Trời tờ mờ sáng, ta bị cưỡng ép thay áo cưới, kéo ra ngoài thành hôn.
Trước khi đi, rốt cục mẫu thân cũng đến thăm ta.
Ta có cơ hội nói chuyện, vội vàng nói với bà.
“Mẫu thân, là Tạ Vũ Kỳ hại ta, cẩn thận nàng ta!”
Nói xong, ta liền bị hai bà tử thô bạo nhét vào kiệu hoa.
Mẫu thân rốt cục không kìm lòng được, che mặt khóc thút thít.
Ta ngồi trong kiệu, thống khổ nắm chặt tay.
Việc trao đổi tín vật đối với nữ tử đã là một sai lầm lớn, bị hủy cả đời, không có chút nào khoan nhượng.
Dù ta là đích nữ tôn quý, cũng không thể không gả cho hắn.
Ta cũng đã từng muốn lấy c.h.ế.t để chứng minh trong sạch, nhưng ta bị hãm hại như vậy, sao còn muốn c.h.ế.t đi để kẻ ác được sung sướng?
Ta sẽ không nhận mệnh.
Ta phải kiên cường.
Nước mắt biến mất, ta bị đưa vào động phòng.
Người ta gả cho một tên lưu manh là Cố Cảnh Minh, tổ tiên từng làm quan, về sau suy tàn, đến thế hệ của hắn, chỉ còn một mẫu thân già cùng vài mẫu sản nghiệp nhỏ bé.
Mẫu thân hắn vì để cho hắn được đọc sách, liền bán đi những sản nghiệp nhỏ này.
Nhưng Cố Cảnh Minh lại cầm tiền mồ hôi nước mắt, không học hành lại đ.á.n.h bạc khắp mọi nơi, đem tiền tiêu xài còn thiếu nợ, làm cho mẫu thân hắn tức c.h.ế.t.
Bây giờ hắn chỉ còn một mình, vì tiền mà nổi lòng xấu xa, lại cấu kết cùng Tạ Vũ Kỳ hại ta.
Ta ngồi trên giường tân hôn thật lâu, trong chốc lát, cánh cửa kẹt kẹt mở ra, Cố Cảnh Minh say khướt tiến vào.
“Đại tiểu thư, ta đến động phòng đây!”
“Đừng đụng vào ta!”
Ta đứng dậy tránh đi.
Cố Cảnh Minh cả giận nói.
“Coi như ngươi là đại tiểu thư hầu phủ, bây giờ cũng là nương tử của ta, lão tử ngủ với nương tử của mình là chuyện đương nhiên!”
Nói xong, hắn hung thần ác sát nhào đến.
Ta cầm lấy giá nên đã sớm chuẩn bị, đập vào đầu hắn.
Trong nháy mắt Cố Cảnh Minh ngã xuống đất, không nhúc nhích.
“Cố Cảnh Minh?”
Ta cẩn thận hỏi một câu.
Ánh nến chiếu sáng, trên mặt Cố Cảnh Minh chảy ra máu tươi.
Ta giật mình, đưa tay thăm dò thử hơi thở của hắn.
Hắn không còn thở!
Trong nháy mắt ta ngã ngồi trên mặt đất.
Vốn kế hoạch là bảo vệ mình, cẩn thận tìm cách thoát thân.
Vậy mà hắn lại c.h.ế.t.
Đêm tân hôn mưu sát phu quân, dù ta là quý tộc, cũng khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.
“Xong...”
Tạ Vũ Kỳ nói rất nhanh ta sẽ c.h.ế.t, là thật.
Ta tuyệt vọng không thôi.
Đúng lúc này, nam nhân trên đất bỗng nhiên nhúc nhích, chậm rãi ngồi dậy, ôm đầu dò xét bốn phía.
“Đây là nơi nào?”
Hô hấp ta nghẹn lại, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Hắn đã không còn thở, không còn mạch đập, sao bây giờ lại tỉnh lại.
Ánh mắt Cố Cảnh Minh rơi xuống trên người ta.
“Ngươi là ai?”
Ta cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, hắn... có chút kỳ quái.
“Sao ngươi lại mặc quần áo cổ đại?”
Hắn nghi hoặc hỏi ta, sau đó cúi đầu.
“A? Ta cũng mặc quần áo cổ đại? Ta còn đang đi uống rượu, sao lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh rượu?”
Nói rồi hắn vỗ vỗ đầu.
Nam nhân hành động quái dị, làm cho trái tim ta đập bịch bịch.
Chẳng lẽ, Tạ Vũ Kỳ cho ta đả kích rất lớn, bây giờ người này có hành động quái dị, ta cũng có thể tiếp nhận được.
Ta thử thăm dò hỏi hắn.
“Ngươi là ai?”
“Tôi?”
“Cứ gọi tôi là Cố Cảnh Minh, người Bắc Kinh, hiện tại là sinh viên năm ba hệ lịch sử đại học Bắc Kinh, còn cô? Học trường nào?”
Cái gì Bắc Kinh? Chưa từng nghe qua.
Về những cái khác... nghe không hiểu.
Ta có cảm giác mãnh liệt, hắn không phải là Cố Cảnh Minh trước đây!
Ta nói.
“Tiểu nữ gọi là Tạ Ngôn Phỉ, là nhân sĩ kinh thành, đích nữ hầu phủ.”
“Đích nữ hầu phủ?”
Ánh mắt Cố Cảnh Minh lập tức thay đổi, hắn lại lần nữa dò xét nhìn bốn phía, trầm mặc một lát, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Bóng đêm mênh mông, dưới ánh trăng, kinh thành vẫn náo nhiệt vô cùng.
Nơi xa xa, đèn lồng treo đầy đường, người đến người đi.
Cố Cảnh Minh đứng trong sân, há miệng hét lớn.
“Con mẹ nó đi uống rượu mà có thể xuyên qua?!”
5
Sau khi nhìn cảnh đêm, Cố Cảnh Minh trở về phòng, hỏi ta một vài thứ.
Như niên hiệu của triều đại, phong tục thời gian, thân phận của mình.
Trước đó khi hắn cười đùa nhìn có chút ngốc nghếch, không nghĩ tới khi hỏi chuyện, ánh mắt sắc bén, khí thế trầm ổn, làm cho lòng người run sợ.
Sau khi xác nhận xong, dường như hắn đã hết hy vọng, lẩm bẩm nói.
“Vậy mà thật sự đã xuyên qua, lại còn không có bàn tay vàng, vừa nghèo vừa vô dụng, lại còn là lưu manh, haizzz...”
Tay ta khẽ run nhè nhẹ.
Xác nhận thật sự không phải là Cố Cảnh Minh trước đây, nội tâm ta sợ hãi lại mừng rỡ.
Chí ít không cần vì tội danh mưu sát phu quân mà phải đền mạng.
Cố Cảnh Minh đưa tay sờ gáy, trên tay đều là máu, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi.
“Đầu tôi xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta quyết định đ.á.n.h cược một lần, thấp giọng kể hết những chuyện xảy ra nói cho hắn biết.
Cố Cảnh Minh nhíu mày.
“Thì ra là thế, cô gả cho tôi là vì bị người hại.”
Hắn nói như vậy, nội tâm ta lập tức vô cùng tha thiết.
“Công tử có nguyện ý chứng minh trong sạch cho ta?”
Chỉ cần hắn nói rõ chân tướng trước mặt mọi người, ta có thể rửa sạch oan khuất, trở lại hầu phủ.
Cố Cảnh Minh thương hại nhìn qua ta.
“Tôi đương nhiên nguyện ý, chỉ là cô muốn thành công thật sự rất khó.”
Ta nhanh chóng hỏi.
“Vì sao?”
“Tôi không có bất cứ ký ức gì.”
Hắn nói rồi chỉ vào đầu.
“Theo như lời cô nói, tôi cùng Tạ Vũ Kỳ liên hợp làm hại cô, nhưng quá trình tôi hoàn toàn không biết, cũng không có bất cứ chứng cứ nào. Dù ta đến đường lớn ồn ào thì ai sẽ tin đây? Hơn nữa, ngươi chứng minh được trong sạch thì như thế nào?”
Ta tỉnh táo lại, vừa rồi chỉ lo muốn tẩy sạch oan khuất, lại quên mất chuyện quan trọng nhất.
Suy nghĩ một chút, chẳng lẽ phụ mẫu không biết ta bị hãm hại sao? Nhưng bọn họ vẫn muốn đem ta gả cho Cố Cảnh Minh.
Bây giờ ta đã thành thân, thanh danh hủy hết, coi như chứng minh được Tạ Vũ Kỳ hại ta, vậy thì như thế nào?
Mà ta lại không có chút chứng cứ nào, thậm chí Tạ Vũ Kỳ có thể cắn ngược lại, chỉ trích ta xúi giục Cố Cảnh Minh hại nàng ta.
Ta nhắm mắt, hít sâu một hơi.
“Công tử nói đúng.”
Vừa nghĩ đến không thể cứu vớt được trong sạch, ta liền khổ sở đến muốn khóc.
“Đã muộn rồi, trước tiên cô đi ngủ đi, ta ngủ dưới đất.”
Cố Cảnh Minh ôn nhu nói.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thời gian cũng sẽ qua đi. Thương tâm khổ sở cũng không giúp được gì, không bằng dùng thời gian nghĩ biện pháp cũng tốt hơn. Không phải Tạ Vũ Kỳ muốn cô bất hạnh sao? Nếu như mỗi ngày cô thật vui vẻ, vậy thì đến lượt cô ta phải lo âu.”
Trong lòng ta run lên, nhịn không được nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của hắn sạch sẽ, sáng tỏ trầm tĩnh.
Ta cúi đầu suy tư một lát, phát hiện ra hắn nói đúng, trong lòng cũng không còn khó chịu đến vậy.
Nói rất đúng, ta không nên để Tạ Vũ Kỳ được như ý.
Cứ như vậy, đêm tân hôn qua đi, ta ngủ giường, Cố Cảnh Minh ngủ đất, hai người bình an vô sự qua một đêm.
Sau mấy ngày, ta kể lại kỹ càng cho Cố Cảnh Minh tất cả mọi chuyện, Cố Cảnh Minh cũng không giấu diếm thân phận người xuyên qua, giải thích cho ta cuộc sống của mấy nghìn năm sau, ta nghe đến mười phần khó hiểu.
“Nữ tử có thể tự do đọc sách, tự do kết giao cùng nam tử?” ta che miệng thốt lên.
“Đúng vậy, chuyện cầm mấy tờ giấy cùng một cái đồ vật thiếp thân mà muốn hủy đi trong sạch của ngươi, ở hiện đại không có khả năng xảy ra, nữ tử ở đó trước khi thành hôn cũng sẽ không có người chỉ chỏ.”
Ta khó có thể tin.
Cố Cảnh Minh giảng giải kỹ càng cho ta chuyện bên kia, ta lại giảng giải cho hắn về triều đại bên này, cả hai bên đều cảm thấy mới mẻ thú vị.
Thời gian ở cùng một chỗ với hắn rất vui vẻ.
Nhưng đến ban đêm, trời khuya tĩnh lặng, nhớ đến cảnh ngộ của mình, ta lại nhịn không được trộm khóc trong chăn.
Ta khóc rất nhỏ, tận lực không quấy rầy đến Cố Cảnh Minh.
Hắn không có bất cứ động tĩnh gì, dường như không nghe thấy tiếng khóc.
Cứ như vậy qua hai ngày, Cố Cảnh Minh nói muốn ra đường phố, để ta dẫn hắn đi.
Ta đồng ý.
Trên đường, Cố Cảnh Minh nhìn thấy đồ vật đều sẽ tò mò hỏi thăm.
Nếu muốn mua đồ vật gì, hắn sẽ mua hai phần, một phần đưa cho ta.
Ta kinh ngạc.
“Sao lại cho ta?”
Hắn nói.
“Chúng tôi ở bên kia, đi dạo phố cùng lão bà, nếu chỉ mua đồ cho mình sẽ bị thiên lôi đ.á.n.h xuống.”
Ta kinh ngạc.
6
Làm tiểu thư khuê các, bình thường cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, rất ít khi dạo phố.
Cho dù dạo chơi cũng không dám nhìn loạn.
Chưa bao giờ dám buông lỏng như đi cùng Cố Cảnh Minh.
Nếu như ta nhìn đồ chơi nhỏ nhiều một chút, hắn cũng sẽ mua đưa cho ta.
“Cái này... đây là quy củ bên kia của các ngươi sao?” ta không biết làm sao.
Hắn gật đầu.
“Đúng vậy, thương lão bà chính là quy củ của chúng ta bên kia.”
Mặt ta đỏ lên.
“Các ngươi nói chuyện đều ngay thẳng như vậy sao?”
Hắn cười nói. “Đúng vậy.”
Ta không biết nên nói cái gì.
Mấy ngày ở chung, hắn biểu thị chỉ làm phu thê giả, ngay từ đầu ta có chút lo lắng. Về sau phát hiện, ở chung một phòng, hắn chưa từng chung gối chung giường với ta, thay y phục cũng tự động ra ngoài đóng cửa lại.
Ta dần dần yên tâm, cho hắn là một quân tử.
Nhưng có thời điểm lời nói của hắn lại phóng đãng, giống như thỉnh thoảng sẽ vỗ vỗ vai ta, không có chút ý thức nam nữ nào.
Có lần ta bị thương, vậy mà hắn trực tiếp kéo cánh tay ta, vén y phục lên xem vết thương.
Hắn nói hành động như vậy sau này rất bình thường, nhưng ta vẫn không quen như cũ.
“Ngươi đừng câu nệ, theo quy củ của các ngươi, xuất giá tòng phu, đi dạo phố thôi mà, phu quân để ngươi vui vẻ đi chơi, người khác cũng không nói cái gì.”
Hắn nhìn ta không thả ra, thuyết phục nói.
Ta nghĩ nghĩ rồi trầm tĩnh lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đi đến trước cổng hầu phủ.
Ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn, trong nháy mắt ta ngây ngẩn cả người.
“Đang nhìn cái gì?”
Cố Cảnh Minh nhìn theo ánh mắt của ta, thấy được tấm biển Tạ quốc công phủ, dừng lại một chút hỏi.
“Là nhà của ngươi sao?”
Nháy mắt tâm tình của ta trở nên ảm đạm, cúi đầu nói.
“Đi thôi.”
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Tỷ tỷ?”
Ta quay đầu, nhìn Tạ Vũ Kỳ ăn mặc hoa lệ đi cùng mấy tỳ nữ đứng cách đó không xa, gương mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
“A, thật sự là tỷ tỷ.”
Nàng ta cười nói.
Toàn thân ta cứng ngắc.
Tạ Vũ Kỳ đi tới.
“Tỷ tỷ đã trở lại hầu phủ, sao lại không đi vào?”
Ta còn chưa lên tiếng, tỳ nữ bên người nàng ta đã nói.
“Cô nương quên rồi sao? Chuyện nhục nhã đại tiểu thư làm ra, hầu gia không để đại tiểu thư được lại mặt.”
Tạ Vũ Kỳ giật mình nói.
“Xem ta kìa, trí nhớ không tốt.”
Giọng nói tỳ nữ cao vút, những người xung quanh nghe được động tĩnh, nhao nhao nhìn qua.
Trong lòng ta nghẹn lại, kém chút nước mắt chảy xuống.
Cố Cảnh Minh kinh hỷ nói.
“Tiểu thư Tạ Vũ Kỳ, lại gặp được ngươi!”
Tạ Vũ Kỳ liếc nhìn hắn một cái, cười đến càn rỡ, cao giọng nói.
“Hóa ra tỷ phu tư thông cùng tỷ tỷ cũng ở đây!”
Thần sắc những người xung quanh càng thêm đặc sắc.
Cố Cảnh Minh lơ đễnh, như một tên lưu manh chạy đến giữ chặt y phục của nàng ta.
“Tạ tiểu thư, thật sự là cảm tạ ngươi! Nếu như không có ngươi giúp lấy trộm bản thảo cùng cái yếm của tỷ tỷ ngươi, sao ta có thể có khả năng cưới được đích nữ hầu phủ? Thật cảm ơn ngươi!”
Sắc mặt Tạ Vũ Kỳ cứng đờ.
“Ngươi nói bậy cái gì?”
Người xung quanh lập tức xôn xao.
Cố Cảnh Minh giống như ý thức được mình nói nhầm, lập tức nói.
“Đúng đúng đúng, ngươi không có giúp ta lấy trộm đồ hại tỷ tỷ ngươi, đều là ta ăn nói lung tung.”
Nói xong vội vàng kéo ta rời đi, vừa đi vừa nói.
Hắn cứ lén lén lút lút như vậy, làm đám người càng hoài nghi trong đó có mờ ám.
Nhìn thấy sắc mặt sợ hãi của Tạ Vũ Kỳ, trong lòng ta rất thoải mái.
Đi đến phía xa, ta nói cảm ơn với Cố Cảnh Minh.
Hắn thu hồi thần sắc lưu manh vừa rồi, nói.
“Không cần cảm ơn, chỉ là không quen nhìn bộ dạng phách lối của nàng ta.”
Dù như thế, hắn có thể xả giận thay ta, ta vẫn nhận phần ân tình này của hắn.
Ta tò mò hỏi.
“Không phải ngươi nói, coi như nói ra chân tướng trước mặt mọi người cũng vô dụng sao?”
Cố Cảnh Minh cười nói.
“Ở hiện đại có một môn học gọi là marketing, chân tướng đôi khi không quan trọng, quan trọng là có sự chú ý, để cho người ta biết được, để cho người ta đoán, bởi vì phần lớn con người không quan tâm đến chân tướng, chỉ muốn tham gia náo nhiệt. Một khi lời đồn truyền đi, giả cũng sẽ biến thành thật.”
“Hôm nay ta đã đ.á.n.h vào lòng hiếu kỳ của mọi người, lại che che giấu giấu, ngược lại bọn họ sẽ tin tưởng lời ta nói, đây chính là bản tính của con người. Mặc dù không có cách nào định tội cho Tạ Vũ Kỳ, nhưng làm cho nàng ta ngột ngạt cũng tốt, ai kêu nàng ta khi dễ ngươi?”
Ta nghe xong, trong lòng cảm động, như có điều suy nghĩ.
Sau khi về đến nhà, ta suy tư thật lâu, trong lòng có kế hoạch.
Ta muốn báo thù, nếu như không làm được gì, ta không cam tâm!
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.