“Tất nhiên là làm em!!!”
Bàn tay bắt đầu trợt khắp người tôi, trong hung hăng lại kèm theo chút dịu dàng khắc chế.
Anh ấy còn cầm tay tôi đỡ lấy anh ấy.
Từng chút từng chút lấp đầy trái tim tôi. (Xin hãy tha thứ cho tâm hồn màu vàng của tui =))) )
Tôi cũng không biết trận chiến này kéo dài bao lâu mới kết thúc, chỉ có thể nói Hoắc lão cẩu đúng là càng già càng dẻo dai, tám múi cơ bụng kia quả thực danh bất hư truyền!
Hôm sau, tôi mệt mỏi đến mức không nhấc nổi một ngón tay, ngủ đến tận mười giờ.
Hoắc Cẩn Thần đã ngồi vào bàn làm việc.
Tôi lồm cồm bò dậy ôm lấy eo anh ấy, dụi đầu vào lưng anh ấy: “Hoắc tổng, hôm nay là thứ bảy mà.”
Hoắc Cẩn Thần hôn lên mu bàn tay tôi, tiếp tục xem tài liệu.
“Hoắc lột da ~ Anh dậy từ mấy giờ thế ~”
“Ngứa da phải không? Sớm hơn em bốn tiếng.”
“Anh không buồn ngủ ư?”
Anh ấy quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ mặt cười như không cười: “Bị em ầm ĩ cả đêm có ngủ được đâu, hết nghiến răng tới nói mớ, còn lăn qua lăn lại.”
“Anh... anh qua cầu rút ván! Chưa gì đã chê em rồi!”
Hoắc Cẩn Thần kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy, những ngón tay thon dài lại bắt đầu nghịch ngợm: “Em nói thử anh nghe anh qua cầu rút ván kiểu gì? Ây... ây ây, em chạy cái gì?”
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ đấu khẩu với Hoắc lão cẩu!
Tịnh Tịnh nhắn tin hỏi thăm tình hình chiến đấu.
【 Nguy cơ đã được giải trừ. 】
【 Tuyệt vời ~ Xem ra mình vẫn ngồi vững vị trí mẹ vợ tương lai! Ha ha ha~】
【... 】
Mấy tháng kế tiếp, Hoắc lão cẩu không biết xấu hổ mà ngang nhiên ra vào nhà tôi.
Mỹ danh là: Hướng dẫn công việc cho tôi.
Công việc gì mà phải hướng dẫn trên giường!?
Tôi cảm thấy hình như mình đã ký khế ước bán mình cho Hoắc Cẩn Thần.
Một ngày làm hai phần công việc, ban ngày đi làm ở Thừa Phong, buổi tối về nhà vẫn không thể nghỉ ngơi bình thường.
Mới qua một khoảng thời gian mà cả người tôi đã phù phiếm vô lực.
Đúng là nhà tư bản trời đánh!
Hôm nay tôi tắm rửa xong, nghe thấy Hoắc Cẩn Thần đang gọi điện thoại:
“Quyết định mở hội đồng thẩm định vào thứ sáu tuần sau, nhớ gửi lời mời cho tôi trước.”
“Ừm, đúng rồi! Cô bé kia tuy lanh lợi nhưng còn thiếu kinh nghiệm, những điều cần lưu ý trong lần thẩm định này anh nhắc nhở cô ấy nhiều hơn một chút.”
“Cả hai người đều không quá ổn trọng, bình thường để ý họ một chút, ừm.”
Anh ấy gọi điện thoại xong, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh ấy còn cố tình búng tay một cái trước mặt tôi.
“Hoắc Cẩn Thần ~ anh nói ai không chín chắn?”
“Em và tai mắt của em chứ ai!”
“Người vừa nói chuyện điện thoại với anh là anh Tạ?”
“Chứ em nghĩ là ai?”
“Anh giám sát em? Không đúng, anh Tạ biết mối quan hệ của chúng ta từ khi nào vậy?”
“Cô bé vô lương tâm, anh làm tất cả những điều này là vì ai? Hơn nữa, nếu đến bây giờ mà anh Tạ vẫn không nhìn ra mối quan hệ của chúng ta đúng là uổng phí bao nhiêu năm làm việc.”
Tôi nghe xong xấu hổ và tức giận muốn chết, chỉ biết vùi đầu vào trong chăn. Sau này đến công ty tôi biết đối mặt với anh Tạ như thế nào đây!!!
“A a a a, chắc chắn anh ấy sẽ cho rằng tôi cặp kè với đại gia! Danh tiếng của em đều bị anh hủy hoại rồi!!”
Hoắc Cẩn Thần cảm thấy rất buồn cười, kéo tôi dậy, vuốt lại mái tóc rối bù giúp tôi.
“Cặp kè với đại gia cái gì, mối quan hệ bạn trai bạn gái đàng hoàng lại bị em nói thành mờ ám như vậy.”
Bởi vì anh không biết nội tâm em đang bất an.
Em không biết vì sao anh thích em.
Vì sao lại đối xử tốt với em.
Em không dám hỏi, vì sợ mình không thể nhận được câu trả lời mình mong muốn.
Em không cách nào tự thuyết phục bản thân tiếp tục mối tình này.
Anh không biết em tham luyến sự ấm áp lúc này biết bao nhiêu.
Chương 9:
Hoắc Cẩn Thần nhận thấy tôi có gì đó không ổn lại nâng mặt tôi lên, muốn tìm kiếm câu trả lời nhưng bị tôi né tránh, tôi còn lấy cớ buồn ngủ muốn đi ngủ để tránh anh ấy.
Hoắc Cẩn Thần biết tôi đang giả vờ, nhưng cũng không ép buộc tôi.
Đêm đó, tôi ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau đi làm, sắc mặt tôi kém đến mức làm anh Tạ giật mình.
“Tiểu Hạ, phương án lần này cô làm rất tốt, đừng áp lực quá, cứ bình tĩnh đối mặt, không có vấn đề gì đâu.”
Anh ấy lại gửi cho tôi bản tổng kết cuộc thẩm định trước đó, phân công nhiệm vụ như thường lệ, dặn dò những điều cần chú ý.
Lần này có hai nhóm đưa ra phương án chờ thẩm định, một nhóm do tôi làm đại diện.
Nhóm hai lấy Thi Vũ làm đại diện, điều thú vị là lãnh đạo của Thi Vũ là Chu Thế Thanh, một người vốn không hợp với lão Tạ.
Lão Tạ chê bai Chu Thế Thanh làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, cướp công lao của cấp dưới.
Chu Thế Thanh cảm thấy lão Tạ suốt ngày ba hoa khoác lác, giỏi giả vờ làm người tốt, giỏi lung lạc nhân tâm.
Cấp trên của Chu Thế Thanh là em họ của Hoắc Cẩn Thần.
Cấp trên của anh Tạ là Hoắc Cẩn Thần.
Tóm lại mỗi người đều có chỗ dựa, đều thấy chướng mắt đối phương.
Lần thẩm định này có rất nhiều lãnh đạo cấp cao tham gia, vì vậy cả công ty từ trên xuống dưới đều đang trong trạng thái sẵn sàng đón địch.
Nhưng không biết tại sao, gần đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, chóng mặt, buồn nôn.
Ngày họp cơ thể tôi hơi khó chịu, nhưng tôi không thể xin nghỉ phép, không thể vì một mình tôi mà ảnh hưởng đến tiến độ thẩm định.
Tôi gọi một ly Americano đá để khiến bản thân tỉnh táo, nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng tôi lại hủy đơn.
Tôi định đợi khi buổi thẩm định kết thúc sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
Trong cuộc họp, khi Thi Vũ lên phát biểu trước, thoạt nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng là anh ta nói quá chung chung, cứ vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp cho lãnh đạo.
Cả phương án chỉ là rượu cũ trong bình mới, thiếu điểm sáng tạo, không thể thực sự thu hút khách hàng mục tiêu, giải quyết những vấn đề của khách hàng.
Đến lượt tôi, tôi trình bày khái quát toàn bộ phương án, bối cảnh, chiến lược, chu kỳ thực hiện.
Cũng liệt kê chi tiết tất cả các chi phí liên quan đến việc điều phối nguồn lực trong quá trình, đồng thời phân tích hiệu quả dự kiến dựa trên những trường hợp thành công trước đó, vừa ổn định vừa phát triển.
Phần trả lời câu hỏi cũng rất trôi chảy, các vị lãnh đạo cấp cao liên tục gật đầu.
Chỉ có Hoắc Cẩn Thần nhìn chằm chằm vào tôi, cau mày không nói gì.
Có lẽ Chu Thế Thanh đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hoắc Cẩn Thần, cho rằng cơ hội của mình đã đến.
Ở phần cuối cùng, ông ta liên tục làm khó tôi.
Tôi vừa chịu đựng cơn chóng mặt, vừa cố gắng kìm nén cơn buồn nôn để trả lời.
Mặc dù có anh Tạ giúp tôi chu toàn, nhưng Chu Thế Thanh vẫn không chịu buông tha, những câu hỏi ông ta đưa ra ngày càng hóc búa và kỳ quặc.
Tôi không nhịn được nữa liền nổi giận, sắc mặt của Hoắc Cẩn Thần cũng càng ngày càng khó coi.
Chu Thế Thanh cho rằng mình đã nắm thóp được tôi trước mặt tổng tài, càng thêm đắc ý.
Thấy thái độ của tôi trở nên cứng rắn, ông ta liền nói bóng gió: “Người trẻ tuổi đúng là thiếu kinh nghiệm, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi, cũng không biết là ai dạy dỗ ~”.
Tôi khó chịu đến mức mồ hôi lạnh túa ra, hai chân run rẩy.
Chu Thế Thanh đang ám chỉ lão Tạ, muốn ám chỉ lão Tạ quản lý cấp dưới kém cỏi. Một con nhóc như tôi mà cũng được làm người phụ trách phương án, còn muốn chia phần của ông ta?
Hoắc Cẩn Thần nghe vậy tức giận đến mức ném bút ra ngoài.
“Tôi dạy đấy!”
“Nếu trưởng phòng Chu có thắc mắc thì đến văn phòng tổng tài hỏi riêng tôi!”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.