Chương 6
Avatar Khung avatar
20040 Chữ

Chương 10:

Hoắc Cẩn Thần sải bước về phía tôi, trước khi tôi ngã quỵ xuống, anh ấy đã kịp bế tôi lên.

Khi tôi tỉnh lại, anh ấy đã canh giữ trong bệnh viện suốt một buổi chiều, trong lòng tôi mơ hồ có một dự cảm không lành.

Tôi rất muốn biết đáp án.

Hoắc Cẩn Thần nắm tay tôi, mắt phiếm hồng.

Anh ấy mỉm cười hôn lên mu bàn tay tôi: “A Tình, chúng ta có bảo bối rồi.”

“Sao có thể? Không phải chúng ta vẫn...”

“Có thể là ngoài ý muốn, em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, anh gọi điện về nhà trước, lát nữa chúng ta cùng về nhà.”

Tôi ngây người gật đầu.

Sao lại như vậy, tại sao lại mang thai vào lúc này chứ?

Năm nay tôi mới 24, công việc mới vừa bắt đầu, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả!

Tôi cuộn mình trong chăn, dường như chỉ có như vậy tôi mới có được một chút cảm giác an toàn.

Nhưng tôi không thể nào xoa dịu được sự bối rối do mang thai, hôn nhân, tình yêu và Hoắc Cẩn Thần mang đến cho tôi.

Tôi chưa chuẩn bị đầy đủ để sinh con, nhưng cũng không đủ can đảm để từ bỏ.

Tôi không thể chịu đựng được một cuộc hôn nhân chỉ được duy trì vì đứa bé này, nhưng cũng không thể từ bỏ sự ấm áp mà Hoắc Cẩn Thần mang lại.

Con người thật mâu thuẫn, nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt tôi đã thấm ướt gối.

Đột nhiên, tôi nhanh chóng rút kim tiêm trên tay ra, chạy khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi, trở về nhà mình.

【 Hoắc Cẩn Thần, bây giờ em đang rất rối, anh để em yên tĩnh một lúc đi. 】

Trong khung thoại hiển thị 【Đang nhập...】

Rất lâu sau, anh ấy mới trả lời 【Được.】

Sau khi về đến nhà, có người mang đồ ăn đến.

Nhìn hộp đựng bằng gỗ sơn mài tinh xảo là biết ngay hộp đồ ăn này do ai chuẩn bị.

Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.

Buổi tối, tôi mơ thấy một đứa bé mũm mĩm nhét bình sữa, bỉm, đồ chơi, sách tranh vào chiếc cặp nhỏ của mình, rồi bước những bước chân ngắn ngủn định đi.

Tôi vội vàng ngăn đứa bé lại, hỏi nó muốn đi đâu, đứa bé nói bằng giọng trẻ con rằng nó muốn đi tìm một người mẹ mới.

Sau đó nó vui vẻ nói lời tạm biệt với tôi.

Tôi lo lắng đi tới đi lui, vào khoảnh khắc tôi muốn ngăn đứa bé lại thì tôi tỉnh giấc.

Trên trán tôi lấm tấm mồ hôi, không cách nào ngủ lại được nữa.

Tôi bật đèn ngủ, ánh đèn màu cam bao phủ lấy tôi.

Trong lúc bối rối, tôi cầm điện thoại lên lướt xem vòng bạn bè.

Bức ảnh vẫn là ảnh chụp chung với Hoắc Cẩn Thần ở khu nghỉ dưỡng.

Trong ảnh, anh ấy có đôi mày rậm, đôi mắt sáng, miệng mỉm cười, tay cầm một con cá lớn khoe với tôi.

Nhìn anh ấy, lần đầu tiên tôi muốn biết đứa bé này là trai hay gái, giống anh ấy hay giống tôi?

Sự tò mò lấn át lý trí, tôi đã thức trắng đêm.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Cẩn Thần vội vã đến, trên chiếc cằm cương nghị còn có râu ria lún phún.

Vừa vào cửa, anh ấy đã đặt đủ loại giấy tờ như báo cáo kiểm tra sức khỏe, báo cáo tín dụng, giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự của người thân và bản thân, giấy tờ chuyển nhượng tài sản, giấy tờ công chứng của luật sư... xuống trước mặt tôi.

“Hạ Tình, đừng nghi ngờ quyết tâm muốn đi cùng em của anh.”

“Nếu không có đứa bé này, liệu anh có muốn kết hôn với em không?”

Hoắc Cẩn Thần sững người, nhưng sự im lặng của anh lúc này đủ để khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.

Tôi không nhịn được mà che mắt lại.

Hoắc Cẩn Thần kéo tay tôi xuống, một luồng không khí trong lành ùa vào.

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi: “Gần đây em khác thường như vậy là vì chuyện này sao?”

“Anh muốn kết hôn với em chưa bao giờ là vì đứa bé.”

“Anh biết em thiếu cảm giác an toàn, đôi khi hơi trẻ con, nhưng anh thích dỗ dành em. Chỉ có lúc ấy, anh mới cảm nhận được mình là chính mình, chứ không phải là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng.”

Chương 11:

“Chỉ vì việc này mà tên nhóc Hàn Túc khốn kiếp còn cười nhạo anh, nói anh sợ vợ, nhưng anh cam tâm tình nguyện.”

“Anh hơn em 6 tuổi, đã từng đi tới rất nhiều quốc gia, gặp gỡ rất nhiều người, làm rất nhiều việc, nhưng điều may mắn nhất đời anh là anh đã tham gia buổi diễn thuyết ở Đại học A, bởi vì nhờ nó mà anh đã gặp được mặt trời rực rỡ nhất trên thế gian này.”

“Môi trường sống của anh rất phức tạp, chỉ có em, là người nhiệt huyết và thuần khiết hiếm có trong cuộc đời anh, anh nghĩ tình yêu của anh không liên quan tưới lợi ích, cũng không liên quan được mất.”

“Anh muốn tham dự vào cuộc sống của em, muốn nắm tay em bước tiếp trên con đường tương lai.”

“Hạ Tình, gả cho anh nhé?”

Tên khốn này! Sao anh lại nói những lời sến súa như vậy!

Tôi lao vào vòng tay anh ấy: “Anh là đồ tồi!”

“Ừm, anh là đồ tồi. A! Đúng rồi, đeo chiếc nhẫn này vào đi.”

“Phụt!”

Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi: “Vậy còn em bé thì sao?”

“Nếu em muốn sinh con thì cứ giao cho anh. Chăm sóc khi sinh nở, chăm sóc mẹ và bé, thuê người giúp việc, chăm sóc sau sinh, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

“Còn về công việc thì phải xem tình trạng sức khỏe của em, anh sẽ sắp xếp một người kèm cặp em hoặc anh sẽ đích thân kèm cặp em, đảm bảo sẽ không để Hạ Tình của anh bị tách rời khỏi xã hội!”

“Anh hứa đấy nhé, không được nuốt lời!”

Hoắc Cẩn Thần giả vờ tức giận véo mũi tôi: “Anh có lừa em bao giờ đâu ~”

Nhiều năm sau, tôi thực sự trưởng thành, trở thành đối tác của anh ấy, sát cánh chiến đấu cùng anh ấy.

Sau đó, Hoắc Cẩn Thần đưa tôi đến đại trạch Hoắc gia, thông báo cho gia đình.

Vì gia tộc đã rất lớn mạnh, nên đến đời Hoắc Cẩn Thần bọn họ không còn câu nệ chuyện môn đăng hộ đối nữa, chỉ cần thật lòng yêu thương nhau là được.

Mẹ Hoắc thấy con trai mình cuối cùng cũng chịu kết hôn còn vui mừng khôn xiết.

Bà nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng.

Bà nói nếu bên cạnh Hoắc Cẩn Thần còn không có cô gái nào xuất hiện nữa chắc bà sẽ tự thuyết phục bản thân rằng con trai mình là gay.

May quá, cuối cùng con dâu cũng đã xuất hiện.

Lại còn đang mang song bào thai nữa!

Lần này cuối cùng bà ấy cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt đám bạn của bà rồi, ha ha ha.

Ông nội Hoắc biết tôi mang song thai, muốn chúng tôi chuyển về đại trạch Hoắc gia ở. Ở đây có sẵn người giúp việc, nếu không hài lòng còn có thể thuê thêm.

Nhưng Hoắc Cẩn Thần đã ngăn ông lại, anh ấy nói chúng tôi tự thuê người giúp việc sẽ thoải mái hơn.

Ông nội Hoắc cũng không tiện nói gì thêm.

Với sự ủng hộ của gia đình, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, hôn lễ cũng nhanh chóng được lên kế hoạch.

Đám cưới được tổ chức vô cùng xa hoa, khiến cho Tịnh Tịnh hoa cả mắt.

Cô ấy nói khi tin tức này truyền đến Thừa Phong, Chu Thế Thanh vừa thấy Hoắc Cẩn Thần đã phải trốn đi mất.

Ông ta chỉ hận không thể tự tát mình hai cái.

Chọc ai không chọc lại đi chọc vợ sếp.

Sau này còn làm việc ở Thừa Phong kiểu gì?

Sau khi Hoắc Cẩn Thần sắp trở thành bố, lúc nào anh ấy cũng vui vẻ, hòa nhã với tất cả mọi người.

Không khí làm việc ở Thừa Phong được cải thiện rõ rệt.

Bỗng một ngày, mọi người thấy tổng tài đang xem tài liệu trong văn phòng chợt cau mày, liên tục viết viết vẽ vẽ gì đó.

Lão Tạ còn tưởng công ty gặp phải vấn đề trong việc đấu thầu, còn chủ động đề nghị giúp đỡ sếp.

Kết quả khi vào văn phòng tổng tài, lão Tạ thấy trên bàn chất đầy sách như “Những điều cần lưu ý khi mang thai 3 tháng đầu”, “Em bé khỏe mạnh”, “Con có một người cha tuyệt vời”, “20 trí tuệ giáo dục của người cha”, “Thay đổi con cái không bằng thay đổi bản thân”...

Trên sách chi chít những ghi chú, bên cạnh còn có hàng trăm điều cần lưu ý mà Hoắc tổng đã ghi chép lại.

Chương 12:

Anh Tạ: “...” (Vậy nên đây là lý do mà sếp chưa đọc và phê duyệt quy trình sao?)

Nói đến chuyện này, trong thời gian mang thai, Hạ Tình đã suy nghĩ rất nhiều, dẫn đến ốm nghén nghiêm trọng, nôn nhiều đến mức trong dạ dày toàn là nước chua.

Hoắc Cẩn Thần đau lòng vô cùng.

Hết cách, Hạ Tình buộc phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.

Dù sao tôi cũng mới 24 tuổi, tính tình còn trẻ con, dưới tác dụng của hormone thai kỳ, người cũng càng nhạy cảm hơn.

Nửa đêm nằm trên giường chợt thấy trăng khuyết ngoài cửa sổ mà tôi cũng có thể bật khóc.

Hoắc Cẩn Thần cứ tưởng có chuyện gì, vội vàng ngồi dậy ôm tôi vào lòng dỗ dành.

“Đều tại anh, đều tại anh!”

“Tại anh, tại anh!”

Hoắc tổng rưng rưng nước mắt nhận lỗi vì trăng hôm nay không được tròn.

Đến những tháng cuối thai kỳ, Hoắc tổng tỉ mỉ bôi kem chống rạn da cho vợ.

Hạ Tình nhìn thấy Hoắc Cẩn Thần như vậy, đau lòng rơi nước mắt.

“A Tình, sao em lại khóc nữa, anh đã làm sai chỗ nào ư?

“Em nói gì đi chứ?

“Không phải đâu, em đừng làm anh sợ chứ?”

Hạ Tình nức nở nói: “Hoắc Cẩn Thần, anh khổ cực quá, đáng lẽ tuổi này phải vô ưu vô lự, vậy mà mỗi ngày lại phải bôi kem chống rạn da cho em, anh thật thảm ~ Hu hu hu ~”

Hoắc Cẩn Thần: “... Cũng không thảm đến thế.”

Kết quả Hạ Tình vừa khóc vừa sờ soạng cơ bụng của Hoắc Cẩn Thần.

“Không phải trước đây anh có tám múi sao? Sao bây giờ chỉ còn sáu múi? Anh thấy em đang mang thai nên cầm sáu múi ra lừa em. Hu hu hu hu ~ “

“...”

Hoắc tổng đáng thương, vì gần đây bận rộn huy động vốn nên bớt tới phòng tập gym hai lần.

Nào có thể ngờ vợ mình lại là một cô nàng biến thái, khụ khụ, ai ngờ tiểu tổ tông lại thích thứ này đến vậy.

“Được được được, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, là anh sai rồi, anh sẽ tập ngay! Tập ngay! Để em lúc nào cũng có cơ bụng mà sờ.”

“Phải tám múi!”

Hoắc Cẩn Thần nghiến răng: “Được!”

Gần đến ngày dự sinh, nhà họ Hoắc càng thêm lo lắng.

Quần áo, giày dép, đồ chơi chuẩn bị cho em bé chất đầy phòng trẻ em.

Ngày Hạ Tình sinh, chiến sĩ thi đua Hoắc đại tổng tài lại cho dừng cuộc họp giữa chừng, tới bệnh viện chờ vợ sinh.

Do Hạ Tình mang thai không thuận lợi nên khi sinh cũng phải chịu chút vất vả, nhưng cuối cùng cặp long phượng thai cũng có thể chào đời bình an.

Sau khi Hạ Tình được đẩy ra, Hoắc Cẩn Thần nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cô vợ nhỏ, khóe mắt vô thức đỏ lên.

Ông nội Hoắc đặt tên cho hai đứa bé, con trai là Hoắc Tư Lễ, con gái là Hoắc Tư Gia.

Tư Lễ giống Hoắc Cẩn Thần, từ nhỏ đã điềm đạm, làm việc gì cũng đâu ra đấy.

Dáng vẻ cậu bé đeo cà vạt ngồi đánh đàn piano khiến các bé gái mê mẩn.

Tư Gia thì giống Hạ Tình, hoạt bát, lanh lợi, đáng yêu, đúng là bông hoa của lớp mẫu giáo.

Hoắc Cẩn Thần không thể từ chối một phiên bản thu nhỏ của Hạ Tình, đương nhiên là cưng chiều hết mực.

Một hôm anh trai em gái lại cãi nhau.

Hai đứa tuy là song sinh, ăn cùng một loại thức ăn nhưng anh trai lại cao hơn em gái nửa cái đầu.

Tư Gia tuy còn nhỏ nhưng lòng háo thắng lại rất lớn.

Cô bé kéo anh trai so chiều cao, miệng léo nhéo: “Anh lùn! Em cao!”

Cô bé còn bắt bố mẹ, ông bà nội, ông cố phải thừa nhận “sự thật” này.

Cha Hoắc, mẹ Hoắc vốn thật thà lựa chọn cách giả chết.

Hạ Tình và Hoắc Cẩn Thần không biết nên phản bác cô con gái nhỏ đáng yêu của mình như thế nào.

Đáng thương cho ông cụ Hoắc, tuổi đã cao còn phải chống gậy phối hợp với cháu gái trợn mắt nói láo.

Hoắc Tư Lễ: “...” (Thế giới chỉ có mình tôi chịu thiệt đã được hình thành.)

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.