Ban đêm Cố Cảnh Minh trở về, phụ thân cũng khó được một lần gọi cả nhà đến ăn cơm, ý muốn bắt tay giảng hòa.
Trước khi ăn cơm, ta nói với Cố Cảnh Minh.
“Chờ một lúc, ngươi có thể giúp ta chọc tức Tạ Vũ Kỳ không?”
“Làm thế nào?”
“Giả bộ như ngươi rất sủng ái ta.”
Cố Cảnh Minh nhíu mày cười một tiếng.
“Cái này đơn giản.”
Hắn ngồi xổm xuống nói.
“Lên đây đi, ta cõng ngươi.”
“...”
Ta giật mình nói.
“Cần như vậy sao?”
“Cần.”
Vậy là ta được Cố Cảnh Minh cõng đến chính viện.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn đặt ta xuống, kéo tay ta nói.
“Phu nhân chậm một chút, đừng để bị ngã.”
Trong lòng ta run lên, trời ơi, đây cũng là diễn quá mức đi.
Đến lúc ăn cơm, ta nhìn về phía món nào, Cố Cảnh Minh liền gắp cho ta món đó.
Mọi chuyện đều ân cần đầy đủ.
“Phu nhân ăn nhiều một chút.”
“Phu nhân muốn uống canh sao?”
“Phu nhân muốn ăn thịt sao?”
Một bữa cơm chỉ nghe được tiếng Cố Cảnh Minh không ngừng quan tâm ta.
Chờ ta gặp một con tôm, hắn lập tức buông bát đũa xuống.
“Phu nhân, để ta lột cho ngươi.”
Hắn làm mọi thứ quá mức tự nhiên, ta lại kinh hồn táng đảm, có thể đừng diễn quá mức như vậy có được không.
Hành động này làm cho các nam nhân trên bàn cơm không vừa mắt, tâm tình của các nữ nhân có chút phức tạp, dường như có chút ghen tị.
Nhất là Tạ Vũ Kỳ, mặt đã tức điên.
Trong suy nghĩ của nàng ta, ta nên bị đ.á.n.h c.h.ế.t trong đêm tân hôn, kết quả ta lại sống đến bây giờ.
Nàng ta cho rằng gả ta cho một tên lưu manh sẽ phải ngày ngày lau nước mắt, nhưng phát hiện ra ta sống vui vẻ, tên lưu manh kia lại thật sủng ái ta, ta cũng rất vui vẻ hài lòng.
Cảm giác ưu việt của nàng ta trước mặt ta, hoàn toàn biến mất!
“Vậy mà lại lột tôm cho nữ nhân, không có chút khí khái nam nhân nào.”
Nhị ca không nhịn được, hừ lạnh nói.
“Cũng không sợ mất mặt.”
Cố Cảnh Minh híp mắt nói.
“Nhị ca, ta là lưu manh, đã là lưu manh còn cần mặt mũi lầm gì? Thương phu nhân mới là quan trọng nhất... đây, phu nhân ăn tôm đi.”
Nhị ca bị chặn trở về.
Tạ Vũ Kỳ lại không cam lòng yếu thế, mở miệng châm chọc.
“Trước mặt nhiều người còn làm như vậy, quả thực là vô sỉ.”
Cố Cảnh Minh nói rõ.
“Ta cùng phu nhân mình thành thân, ta thay nàng gắp thức ăn, lột tôm là thiên kinh địa nghĩa, có gì là vô sỉ? Có câu nói rất hay, trong lòng nghĩ cái gì, trong mắt sẽ nhìn thấy cái đó. Ta cùng phu nhân ân ái, trong mắt Tạ tiểu thư lại trở thành vô sỉ, chắc hẳn trong lòng Tạ tiểu thư đều là nam đạo nữ xướng.”
“Ngươi!”
“Ngươi... sao ngươi có thể bức bách một nữ tử như vậy?”
Cố Cảnh Minh cười nói.
“Quê hương chúng ta có câu chuyện xưa, nói người gây sự trước chính là tiện nhân. Tỷ tỷ ngươi tốt như vậy, ngươi lại hãm hại nàng, ta cùng tỷ tỷ ngươi ăn cơm, ngươi lại muốn chạy đến gây chuyện, tiện nhân kia chính là không phân biệt nam nữ, ta cũng không nói chuyện với người như vậy.”
Cố Cảnh Minh mồm miệng lanh lợi, lại không có chút phong độ quân tử nào, làm cho mấy người liên quan đều á khẩu không trả lời được.
Hắn là lưu manh, người khác cũng không thể bắt bẻ hắn.
Tạ Vũ Kỳ tức giận đến nỗi mặt giống màu gan heo.
Lúc này di nương nói với phụ thân.
“Hầu gia, uống miếng nước đi.”
Phụ thân nhận nước từ tay di nương, liền răn dạy Cố Cảnh Minh.
“Thật là hồ ngôn loạn ngữ, không có giáo dục!”
Cố Cảnh Minh hắc hắc cười nói.
“Ta là lưu manh, không học những thứ này, ta lại cảm thấy lúc ăn cơm có thể nói chuyện nhiều hơn với phu nhân.”
Nhị ca giễu cợt.
“Nam tử hán đại trượng phu nên kiến công lập nghiệp, lấy được vinh hoa phú quý. Nếu chỉ ăn không, dù có tốt với thê tử cũng vô dụng.
Cố Cảnh Minh nói.
“Tiền tài đủ là được, vinh hoa phú quý thì sao, giống như nhạc mẫu đại nhân, vinh quang là vinh dự, đáng tiếc hầu gia sủng ái thiếp thất, để thứ nữ tùy ý giày sáo đích nữ của mình, nhạc mẫu đại nhân còn không thể ra mặt cho nữ nhi của mình, loại vinh quang này, ta thấy cũng không lớn lắm.”
Ánh mắt mẫu thân phức tạp, đại ca trợn mắt nhìn Cố Cảnh Minh.
Tạ Vũ Kỳ lạnh lùng nói.
“Nếu như không có vinh quang địa vị, nếu gặp phải chuyện lớn, những thứ yêu thương này của ngươi có hữu dụng không? Ngươi biết được tỷ tỷ bị ủy khuất cuối cùng không phải cũng không có cách nào ra mặt giúp nàng ta?”
Ta nhìn về phía Tạ Vũ Kỳ, vậy mà nàng ta có thể nói ra loại lời này, đúng là quang minh chính đại không biết xấu hổ.
Ta thản nhiên nói.
“Sao ngươi biết ta ủy khuất? Ta gả cho hắn không ủy khuất. Mà hắn lại vì ta mà vạch trần chân tướng, không tiếc bị đ.á.n.h. Ngược lại là ngươi, nếu trên người ngươi không còn thứ để lợi dụng, nhìn xem ai sẽ bảo vệ ngươi?”
Tạ Vũ Kỳ nhìn bốn phía, đối đầu với một đám người ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt hết sức khó coi.
Mọi người đều biết nàng ta là loại người gì, bây giờ nàng ta còn có chút tác dụng mới không bị đưa đi làm ni cô. Cho dù là di nương, cũng không có khả năng cố gắng vì nàng ta như Cố Cảnh Minh, bởi vì di nương chỉ quan tâm đến nhị ca.
Cố Cảnh Minh còn nói.
“Ai nói ra sẽ chỉ làm những chuyện nhỏ nhặt này, sẽ không lập công danh? Đã yêu thương phu nhân, ta đương nhiên sẽ nghĩ cách thay nàng lấy được vinh hoa phú quý.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Tạ Vũ Kỳ hầm hừ cười lạnh.
Cố Cảnh Minh gật đầu.
“Chỉ bằng ta.”
Thái độ của hắn bình tĩnh thong dong, dường như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Tạ Vũ Kỳ khẽ giật mình.
Cố Cảnh Minh quay đầu, kéo tay ta, thâm tình chậm rãi nói.
“Phu nhân yên tâm, bắt đầu từ ngày mai ta phải cố gắng đọc sách, về sau nhất định lập nên công danh vì ngươi!”
“Phu quân có lòng.”
Ta nhanh chóng thâm tình nhìn lại hắn.
Hai người tình cảm thắm thiết, ở trong mắt mọi người lại trở thành khác biệt.
“Không ăn nữa!”
Tạ Vũ Kỳ tức giận đến ném đũa, vội vàng rời đi.
Nội tâm ta vui sướng, cúi đầu che giấu ý cười.
Cơm nước xong xuôi, Cố Cảnh Minh dìu tay ta trở lại viện tử, chờ qua cửa sân, ta cùng hắn đều cười lên.
“Thấy sao?”
Hắn hỏi ta.
Ta gật đầu.
“Cám ơn ngươi.”
“Khách khí cái gì?”
Hắn thay ta vuốt vuốt sợi tóc.
“Ngươi vui vẻ là được rồi.”
Lòng ta đột nhiên nhảy một cái, vội vàng quay đầu nói.
“Ta cảm thấy ngươi diễn quá mức, nam nhân coi như sủng ái thê tử cũng sẽ không cúi đầu ba bốn lần như vậy.”
“Cái này gọi là cúi đầu sao?”
Cố Cảnh Minh không hiểu.
“Tại vì chúng ta ở bên kia như vậy là rất bình thường.”
Ta sững sờ.
“Thật sao?”
Cố Cảnh Minh gãi gãi đầu.
“Cũng không phải là toàn bộ nam nhân, dù sao nhà ta đã có truyền thống như vậy, phụ thân ta còn phải làm việc nhà. Nhất là lau nhà, biệt thự của chúng ta có chút cũ, rất nhiều công nhân vệ sinh làm không được sạch sẽ, mẫu thân ta lại có bệnh sạch sẽ, nên phụ thân ta chỉ có thể tự mình lau.”
Ta giật mình.
“Nam nhân làm việc nhà? Vậy mẫu thân ngươi làm gì?”
“Bà bận đi dạy, bà là một giáo sư đại học rất lợi hại, công việc rất bận rộn... giống như phu tử dạy học.”
Nhìn thấy ta không hiểu, hắn giải thích nói.
“Quên nói, nữ nhân ở bên chúng ta đều có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, địa vị tương đương với nam nhân.”
Điều Cố Cảnh Minh khiến ta rung động.
“Nếu như ta có thể giống như mẫu thân của ngươi vậy thì thật tốt.”
Ta lẩm bẩm nói.
“Có gì không thể? Ngươi muốn làm chuyện gì, ta đều ủng hộ.”
Nhìn đôi mắt sáng của hắn, nội tâm ta vui vẻ chưa từng có.
Ban đêm ta bỗng nhiên tỉnh lại, mượn ánh trăng nhàn nhạt, nhìn thấy Cố Cảnh Minh đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bóng đêm thanh lãnh chiếu vào trên mặt hắn, khuôn mặt nam nhân không mang ý cười, thậm chí có chút đau thương.
Ta nhớ lại hôm nay trò chuyện cùng hắn về việc lập nghiệp, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề - Cố Cảnh Minh nhớ nhà.
Lần này ta vẫn luôn đắm chìm trong bi thương của chính mình, lại không chú ý đến Cố Cảnh Minh luôn ở bên cạnh an ủi ta, cổ vũ ta, dỗ ta vui vẻ, từ đó không để ý đến một sự thật – hắn là một người bỗng nhiên xuyên đến cổ đại.
Chưa quen cuộc sống nơi đây, lại không có chỗ dựa, nội tâm cũng thống khổ.
Chắc hẳn rất nhiều đêm, hắn đều ngồi một mình như vậy bên cửa sổ, nhìn trăng sáng mà nhớ nhà.
Nhưng trước mặt ta hắn chưa bao giờ để lộ một tia khổ sở.
Hôm sau, ta mang Cố Cảnh Minh đi chùa Minh Chiêu.
“A, đi trước để nghiên cứu địa hình a.”
Hắn cười híp mắt nói.
“Chờ đến trung thu, chúng ta sẽ cứu thái tử trước một bước.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Khi đến chùa, ta dâng hương quỳ lạy thần phật, thành khẩn cầu nguyện.
“Tín nữ nguyện ý cả đời không gả, đổi lấy Cố Cảnh Minh có thể trở lại cố hương, tiếp tục quãng thời gian vui vẻ.
Cầu nguyện xong, lại dập đầu liên tiếp.
Nghe nói chùa Minh Chiêu rất linh nghiệm, nếu như thần phật có tâm, hy vọng có thể nghe thấy một chút tiếng dòng của dân nữ.
Điều ta có thể làm cho hắn cũng chỉ là những cái này.
11
Ta chỉ cho rằng Cố Cảnh Minh vì tức giận với Tạ Vũ Kỳ mà nói như vậy, không nghĩ đến hắn thật sự bắt đầu đọc sách.
Bình thường ở hầu phủ, hắn vẫn như ngày thường thấp kém hầu hạ ta.
Biểu hiện như thế, nam nhân khinh bỉ, nữ nhân lại ghen tị.
Nhưng Cố Cảnh Minh chưa từng cảm thấy thấp kém, ngược lại nói.
“Địa vị tôn quý không phải dựa vào việc khi dễ nữ nhân để có được, nếu như ta kiến công lập nghiệp, khoa khảo công danh, coi như ta giúp ngươi liếm giày, người khác cũng sẽ không nói ra đê tiện.”
Ta đỏ mặt nói.
“Ngươi nói chuyện chú ý một chút, không thể nói thô bỉ như thế.”
Hắn cười, chỉ vào mũi chính mình nói.
“Ta, Cố Cảnh Minh, là lưu manh.”
Cố Cảnh Minh bảo vệ ta như vậy, làm các nữ nhân trong hầu phủ hâm mộ muốn c.h.ế.t.
Ngay cả mẫu thân cùng đại ca cũng không còn trừng mắt với hắn nữa, miễn cưỡng có thể nói chuyện bình thường.
Hắn chăm chỉ đọc sách để đám người phải lau mắt mà nhìn.
Tổ tiên nhà Cố Cảnh Minh từng làm đại quan, bản thân hắn là người đọc sách, miễn cưỡng cũng có thể coi là thuận lợi đọc sách khoa khảo.
Nhưng tất cả mọi người đều không cảm thấy hắn có thể thi đậu, nhao nhao châm chọc khiêu khích.
Mặt Tạ Vũ Kỳ gần như khỏi hẳn, nuốt không trôi cục tức trước đó, lại chạy đến viện tử của ta nói.
“Nghe nói tỷ phu chuẩn bị khoa khảo? Đây là chuẩn bị đỗ trạng nguyên sao?”
Nàng ta cùng một đám tỉ muội đứng cười nhạo.
Gần đây, Tạ Vũ Kỳ dựa vào trí nhớ kiếp trước, để phụ thân ghi được một số công lao trong triều.
Phụ thân càng ngày càng coi trọng nàng ta, cho nàng ta mặt mũi rất lớn.
Mặc dù Tạ Vũ Kỳ bại hoại thanh danh, nhưng phụ thân coi trọng nàng ta, các tỷ muội chi khác cũng thật tình, giả ý vây quanh nàng ta.
Để nàng ta được kiêu ngạo chưa từng có.
Ta đâm vào điểm nàng ta để ý nhất.
“Tỷ phu ngươi thi được hay không, ta không ngại, dù sao sống vui vẻ là được. Về phần ngươi, không biết có bà mối đến cửa hay không?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, Tạ Vũ Kỳ cười lạnh.
“Không cần ngươi quan tâm, qua trung thu, ta chính là thái tử phi!”
Lời nói chắc chắn.
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên.
“Vậy ta chờ muội muội trở thành thái tử phi.”
Tạ Vũ Kỳ nổi giận đùng đùng rời đi.
Bọn người đi hết, Cố Cảnh Minh từ trong thư phòng đi ra.
Ta an ủi.
“Không cần vì các nàng mà cảm thấy có gánh nặng, ngươi có nguyện ý thi hay không, thành tích như thế nào, ta đều không ngại.”
Hắn cười cười, nói.
“Ta muốn thi, hơn nữa nhất định phải thi ra công danh.”
Ta nghĩ nghĩ, kéo hắn vào nhà, đem một hộp nhỏ đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?”
“Đây là tiền riêng của ta, ngươi cầm lấy chuẩn bị đi.”
Lúc trước khi xuất giá, hầu phủ cũng không cho ta đồ cưới, cho nên tiền trong tay không có nhiều.
Cố Cảnh Minh vì ta làm đến bước này, ta cũng sẽ không để tiền riêng.
Ánh mắt Cố Cảnh Minh phức tạp.
Nam nhân hành tẩu bên ngoài, dù sao vẫn cần tiền.
“Không cần.”
“Nhận đi, nếu như ngươi thật sự muốn khảo thủ công danh, còn cần lui tới với những người khác...”
Cố Cảnh Minh xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói.
“Nói cho ngươi, thật ra ta biết trước đề mục thi.”
“Cái gì?”
Ta kinh hãi hỏi lại.
Cố Cảnh Minh nói rõ.
“Ngươi quên rằng, với trình độ học tập của ta, trí nhớ cũng không tệ lắm, đã từng xem qua rất nhiều đề mục của trạng nguyên, đề mục của triều đại các ngươi, ta cũng đã xem rất nhiều ngày, cho nên không cần lo lắng.”
Tin tức này thật làm cho người ta kinh ngạc vô cùng.
“Nhưng vì sao ngươi còn muốn chăm chỉ đọc sách lâu như vậy?”
“Bởi vì... nếu như ta không thể quay về, chỉ có thể ở lại nơi này, vậy ta liền muốn làm ra một phen sự nghiệp, hiểu rõ nhiều thứ, cũng phải học tập rất nhiều thứ. Hơn nữa, nếu ta không học tập bỗng nhiên đi thi được thứ tự cao, người khác cũng sẽ hoài nghi.”
Ta giật mình.
Sau đó, Cố Cảnh Minh ở trong phòng đọc sách, trong lúc ta rảnh rỗi, nghe hắn nói về quê quán có loại đặc sản gọi là nước đậu, rất khó ăn, nhưng rất hoài niệm.
Liền tự tra điển tích, hỏi các đầu bếp, tự mình ra tay làm.
Phụ thân sợ ta cùng Cố Cảnh Minh làm loạn, cho nên một mực giữ chúng ta trong hầu phủ, ngược lại cũng chưa từng bạc đãi cơm áo của chúng ta.
Chúng ta cũng chuyên tâm dùng chi phí của hầu phủ, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Hôm đó ta đem nước đậu đến cho Cố Cảnh Minh, hắn uống một ngụm, sắc mặt có chút kích động.
“Đây là?”
“Nước đậu mà. Có giống như hương vị ngươi nói không?”
Hắn nhìn ta, trong mắt giống như lóe lên tia nước. Thật lâu mới nói.
“Giống! Đều CMN khó ăn giống nhau!”
Mặc dù hắn nói khó ăn, nhưng ta cảm thấy Cố Cảnh Minh rất cao hứng.
Hắn luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, dù nói ta làm khó ăn, ta cũng sẽ không già mồm nói không cao hứng.
Hắn nhớ cố hương, ta liền thay hắn thử nghiệm một chút đồ ăn quê nhà, mỗi tháng lại đi chùa Minh Chiêu cầu nguyện vì hắn.
Chuyện đó làm Tạ Vũ Kỳ rất khẩn trương, chạy đến hỏi ta.
“Vì sao ngươi lại đi chùa Minh Chiêu?”
Ta nhìn thần sắc nàng ta liền hiểu rõ, nàng ta sợ hãi rằng ta ở chùa Minh Chiêu sẽ cứu được thái tử.
Cái này cũng không thể nói rõ, lịch sử trong miệng Cố Cảnh Minh giống với ký ức của Tạ Vũ Kỳ.
Hai người cùng biết chuyện tương lai, kiếp trước Tạ Vũ Kỳ chỉ là một trạch phụ phu nhân, sợ rằng chuyện biết được cũng chỉ là giới hạn, Cố Cảnh Minh đọc thuộc lòng lịch sử, mọi chuyện biết được sẽ càng toàn diện hơn.
Bây giờ Tạ Vũ Kỳ đắc tội Cố Cảnh Minh, Cố Cảnh Minh muốn thu thập nàng ta.
Nếu như hai người thật sự đối đầu, Tạ Vũ Kỳ sợ rằng không phải là đối thủ của Cố Cảnh Minh.
Ta càng ngày càng cảm thấy, Tạ Vũ Kỳ không còn đủ gây chuyện.
Chỉ chớp mắt đến ngày trung thu.
Mẫu thân dẫn nữ quyến đi chùa Minh Chiêu dâng hương, mời ta đi cùng.
Tạ Vũ Kỳ cực kỳ sợ hãi, nhao nhao muốn đi cùng.
Mẫu thân nhận mệnh lệnh của phụ thân, không thể không mang nàng ta theo.
Tạ Vũ Kỳ ăn mặc mười phần tỉ mỉ, dự định để thái tử vừa thấy đã yêu.
Trên đường đi, Tạ Vũ Kỳ gắt gao đi theo ta.
Ta đi chỗ nào nàng ta liền đi chỗ đó.
Biểu hiện của Tạ Vũ Kỳ như vậy, nói rõ ràng cũng không biết vị trí chinh xác của thái tử, mà ta vẫn như kiếp trước xuất hiện ở chùa Minh Chiêu, nàng ta lo lắng chuyện xưa tái diễn, nên gắt gao đi theo ta, chuẩn bị đoạt công.
Ta cười không nói, đi theo mẫu thân dâng hương bái phật, lại đi lòng vòng sau núi.
Tạ Vũ Kỳ ở trong chùa chờ đợi nửa ngày đều không gặp được thái tử, trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt, nhìn thấy ta đến sau núi cũng không nghĩ đi cùng.
Ta ở sau núi ngắm cảnh một lát, liền trở lại chùa.
Tạ Vũ Kỳ đi dạo nửa ngày, một cọng lông cũng không tìm được, nhìn thấy ta đi liền vội vàng đuổi theo.
Đợi đến chạng vạng xuống núi, mẫu thân mang theo các nữ quyến hồi phủ, nàng ta cũng không thấy thái tử.
“Không có khả năng a! Trở về! Ta muốn trở về!”
Đã đến cửa hầu phủ, bỗng nhiên Tạ Vũ Kỳ sụp đổ kêu to, muốn sống muốn c.h.ế.t trở lại chùa Minh Chiêu lần nữa.
Mẫu thân đã sớm hận đến nghiến răng nghiến lợi, vung một bạt tai lên mặt nàng ta.
“Hồ nháo!”
Nói xong để cho người kéo nàng ta vào trong phủ.
Ánh mắt Tạ Vũ Kỳ đỏ như máu nhìn chằm chằm vào ta.
Ta lạnh lùng nói.
“Ngươi thật sự là điên rồi. Hôm nay ta một mực đi theo mẫu thân, sao có thể gặp được thái tử? Lại nói thái tử là nhân vật như thế nào, là người chúng ta có thể tùy tiện gặp được sao? Lại hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận phụ thân trách phạt.”
Tạ Vũ Kỳ ngã ngồi trên mặt đất, tự lẩm bẩm.
“Sao lại thành ra như vậy? Không có khả năng, không có khả năng a... tại sao có thể như vậy?”
“Tại sao không thấy thái tử? Tại sao ngươi không thấy thái tử?”
Ta hừ nhẹ một tiếng, vòng qua người nàng ta rời đi.
Ban đêm, Cố Cảnh Minh trở về phủ.
Ta đón hắn, hỏi.
“Như thế nào?”
Hắn mệt mỏi gật gật đầu.
“Thành công.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
Cố Cảnh Minh thông qua lịch sử đại khái biết được thời gian địa điểm, lại nghiên cứu con đường kiếp trước ta có khả năng đi qua, xác định được hai địa điểm.
Tạ Vũ Kỳ là người trùng sinh, chỉ sợ cũng chỉ biết thời gian địa điểm.
Nếu như ta xuất hiện ở chùa Minh Chiêu, nhất định sẽ bị Tạ Vũ Kỳ cuốn lấy, cho nên việc cứu thái tử giao Cố Cảnh Minh, còn bản thân ở bên cạnh ngăn chặn Tạ Vũ Kỳ.
Kế hoạch tiến hành thuận lợi.
Ngày hôm sau, thái tử đưa đại lễ đến hầu phủ, khen ngợi Cố Cảnh Minh có công cứu giá.
Tạ Vũ Kỳ trợn tròn mắt, thét lên.
“Không! Không có khả năng!”
Sau đó con mắt đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
Từ đó giấc mông thái tử phi của nàng ta triệt để vỡ vụn.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.