Tôi là đứa nói lắp ăn nhờ ở đậu nhà họ Giang.
Năm lớp 11, cha mẹ tôi mất mạng trong một vụ tai nạn xe, trong nhà chưa trả hết nợ nên ngân hàng đã thu hồi căn nhà của chúng tôi, tôi trở thành đứa vô gia cư.
Lúc này, một người đàn ông họ Giang tìm tới cửa, nói cha tôi từng cứu con trai ông ấy một mạng, để báo đáp nhà chúng tôi, ông ấy sẽ đưa tôi đến ở nhà họ Giang và lo liệu tiền bạc cho tôi để tôi tiếp tục đi học.
Tôi đồng ý.
Tôi vốn định an ổn vượt qua hết cuộc sống cấp ba, nhưng không biết cậu cả nhà họ Giang Giang Cẩm Thịnh đã theo dõi tôi từ lúc nào, mỗi ngày hắn và đám tùy tùng của hắn lấy việc bắt nạt tôi để mua vui.
Tôi biết mình không thể đắc tội với bọn họ, vì vậy tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cứ cố nhịn thêm nửa năm nữa, nhịn đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học là được.
Hôm nay là ngày em gái của Giang Cẩm Thịnh về nước, nhà họ Giang đặc biệt tổ chức một buổi tiệc ở biệt thự chính, người tham dự phần lớn là bạn cùng trường với tôi.
Tôi không có bạn bè ở trong trường, cũng không hòa nhập được với đám cậu ấm cô chiêu, vì thế nên tôi lấy quyển sách từ vựng, định tìm một góc ngồi đọc thuộc lòng.
Ai ngờ, tôi vừa đi ra ngoài đã bị một đám người chặn lại.
Người dẫn đầu tôi biết, là hot girl của trường học chúng tôi, bạn gái tin đồn của Giang Cẩm Thịnh kiêm ánh trăng sáng, Nhan Gia.
Hình như cô ta rất ghét tôi, thậm chí ghét đến mức thấy tôi ở trên đường cũng phải đứng lại chế nhạo tôi một hồi.
Tôi cúi đầu, không muốn gây hấn trực tiếp với họ.
Ai ngờ, Nhan Gia lại để cho mấy nữ sinh vây quanh xung quanh tôi, chặn tôi lại không cho đi.
Cô ta khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói với tôi:
“Chu Hi Duyệt, nghe nói hôm nay cô lại câu dẫn Giang Cẩm Thịnh, nói chuyện với anh ấy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Tôi… Tôi không làm việc đó.”
Nhan Gia lại không nói lời nào tát tôi một cái thật mạnh, cô ta nháy mắt với nữ sinh bên cạnh, nữ sinh kia lập tức túm tóc tôi, lôi tôi tới bên bể bơi.
Nữ sinh kia cười cười: "Con cà lăm, mày có thấy mày là đứa đê tiện không? Cậu cả nhà họ Giang đã là bạn trai của chị Gia bọn tao rồi, mày còn không biết liêm sỉ đi tìm anh ấy nói chuyện.”
Tôi rất đau, muốn gỡ tay cô ta ra, nữ sinh lại đẩy tôi xuống bể bơi, ra vẻ chính nghĩa nói:
"Tâm địa chị Gia thiện lương, để mày ở trong bể bơi năm phút suy nghĩ kỹ rồi hẵng đi lên, mau cút xuống!"
Tôi không biết bơi, chỉ có thể chật vật vùng vẫy trong nước.
Sau một lúc, tôi cảm giác mình sắp không thở nổi, mí mắt ngày càng nặng nề.
Nhan Gia cuối cùng cũng cho người kéo tôi lên.
Tôi đứng tại chỗ, cả người ướt sũng, xung quanh là đủ loại ánh mắt khác nhau nhìn về phía tôi.
Nhan Gia nở nụ cười: "Chu Hi Duyệt, dáng người cậu đẹp như vậy, mọi người có thể xem một chút không?"
Cô ta nói xong liền muốn ra tay với tôi.
Lúc này, một giọng nữ lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến: "Đủ rồi.”
2.
Một nữ sinh cao gầy đeo kính gọng vàng đi tới, tôi nhận ra em ấy, em ấy chính là em gái Giang Cẩm Thịnh - Giang Lê Diên.
Giang Lê Diên cởi áo khoác của em ấy ra, khoác lên vai tôi, sắc mặt âm trầm nhìn Nhan Gia:
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Nhan Gia có hơi xấu hổ, cô ấy lí nhí:
"Cái kia, chúng tôi với con cà lăm này... đang chơi với cô ấy mà thôi, cô chủ Giang đừng để ý."
Giang Lê Diên đột nhiên đá Nhan Gia xuống bể bơi, cười nhã nhặn: "Tôi cũng đang chơi với cô mà thôi, cô đừng để ý."
Đám tùy tùng bám đít Nhan Gia đều sợ ngây người.
Giang Lê Diên xoay người rời đi.
Đi được vài bước, em ấy quay đầu lại nhìn tôi, phát hiện tôi vẫn đứng im tại chỗ, lạnh nhạt nói: "Còn không đi mau?"
Tôi ngơ ngác, vội vàng đuổi theo Giang Lê Diên.
Nhìn bóng lưng của em ấy, tâm trạng tôi phức tạp.
Nghe đồn cô chủ nhà họ Giang tính cách thất thường, thậm chí tính tình còn kém hơn cả anh trai của em ấy, hồi học cấp hai xảy ra tranh chấp với người khác, thiếu chút nữa lỡ tay đâm chết người đó.
Bởi vậy, bình thường đám cậu ấm cô chiêu không dám chọc em ấy.
Tôi cũng hơi sợ em ấy.
Giang Lê Diên dẫn tôi đến phòng thay đồ, đưa cho tôi một cái khăn, lời ít ý nhiều: “Lau.”
Tôi vội vàng cầm lấy, không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của em ấy, cả người tôi run lên, thiếu chút nữa ném khăn đi.
Giang Lê Diên cứ nhìn chằm chằm tôi, không nói lời nào.
Tôi cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên, cầm khăn tùy tiện lau sơ người mình vài lần, định cất khăn đi.
Giang Lê Diên đột nhiên lên tiếng: "Chờ đã.”
Tôi ngẩng lên, phát hiện em ấy đột nhiên tiến lại gần.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia đột nhiên cách tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy lông mi thon dài và đôi môi mềm mại của em ấy, tôi nghiêng đầu đi theo bản năng.
Nhưng Giang Lê Diên chỉ nhẹ nhàng lấy lá cây rơi trên đầu tôi.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, vẻ mặt em ấy khó lường: "Chu Hi Duyệt, chị tưởng em muốn đánh chị sao?”
Tôi nhìn chằm chằm chiếc lá xanh mơn mởn trong tay em ấy, hơi xấu hổ mím môi.
Giang Lê Diên vén mái tóc sang bên tai, thoạt nhìn em ấy hơi bực bội: "Bọn Nhan Gia thường xuyên bắt nạt chị phải không?”
Tôi khẽ "Ừ" một tiếng, không biết tại sao em ấy lại hỏi vấn đề này.
Giang Lê Diên "chậc" một tiếng, lại lấy thêm một cái khăn sạch ở trên giá xuống, choàng lên mái tóc ướt đẫm của tôi, không nghe ra cảm xúc gì trong giọng nói:
“Chu Hi Duyệt, sau này còn xảy ra chuyện như vậy, hãy tới tìm em.”
Tôi gật đầu theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại lời nói vừa rồi của em ấy.
Giang Lê Diên thấy tôi ngơ ngác không có phản ứng gì, lại bổ sung một câu: "Phòng em ở ngay sát cạnh chị."
Rõ ràng em ấy không tỏ ra hung dữ, nhưng không biết vì sao mũi tôi lại hơi cay, nước dính trên tóc nhỏ từng giọt tí tách xuống cổ áo.
Tôi vội vàng lấy tay lau loạn xạ, phát hiện trên mặt tôi cũng ướt đẫm.
Không biết có phải bị người ta bắt nạt quen rồi hay không, đột nhiên có người tới quan tâm tôi, tôi lập tức sụp đổ.
Nhìn thấy nước mắt của tôi, vẻ mặt thờ ơ của Giang Lê Diên khựng lại, em ấy rút một tờ khăn giấy ra, lau đi những giọt nước mắt dính trên mặt tôi.
Tôi có thể nhìn ra được em ấy muốn lau nước mắt giúp tôi, nhưng tôi khóc hăng quá, Giang Lê Diên đành phải cầm bịch giấy ăn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tôi.
Tôi dùng hết một tờ, em ấy lại đưa cho tôi thêm một tờ, động tác chỉnh tề như là robot.
Giang Lê Diên lặng im nhìn tôi khóc một hồi lâu, đột nhiên thở dài nói:
"Vừa rồi chị bị người khác bắt nạt cũng không khóc, bây giờ ở chỗ em lại khóc dữ như vậy, làm sao thế, là thủy tinh mong manh dễ vỡ hả?"
Tôi cố gắng nở một nụ cười, kết quả nước mắt không cho phép, chỉ có thể vừa khóc vừa cười nói: "Giang Lê Diên, cám ơn... cám ơn em."
"Đừng khách sáo, em chỉ không muốn thấy con gái bị bắt nạt." Giang Lê Diên vỗ vỗ bả vai tôi, cũng nở nụ cười: "Để em đưa chị về phòng, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Không giống với khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi, lúc em ấy cười rộ lên đuôi mắt cong cong, có cảm giác như núi băng đang tan chảy.
Đẹp quá!
Tôi nhìn chằm chằm em ấy hồi lâu, đột nhiên cảm thấy như vậy rất không lễ phép, vội vàng cúi đầu.
Nhưng tâm trạng tồi tệ mấy ngày nay đã được quét sạch, tôi nở nụ cười từ tận đáy lòng, lần nữa lặp lại câu nói: "Được, cám ơn em."
3.
Hôm nay là cuối tuần, không cần đi học, tôi hiếm khi được ngủ nướng.
Sau khi ăn sáng xong, tôi vào phòng ôm một bình sao giấy xinh đẹp ra, rón rén đi tới trước cửa phòng Giang Lê Diên.
Càng nghĩ, tôi càng biết ơn em ấy hôm qua đã giải vây cho tôi, nhưng cảm ơn không thì kỳ nên tôi muốn tặng em ấy bình sao giấy tôi đã gấp ba tháng nay.
Tôi giơ tay muốn gõ cửa, nhưng tôi sợ Giang Lê Diên chưa ngủ dậy, mình sẽ quấy rầy em ấy, vì thế tôi đứng do dự trước cửa hồi lâu.
Lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên sau lưng tôi:
“Chu Hi Duyệt, sáng sớm tính đi ăn trộm à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc làm tôi sợ hãi này, sắc mặt của tôi lập tức tái nhợt.
Giang Cẩm Thịnh khoanh tay trước ngực, dựa vào cầu thang nhìn tôi, hắn vẫn đang mặc bộ quần áo hôm qua, chắc mới ở bên ngoài về.
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười.
Tôi không dám nhìn hắn, đáp một tiếng lấy lệ, muốn ôm bình sao của tôi quay lại phòng.
Giang Cẩm Thịnh đi theo hai ba bước, tay đoạt lấy bình sao của tôi.
Hắn nhìn ngó hồi lâu, hứng thú nhìn tôi:
“Ơ, nhiều sao giấy như này là muốn tặng cho ai? Nếu tôi không lầm, vừa rồi cô đứng trước cửa phòng Giang Lê Diên.”
“Đáng tiếc quá đi, sáng sớm nay cô ta đã ra ngoài rồi.”
Giang Cẩm Thịnh mở bình ra, bốc mấy ngôi sao giấy, cầm trong tay ngắm nghía.
Tôi bị căng thẳng nên lắp bắp:
“Đây là… Đây là của tôi, trả lại… trả lại cho tôi.”
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Giang Cẩm Thịnh ngưng lại, vẻ mặt của hắn ta tràn đầy tức giận:
‘Chu Hi Duyệt, món nợ ngày hôm qua tôi còn chưa tính toán với cô nhỉ. Nghe nói Giang Lê Diên đá Nhan Gia xuống hồ để ra mặt cho cô? Cô cũng có bản lĩnh đấy.”
Tôi vội giải thích theo bản năng: "Là Nhan Gia nhằm vào tôi trước!"
Giang Cẩm Thịnh chậm rãi tới gần tôi, đổ hết những ngôi sao giấy trong bình lên đầu tôi, giọng nói lạnh lùng:
“Nhan Gia bắt nạt cô, chắc chắn do cô sai trước. Hơn nữa, sao cô dám đánh đồng cô với cô ấy?”
Những ngôi sao giấy đủ màu sắc đổ xuống đầu tôi rồi rơi xuống đất, bị đôi giày da được chế tác thủ công của Giang Cẩm Thịnh nghiền nát không chút lưu tình.
Giống như lòng tự trọng của tôi.
“Chu Hi Duyệt, cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ.”
Giang Cẩm Thịnh ném bình sao xuống đất, còn bỏ lại một câu quái gở:
“Không phải chứ, cô sẽ không thật sự cho rằng đứa con riêng như Giang Lê Diên có thể bảo vệ cô chứ? Đồ cà lăm, cô thật ngây thơ!”
Hắn cười nhạo rồi quay lại phòng, mạnh bạo đóng cửa phòng lại.
Tôi lặng lẽ nhặt bình sao từ dưới đất lên, cúi người nhặt từng ngôi sao giấy cất vào trong bình.
Nhìn những ngôi sao giấy đã biến dạng kia, tôi có hơi mất mát nhìn về phía cửa phòng Giang Lê Diên.
Những ngôi sao giấy xinh đẹp này đã bẩn rồi.
Không xứng với em ấy.
Không sao, tôi sẽ xếp lại.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.