8.
Hôm nay, khi tôi đi ngang qua phòng học bên cạnh, đột nhiên phát hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Giang Lê Diên ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, em ấy đeo kính gọng vàng, đang ghi bài, trông rất nghiêm túc.
Lần đầu tiên tôi gặp em ấy ở trường, tôi không thể không nhìn chằm chằm em ấy một lúc.
Giang Lê Diên cảm nhận được tới ánh mắt của tôi, quay đầu lại.
Thấy tôi, em ấy đứng dậy và đi ra từ cửa sau lớp học.
Giang Lê Diên chủ động hỏi: "Chu Hi Duyệt, chị tìm em có chuyện gì sao?:
Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng khi tôi nhìn ánh mắt của em ấy, theo bản năng thốt ra:
"Em... em có thể về nhà chung với chị không?"
Giang Lê Diên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Tất nhiên là được.”
Em ấy suy nghĩ một chút rồi nói:
"Giáo viên lớp chị hay dạy quá giờ, khi nào chị xong thì cầm cặp sách đến phòng tìm em!"
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Gần tan học, thầy giáo thầy chủ nhiệm công bố thành tích thi thử lần trước.
Thành tích của tôi không được tốt lắm, bị thầy thầy giáo giữ lại cùng với Giang Cẩm Thịnh.
Hắn ở lại để làm gương cho tôi.
Thầy chủ nhiệm khen Giang Cẩm Thịnh một tràng, rồi thầy quay qua chê trách tôi:
"Chu Hi Duyệt, nghe nói em đang ở nhờ nhà Giang Cẩm Thịnh, có điều kiện tốt như vậy thì phải biết tận dụng cho tốt. Người ta nói người ngu thì nên bắt đầu trước, tôi thấy em không chỉ ngu ngốc, còn không chăm chỉ, khó trách không chỉ không bằng Giang Cẩm Thịnh, còn không bằng cả học sinh bình thường!"
Thầy chủ nhiệm lớp răn dạy tôi một hồi lâu, Giang Cẩm Thịnh mới mở miệng, hắn nhìn tôi:
"Chu Hi Duyệt, thành tích của cô kém như vậy, nói ra chỉ tổ làm mất mặt nhà chúng tôi, cậu cả đây chỉ có thể cố mà giúp cô… "
Hắn còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa phòng học vang lên.
Giang Lê Diên đi vào, em ấy lễ phép nói với giáo viên: "Thưa thầy, thầy có thể cho em xem phiếu điểm của Chu Hi Duyệt được không ạ?"
Thầy chủ nhiệm sửng sốt một chút, đưa phiếu điểm cho em ấy.
Giang Lê Diên nhìn lướt qua, sau đó cười với thầy chủ nhiệm:
“Thành tích của chị ấy không tốt lắm, nhưng cũng không kém đến mức bị giữ lại, thầy thật là có tâm với nghề.”
Nghe thấy hàm ý của em ấy, sắc mặt thầy chủ nhiệm tối sầm.
Giang Lê Diên quay đầu, nhìn thẳng vào Giang Cẩm Thịnh, nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
“Tôi sẽ tự mình kèm cặp Chu Hi Duyệt, sẽ không để chị ấy làm mất mặt nhà họ Giang chúng ta, anh vẫn nên dành thời gian cho cô bạn gái bé bỏng của anh đi, nghe nói hai người gần đây cãi nhau đòi chia tay.”
Nói rồi em ấy kéo tôi đi.
Tôi quay đầu lại nhìn, sắc mặt Giang Cẩm Thịnh không được tốt lắm.
Khó có dịp nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hắn, tâm trạng của tôi có chút khoái trá, lúc xuống cầu thang không khỏi cười ra tiếng.
Giang Lê Diên nhìn tôi, nhíu mày: "Học lệch?”
Hai chữ ngắn ngủi của em ấy lập tức khiến tôi im lặng.
Tôi nghĩ đến thành tích môn toán của mình, ấp úng nói: "Hình như... quả thật... có một chút.”
“À? "Giang Lê Diên kéo dài giọng hỏi tôi: “Thật sự chỉ có một chút thôi sao?”
Tôi nào dám nói gì!
Giang Lê Diên nhìn bộ dáng chột dạ của tôi, buồn cười nói:
“Nghỉ đông chị có rảnh không? Chúng ta học cùng nhau đi.”
Ừm
Giang Lê Diên thật là tốt.
Rõ ràng là kèm tôi học thêm, em ấy lại nói chúng tôi học cùng nhau đi.
Tôi cầu còn không được, mỉm cười vui vẻ với Giang Lê Diên: "Được!”
Lần này lại đổi thành Giang Lê Diên ngây người, em ấy kinh ngạc nói:
“Chị mà cũng biết cười!”
Tôi chớp chớp mắt, đây là có ý gì?
Giang Lê Diên nhéo má tôi, vô cùng tự nhiên nói: "Chu Hi Duyệt, chị cười đẹp như vậy, sau này phải cười nhiều lên, đừng có lúc nào cũng ủ rũ chán chường.”
Tuy rằng Giang Lê Diên đã buông tay ra rất nhanh, nhưng phần má bị em nắm vẫn nổi lên mảng đỏ, ánh mắt tôi sáng bừng nhìn em ấy:
"Được, chúng ta đều phải cười nhiều hơn!"
9.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, bọn tôi liền bước vào kỳ nghỉ đông.
Giang Lê Diên rất giữ lời, ngày nghỉ ngày nào cũng kèm cặp cho tôi. Gần như một phút cũng không rời khỏi tôi.
Chiều hôm nay, em ấy có việc phải ra ngoài, để lại mấy bài kiểm tra cho tôi từ từ làm.
Tôi làm sắp xong bài kiểm tra, Giang Lê Diên mới trở về.
Em ấy xem qua bài kiểm tra, hỏi tôi: "Chu Hi Duyệt, chị đã tắm chưa?"
Tôi lắc đầu.
Giang Lê Diên bảo tôi đi tắm trước, em ấy ở lại chấm bài kiểm tra của tôi.
Nhưng khi tôi tắm xong, lại thấy Giang Lê Diên nằm bàn học ngủ thiếp đi.
Tôi tiến lại gần, nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt em ấy.
Mấy ngày nay Giang Lê Diên bề bộn nhiều việc, cả người hơi thiếu ngủ. Tôi biết em ấy có chuyện riêng muốn làm, nhưng vẫn rút ra thời gian kèm cặp cho tôi.
Ánh đèn chiếu vào sườn mặt Giang Lê Diên, làm cho cả người em ấy nhìn càng thêm dịu dàng.
Ma xui quỷ khiến tôi vươn tay ra, vuốt mái tóc buông lơi của em ấy ra phía sau.
Bỗng nhiên Giang Lê Diên mở mắt, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách giữa cả hai rất gần.
Trong nháy mắt tôi ngẩn cả người, quên mất phải buông tay ra.
Giang Lê Diên cũng im lặng vài giây, hai người chúng tôi cứ như vậy nhìn đối phương, không ai mở miệng.
Một lát sau, tôi buông cổ tay hơi căng cứng ra, Giang Lê Diên cũng làm như không có việc gì giơ tay lên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Em ấy lại đeo kính gọng vàng lên, mở bài kiểm tra ra, tiếp tục giảng bài cho tôi như thường ngày.
Nhưng tôi phát hiện, vành tai của em ấy đang đỏ bừng.
Tôi cũng vậy.
10.
Tối hôm đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Một giọng nam xa lạ vang lên: "Xin hỏi có phải là cô Chu Hi Duyệt không ạ, bạn của cô, Giang Lê Diên uống say rồi, có thể tới đón cô ấy được không ạ?"
Đúng thật hôm nay Giang Lê Diên đi ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Buổi chiều tôi gửi tin nhắn wechat cho em ấy, đến bây giờ em ấy vẫn chưa trả lời.
Không suy nghĩ nhiều, tôi thay quần áo xong, vội vàng tới quán bar.
Sau khi đẩy cửa phòng riêng, tôi phát hiện bên trong không có Giang Lê Diên nào cả, chỉ có Giang Cẩm Thịnh và đám “bạn tốt” của hắn.
Tôi có hơi hoảng hốt, xoay người muốn đi, nhưng lại bị đám bạn của hắn tinh mắt kéo vào.
Một tháng nay tôi và Giang Lê Diên đều ở trong biệt thự, đừng nói đến bắt nạt tôi, Giang Cẩm Thịnh ngay cả biệt thự cũng không trở về.
Tôi hít sâu, hỏi bọn họ: "Giang Lê Diên đâu, không phải nói em ấy uống say rồi sao?"
Tên nhóc ngồi cạnh tôi cợt nhả:
“Anh Giang nói rồi, nếu báo tên anh ấy thì mày sẽ không tới, báo tên em gái anh ấy mới có tác dụng.”
Tên đó đẩy tôi một cái, tôi bị bất ngờ không kịp đề phòng, ngã lên người Giang Cẩm Thịnh.
Hình như Giang Cẩm Thịnh uống say, hắn ôm eo tôi, khuôn mặt cọ lung tung trên vai tôi, lời nói ra cũng giống như làm nũng:
“Chu Hi Duyệt, tôi rất khó chịu…”
Người xung quanh thấy cảnh này, bắt đầu ồn ào.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, mắt thấy mình không đẩy được hắn ra, đầu tôi nóng lên, vớ lấy ly nước trên bàn, hắt lên đầu hắn.
Tất cả tiếng cười trong phòng lập tức im bặt.
Giang Cẩm Thịnh giương mắt, hình như đã tỉnh táo lại, vẻ mặt đen xì, cắn răng nói:
“Chu Hi Duyệt, cô dám hắt tôi?”
Trong cơn tức giận, hắn đẩy tôi một cái thật mạnh, tôi ngã từ trên sô pha xuống đất, trán cũng đập vào góc bàn.
Tôi đau đến mức nước mắt phủ lấy tầm nhìn.
Giang Cẩm Thịnh cúi người, bóp cằm tôi, cười bệnh hoạn:
“Cô đừng nghĩ trước kia cha cô cứu tôi là cô có kim bài miễn tử. Tôi nói cho cô biết, cô có thể ở lại nhà họ Giang hay không, có thể ở lại trường học hay không, chỉ cần một câu nói của tôi..."
Hắn còn chưa nói xong, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, Giang Lê Diên vọt vào, đầu tiên là đạp vào bụng hắn một đạp, rồi tát Giang Cẩm Thịnh một tát.
Giang Cẩm Thịnh bị đánh đến ngơ ngác.
Người xung quanh muốn tới ngăn lại, lại bị vệ sĩ Giang Lê Diên ngăn cản.
"Tôi đã nói với anh rồi, đừng động đến chị ấy!"
Giang Lê Diên đỡ tôi dậy, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đã dám động đến chị ấy, vậy cũng phải phải trả một cái giá tương ứng.”
Tôi đứng sau Giang Lê Diên, chỉ cảm thấy bóng lưng đơn bạc kiên định của em ấy trùng với lúc ở bể bơi ngày đó.
Thiên thần của tôi... lại từ trên trời giáng xuống cứu tôi một lần nữa.
Cuối cùng Giang Cẩm Thịnh cũng phản ứng lại, hắn che bụng, liếm liếm khóe miệng sưng đỏ, nói lời cay nghiệt:
“Giang Lê Diên, mày sẽ không thật sự cho rằng một đứa con riêng như mày ở nhà họ Giang có địa vị đấy chứ? Xem ra lúc trước tao khách khí với mày, làm cho mày không nhận rõ mình là cái gì…”
Giang Lê Diên nở nụ cười, em ấy lặp lại: "Con riêng?”
Tôi chưa bao giờ thấy em ấy có vẻ áp bức như vậy, Giang Lê Diên chậm rãi lấy tờ báo cáo ra, ném lên đầu Giang Cẩm Thịnh:
"Mở to mắt chó của anh mà nhìn cho rõ, anh còn không phải là con ruột của lão già đó, còn vọng tưởng muốn tranh giành tài sản nhà họ Giang với tôi?"
“Lão già đó bị bà mẹ tiểu tam của anh làm cho mê muội, nhưng ánh mắt hội đồng quản trị sáng như tuyết đấy “anh trai”.”
“Tài sản của nhà họ Giang, đương nhiên chỉ có thể để cho con gái ruột của nhà họ Giang thừa kế.”
Sắc mặt Giang Cẩm Thịnh trắng bệch.
Giang Lê Diên ra dấu với vệ sĩ, sau đó nắm tay tôi rời khỏi phòng bao, chỉ để lại ánh mắt kính sợ của những người khác và tiếng kêu thảm thiết của Giang Cẩm Thịnh khi bị đánh.
Tôi nắm chặt tay em ấy.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.