Chương 3
Avatar Khung avatar
40864 Chữ

Sáng sớm hôm sau, ta lén đưa bạc cho Trương ma ma.

“Ma ma tìm mấy người kể chuyện, cùng mấy tên ăn mày, đem lời Cố Cảnh Minh nói hôm qua lan truyền ra ngoài.”

Chờ Trương ma ma rời đi, ta quay đầu, thấy Cố Cảnh Minh đứng cách đó không xa nhìn ta.

Ta có chút bối rối.

“Ngươi, ngươi cũng nghe được?”

Cố Cảnh Minh đi đến nói.

“Tạ tiểu thư thật làm cho ta sợ hãi thán phục, chẳng qua chỉ giảng giải hai câu về marketing, liền có thể suy một ra ba, thật sự là thông minh.”

Ta thấp thỏm nói.

“Ngươi sẽ không cho rằng ta bỉ ổi, tâm cơ thâm trầm, không xứng làm nương tử?”

Thế đạo này, đức hạnh của nữ tử đặt ở chữ an phận, nếu như làm việc ngấm ngầm, sẽ bị người ta chán ghét, dù bị người lấy oán báo ơn cũng phải tha thứ rộng lượng.

Cố Cảnh Minh cười.

“Người khác khi dễ đến trên đầu rồi phải phản kích, về phần thủ đoạn mà nói, nàng ta hủy hoại thanh danh của ngươi, ngươi cũng hủy thanh danh của nàng ta.”

Trong lòng ta chấn kinh, Cố Cảnh Minh nói thật không giống bình thường, hắn lại không nói ta không có nữ đức.

Hắn bỗng nhiên nói.

“Đoạn thời gian trước ngươi xin ta giúp đỡ, để cho ta nói ra chân tướng, ta nói công bố chân tướng cũng vô dụng, làm ngươi đau lòng đúng không?”

Ta cúi đầu cắn môi.

“Ta biết ý của công tử, bây giờ công bố chân tướng không có ý nghĩa, bởi vì ta không thể trở về, rất có thể sẽ bị quở mắng, nhưng ta không cam tâm...”

Cố Cảnh Minh trầm giọng nói.

“Ta suy nghĩ hồi lâu, đem chân tướng nói ra, để hủy hoại thanh danh Tạ Vũ Kỳ, coi như chúng ta bị trách phạt, cũng là hữu dụng.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Cảnh Minh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt ta.

“Chí ít cũng sẽ làm cho ngươi bắt đầu vui vẻ, không cần mỗi ngày đều trốn trong chăn khóc.”

Trong lòng ta run lên.

Hắn thấp giọng nói.

“Dù cuối cùng không có kết quả gì, cũng có thể để ngươi thở ra cục tức này, bắt đầu được vui vẻ.”

Gió nhẹ lướt qua tóc nam nhân, đuôi mắt hắn đều là ý cười.

Trong lòng ta chua xót, đột nhiên cảm giác mười phần ủy khuất, lập tức nhào vào trong ngực hắn khóc lớn.

Thân thể Cố Cảnh Minh cứng ngắc, một hồi lâu mới nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

“Đừng khóc...”

Ta khóc rất lâu, mới dừng được nước mắt.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, sau khi Trương ma ma trở về, chuyện liên quan đến Tạ Vũ Kỳ cố ý trộm bản thảo cùng cái yếm, làm hại đích tỷ gả cho lưu manh đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Cố Cảnh Minh nói.

“Ta lại giúp ngươi một lần nữa.”

Từ ngày đó, Cố Cảnh Minh thường xuyên ra vào tửu lâu, một khi uống say sẽ bắt đầu khoác lác làm cách nào để cưới được ta.

“Ta nói với các ngươi, là Tạ Vũ Kỳ kia tìm ta trước, cùng ta hợp mưu hại tỷ tỷ nàng ta.”

“Tại sao lại muốn hại tỷ tỷ? Các ngươi chưa từng nghe qua chuyện trong hội ngắm hoa sao? Chính vì nàng ta không giỏi làm thơ, đã lén lấy trộm thơ của tỷ tỷ, kết quả không khéo chính là, thơ vừa ăn trộm lại là thơ của quận chúa, bị vạch mặt tại chỗ!”

“Sau chuyện kia, Tạ Vũ Kỳ ghi hận trong lòng, cảm thấy là lỗi của tỷ tỷ, liền một lòng muốn làm hại nàng.”

“Thanh danh của nàng ta bị hủy có chỗ nào tốt? Ha ha, thanh danh của nàng ta ở hội ngắm hoa đã triệt để không còn, vọng tộc nhà nào sẽ lấy nàng ta! Nàng ta đã không dễ chịu, liền muốn nhìn tỷ tỷ cũng không được dễ chịu thôi!”

“Sau đó nàng ta liền trộm vật tư mật của tỷ tỷ đưa cho ta, cho ta một khoản tiền, để cho ta đến náo loạn trước cửa hầu phủ. Khi đó ta đã đến đường cùng, liền đáp ứng. Tạ Vũ Kỳ có thể trộm thơ của quận chúa xem như của mình, lại trộm đồ của tỷ tỷ, không phải rất bình thường sao? Ha! Không nghĩ tới hầu phủ lại có lòng dạ độc ác như vậy, trực tiếp đem nữ nhi gả cho ta!”

“Mọi chuyện đơn giản như vậy. Về sau các ngươi muốn cưới nương tử phát tài, cũng có thể làm như thế. Những quý tộc kia đều xem trọng mặt mũi, không xem trọng nữ nhi, phàm là nữ nhi bị hủy thanh danh, đều có thể gả cho đám dân quê như ta... mọi người muốn đều có thể làm, một vốn bốn lời ha ha...”

Tửu lâu nơi hắn hay đi quan lại quyền quý thường lui đến.

Nghe nói sau khi nghe hắn nói xong, các quý tộc vô cùng gấp gáp, sợ rằng nữ nhi nhà mình bị ám hại, càng tra hỏi kỹ hơn từ trước đến nay có thân thiết với nữ quyến nhà nào.

Các quý tộc đều căm hận Tạ Vũ Kỳ đến tận xương tủy, thanh danh Tạ Vũ Kỳ đã nát bét, ngay cả những nữ quyến liên quan đến hầu phủ cũng bị cô lập.

Ta không cảm thấy áy náy chút nào.

Lúc trước ta xảy ra chuyện, các nàng đều hận không thể giẫm lên ta một cước, nói xấu ta khắp nơi, dùng cách này phủi sạch quan hệ, dường như việc nói xấu ta liền thể hiện dáng vẻ thanh cao thủ lễ của các nàng.

Bây giờ ta chứng minh rằng mình là bị người hãm hại, lúc trước các nàng nói xấu giờ thành tung tin đồn nhảm không có chứng cứ, tự nhiên bị người khác khinh thường.

Các nàng hận Tạ Vũ Kỳ, thường xuyên gây sự với nàng ta.

Tạ Vũ Kỳ không dám ra ngoài, ngày ngày đợi trong hầu phủ sứt đầu mẻ trán.

Cố Cảnh Minh ở tửu lâu tâm sự mấy ngày, trong đó có người ghét cái ác như ngự sử đang ăn cơm, vừa vặn nghe được giọng nói rõ ràng của hắn, mười phần tức giận, liền trở về viết một phong tấu chương vạch tội phụ thân Tạ hầu phủ, nói hắn không phân biệt tốt xấu mà gả nữ nhi cho lưu manh, để bảo vệ thanh danh của mình, là hạng người mua danh chuộc tiếng.

Còn nói gia giáo nhà hắn không nghiêm, sủng ái thiếp thất, đến mức thứ nữ sinh tâm đấu đá, làm hại đích nữ.

Trong lúc nhất thời, Tạ hầu phủ trở thành mục tiêu công kích.

Phụ thân lại càng trở thành kẻ không có tình người.

8

Nghe được hầu phủ náo loạn, trong lòng ta cực kỳ sảng khoái.

Ta không muốn gây chuyện, nhưng nếu có người để cho ta không dễ chịu, ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp báo thù ngược lại!

Trước kia bị lễ giáo bó buộc, bây giờ ta chân trần không sợ đi giày.

Tâm tư âm u như vậy lại được Cố Cảnh Minh tán dương.

“Đúng vậy, chính là bộ dạng này, hao tổn chính mình, không bằng cùng hao tổn với người khác.”

Mặc dù không hiểu ý nghĩa của hao tổn, nhưng ta hiểu rõ hắn muốn biểu đạt cái gì.

Từ khi bắt đầu trả thù Tạ Vũ Kỳ cùng hầu phủ, ta đã không âm thầm rơi lệ hàng đêm, tâm tình càng ngày càng tốt.

Câu chuyện càng ngày càng đi xa, phụ thân sai người gọi ta cùng Cố Cảnh Minh đến hầu phủ.

Ta nhịn không được ôm ấp hi vọng.

“Có phải phụ thân muốn sửa lại án oan cho ta không?”

Cố Cảnh Minh thở dài, lắc đầu.

“Đã sớm nói với ngươi, không thể nào, vì tiền đồ bị hao tổn nên hắn mới nổi giận, gọi ngươi về nhà.”

Ta tỉnh táo lại.

Đúng vậy a, phàm là hắn quyết định muốn tra rõ chân tướng, khẳng định đã sớm biết ta bị oan uổng.

Phàm là hắn yêu thương ta thật, lúc trước đã không bởi vì thanh danh mà vội vàng gả đi.

Ngồi trên xe ngựa trở về hầu phủ, vừa vào đến nhà, liền gặp phụ thân, mẫu thân cùng hai ca ca, Tạ Vũ Kỳ lãnh khốc ngồi ở một bên khác.

Nhìn thấy ta, phụ thân trầm mặt nói.

“Quỳ xuống!”

Ta bình tĩnh quỳ trên mặt đất.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Phụ thân hung hăng trừng mắt về phía Cố Cảnh Minh.

Cố Cảnh Minh thở dài, bất đắc dĩ quỳ xuống.

“Nhạc phụ đại nhân.”

“Đừng gọi ta là nhạc phụ!”

Phụ thân ném một chén trà nện vào đầu hắn, đổ máu tại chỗ.

Ta lên tiếng.

“Phụ thân!”

“Chuyện trong kinh thành đồn đại là như thế nào?”

Phụ thân nghiêm nghị chất vấn.

“Mặt mũi hầu phủ chúng ta còn chưa đủ ném đi sao? Ta còn bị vạch tội vì các ngươi!”

Lòng ta lạnh thấu, hắn không hỏi ta sống như thế nào những ngày qua, lại gọi ta cùng Cố Cảnh Minh đến làm nơi trút giận.

Cố Cảnh Minh cũng đã nói rõ, đối với nam nhân nặng tiền đồ thanh danh, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của ta.

Tạ Vũ Kỳ khóc nói.

“Phụ thân, tỷ tỷ oan uổng ta, ta không có trộm đồ tư mật của tỷ tỷ cho tỷ phu, nhất định là tỷ tỷ đã xúi giục tỷ phu làm!”

Quả nhiên như Cố Cảnh Minh đã dự liệu, đã bị Tạ Vũ Kỳ cắn ngược một cái, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu chúng ta.

Đợi nàng ta nói xong, Cố Cảnh Minh nhíu mày.

“Tạ Vũ Kỳ, ngươi dám làm không dám nhận a.”

Tạ Vũ Kỳ đương nhiên không chịu thừa nhận, tranh luận cùng Cố Cảnh Minh đến cùng.

Nhưng Cố Cảnh Minh ăn nói rất tốt, Tạ Vũ Kỳ càng ngày càng không thể nhẫn nhịn, vội vã mà nói.

“Ngươi nói là ta làm, có bằng chứng hay không?”

Trong lòng ta trầm xuống.

“Đương nhiên là có chứng cứ.”

Cố Cảnh Minh thản nhiên nói.

Ta kinh ngạc quay đầu.

Tạ Vũ Kỳ không dám tin nhìn hắn.

Cố Cảnh Minh nói.

“Tạ tiểu thư, khi đó bên trong bản thảo ngươi giao cho ta, không cẩn thận đã để bài thi của mình trong đó.”

Hắn nói rời móc từ trong ngực ra một xấp giấy.

Tạ Vũ Kỳ nhìn thấy xấp giấy kia, bối rối không thôi.

“Không có khả năng? Không, đây không phải là ta!”

Cố Cảnh Minh giống như lưu manh liếc mắt nhìn nàng ta.

“Có cái gì không thể? Khi ngươi cầm bản thảo của nương tử ta đến, ngày ngày quấn lấy nàng học làm thơ, chính ngươi cũng viết rất nhiều. Lúc ngươi trộm cắp bản thảo có tật giật mình, vội vã đưa cho ta, cũng không chú ý có thơ của mình còn kẹp bên trong.”

Hắn chậm rãi sờ lấy xấp giấy kia.

“Nếu như ta cầm bản thảo của ngươi, chạy đến trên đường lớn, ồn ào nói ngươi trao nhận riêng tư cùng ta, ngươi nói xem, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”

Trong nháy mắt sắc mặt Tạ Vũ Kỳ trắng bệch, đanh giọng nói.

“Ngươi dám!”

“Có cái gì không dám? Ngươi dám chọc ta, ta cũng đã nghĩ ra cách.”

Cố Cảnh Minh cười hắc hắc nói, rút ra một trang giấy, cà lơ phất phơ thì thầm.

“Xuân hạnh bích hà phiêu...”

Kia là thơ Tạ Vũ Kỳ viết.

“Im ngay!”

Tạ Vũ Kỳ xông lên đoạt tờ giấy kia, dùng sức xé nát.

“Tạ tiểu thư thất thố như vậy sao?”

Cố Cảnh Minh cười to

“Đến lúc đó ngươi cũng sẽ gả cho ta, mà còn là tiểu thiếp.”

“Im ngay! Im ngay! Lưu manh nhà ngươi, ta c.h.ế.t cũng không gả cho ngươi, đi c.h.ế.t đi!”

Tạ Vũ Kỳ triệt để suy sụp, xông lên đ.á.n.h Cố Cảnh Minh.

Tình cảnh này trong mắt mọi người có ý nghĩa là gì không cần nói cũng hiểu.

Ánh mắt mẫu thân tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ Kỳ.

“Thật sự là ngươi làm?”

Đại ca bên cạnh cũng nhìn qua.

Tạ Vũ Kỳ giật nảy mình, toàn thân run rẩy.

“Ta... ta...”

Cố Cảnh Minh nói.

“Ha, bản thảo của nàng ta trong tay ta, hoặc là chứng minh nàng ta có trao nhận riêng tư với ta, về sau gả cho ta làm thiếp, hoặc tự nhận chứng cứ phạm tội hãm hại tỷ tỷ...Tạ tiểu thư, ngươi chọn cái nào?”

Toàn thân Tạ Vũ Kỳ run rẩy, một hồi lâu mới khóc nói.

“Ta không có tự mình trao nhận, là ta...là ta hãm hại tỷ tỷ, không cẩn thận đem bản thảo của mình đưa cho hắn... ta không trao nhận riêng tư với tên lưu manh này a!”

Sắc mặt đám người xám xanh.

Vụng trộm biết được là một chuyện, chính miệng Tạ Vũ Kỳ thừa nhận là một chuyện khác.

Ta nhìn qua nàng ta, trong lòng tràn ngập hận ý.

Nàng ta còn có mặt mũi để khóc sao? Còn có mặt mũi để cắn ngược lại một cái sao?

Thân thể bị đẩy khẽ.

Ta quay đầu, nhìn thấy Cố Cảnh Minh nháy mắt mấy cái.

Ta lập tức kịp thời phản ứng, trở lại hầu phủ vậy mà ta vẫn vô thức lựa chọn nhẫn nại, lựa chọn kiềm chế mình.

Bằng cái gì?

Ta lập tức xông lên, nắm lấy tóc Tạ Vũ Kỳ, giáng cho nàng ta mấy cái bạt tai.

“A...!”

Tạ Vũ Kỳ hét lên.

“Ai cho ngươi hại ta! Ai cho ngươi hại ta!”

Ta vừa đ.á.n.h vừa khóc.

Cố Cảnh Minh nói.

“Có phải Tạ tiểu thư cho rằng dựa vào sắc đẹp của mình có thể gả cho vọng tộc, nên mới ghen ghét với tỷ tỷ?”

Ta lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên tàn khốc, nhớ tới nàng ta từng muốn hủy đi dung mạo của ta, trong lòng bỗng nhiên phát ra hung ác.

Không phải Tạ Vũ Kỳ muốn làm thái tử phi sao? Nếu như mặt nàng ta bị hủy, hoàng gia sẽ chấp nhận nàng ta sao? Hoàng gia sẽ không cần một thái tử phi bị hủy dung.

Cho dù có ân cứu mạng cũng không được.

Ta lập tức hung hăng đâm vào da mặt nàng ta, dùng sức cào.

“A a a! Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Tạ Vũ Kỳ hoảng sợ kêu to, liều mạng giãy dụa.

Ta nắm chặt nàng ta, không cho chạy trốn.

Muốn làm thái tử phi ư?

Nằm mơ!

Dám dẫm lên ta để thượng vị, sẽ phải trả giá đắt!

9


“Dừng tay!”

Mẫu thân Tạ Vũ Kỳ cùng nhị ca xông lên, dùng sức đẩy ta.

“Ngươi dám hủy dung của Vũ Kỳ? Độc phụ!”

Ta bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.

Tạ Vũ Kỳ thê lương thảm thiết.

“Mặt của ta! Mặt của ta!”

Trên mặt nàng ta xuất hiện một vết thương, điều tiếc nuối chính là sức ta quá yếu, rạch không đủ sâu.

Nhị ca nhìn thoáng qua, giận tím mặt, lại muốn xông lên đ.á.n.h ta.

Lúc này đại ca của ta cũng ra tay, ngăn ở trước mặt hắn,

“Thế nào? Muội muội ta bị Tạ Vũ Kỳ hại thành bộ dạng này, ngươi còn muốn đ.á.n.h nàng?”

“Lăn đi!” nhị ca xông lên.

“Lẽ nào lại như vậy!”

Đại ca không nhường nhịn.

Hai người đẩy tới đẩy lui trong phòng.

Thừa dịp nhị ca đang dây dưa với đại ca, Cố Cảnh Minh nhanh chóng tới dìu ta.

Cũng không biết vô tình hay cố ý, hắn đạp một cước vào chân nhị ca.

Trong nháy mắt nhị ca bị đại ca đè trên mặt đất, đau đến mặt mày méo mó.

“Nhị ca!”

Tạ Vũ Kỳ ôm mặt hét lên.

Mẫu thân chỉ về phía nàng ta nghiêm nghị nói.

“Kéo xuống, cạo tóc đưa đi làm ni cô!”

Mấy bà tử tiến lên kéo người, Tạ Vũ Kỳ lại lần nữa hoảng sợ hét lên.

Trong phòng náo loạn thành một bầy.

Rốt cục phụ thân không nhịn được nữa, dùng sức đập bàn.

“Tất cả dừng tay!”

Người trong phòng vội vàng buông tay ra, đứng dậy.

Một bóng người chạy từ ngoài đại sảnh vào.

Di nương chạy vào trong phòng, quỳ xuống trên đất.

“Hầu gia, Vũ Kỳ là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, nàng không thể làm ni cô a!”

Tạ Vũ Kỳ khóc nói.

“Phụ thân, ta biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa! Người không thể đưa ta đi, ta muốn làm thái tử phi!”

Mẫu thân tức giận quay đầu nhìn về phía phụ thân.

“Hầu gia, ngài một mực sủng ái tiểu thiếp này, còn đề bạt thứ nữ, ta nhịn thật lâu, nhưng bây giờ các nàng làm ra chuyện thương thiên hại lý, nếu không xử trí hai mẫu nữ này, về sau chỉ sợ trong phủ cũng không được yên ổn.

Sắc mặt phụ thân thâm trầm.

Nhị ca quỳ rạp xuống đất, mở miệng nói.

“Phụ thân, tiểu muội có thể biết được một chút chuyện tương lai, có thể công khai ra, cầu xin người khai ân!”

“Phụ thân, không thể tính toán như vậy!”

Đại ca của ta nói.

“Tạ Vũ Kỳ c.h.ế.t chưa hết tội!”

Một đám người vây xung quanh Tạ Vũ Kỳ ồn ào tranh luận đến kịch liệt.

Phụ thân nhíu chặt lông mày, do dự.

Thấy cảnh này, lòng ta càng thêm lạnh lẽo.

Đây chính là phụ thân sủng thiếp diệt thê của ta.

Thật lâu, phụ thân âm u nhìn qua Cố Cảnh Minh.

“Ngươi đã chiếm tiện nghi, vì sao con đi khắp nơi nói lung tung? Nếu như ngươi không nói lung tung, sẽ không náo loạn thành như thế này!”

Ta nghe vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Phụ thân không trách kẻ cầm đầu, lại làm khó Cố Cảnh Minh đã nói ra chân tướng.

Giờ khắc này, phụ thân trong lòng ta đã c.h.ế.t.

Ta và hầu phủ, không còn chút tình nghĩa nào.

Cố Cảnh Minh cà lơ phất phơ.

“Lúc đó ta uống quá nhiều, những người kia đã hỏi, ta nhất thời nhanh miệng đã nói ra.”

Đại ca nhịn không được xông lại đá hắn một cước.

“Ngươi làm khổ muội muội ta, còn có mặt mũi trắng trợn khoe khoang, ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”

Cố Cảnh Minh không chút đề phòng, bị đạp ngã tại chỗ.

Đại ca không có cách nào ra tay với Tạ Vũ Kỳ, liền xông lên đ.á.n.h Cố Cảnh Minh, ra tay cực nặng.

Còn tiếp tục như vậy, Cố Cảnh Minh sẽ bị đ.á.n.h c.h.ế.t.

Phụ thân không ngăn cản, rõ ràng muốn thu thập Cố Cảnh Minh.

Ta bị dọa đến cuống quýt tiến lên giữ chặt đại ca.

“Dừng tay!”

“Muội muội, hắn hại ngươi như thế, ngươi còn giúp hắn!”

Đại ca tức giận không thôi.

Ta nói.

“Ca, bây giờ ta đã gả cho hắn, phụ thân lại bị ngự sử vạch tội, nếu hiện tại đ.á.n.h c.h.ế.t hắn, ngự sử sẽ vạch tội phụ thân xem mạng người như cỏ rác, gia phong không nghiêm.”

Nghe ta nói như vậy, phụ thân đang ngồi bên trên nhân tiện nói.

“Khải Minh, dừng tay đi.”

Đại ca không cam lòng lui ra.

Cố Cảnh Minh co ro cuộn người, đau đến ngũ quan vặn lại thành một đoàn.

“Phu quân!”

Ta cuống quýt bảo vệ hắn.

“Không có việc gì.”

Cố Cảnh Minh miễn cưỡng cười nói.

Trong lòng ta chua chua, hắn là vì ta mới biến thành bộ dạng này.

Nếu như không phải hắn vì ta ra mặt, sẽ không có chuyện ngày hôm nay.

Hắn nói ta công bố chân tướng cũng không chiếm được chỗ tốt, bây giờ hắn lại tự chứng minh.

Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn hắn bị đ.á.n.h thành như vậy, bỗng nhiên ta có chút hối hận.

Ta có phải nên nhận mệnh, nén giận sống đến hết đời, sẽ phải như vậy sao?

“Việc này ta không truy cứu, phải biết, nếu như định tội, Vũ Kỹ đương nhiên sẽ bị phạt, ngươi cũng phải vào nhà lao! Về sau ngậm chặt miệng lại!”

Phụ thân âm u uy hiếp.

“Đem bản thảo của Vũ Kỳ giao ra!”

Tạ Vũ Kỳ bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn.

Cố Cảnh Minh phun ra một ngụm máu, run rẩy đứng dậy, cười nói.

“Làm gì có bản thảo nào, vừa rồi ta chỉ lừa nàng ta.”

“Ngươi!”

Tạ Vũ Kỳ biết được mình bị lừa, tức giận muốn lao đến cào hắn nhưng bị ta ngăn lại.

Phụ thân không tin Cố Cảnh Minh, để cho ta cũng Cố Cảnh Minh ở lại hầu phủ, lục soát toàn thân hắn, lại phái người đến nhà Cố Cảnh Minh lục tung một phen, cho đến khi xác nhận không còn bản thảo của Tạ Vũ Kỳ mới rời đi.

“Thật sự là không có bản thảo sao?”

Trong phòng nhỏ, ta đang bôi thuốc trị thương cho Cố Cảnh Minh.

Cố Cảnh Minh lắc đầu.

“Không có.”

Ta nhớ trước khi vào hầu phủ, hắn hỏi thơ Tạ Vũ Kỳ từng làm, liền biết được hắn định lừa nàng ta.

Trải qua mấy ngày bị mắng chửi, trong lòng Tạ Vũ Kỳ đã run sợ, nghe được Cố Cảnh Minh nói rõ có bản thảo, liền bối rối không thôi.

Chờ khi Cố Cảnh Minh đọc ra thơ nàng ta làm, lại trắng trợn uy hiếp muốn nàng ta làm tiểu thiếp, tâm tình của nàng ta liền triệt để sụp đổ.

Từng tầng từng tầng tâm tư tính toán, đều xảo diệu mười phần.

“Cái này gọi là chiến đấu tâm lý, cho dù không có chứng cứ, cũng làm cho Tạ Vũ Kỳ chủ động thừa nhận sai lầm.”

Cố Cảnh Minh nói rõ.

Ta khổ sở nói.

“Đáng tiếc ngươi bị đ.á.n.h thành ra như vậy.”

Cố Cảnh Minh liếc ta một cái, an ủi.

“Không cần tự trách, sớm đã dự liệu được bị như vậy, đ.á.n.h một trận thôi mà, rất nhanh sẽ khỏi.”

Ta quay đầu, yên lặng đem nước mắt nghẹn trở về.

Cố Cảnh Minh như có chút suy nghĩ.

“Ta nói dối nữ nhân kia là hung thủ hại ngươi, ta đã bị đ.á.n.h thành dạng này, nhưng Tạ Vũ Kỳ lại không tổn hao lông tóc, ngoại trừ phụ thân ngươi mang danh sủng thiếp diệt thê, ta cảm thấy trên người Tạ Vũ Kỳ cũng có vấn đề.”

“Đúng vậy, nhị ca nói cái gì mà biết được chuyện tương lai, muốn làm thái tử phi, ta nhớ trước đó đã nói với ngươi...”

Ta tiếp lời.

“Nàng ta nói nàng ta là sống lại một đời người.”

Cố Cảnh Minh cười lạnh.

“Khó trách, xem ra nàng ta dùng việc biết được chuyện tương lại giành lợi ích cho hầu phủ, hầu phủ đương nhiên sẽ bảo vệ nàng ta. Vốn dĩ ta không thèm để ý, bây giờ ta bị đ.á.n.h thành dạng này, ngươi bị khi dễ đến không ngóc đầu lên được, ha ha, không diệt nàng không thể nói nổi.”

Trong đầu ta hiện lên linh quang.

“Tạ Vũ Kỳ nói sẽ thay thế ta đi cứu thái tử làm thái tử phi... nếu như có thể ngăn cản việc này, vậy nàng ta cũng không thể làm gì được. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã biến đổi, ta không biết mình có còn cứu được thái tử nữa không.”

Cố Cảnh Minh cười.

“Ta biết.”

Ta kinh ngạc.

“Làm sao ngươi biết?”

“Trong chương trình học lịch sử, ta cảm thấy hứng thú với triều đại của các ngươi, biết rất nhiều chuyện, trong đó có sự tích thái tử phi cứu được thái tử.”

Ta kích động.

“Ở đâu?”

“Trung thu, chùa Minh Chiêu.”

Phụ thân ta không yên lòng về ta cùng Cố Cảnh Minh, để chúng ta ở hầu phủ làm khách nhưng thực chất là giám sát.

Tạ Vũ Kỳ bắt Cố Cảnh Minh thay nàng ta làm sáng tỏ lời đồn, lấy lại thanh danh.

Ta chưa từng thấy nữ nhân nào vô sỉ như thế.

Rõ ràng nàng ta chính là hung thủ, vậy mà còn dõng dạc muốn chúng ta đi làm sạch thanh danh cho nàng ta.

Mẫu thân vô sỉ của nàng ta tốt xấu cũng che lấp một hai, nàng ta lại trắng trợn ngang ngược càn rỡ.

Dù yêu cầu vô lý như vậy, phụ thân lại đến tìm chúng ta, muốn chúng ta đáp ứng.

Có thể làm ra được loại chuyện này, chỉ có thể là vị phụ thân lãnh huyết vô tình của ta!

“Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế nhất định làm theo!”

Cố Cảnh Minh hắc hắc cười nói, đem một bộ dáng lưu manh chợ búa diễn đầy sống động.

Vết thương của hắn gần như khỏi hẳn, theo ước định, không nói hai lời, chạy đến đường lớn nói.

“Trước khi ta nói nhị tiểu thư cùng ta hợp mưu hãm hại đích tiểu thư đều là giả, mọi người đừng tin a!”

Thế nhưng, lúc trước mỗi lần hắn kể xong sự tích của mình, chờ khi “tỉnh rượu”, hắn sẽ đều liều mạng giải thích “lời ta nói trước đó đều là khi say, mọi người đừng tin a.”

Dần dà, mọi người không còn quá tin tưởng vào lời giải thích của hắn, bắt đầu tự cho là đúng, dùng các loại “chứng cứ” “chi tiết” phân tích chân tướng, tạo ra rất nhiều suy đoán cho Tạ Vũ Kỳ.

Tạ Vũ Kỳ nghĩ Cố Cảnh Minh ra ngoài làm sáng tỏ mọi việc sẽ không sao nữa, nhưng không như mong muốn, người khác đều đoán Cố Cảnh Minh bị hầu phủ uy hiếp.

Tạ Vũ Kỳ bị tức đến gần c.h.ế.t.

Nàng ta chạy đến trước mặt ta nổi giận.

“Thủ đoạn của tỷ tỷ thật tốt, vậy mà đem một kẻ lưu manh dạy thành ngoan ngoãn, nói gì nghe đó!”

Hành động của Cố Cảnh Minh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta, loại nam nhân rác rưởi như vậy mà lại phản bội đâm sau lưng nàng ta, để chứng minh trong sạch của ta lại cam nguyện vạch trần chân tướng, còn bị đ.á.n.h thành cái dạng như vậy.

Nàng ta hoàn toàn nghĩ không ra!

Ta thản nhiên nói.

“Để ngươi thất vọng rồi, ngươi đem ta gả cho hắn, ta cảm thấy gả đúng chỗ rồi.”

“Cái gì?”

Tạ Vũ Kỳ không dám tin.

“Hắn chỉ là một kẻ lưu manh!”

Vết thương trên mặt nàng ta đã kết vảy, đoán chừng rất nhanh sẽ lành lại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt, nàng ta trừng mắt nhăn mày, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn giống như ác quỷ.

“Vốn dĩ ta cũng cho rằng hắn là lưu manh, không nghĩ đến thật sự biết thương người, coi ta là tâm can bảo bối mà sủng ái, ta rất vui vẻ.”

Tạ Vũ Kỳ hét lên.

“Ngươi điên rồi sao? Gả cho một kẻ lưu manh thế mà còn dương dương đắc ý!”

Quả nhiên, chỉ cần ta trôi qua tốt đẹp, nàng ta liền không vui vẻ.

Ta nhướng mày.

“Còn phải cảm tạ ngươi.”

Gương mặt Tạ Vũ Kỳ run rẩy.

“Tạ Ngôn Phỉ, ngươi chờ đó, ta phải gả cho thái tử!”

Nói xong nàng ta liền nổi giận đùng đùng chạy đi. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.