Chương 4
Avatar Khung avatar
9622 Chữ

11.
“Còn đau không?”

Giang Lê Diên cầm tăm bông bôi thuốc cho trán tôi, động tác dịu dàng.

Tôi nhe răng trợn mắt: "Không đau.”

Giang Lê Diên cong cong khóe miệng.

Tôi hỏi em ấy: "Sao em phát hiện chị ở bar?"

“Lúc em về không thấy chị đâu, điện thoại di động cũng không mang theo, vừa hay bạn của Giang Cẩm Thịnh đăng ảnh lên mạng xã hội, em thấy bên trong có chị nên chạy tới.”

“À.” Tôi nhất thời không biết nên nói cái gì.

Giang Lê Diên cúi đầu nhìn tôi: "Chu Hi Duyệt, chuyện hôm nay, em xin lỗi. Nếu bọn họ không mượn danh nghĩa của em, chị cũng sẽ không qua đó.”

Tôi vội xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, là do chị lo lắng quá mức, quên mất em vốn không biết uống rượu.”

Lời nói ra khỏi miệng, hai chúng tôi ngơ ngác.

Giang Lê Diên lẩm bẩm: "Lo lắng cho… em sao?”

Em ấy xoa xoa huyệt thái dương, cười thoải mái:

"Em biết chuyện xưa của chị, Chu Hi Duyệt, chị có muốn nghe chuyện xưa của em không?"

Thì ra, cha Giang và mẹ Giang là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước. Nhưng trước khi thành hôn, ba Giang gặp ánh trăng sáng của mình, cũng chính là mẹ của Giang Cẩm Thịnh.

Cha Giang lừa dối mẹ Giang, lén lút bao dưỡng ánh trăng sáng, thậm chí ánh trăng sáng còn mang thai sớm hơn mẹ Giang mấy tháng.

Năm Giang Lê Diên năm tuổi, mẹ Giang phát hiện chuyện này, bà kiên trì muốn ly hôn, đưa Giang Lê Diên ra nước ngoài sinh sống.

Còn cha Giang được cưới ánh trăng sáng như ý nguyện, còn đón Giang Cẩm Thịnh vào nhà họ Giang, tuyên bố với bên ngoài hắn là cậu cả nhà họ Giang.

Năm ngoái mẹ Giang qua đời ở nước ngoài, trước khi chết bà nói cho Giang Lê Diên biết chân tướng của việc ly hôn, bảo em ấy không nên tiếp xúc với nhà họ Giang nữa. Giang Lê Diên lại không cam lòng, cảm thấy mình nhất định phải giành lại tiếng nói cho mẹ, đoạt lại toàn bộ tài sản của nhà họ Giang!

Nửa năm qua, Giang Lê Diên điều tra nhiều lần, cuối cũng phát hiện một sự thật động trời: Giang Cẩm Thịnh không phải con của cha Giang, nhưng cha Giang yêu ánh trăng sáng, coi Giang Cẩm Thịnh như con của mình, cũng giấu diếm chuyện này rất khá.

Giang Lê Diên sau khi lấy được chứng cứ, trực tiếp báo cho người đứng đầu nhà họ Giang, cha Giang làm xằng bậy, nhưng người đứng đầu nhà họ Giang rất chú trọng huyết mạch, trực tiếp chỉ định Giang Lê Diên là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Giang Lê Diên luôn có vẻ mệt mỏi như vậy, áp lực trên lưng em ấy thật sự rất lớn.

Giang Lê Diên cười tự giễu: "Những thế gia giàu có bề ngoài đẹp đẽ mà chị thấy, thật ra sau lưng toàn những chuyện dơ bẩn.”

Lần đầu tiên tôi phản bác lại em ấy: "Không hoàn toàn đúng.”

Giang Lê Diên hoang mang nhìn tôi: "Hả?”

"Ví dụ như em." Tôi nhếch khóe môi: "Em không giống với những người khác, em dịu dàng kiên cường, dám yêu dám hận, những từ ngữ tốt đẹp nhất mà chị có thể tưởng tượng được ở trên thế gian này đều có thể đặt trên người em."

Sau khi nói hết một câu dài, tôi phát hiện ra, sau khi ở cùng Giang Lê Diên một thời gian, tôi rất ít khi nói lắp vì khẩn trương.

Giang Lê Diên chớp chớp mắt, âm cuối của em nâng cao:

“Chị… Chị đây là đang khen em sao?”

Tôi nhỏ giọng nói: "Đây không phải khen, chị chỉ đang nói ra sự thật.”

Giang Lê Diên đỏ mặt.

“Chu Hi Duyệt, chị cũng không giống với những người em từng quen”

Em ấy nhẹ giọng đáp lại tôi: “Chị là người đáng yêu nhất, không có người thứ hai.”

12.
Thời gian dần trôi.

Mỗi ngày tôi đều đắm chìm trong học tập, bất giác đã sắp thi tốt nghiệp.

Lần thi thử cuối cùng trước khi thi đại học, trường học dẫn học sinh đến miếu cầu phúc.

Tuy rằng phần lớn học sinh trường quý tộc đã chuẩn bị tốt đường đi, thi tốt nghiệp không phải đường ra duy nhất cuả bọn họ, nhưng đại đa số học sinh đều quyết định đến tham gia náo nhiệt.

Trên xe, tôi nghe thấy bạn học bên cạnh đang tán chuyện phiếm:

“Ài, cậu có thấy đã lâu không gặp mấy người Giang Cẩm Thịnh không?”

“Oái, cậu không biết lí do hả? Tớ cho rằng chuyện này rất hot mà.”

Tôi lập tức vểnh tai lên, cẩn thận ngẫm lại, quả thật mấy tháng rồi không thấy Giang Cẩm Thịnh trong lớp.

"Không biết vì sao Giang Cẩm Thịnh lúc khai giảng rất nóng tính, mỗi ngày đều mang đàn em đi tìm người đánh nhau, sau đó bị nhà trường cảnh cáo."

“Nghe nói cậu ta cảm thấy chuyện này rất mất mặt, hơn nửa đêm dẫn bạn gái Nhan Gia ra ngoài đua xe, kết quả bị lật xe, hai người cùng bị gãy xương, nằm trong bệnh viện mấy tháng.”

"Tuy rằng bọn họ không cần thi tốt nghiệp, nhưng chuyện này rất buồn cười hahaha, nói thật tớ ngứa mắt đám người này từ lâu rồi..."

Tôi nghe xong toàn bộ câu chuyện: Ừm, khó nói quá.

Tôi che quyển sách lên mặt, cố gắng không cười quá to.

Giang Lê Diên chú ý tới động tĩnh của tôi, em ấy tháo tai nghe xuống, hỏi tôi: "Chị say xe à?”

Tôi khoát tay, hỏi em ấy: "Giang Lê Diên, sau khi thi tốt nghiệp em còn ra nước ngoài không?”

Giang Lê Diên có hơi do dự: "Em còn chưa xác định.”

Tôi nhìn phong cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ, có hơi chờ mong: "Nếu như em không định ra nước ngoài, mùa xuân năm sau có thể thả diều cùng chị không?"

Giang Lê Diên bật cười: "Đương nhiên có thể.”

Tôi giơ ngón tay lên: "Ngoắc ngón tay, một trăm năm không được thay đổi!"

Em ấy làm theo động tác của tôi, cam kết:

“Được, một trăm năm không được thay đổi.”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.