa, tham gia yến hội, sao có thể biết được những chuyện xảy ra ở nơi khác.

Trước đây nàng ta có thể giúp đỡ phụ thân, cũng chỉ biết được mấy đại án ai ai cũng biết, gia tộc nào tiến lên, gia tộc nào rớt đài.

Những chuyện bên ngoài kinh thành, nàng ta cũng không hiểu, lại càng không biết chuyện triều đình.

Năm thứ hai, Cố Cảnh Minh chuẩn xác báo lên thái tử Ngõa Thứ có binh biến, thái tử tự mình xuất binh, lập được chiến công.

Cố Cảnh Minh lại lo toan kết giao với quan viên các nơi, thu nhận thư sinh, đem bọn họ đề cử cho thái tử.

Những người này đều có tài cán, làm ra thành tích, trở thành phụ tá đắc lực cho thái tử.

Năm thứ ba, Cố Cảnh Minh lại trợ giúp thái tử giúp hoàng đế giải quyết chuyện vỡ đê, trở thành người tài bên cạnh thái tử.

Ta thân là nương tử của hắn, địa vị cũng nước lên thì thuyền lên.

Mẫu chốt là, Cố Cảnh Minh vẫn như trước đây “hạ mình” trước ta, đường khó đi hắn sẽ cõng ta, còn cởi giày cho ta.

Những nữ nhân khác cũng không nhìn một chút.

Hắn trở thành một người sủng lão bà điển hình.

Có một số người muốn cầu xin hắn, liền đến trước mặt ta.

Lúc trước xem thường, khinh bỉ ta, bây giờ lại nhao nhao khuôn mặt tươi cười, thân mật đối đãi.

Ta cự tuyệt tất cả, không muốn gây thêm phiền phức cho Cố Cảnh Minh.

Ta đã đi qua cực khổ, được chứng kiến vinh hoa, bản thân đối với những chuyện kia cũng không hứng thú lắm.

Tạ Vũ Kỳ bên này cũng không cho phụ thân quá nhiều đề nghị.

Ngược lại còn tìm cho ông ta một cái phiền toái lớn.

Nàng ta đề cử quan viên cho phụ thân, nói về sau có thể bay lên cành cao, phụ thân dốc hết sức đi kết giao, kết quả người kia căn bản không thăng quan, ngược lại bởi vì sai lầm mà bị giết, trước đó phụ thân đã sai phạm một lần, lần này kết giao, tham ô kết đảng bị cách chức.

Ta nghe được tin tức rất bất ngờ, Cố Cảnh Minh lại nói.

“Rất bình thường, sự xuất hiện của ta đã thay đổi lịch sử rất nhiều, lịch sử thay đổi, người ở bên trong cũng sẽ thay đổi. Tạ Vũ Kỳ đề cử quan viên kia, là người phá được án tham nhũng vỡ đê Hoàng Hà, có cơ duyên lại được hoàng đế thưởng thức, về sau trở thành quyền thần. Nhưng ta đã để thái tử đem toàn bộ vụ án Hoàng Hà nhổ tận gốc, người kia không có cách nào, đương nhiên sẽ không được diện kiến hoàng đế, cũng vì như vậy mà liên lụy.”

Thì ra là thế.

Cố Cảnh Minh cảm khái.

“Hiệu ứng cánh bướm sẽ kéo theo rất nhiều chuyện, ta xuyên đến đây, cải biến lịch sử, không biết là tốt hay xấu.”

Ta giữ chặt tay hắn.

“Ngươi có thể xuyên qua là do trời an bài. Không cần nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên.”

Cố Cảnh Minh nhìn ta một chút, cười lên ha hả.

“Phỉ Phỉ, ngươi thật sự là tri kỉ của ta!”

Năm thứ ba qua đi, Tạ Vũ Kỳ không còn đưa ra được đề nghị hữu dụng nào.

Bởi vì kiếp trước sau ba năm xuất giá, nàng ta đã c.h.ế.t, những chuyện phía sau đương nhiên không hiểu rõ.

Nàng ta không lên làm thái tử phi như cam đoan đã làm cho phụ thân sinh ra hoài nghi, sau đó lại liên tiếp phạm sai lầm, hại tiền đồ của phụ thân, quả thực chính là đã phạm vào cấm kỵ.

Thanh danh của nàng ta đã nát, bây giờ phụ thân lại thất thế, hầu phủ liền đem nàng ta cạo sạch tóc ném vào am ni cô.

Mà ba năm này, trong lần khoa khảo cuối cùng, vậy mà đã trúng thám hoa.

“Quá tốt rồi, thực sự quá tốt rồi.” Hắn trở về cảm khái.

“Dù ta biết được đề mục, biệt được lịch sử, cũng biết được trạng nguyên, nhưng trí tuệ của cổ nhân, ta không thể bằng.”

“Đã rất khá.”

“Phu nhân, ta đã thực hiện được lời hứa.”

Hắn ôm lấy ta, cười nói.

“Chờ thêm lần nữa, ta nhất định sẽ cho ngươi cáo mệnh.”

Nếu có thể thành công, ta sẽ trở thành một trong những người có cáo mệnh trẻ nhất.

Ta cao hứng cho hắn, cũng cao hứng vì mình.

Những năm này, hắn cổ vũ ta ra khỏi hậu trạch, đi làm việc mình muốn.

Ta khẽ cắn môi, nghĩ đến việc trước đây mình mất danh tiếng, đã không còn là tiểu thư khuê các, liền giữa những lời chế giễu mở một cửa tiệm.

Những năm này kinh doanh ngày càng phát triển.

Cố Cảnh Minh khen ta.

“Không nghĩ đến Phỉ Phỉ rất có đầu óc buôn bán, về sau vi phu còn phải dựa vào Phỉ Phi nuôi.”

Mặt ta đỏ lên.

Hắn còn nói.

“A, nhớ lại, vẫn luôn là Phỉ Phỉ nuôi ta. Vừa xuyên qua bị hãm hại, Phỉ Phỉ đã dùng tiền nuôi cả nhà, về sau tiền đọc sách cũng phải dựa vào Phỉ Phỉ, sau này lại dựa vào Phỉ Phỉ mới có tiền đi lại... A, ta lại là người ăn bám.”

Ta nguýt hắn một cái.

“Đừng ba hoa.”

Ở cùng hắn hai năm, chúng ta tâm đầu ý hợp, quyết định lấy giả thành thật.

Nhưng hắn sống c.h.ế.t không chịu viên phòng, nói phải đợi ta đủ tròn mười tám tuổi mới viên phòng cùng ta.

Ta cảm thấy hắn có bệnh.

Hắn nói đây là quy củ bên kia của hắn.

13

Bị Tạ Vũ Kỳ liên lụy, hầu phủ không gượng dậy nổi.

Bọn họ muốn thông qua ta đi cầu xin thái tử, bỏ di nương để lấy lòng ta.

Ta thẳng thắn từ chối, đồng thời đem chuyện mình tự tra được để cho người ta cầm đến triều đình công kích.

Nhị ca bị bắt vào ngục, phụ thân không có khả năng xoay người, không chịu nổi đả kích, bệnh không dậy nổi.

Mẫu thân bây giờ chân chính trở thành hầu phu nhân, rốt cục không cần nhìn sắc mặt người khác. Bà thường xuyên mời ta đến gặp mặt nói chuyện, ta cũng chỉ nhàn nhạt không để ý.

Sau khi mở tửu lâu, ta vô cùng bận rộn, rất ít khi chú ý đến chuyện của hầu phủ.

Những vết thương trong lòng cũng đã gần như biến mất.

Thẳng cho đến khi nghe được Tạ Vũ Kỳ bị đưa vào am ni cô, ta mới nhớ đến, a, ta đã từng hận nàng ta như vậy.

Khi đó, ta giống như không trả thù được nàng ta cuộc sống không còn ý nghĩa.

Nhưng bây giờ ta phát hiện ra, ta đã quên nàng ta rất lâu rồi.

Ta tìm thời gian, đi đến am ni cô xem Tạ Vũ Kỳ.

Cố Cảnh Minh để cho ta không cần kiềm chế chính mình, bởi vì bản tính con người cũng không phải thuần khiết lương thiện, cũng có mặt ác. Phương diện độc ác kia cũng không phải ngẫu nhiên mà bộc phát ra.

Nếu như kiềm chế quá lâu, sẽ biến chất không thể cứu vãn.

Ta không hiểu ý nghĩa của biến chất, nhưng nghĩ rằng cũng không phải từ gì tốt đẹp.

Ta cảm thấy hắn nói đúng.

Trong am ni cô, ta gặp được Tạ Vũ Kỳ.

Nàng ta vừa nhìn thấy ta, ánh mắt đỏ như máu.

“Tạ Ngôn Phỉ!”

Ta cười nhìn nàng ta trở thành trò hề.

Hai cánh tay Tạ Vũ Kỳ vì làm việc nặng thường xuyên, đã trở nên vô cùng thô ráp, làn da cũng đã biến thành vàng xám, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một tiểu thư hầu phủ.

“Lúc trước ngươi nói ngươi trùng sinh trở về sẽ đ.á.n.h bại được ta, nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi, cũng không bằng ai.”

“Chẳng qua ngươi dựa vào nam nhân mà thôi!”

Nàng ta lớn tiếng ồn ào.

“Không có Cố Cảnh Minh, ngươi cũng chẳng trở thành ai.”

Ta gật gật đầu.

“Không phủ nhận, từ khi ta gặp được hắn mới có thể đứng lên từ dưới vực sâu. Nhưng đầu tiên ta không chấp nhận số phận, hắn có thể đồng ý với ta, mới có được cơ hội sau này. Nhân sinh cũng sẽ gặp được một hai quý nhân, chỉ là ngươi có nắm lấy được cơ hội hay không. Quý nhân là nam hay nữ, là già hay trẻ, cũng đâu có liên quan gì? Nếu như không có ngươi hãm hại ta, ta vốn nên đứng ở vị trí cao.”

“Ta cũng không phải một mực dựa vào hắn, ta kiếm lời được rất nhiều bạc, ngươi quên rồi sao? Chúng ta giúp đỡ nhau. Nếu như ta giống như ngươi muốn nhào vào lòng nam nhân, không ngừng thúc giục nam nhân tranh công lao cho mình, sẽ không đi đến được ngày hôm nay.”

“Có phải như vậy không?”

Thanh Xuyên quận chúa thản nhiên nói.

Ta đứng lên, lười nói nhiều cùng nàng ta.

“Người đến, giam nàng ta lại, nhổ từng móng tay của nàng ta ra.”

“Các ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”

Tạ Vũ Kỳ kêu to.

“Tạ Ngôn Phỉ, ngươi dám khi dễ ta, ngươi chờ đó, chờ ta xoay người, nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng c.h.ế.t!”

Ta dừng bước lại.

“A, ngươi nhắc nhở ta, nếu kẻ thù còn sống, đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc.”

Ta chậm rãi xoay người, mỉm cười với nàng ta.

Tạ Vũ Kỳ trừng to mắt, rốt cục cũng hoảng sợ.

“Ngươi, ngươi định làm gì?”

“Người đến, rách mặt nàng ta. Để nàng ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc thông đồng với nam nhân nghịch thiên cải mệnh.”

Bà tử bên người đi lên phía trước, cầm đao tới gần.

“Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Tạ Vũ Kỳ kêu thảm.

Nhưng có người đã bắt lấy nàng ta, bà tử dùng đao từng đường từng đường vạch nát mặt nàng ta, thẳng cho đến khi máu thịt be bét, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng vốn có.

Ta hài lòng gật đầu.

“Đ.á.n.h gãy tứ chi của nàng ta, để nàng ta vĩnh viễn không thể tự mình làm nên sự nghiệp của chính mình.”

Đám người lại đ.á.n.h gãy tứ chi của Tạ Vũ Kỳ.

“Lại cắt đầu lưỡi của nàng ta, miễn cho nàng ta nói lung tung khắp nơi, để người ta tức giận.”

Đám người cắt đầu lưỡi Tạ Vũ Kỳ.

“Tốt.”

Ta cười đi đến bên cạnh Tạ Vũ Kỳ đang thoi thóp.

“Từ nay về sau, rốt cục ngươi cũng không có cách nào trèo lên trên, cũng không thể trả thù ta. Giữ cho ngươi một mạng, hảo hảo mà hưởng thụ quãng đời còn lại đi.”

Nói xong, ta mang người nghênh ngang rời đi.

Về đến nhà thấy Cố Cảnh Minh, hắn cười nói.

“Phu nhân đã trở về?”

Ta gật đầu.

“Ân.”

Bây giờ ta đã trở nên kiên cường lãnh khốc, mười phần kiên cường.

Cho dù có một ngày, Cố Cảnh Minh đột nhiên biến mất giống như khi hắn đến đây, ta cũng sẽ có thể một mình đối mặt với mọi thứ.

Ta chân thành hi vọng hắn có thể trở lại cố hương, bởi vì đây là nguyện vọng của hắn.

Dù là hắn sẽ không còn ở bên cạnh ta nữa.

“Phu nhân.”

Bỗng nhiên hắn mở miệng.

“Có ngươi ở đây, thì đây chính là quê hương của ta, ta sẽ không rời đi.”

“Ân.”

Ta khẽ cười một tiếng, quay đầu, ánh mắt rưng rưng.

Hắn đưa tay, cầm thật chặt tay ta.

Vô cùng ấm áp.

- Hoàn văn -

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.