4.
Ánh mặt trời nắng chói chang, tôi đang ngồi dưới tàng cây đọc sách.
"Này, con mọt sách!"
Theo tiếng cười mỉa, một quả bóng rổ từ xa bay về phía tôi, đập vào cổ tay tôi.
Sau đau đớn thoáng chốc đã lan khắp cánh tay tôi, sắc mặt tôi trắng bệch, bài ghi tiếng Anh trên tay cũng rơi xuống đất.
Tôi mím môi, nhìn người đang đi tới.
Giang Cẩm Thịnh đút hai tay vào túi, khóe miệng nhếch lên, từ trên cao nhìn xuống:
“Chu Hi Duyệt, tiết thể dục còn đọc sách viết bài, cô giả tạo vừa thôi?”
Tôi không muốn để ý đến hắn lắm.
Nhưng khi tôi cầm sách lên, một trong những tên đàn em phía sau Giang Cẩm Thịnh liền sải bước đi tới, đoạt lấy laptop của tôi, đưa cho Giang Cẩm Thịnh.
Tên đàn em lấy lòng nhìn Giang Cẩm Thịnh, giọng điệu nịnh nọt:
"Anh Thịnh, cô gái này không nhìn anh, đúng là to gan lớn mật, có muốn mấy anh em bọn em dạy dỗ cô ta một chút không?"
Giang Cẩm Thịnh qua loa gật đầu.
Nghe vậy, tôi giật mình đứng dậy, muốn lấy lại cuốn sổ ghi chép của mình.
"Trả… trả lại cuốn sổ cho tôi!"
Tên đàn em nở nụ cười đầy ác ý với tôi, ném laptop cho người bên cạnh.
Mấy nam sinh ném tới ném lui cái laptop của tôi như ném bóng, vóc dáng tôi thấp bé, làm thế nào cũng không lấy được.
Giang Cẩm Thịnh đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn bộ dáng chật vật của tôi.
Hình như xem kịch đủ rồi, hắn mới lên tiếng ngăn lại những tên đàn em, sau đó chậm rãi giở cuốn sổ ghi chú ra.
Lòng tôi lạnh đi.
Quả nhiên, Giang Cẩm Thịnh ở ngay trước mặt tôi, bắt đầu từ cái tên trên bìa dồ của tôi, xé nát từng trang sổ tôi đã ghi chép.
Môi hắn khẽ mở, thốt ra những lời cực kỳ tàn nhẫn:
"Chu Hi Duyệt, tiếng Anh đơn giản như vậy, cô còn phải ghi chép lại?"
“Nhưng tôi mắc chứng chán ghét người ngu, cho nên đặc biệt tới giúp cô, không cần phải cảm ơn tôi.”
Nhà Giang Cẩm Thịnh có tiền, thường xuyên mời gia sư dạy một kèm một, còn thường hay đi du lịch ở nước ngoài.
Còn tôi mới chuyển đến ngôi trường quý tộc này một tháng trước, nền tảng tiếng Anh yếu hơn rất nhiều so với người khác, chỉ có thể cố gắng học tập thêm.
Đã sắp tới kỳ thi cuối kỳ, quyển sổ tôi ghi chép liên tục một tháng, cứ như vậy bị xé nát trong tay Giang Cẩm Thịnh.
Những mảnh giấy nhỏ nhàu nát bay tán loạn trong không trung, cùng với trái tim bị bóp nát của tô.
Tôi cúi đầu, vẻ mặt u ám giấu trong bóng cây.
Rất muốn khóc.
Không được, không được khóc.
Ít nhất không thể khóc trước mặt Giang Cẩm Thịnh.
Giang Cẩm Thịnh thấy tôi vẫn thờ ơ như cũ, có hơi bực bội sờ sờ tóc, thet lên đầy tức giận với tôi:
“Còn không nói gì sao? Chu Hi Duyệt, cô nói lắp chứ không phải câm điếc!”
Đám đàn em xung quanh nhao nhao châm chọc khiêu khích:
“Lần đầu tiên em thấy Chu Hi Duyệt đã cảm thấy cô ta trông rất ngu, rất ngu.”
“Anh Thịnh, em thấy con nhà quê này không phải cà lăm, cô ta là đồ ngu mới đúng.”
…
Cho dù lời nói của bọn họ ác độc tới cỡ nào, tôi vẫn cúi nhìn mặt đất im lặng như cũ, lẳng lặng lắng nghe, không lên tiếng phản bác một câu.
Một lát sau, hình như đám Giang Cẩm Thịnh cảm thấy tôi không thú vị, ngón tay xoay bóng rổ, cười hi hi ha ha rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lấy khăn giấy trong túi ra, lau nước mắt sắp rơi xuống.
5.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Nhan Gia.
Giang Cẩm Thịnh để dỗ cô ta vui vẻ, một tháng trước đã phái người bài trí nơi tổ chức tiệc thành kiểu Nhan Gia thích.
Nhan Gia mời tất cả các bạn cùng lớp đến dự tiệc sinh nhật của cô ta, đặc biệt chỉ đích danh tôi tham gia.
Giang Cẩm Thịnh đã sớm chuẩn bị xong lễ phục cho tôi, là một cái váy ren màu hồng, tôi cảm thấy nó rất tục.
Nhưng trong tủ quần áo của tôi chỉ có áo thun và quần jean bình thường, Giang Cẩm Thịnh còn đặc biệt dặn dò tôi, bảo tôi mặc chiếc váy này vào, đừng làm cho nhà họ Giang mất mặt.
Vì thế tôi chỉ có thể mặc chiếc váy ren đấy vào, cả người không được tự nhiên.
Nhưng đến khi nhìn thấy Nhan Gia, tôi cảm thấy mình vẫn quá ngây thơ.
Cách bắt nạt của bọn họ quá cao cấp.
Bởi vì váy tôi rất giống với váy Nhan Gia, cô ta mặc váy kim cương hồng haute couture chính hãng, làm tôi càng trông giống một kẻ vụng về cố bắt chước hơn.
Quả nhiên, Nhan Gia vừa nhìn thấy tôi đã cố ý lớn tiếng nói:
"Có vài người, ngay cả phong cách ăn mặc của người khác cũng bắt chước, học cũng phải học cho giỏi vào!"
Đám đàn em của cô ta đều dùng vẻ mặt chán ghét nhìn tôi.
Cô ta ôm cánh tay Giang Cẩm Thịnh, õng ẹo hỏi: "Anh Cẩm Thịnh, anh cảm thấy em đẹp hơn hay là con cà lăm kia đẹp hơn?”
Nghe vậy, Giang Cẩm Thịnh sờ đầu cô ta, cưng chiều nói:
“Cô ta là vịt con xấu xí, còn em là thiên nga trắng.”
Nhan Gia che miệng, thẹn thùng nở nụ cười.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Đến khâu tặng quà, tất cả bạn học đều để quà ở khu tặng quà vậy nên Nhan Gia phải dựa theo trình tự mở từng cái một.
Quà tôi chuẩn bị là một cái lắc tay, đây là thứ tốn mấy tháng sinh hoạt phí của tôi, tuy rằng không tính là gì so với các món đồ xa xỉ bạn học khác tặng, nhưng nếu tặng đi cũng coi như không có đáng ngại.
Kết quả, sau khi Nhan Gia mở hết quà, lại nhắc tới tên tôi:
“Đồ cà lăm, chẳng lẽ mày không tặng quà cho tao?”
Rõ ràng tôi đã tự tay đặt quà ở hàng thứ nhất, nhưng khi tôi qua lật một lần, phát hiện không thấy cái lắc tay tôi cẩn thận đóng gói.
Vẻ mặt Nhan Gia mất hứng: "Hôm nay là sinh nhật tao, mày dám không tặng quà cho tao?"
Tôi lập tức giải thích: "Tôi đã tặng từ rất sớm, không tin cô có thể xem lại camera ở hội trường..."
Nhan Gia còn chưa lên tiếng, Giang Cẩm Thịnh đã nhìn tôi: "Ý cô là Gia Gia đổ oan cho cô?"
Tôi lắc đầu.
Vốn dĩ tôi còn muốn giải thích, nhưng nhìn ánh mắt khinh bỉ của những người khác, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
Dù sao Giang Cẩm Thịnh và Nhan Gia vốn muốn bới móc, tôi có nói bọn họ cũng sẽ không tin tôi.
"Tìm được quà rồi!"
Lúc này, người ở phía sau đột nhiên đưa ra một túi quà có in tên tôi, bên trong là một con gấu bông cũ nát.
Đồng tử tôi giãn ra khi nhìn thấy con gấu bông này.
Đây là con gấu bông đã làm bạn với tôi mười năm, sao nó lại ở trong túi quà!
Nhan Gia rất tức giận, cô ta vung nắm đấm về phía tôi, quay đầu nói với Giang Cẩm Thịnh: "Anh Cẩm Thịnh, anh nhất định phải dạy dỗ cô ta giúp em, cô ta lại dám tặng em một món quà rách nát như này, rõ ràng là đang ngứa mắt em!"
Giang Cẩm Thịnh trấn an Nhan Gia một chút, rồi hắn vỗ vỗ tay, đàn em của hắn lập tức đưa cho hắn một cây kéo sắc bén.
Giang Cẩm Thịnh ở trước mặt tôi, từng nhát kéo cắt nát con gấu bông, cười ác độc:
“Chu Hi Duyệt, nghe nói hôm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của cô, nên tôi không làm khó cô nữa, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô.”
Tôi thở dóc, cảm thấy tim mình bị cắt thành từng mảnh cùng với con gấu bông.
Đúng vậy, hôm nay cũng là sinh nhật tôi mà.
Nhưng vì sao các người muốn đùa cợt tôi như vậy?
6.
Cả người tôi ngẩn ngơ, mình đã chạy ra đường cái lúc nào cũng không biết.
Đến khi tỉnh táo, tôi phát hiện mình đang ngồi trên băng ghế công viên.
Tủi thân, tức giận, bất lực… Đủ loại cảm xúc phập phồng bất định trong lòng tôi, tôi không nhịn được khóc lớn..
Khóc đến khi mắt tôi sưng lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, phía trên còn có một khăn tay.
Tôi nhìn chủ nhân của chiếc khăn tay.
Giang Lê Diên mặc đồ thể thao, kéo tôi ra khỏi ghế dài, vẻ dịu dàng hiếm thấy:
“Chu Hi Duyệt, đừng khóc, em đưa chị về nhà.”
Tôi thút thít: "Gấu bông của… huhu… mất rồi.”
Giang Lê Diên không nghe rõ, em ấy tiến lạ gần tôi:
“Sao ạ? Có thể lặp lại lần nữa được không?”
Tôi chỉ muốn phát tiết tủi thân trong lòng ra, kể toàn bộ sự việc mình đã trải qua nói cho em ấy biết.
Tôi còn đưa ảnh bản thân hồi nhỏ chụp chung với gấu bông trong gấu bông cho em ấy xem.
Giang Lê Diên im lặng hồi lâu, nói với tôi:
“Em hiểu rồi, giờ về nhà ngủ trước đã nha.”
Nghe những lời này, tôi mới giật mình nhận ra vừa rồi mình ngây thơ cỡ nào, giống như là đứa bé tan học liền méc phụ huynh, nói người khác bắt nạt bạn mình.
Hơn nữa, cho dù tôi có nói với em ấy cũng đâu có ý nghĩa gì đâu?
Tôi biết, cuộc sống của Giang Lê Diên ở nhà họ Giang cũng không dễ chịu gì cho cam.
Tôi cảm thấy có hơ mất mặt, vì thế nhắm mắt đi theo sau Giang Lê Diên về nhà.
7.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, sáng hôm sau tôi vừa tỉnh dậy đã một con gấu bông giống như con bị cắt xuất hiện trên tủ đầu giường.
Bên cạnh còn kèm theo một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: [Quà sinh nhật đến muộn].
Cả người tôi đều mơ màng, sau đó tôi ôm gấu bông vừa khóc vừa cười.
Sau khi niềm vui bất ngờ đó qua đi, tôi mới bắt đầu ngẫm lại, ai đã tặng gấu bông cho tôi?
Trong đầu lập tức hiện ra một khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.
Giang Lê Diên!
Tôi lập tức mở cửa phòng, muốn ôm gấu bông đi tìm em ấy, thê nhưng trong phòng Giang Lê Diên không có một bóng người.
Em ấy lại ra ngoài à?
Vào lúc tôi đang thất vọng, tiếng nói chuyện đứt quãng của hai người giúp việc dưới lầu vọng lên.
"Hôm qua muộn như vậy cô chủ mới trở về, sao hôm nay sớm vậy đã ra ngoài?"
“Chắc là không muốn nhìn thấy cậu chủ, tối hôm qua lúc bọn họ gọi điện thoại đã cãi nhau, lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô chủ.”
Nghe thấy tên Giang Lê Diên, tôi dừng bước, lấy lại tinh thần, đứng ở đầu cầu thang âm thầm nghe mấy người đó nói chuyện phiếm.
Tôi biết nghe lén người khác là không đúng, nhưng tôi không nhịn được.
“Sáng nay nghe tài xế nói, tối hôm qua cô chủ bảo anh ta lái xe đến các trung tâm thương mại lớn, còn đặc biệt tìm từng cửa hàng, tôi còn tưởng rằng muốn mua đồ vật quý giá gì, kết quả là mang về một con gấu bông bình thường.”
"Từ sau khi xuất ngoại về, tính cách của cô chủ biến đổi, cũng thật đáng thương…"
Biết Giang Lê Diên chạy hơn phân nửa thành phố lúc rạng sáng chỉ để mua giúp tôi một con gấu bông, tâm trạng của tôi cực kỳ phức tạp.
"Ủa tôi nhớ hôm nay là sinh nhật vị kia, vậy mà sáng sớm cô chủ đã đi tế bái rồi?"
“Vị nào?”
“Bà hai đó!”
Thì ra hôm nay là ngày giỗ của mẹ Giang Lê Diên, vậy chắc tâm trạng em ấy sẽ không tốt…
Tôi quay về phòng, trong đầu đều là bộ dáng nhíu mày buồn phiền của Giang Lê Diên..
Tuy rằng tôi chưa từng thấy bộ dáng khổ sở của em ấy, nhưng vừa nghĩ tới khả năng này, tôi cũng rất lo lắng.
Trên bàn làm việc có một cái bình thủy tinh mới tinh, đựng nửa bình sao giấy, tôi quyết định hôm nay gấp đầy binhf, trước tiên tặng món quà này cho Giang Lê Diên.
Gấp từ sáng đến chiều, tôi xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, cảm giác vô cùng vui vẻ.
Vốn muốn chụp ảnh gửi cho Giang Lê Diên, tôi đột nhiên nhớ ra tôi không có wechat của em ấy.
Vì thế, tôi viết một tờ giấy, phía trước là lời nhắn của tôi với em ấy: "Hy vọng Giang Lê Diên có thể vui vẻ mỗi ngày.”
Còn mặt sau là một chuỗi chữ cái tiếng Anh, đây là wechat của tôi.
Tôi ngại chủ động hỏi em ấy, muốn dùng cách như vậy để thêm wechat của em ấy.
Sau khi cẩn thận đặt bình thủy tinh và tờ giấy lên bàn Giang Lê Diên, tôi trở về phòng.
Không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài biệt thự, chẳng lẽ Giang Lê Diên đã trở lại?
Hai phút sau, trên wechat của tôi hiện ra một lời mời kết bạn, ghi chú: Giang Lê Diên.
Tôi căng thẳng nhấn đồng ý.
Đối phương lập tức gửi tới một tấm ảnh chụp bình thủy tinh, còn gửi một dấu chấm hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút, trả lời lại em ấy: "Cảm ơn em đã tặng quà sinh nhật cho chị, đây là ngôi sao giấy chị gấp, chị đã muốn tặng cho em từ lâu rồi~"
Rất nhanh Giang Lê Diên đã trả lời: “Chuyện nhỏ”
Hình như cảm thấy như vậy quá lạnh lùng, em ấy lại nhắn thêm một câu: “Ngôi sao giấy rất đẹp!”
Tôi trả lời bằng một cái biểu cảm trái tim đáng yêu.
Tuy rằng Giang Lê Diên không trả lời tôi nữa, nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi vẫn vô cùng vui vẻ
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.