“Không, em đang ngủ với một sinh viên đại học ~”
“Ngủ với một sinh ~ viên ~ đại ~ học ~”
“Một sinh viên đại học ~”
“Sinh ~”
!!!
Ông trời của tôi ơi! Tôi oan quá!!!
Vậy là mới vừa rồi, tôi với Hoắc Cẩn Thần đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Tôi len lén nhìn người đàn ông phía sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, bình tĩnh ung dung, không phân biệt được hỉ nộ.
Tôi như chú cún con chạy đến bên cạnh anh ấy, cẩn thận dò xét suy nghĩ của anh ấy, cuối cùng mở miệng: “Anh xem cái tay em này, gõ nhầm chữ rồi, là ngủ thêm một tiếng nữa, ha ha~”
Tôi cười gượng hai tiếng.
Hoắc Cẩn Thần liếc tôi một cái rồi lại xoay người tiếp tục xem báo cáo.
Tôi chạy lon ton sang hướng khác.
Tôi vươn bàn tay nhỏ bé ra trước mặt anh ấy, nịnh nọt nói: “Anh, đều tại nó, anh đừng giận nữa có được không ~”
Hoắc Cẩn Thần nắm lấy cổ tay tôi, khóa ra sau lưng.
“Nếu còn có lần sau, anh sẽ giải quyết em ngay tại văn phòng! Gọi anh là gì?”
“Anh ~”
“Hửm?”
“Sếp ~”
Hoắc Cẩn Thần bóp cằm tôi, cắn mạnh một cái.
“Trả lời lại lần nữa, anh là ai?”
Nhìn đôi lông mày thanh tú của anh ấy, tôi không khỏi đỏ mặt, đầu óc rối bời, lúng búng phun ra hai chữ: “Ông xã ~”
Hoắc Cẩn Thần sững người một chút, xoay người sang chỗ khác bắt đầu co quắp. Chẳng lâu sau đã có tiếng cười đầy kiềm nén vang lên.
A a a! Cái tên Hoắc lão cẩu này!!!
Dám dụ tôi nói ra lời xấu hổ như vậy!
Đúng là sắc đẹp hại người!!
Tôi thật sự không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, đứng dậy định đi.
“Không cần góp ý sửa chữa?”
Tôi hậm hực nhận lấy bản kế hoạch.
Thực sự muốn cào nát khuôn mặt đắc ý này.
Trở lại chỗ ngồi, tôi cẩn thận xem lại những lời phê bình chú giải.
Chữ của Hoắc Cẩn Thần cứng cáp mạnh mẽ, như muốn xuyên thủng tờ giấy.
Góp ý sửa chữa không nhiều nhưng mỗi câu đều chỉ ra yếu điểm.
Hoàn thành tất cả cũng mất một lúc lâu.
Trưởng phòng hói thấy tôi đôi mắt long lanh như nước, trên mặt ửng đỏ, còn tưởng tôi vừa khóc.
Anh ta an ủi: “Hạ Tinh, Hoắc tổng vẫn luôn như vậy, em đừng để trong lòng.”
“?”
“Haiz, Hoắc tổng vừa đụng đến công việc đã như thiết diện diêm la, em giao hết công việc còn lại cho mọi người làm trước đi, tập trung sửa bản kế hoạch là được.”
Tuyệt vời! Khối lượng công việc giảm đi một nửa!
Tôi giả vờ khó khăn đồng ý.
Trước khi đi, Tạ hói đầu còn áy náy nhìn tôi một cái, giống như đã hại tôi rơi vào hố lửa vậy.
Tôi: “...”
Năm tôi học năm ba đại học, tôi quen biết Hoắc Cẩn Thần.
Anh ấy là một thiên tài kinh doanh hiếm có, dùng thủ đoạn cứng rắn tiếp quản tập đoàn Hoắc thị, đồng thời sáng lập thương hiệu tự chủ Khoa học Kỹ thuật Thừa Phong.
Là đại biểu cho doanh nhân trẻ xuất sắc được mời đến trường đại học A diễn thuyết.
Dưới ánh đèn sân khấu, anh ấy cao lớn tuấn tú, bộ vest đen trên người khiến anh càng thêm phong độ, khí thế cao quý nho nhã.
Trong phần hỏi đáp, tôi hỏi: “Hoắc tiên sinh, trong làn sóng chuyển đổi số, doanh nghiệp phải làm thế nào để ứng phó với những thách thức?”
“Trong quá trình chuyển đổi số, những thách thức mà doanh nghiệp thường gặp bao gồm sự thay đổi văn hóa, đầu tư công nghệ, quản lý dữ liệu và tái cấu trúc quy trình. Cần có sự lãnh đạo của cấp cao, hợp tác về công nghệ, quản lý an ninh và hợp tác liên phòng ban để vượt qua. Con đường chuyển đổi tuy dài, nhưng mỗi bước đi đều là nền tảng dẫn đến tương lai, chúng ta nên dũng cảm vượt qua mọi khó khăn, thuận gió vượt sóng.”
“Em là?”
“Lớp Kinh tế 1, Hạ Tinh.”
Cứ như vậy, tổng tài của Khoa học Kỹ thuật Thừa Phong Hoắc Cẩn Thần đã nhớ kỹ Hạ Tinh của lớp Kinh tế 1 trường đại học A.
Con thỏ sao có thể thoát khỏi sói xám?
Cũng giống như Hạ Tinh sao có thể thoát khỏi tay Hoắc Cẩn Thần.
Chương 3:
Sau khi tốt nghiệp, dưới sự dụ dỗ của Hoắc lão cẩu, tôi vào làm việc tại Khoa học Kỹ thuật Thừa Phong.
Điều kiện tiên quyết tôi đưa ra là không được công khai chuyện tình cảm.
Hoắc Cẩn Thần vừa nghe thấy vậy đã không vui: “Anh không xứng để được công khai sao?! Thân phận bà chủ làm em mất mặt lắm sao?”
Tôi phải kéo tay áo anh ấy dỗ dành một lúc lâu mới làm anh ấy nguôi giận.
Tính ra tôi đã làm việc ở Thừa Phong được một năm, đồng nghiệp đều rất thân thiện.
Trưởng phòng Tạ là một ông chú trung niên hói đầu, là người tốt bụng, chỉ cần không phải chống lại Hoắc Cẩn Thần, ông ấy đều bênh vực cấp dưới.
Đồng nghiệp Tịnh Tịnh bằng tuổi tôi, là người phật hệ trong công việc, phương châm sống của cô ấy là: Công ty không cần thật lòng quá, trâu ngựa vốn không nói tình cảm!
Khi tôi đang hì hục sửa bản kế hoạch, Tịnh Tịnh thần thần bí bí lại gần, nói tối nay muốn dẫn tôi đến một nơi khoái lạc.
Vẻ mặt hào hứng của cô ấy gợi lên lòng hiếu kỳ trong tôi, thế nên tôi đồng ý.
Trước khi tan làm, tôi đưa bản kế hoạch cho Hoắc Cẩn Thần.
“Hoắc tổng, em sửa xong rồi, anh xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
Hoắc Cẩn Thần nhướng mày: “Lại gọi là Hoắc tổng rồi?”
Tôi: “...”
Tên đáng ghét này không gây sự thì không chịu được à?!
“Duyệt đi.” Nói xong anh ấy liền ký ba chữ Hoắc Cẩn Thần rồng bay phượng múa ở cuối bản kế hoạch.
“Hôm nay tan làm cùng đi ăn cơm? Món Nhật vừa được vận chuyển đến, tiện thể dẫn em đi gặp vài người bạn.”
“Thôi, Tịnh Tịnh đã hẹn em đi chơi rồi, đến một nơi khoái lạc!”
Hoắc Cẩn Thần nhíu mày: “Về đến nhà gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng ạ ~”
Đợi đến khi tan làm, đứng giữa sàn nhảy của quán bar rồi, tôi mới biết Tịnh Tịnh không phải muốn tôi khoái lạc, mà là muốn mạng của tôi!
Ánh đèn laser đầy màu sắc đan xen như trong mộng ảo, những cơ bắp màu đồng hun rám nắng tràn đầy sức sống, những cô gái xinh đẹp váy áo tung bay khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Chàng trai cơ bắp bên cạnh Tịnh Tịnh đút cho cô ấy ăn một quả anh đào, chọc cô nàng cười đến run rẩy cả người.
Ông trời ơi!
Nếu Hoắc Cẩn Thần mà biết được chuyện này, há chẳng phải tôi khó giữ được cái mạng chó của mình!
“Tịnh Tịnh, cậu muốn hại chết mình à!”
“Ôi chao, Hạ Tinh yêu quý, biết cậu có bạn trai rồi nhưng chúng ta chỉ uống chút rượu, ngắm chút trai đẹp thôi, tội này còn chưa đến mức bị dìm lồng heo đâu, mau tới đây!
“Mình nói cho cậu biết, cơ ngực của anh chàng này tuyệt vời lắm đấy. Ai ya! Cậu xấu hổ cái gì, đến đây! Sờ thử xem.”
“Không ổn đâu, đợi đã, đừng...”
Tịnh Tịnh không nói hai lời trực tiếp nắm lấy tay tôi đặt lên đó.
“Bộp!!!”
Hu hu hu ~ Thật là mất mặt quá!
Nếu Hoắc Cẩn Thần mà thấy cảnh này, chắc chắn anh ấy sẽ đánh gãy chân tôi.
Những khối cơ bắp nóng bỏng hơi run lên trong lòng bàn tay tôi, mang theo một chút ướt át sau khi vận động.
Khụ khụ ~ Nhưng mà phải nói thật, cơ ngực của anh chàng này rất tuyệt.
Quả nhiên, chút ít tiết hạnh của tôi đều nhờ bần cùng giữ gìn lấy!
“Ting ting ~”
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi về thực tại, nhìn thấy ba chữ Hoắc Cẩn Thần trên màn hình, tôi chột dạ vô cùng.
“Hạ Tinh, em đang ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng hơn mọi khi.
“Em? A! Em đang xem bộ điện ảnh mới ra mắt!”
Hoắc Cẩn Thần cười lạnh: “Rất tốt! Vô cùng tốt! Anh đang xem em sờ cơ ngực trai lạ đây.”
...
Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy ngón tay thon dài của Hoắc Cẩn Thần đang lơ đãng xoay ly rượu, cổ áo mở nửa, yết hầu trượt trượt lên xuống, quyến rũ đến say lòng người.
Nhưng chỉ có tôi biết dưới cặp kính lạnh lùng kia ẩn chứa sự tức giận như thế nào.
Hoắc Cẩn Thần đi đến trước mặt tôi, nhìn theo ánh mắt của anh ấy…
Lúc này, bàn tay thon thả của thiếu nữ sa ngã còn đang đặt trên ngực của “trai lạ”… Tôi vội vàng rụt tay lại.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.