Chương 5
Avatar Khung avatar
22544 Chữ

13.
Kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, Giang Lê Diên đón sinh nhật mười chín tuổi của em ấy.

Người đứng đầu nhà họ Giang đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho em ấy.

Tôi biết, hôm nay nhà họ Giang muốn tuyên bố thân phận người thừa kế của Giang Lê Diên trước mặt mọi người.

Bởi vậy tôi từ chối lời mời của Giang Lê Diên, hôm nay em bề bộn nhiều việc, tôi không muốn em ấy phân tâm vì tôi.

Giang Lê Diên thất bại sau nhiều lần mới, cuối cùng đành phải sửa lại, nói buổi tối sẽ tới đón tôi cùng đi ăn cơm tối.

Còn tôi thì lén lút làm một bàn thức ăn, còn tự tay làm một cái bánh sinh nhật, muốn tặng cho em ấy một bất ngờ.

Kết quả đến buổi tối, Giang Lê Diên gửi cho tôi một tin nhắn wechat: "Ông già điên đó, muốn đính hôn cho em.”

Ảnh đi kèm là một bức ảnh của một nhà hàng cao cấp.

Xung quanh em ấy có rất nhiều người mặc lễ phục cao cấp, bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai rất trẻ tuổi.

Chắc là đối tượng đính hôn của Giang Lê Diên.

Mơ mộng tràn đầy trong lòng tôi đột nhiên biến mất, chỉ còn lại có mê man.

Nhưng tôi vẫn gửi cho em ấy một icon đáng yêu đang sốc.

Giang Lê Diên không trả lời tôi nữa.

Tôi ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, bắt đầu ngẩn người.

Tôi không ăn cơm, nhưng lúc này cũng không đói bụng.

Không biết đã ngồi bao lâu, tôi liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ tối.

Tôi mím môi, đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, bởi vì tôi cũng không rõ cuối cùng mình đang chờ mong cái gì, hay là đang thất vọng cái gì.

Vì vậy tôi đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp những món ăn chưa ai động đến này.

Kết quả tay tôi vừa đụng tới bàn ăn, đèn phòng khách bỗng sáng lên, giọng nói trong trẻo của Giang Lê Diên vang lên:

“Sao không bật đèn?”

Ánh mắt em ấy nhìn về phía tôi, sau đó âm thanh dần lớn lên:

“Chu Hi Duyệt, sao chị không nói cho em biết chị làm nhiều đồ ăn như vậy?”

Hai tay tôi túm lấy áo, đứng bất động tại chỗ, muốn giải thích, nhưng vì khẩn trương mà nói lắp: "Cái đó chị... không cẩn thận... làm... làm nhiều rồi."

Giang Lê Diên múc bát cơm, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ăn cơm.

Tôi vô thức ngăn em ấy lại: "Đừng ăn, lạnh hết rồi.”

Giang Lê Diên liếc tôi một cái, mặt không thay đổi: "Em muốn ăn, làm sao vậy?”

Tốc độ ăn cơm của em ấy rất nhanh, sau khi ăn xong bắt đầu ăn bánh kem.

Tôi thắp nến, tắt đèn phòng khách, bắt em ấy ước nguyện.

Giang Lê Diên nhắm mắt lại, tôi nhìn đôi lông mi như lông quạ của em ấy, nội tâm vốn bình tĩnh đột nhiên bùng lên ngọn lửa theo ánh nến.

Kế tiếp, Giang Lê Diên ăn bánh kem do chính tay tôi làm.

Vẻ mặt tôi chờ mong: "Ăn ngon không?"

Em ấy trả lời hai chữ: "Khó ăn.”

Ngay sau đó em ấy lại ăn thêm một miếng bánh kem.

Tôi có hơi tức giận, không biết lấy lá gan ở đâu ra, đột nhiên bôi kem lên mặt Giang Lê Diên.

Em ấy không ngờ tôi sẽ làm như vậy, đứng tại chỗ không tránh né.

Hai tay tôi chống nạnh: "Khó ăn vì sao còn muốn ăn?"

Giang Lê Diên không nói gì, khuôn mặt trong trẻo nhưng mang nét lạnh lùng của em ấy sau khi bị bôi kem lên, đột nhiên trở nên có chút mềm mại đáng yêu.

Tôi lặp lại lần nữa, còn gọi tên đầy đủ của em ấy: "Giang Lê Diên, khó ăn vì sao còn muốn ăn?"

Giang Lê Diên cười khẽ một tiếng, em ấy liếm kem ở khóe miệng, rồi quẹt một tí trên bánh kem, bôi lên má tôi:

“Chu Hi Duyệt, chị biết rõ còn cố hỏi?”

Em ấy đột nhiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi:

“Bởi vì kem rất ngọt, em rất thích.”

Tôi đột nhiên tiếp xúc ở khoảng cách gần với Giang Lê Diên, tim đập thình thịch.

Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh, run rẩy hỏi em ấy: "Ngoại trừ cái này, em còn thích cái gì khác không?"

Hỏi xong, mặt tôi đã nóng đến mắt không chịu nổi, nhưng Giang Lê Diên lại buông tôi ra, trong ánh mắt có thứ tôi nhìn không hiểu.

Vẻ mặt em ấy bình tĩnh nói: "Trước mắt còn chưa có.”

Tôi có hơi mất mát.

Nếu Giang Lê Diên có thể thích nhiều hơn thì tốt rồi.

Ví dụ như… tôi?

14.
Sau khi nhận ra suy nghĩ của mình, tôi mất ngủ cả đêm.

Tôi nhìn những vì sao lấp lánh cả đêm, cuối cùng xác định được một sự thật: Tôi thích Giang Lê Diên, thích người có cùng giới tính với tôi.

Nhưng tôi thích em ấy, không vì em ấy là con gái, mà chỉ vì em ấy là Giang Lê Diên.

Ngày điền nguyện vọng, tôi hỏi Giang Lê Diên: "Em chuẩn bị học ở trong nước hay chuẩn bị ra nước ngoài?”

Giang Lê Diên nói, em ấy vẫn chưa chắc chắn.

Em ấy do dự một chút, hỏi tôi: "Nếu như em lựa chọn ra nước ngoài du học, chị sẽ rất thất vọng sao?"

Tôi gõ nhẹ đầu em ấy, cười ngọt ngào: "Đương nhiên sẽ không rồi.”

Giang Lê Diên gật đầu: "Em biết rồi.”

Tuy rằng từ góc độ tình cảm mà nói, tôi càng hy vọng Giang Lê Diên có thể ở lại trong nước, tốt nhất là cùng học đại học với tôi.

Nhưng tổng kết lại, Giang Lê Diên gần như lớn lên ở nước ngoài, hơn nữa sau này em ấy phải kế thừa nhà họ Giang, cho nên trên thực tế, ra nước ngoài du học thích hợp với em ấy hơn.

Tôi yêu em ấy, vì vậy tôi muốn em ấy trở nên tốt hơn.

Tôi hy vọng em ấy có thể dang rộng đôi cánh, tự do bay lượn, chứ không phải bị cỏ dại ven đường ràng buộc để rồi dừng bước.

Một tuần trước khi khai giảng, Giang Cẩm Thịnh biến mất đã lâu lại xuất hiện.

Tôi đang xem các dì múa quảng trường, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tay còn cầm một bó hoa hồng lớn.

Giang Cẩm Thịnh quỳ một gối xuống, vẻ mặt si tình chân thành:

“Chu Hi Duyệt, anh thích em, làm bạn gái anh nha.”

Đám bạn hắn ở phía sau cầm gậy cổ vũ trong tay, bắt đầu ồn ào: "Đồng ý đi, đồng ý đi”

“???” Sắc mặt tôi tối sầm, nhìn Giang Cẩm Thịnh: "Sao anh lại ra khỏi bệnh viện rồi?”

Giang Cẩm Thịnh lại bắt đầu lẩm bẩm:

“Chu Hi Duyệt, anh thừa nhận trước kia mình làm sai, đối xử với em rất tệ. Thật ra chỉ do anh không biết nên yêu một người như thế nào, muốn hấp dẫn sự chú ý của em mà thôi.”

"Lần này, sau ba tháng nằm viện và trải qua vô số cơn ác mộng mất em, anh mới nhận rõ trái tim mình."

“Chu Hi Duyệt, trước kia em để mặc anh bắt nạt em, chưa bao giờ phản kháng, anh tin rằng trong lòng em cũng có anh.”

Tôi thản nhiên nhìn hắn, như là xuyên qua khuôn mặt nhìn linh hồn ghê tởm bên trong: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi mãu mãi sẽ không yêu bắt nạt, Chu Hi Duyệt tôi đây không có đê tiện như vậy.”

Giang Cẩm Thịnh nóng nảy, hắn bắt lấy cánh tay tôi:

“Thật anh không thích Nhan Gia, ả ta chỉ là con đàn bà ngực to não nhỏ, anh đã giải trừ hôn ước với ả ta, anh chỉ là muốn lợi dụng ả để làm em ghen mà thôi!"

Tôi có hơi bực bội: "Buông tay ra!"

Giang Cẩm Thịnh không buông tha: "Trừ phi em đã có đối tượng, nếu không anh sẽ không buông tay.”

Tôi giơ đồng hồ cặp lên: "Thấy chưa? Tôi đã có người mình thích rồi.”

Giang Cẩm Thịnh trừng to mắt, chất vấn tôi: "Là ai?”

Tôi không nói gì, định xoay người rời đi.

Giang Cẩm Thịnh đi theo tôi, đột nhiên dùng giọng điệu kỳ quái, gằn từng chữ:

“Em đừng nói với anh, đó là Giang Lê Diên?”

Bước chân tôi khựng lại một chút.

Thấy phản ứng của tôi, Giang Cẩm Thịnh càng thêm kỳ quái:

"Ơ, tôi đã nói đồ điên Giang Lê Diên sao lại che chở cô như vậy, thì ra hai người các cô đã sớm bên nhau..."

“Hơn nữa Giang Lê Diên không nói cho cô biết nó đã có đối tượng đính hôn sao? Ha ha ha, nó còn muốn ra nước ngoài du học cùng đối tượng.”

Tôi tát một cái vào mặt hắn, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói:

“Giang Cẩm Thịnh, thích em ấy là chuyện của mình tôi, anh tôn trọng tôi chút đi.”

Không muốn cãi nhau nhiều hơn với hắn, tôi vội vã rời đi, nhưng từ xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói đáng ghét của Giang Cẩm Thịnh:

"Hai đứa con gái sẽ không có tương lai, sẽ bị người ta phỉ nhổ, bỏ cuộc đi..."

Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ đôi trên tay, ngẩn người.

Đây là thứ tôi dùng tiền làm thêm lúc nghỉ hè mua, một cái đeo trên tay tôi, một cái đeo trên tay Giang Lê Diên.

Trước khi Giang Lê Diên ra nước ngoài, tôi lừa em ấy đây là quà khai giảng tôi chọn cho em ấy, là mẫu nữ đặc biệt.

Thật ra đây là kiểu cặp đôi.

Tôi sờ đồng hồ, lại đi ngang qua chiếc ghế dài mà tôi đã từng ngồi trên đó gào khóc.

Lúc này tôi mới giật mình.

Thì ra, tôi và Giang Lê Diên đã quen biết nhau một năm rồi.

15.
Mùa xuân đến rồi, hôm nay trời trong nắng ấm, tôi nhất thời cao hứng, quyết định đi công viên thả diều.

Nửa năm nay, tôi và Giang Lê Diên vẫn duy trì liên lạc, tôi gặp món gì ngon, đồ chơi gì vui đều sẽ gửi cho em ấy, mỗi lần em ấy đều sẽ trả lời lại tôi.

Nhưng tối qua tôi gửi tin nhắn cho em ấy, đến bây giờ em ấy vẫn chưa trả lời tôi.

Quên đi, mặc kệ vậy.

Tôi chụp một tấm ảnh con diều, gửi cho Giang Lê Diên, còn nhân tiện gửi vị trí cho em ấy.

Đối phương đã trả lời, mặc dù chỉ có hai chữ: [Chờ em.]

Tôi không hiểu, đáp lại bằng một dấu chấm hỏi.

Đang lúc tôi cất điện thoại đi, đột nhiên tôi nghe thấy xa xa có người đang gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại, thấy cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong đang đi về phía tôi.

Giang Lê Diên mặc âu phục lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, đeo kính gọng vàng, mỉm cười dịu dàng: "Chu Hi Duyệt, đã lâu không gặp.”

Tôi sững sờ: "Giang Lê Diên, không phải em đang ở nước ngoài sao?”

Em ấy thả tay: "Còn không phải là vừa hạ cánh xuống đã chạy tới tìm chị sao?"

Giang Lê Diên đứng bên cạnh tôi, vô cùng tự nhiên cầm lấy con diều trên tay tôi:

"Không phải chị nói nếu như học đại học trong nước, muốn em đi thả diều với chị vào mùa xuân sao?"

Tôi nhỏ giọng than thở: "Nhưng không phải em đã ra nước ngoài du học cùng đối tượng đính hôn của mình rồi sao?"

“Em làm thủ tục tạm nghỉ học, ra nước ngoài là vì xử lý chuyện của mẹ em.”

Giang Lê Diên thuận tay sờ đầu tôi:

“Còn nữa, đối tượng đính hôn ở đâu ra? Em đâu có đính hôn.”

Nghe vậy, tôi lắp bắp: "A… Là… Là chị hiểu lầm.”

Biết được em ấy không có đối tượng đính hôn, trong lòng tôi không khỏi mừng thầm.

Một trận gió thổi qua, diều giấy cuối cùng cũng bay lên, lòng của tôi giống như đang ngâm trong hũ đường, cả người bay lên chín tầng mây.

Vì cậy, tôi vừa đi vừa nói: "Giang Lê Diên, mẹ chị nói cho chị rằng, bà ấy và ba chị quen nhau nhờ thả diều, sau đó ba chị cũng thổ lộ với bà ấy trong lúc này.”

“Cho nên mẹ chị từ nhỏ đã nói với chị, nếu con thích một người, vào mùa xuân hãy mời người đó cùng đi thả diều.”

Tôi lấy hết dũng khí: "Giang Lê Diên, chị thích em!”

Nghe được lời của tôi, bước chân vững vàng của Giang Lê Diên lảo đảo một chút, cả người thiếu chút nữa ngã xuống bãi cỏ.

Em ấy nâng kính, có hơi bất đắc dĩ:

"Sao đột nhiên lại tỏ tình, chị không thể cho em một chút tín hiệu sao?"

Tôi bỗng nhớ lại câu thả thính mới học được mấy hôm trước, vội thốt ra: "Em nói đúng, chị phát hiện em không thích hợp yêu đương, bởi vì em thích hợp kết hôn với chị hơn.”

Giang Lê Diên nghe vậy, hai má ửng đỏ: "Học được lời thả thính ở đâu ra vậy?”

Tôi lại thuận miệng nói thêm: "Lời thả thính là học lỏm, nhưng thích em là thật.”

Giang Lê Diên vốn một tay nắm diều, một tay đút túi. Nhưng bây giờ, em ấy bỏ tay từ trong túi quần ra, chậm rãi đan xen mười ngón tay với tôi.

Giang Lê Diên dừng bước, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào tôi:

“Chu Hi Duyệt, em cũng thích chị, cực kỳ cực kỳ thích chị.”

Nói xong câu đó, em ấy lại nhỏ giọng nói: "Đáng ghét, sớm biết vậy hôm qua em đã đi học vài câu thả thính.”

Tuy rằng trong lòng đã tưởng tượng cảnh tượng này ngàn vạn lần, nhưng khi Giang Lê Diên thật sự đáp lại tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn em ấy cười khúc khích.

Giang Lê Diên đột nhiên ghé sát vào, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của em ấy:

“Mẹ em từng nói với em, nếu tỏ tình thành công, chuyện đầu tiên cần làm chính là hôn môi.”

“Chu Hi Duyệt, em có thể hôn chị một cái không?”

Tôi đỏ mặt gật đầu.

Giang Lê Diên buông diều ra, hai tay nâng mặt tôi, cẩn thận dán lên môi tôi.

Tôi cũng vươn tay, đáp lại em ấy nhiệt liệt.

Hôm nay nắng vàng tươi sáng, làm hai trái tim nóng bỏng của chúng tôi càng thêm sáng ngời.

Tất cả đều vừa vặn.

Gặp được người, thật may mắn.

Hoàn thành.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.