[24]
Do nhiệt độ ban ngày khá nóng nên chúng tôi chọn lên cầu vào buổi tối.
Khi đứng trên cầu nhìn xuống nơi huyện nhỏ này, tuy rằng không thể sánh với chốn thành phố phồn hoa tựa cẩm nhưng cũng có thể được tính là nơi yên bình thanh tĩnh.
Nếu như lúc trước Thẩm Hoài Nam không liều mạng giữ chặt tôi thì chắc có lẽ đã không có chúng tôi như hiện tại, cũng không có sự bình yên tĩnh lặng như trước mặt.
「 Thẩm Hoài Nam, cảm ơn cậu vì đã giữ tớ lại. 」
Khi Thẩm Hoài Nam nhìn sang, đột nhiên tôi không nhịn được mà nói ra câu này.
Bất chợt, cậu nhẹ nhàng nắm tay tôi, đối phương nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
「 Là cậu trước đó đã giữ chặt tớ lại, Lâm Hy. 」
「 Hai người làm em buồn nôn chếch mất. 」, Thạch Nham phá hỏng bầu cảm xúc lúc này, cậu ta đưa tay lên xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà da vịt rồi nói:
「 Hay là khi về em sẽ chắp bút viết cho hai người một quyển tiểu thuyết nhé, thấy tiêu đề là "Đại kim chủ cùng cô bảo mẫu nhỏ" thế nào? 」
Thẩm Hoài Nam bị chọc cười, lập tức đá một cái vào mung của Thạch Nham.
「 Ngày mai lập tức cút giùm ông! 」
「 Đằng này đã mua vé rồi, không cần anh đuổi thì em cũng về thôi. 」, Thạch Nham che mung của mình kêu lên.
Cả tôi và Thẩm Hoài Nam đều bật cười, Thạch Nham khi thấy chúng tôi cười thì cũng cười hi hi ha ha theo.
[25]
Sau khi Thạch Nham về rồi, Thẩm Hoài Nam và tôi tự giác rơi vào trạng thái địa ngục giải đề thi.
Những đề thi mà Thạch Nham mang đến, so với đề kiểm tra ở chỗ chúng tôi thì độ khó cao hơn nhiều, không chỉ riêng tôi mà có đôi lúc Thẩm Hoài Nam cũng bối rối trước những đề bài hóc búa.
Thạch Nham lập một nhóm chat nhỏ, hơn nữa còn hùng hồn tuyên bố, nếu như gặp đề bài nào khó thì cứ trực tiếp nhắn hỏi cậu ta.
Những gì Thạch Nham biết đều nói ra hết, không giữ lại thứ gì.
Tôi gửi cho Thạch Nham những câu hỏi mà mình không giải được, khi có thời gian rảnh thì cậu ta sẽ giải đề giúp tôi.
Ngoại trừ giải đề, những ghi chú cùng phương pháp học tập của Thạch Nham đã khai sáng cho tôi rất nhiều, tuy rằng vẫn chưa đến hạn nhập học nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
「 Lâm Hy, chị và anh Nam phải đặt nguyện vọng thi ở Hàng Châu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi vui chơi. 」
Thạch Nham nói câu này không dưới một lần.
Hàng Châu sao?
Với thành tích hiện tại của tôi thì việc được lựa chọn trường học không nhiều.
「 Đừng nghe lời cậu ta, cậu muốn thi vào nơi nào thì cứ chọn chỗ đấy thôi. 」, Thẩm Hoài Nam sợ tôi căng thẳng, bèn đưa tay lên xoa xoa đầu tôi.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu, hỏi:
「 Còn cậu thì sao, có muốn về Hàng Châu không? 」
Thẩm Hoài Nam sững sờ, sau đó đột nhiên mỉm cười, đáp:
「 Hy Hy ở chỗ nào thì tớ sẽ đến chỗ đó. 」
[26]
Sau khi nhập học, trường chúng tôi lại tổ chức một cuộc thi khác, năng lực của tôi và Thẩm Hoài Nam cải thiện hơn rõ rệt.
Trước khi công bố thành tích, thầy Lý chủ nhiệm gọi Thẩm Hoài Nam lên văn phòng gặp riêng.
Khi trở ra, biểu hiện của cậu ấy nghiêm túc hẳn.
Thẩm Hoài Nam nói rằng phía nhà trường muốn sang năm cậu học chạy nước rút để thi vào Thanh - Bắc.
「 Cậu không muốn sao? 」
Thanh Hoa - Bắc Đại là ngôi trường mơ ước của biết bao nhiêu người.
「 Trước đây tớ từng muốn thi vào khoa Vật lý Đại học Bắc Kinh, nhưng như bây giờ cũng tốt mà. 」, giọng nói của Thẩm Hoài Nam mờ mịt.
「 Có phải là vì những chuyện từng xảy ra khi trước không? 」, ngẫm nghĩ một hồi, tôi lên tiếng hỏi:「 Có phải cậu không muốn quay về Hàng Châu đúng không? 」
Thẩm Hoài Nam không đáp, hiện tại trong lòng cậu ấy vô cùng mâu thuẫn.
Những ký ức khi còn ở Hàng Châu luôn dày vò cậu, đến mức trong những đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Hoài Nam hận tại sao không thể lập tức chết đi cho xong.
「 Ghê tởm, khốn nạn, đến cả mẹ kế của mình mà cũng không buông tha! 」
「 Đây chẳng phải là loạn luân rồi sao! 」
「 Có phải những kẻ lắm tiền đều không biết xấu hổ như thế này không? 」
「 Nghĩ đến việc phải học chung trường với hạng người này khiến tôi cảm thấy buồn nôn. 」
Những lời chỉ trích đó, dẫu cho Thẩm Hoài Nam có đi đến bất kỳ đâu thì vẫn bị chúng đeo bám, không thể thoát khỏi.
Cậu ấy đã vô số lần muốn lấy cái chết để chứng minh bản thân trong sạch, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nhận thấy rõ ràng lỗi sai trong chuyện này là của người khác, phải vứt bỏ sinh mệnh của mình vì hạng người đấy không xứng đáng.
Thế nên suốt thời gian qua, Thẩm Hoài Nam luôn nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày.
Hàng Châu cũng trở thành nơi cấm địa mà cậu không dám đặt chân đến lần nữa.
「 Vậy thì không đến Hàng Châu nữa. 」, nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoài Nam khi đắm chìm trong hồi ức, lòng tôi vô thức cũng cảm thấy đau lòng theo.
Buổi tối, sau khi tôi dọn dẹp xong phòng bếp rồi định trở về phòng làm bài tập thì đột nhiên Thẩm Hoài Nam lại gọi tôi:
「 Hy Hy, hắn là cậu từng nghe qua chút chuyện cũ của tớ đúng không? 」
[27]
Chuyện trước kia của Thẩm Hoài Nam, tôi đã được nghe không dưới bảy phiên bản.
Có người nói rằng cậu ấy và người mẹ kế kia thực lòng yêu nhau.
Cũng có người kể rang hành động của Thẩm Hoài Nam hoàn toàn là vì trả thù.
Nhưng phiên bản kỳ quặc nhất phải kể đến là người mẹ kế kia vốn dĩ là bạn gái của Thẩm Hoài Nam, nhưng sau đó đã bị ba của cậu ấy cướp mất.
Đến cả mấy quyển tiểu thuyết còn không thể viết nổi tình tiết đầy drama như vậy nữa.
Khi tôi thuật lại cho Thẩm Hoài Nam nghe những phiên bản ly kỳ kia, khuôn mặt của cậu ấy trở nên u ám đến đáng sợ:
「 Hy Hy, mối quan hệ giữa tớ và bà ta không phải như vậy. 」, Thẩm Hoài Nam nói rành mạch từng chữ, trong lời nói mang theo sự thù hận sâu sắc.
「 Ban đầu người đàn bà đó không tình nguyện gả cho ba tớ, nhưng rồi không thể cưỡng lại những lời nói ngọt ngào dụ ngọt của ông cùng số tiền mà ba tớ đã chi ra cho bà ta, bà ta nhanh chóng bị mê hoặc. 」
Nói đến đây, Thẩm Hoài Nam nhịn không được mà cười khẩy:
「 Khi đó tớ cứ cho rằng ba của mình đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình, tớ giờ sẽ hồi tâm chuyển ý làm một người chồng tốt. 」
「 Bây giờ nghĩ lại thì, con mẹ nó trước đó tớ đã quá ngây thơ rồi. 」
Thẩm Hoài Nam nói, từ khi cậu bắt đầu có ký ức thì ba cậu không ngừng thay bạn gái mới.
Ba của Thẩm Hoài Nam có vận khí tốt, thời trẻ kinh doanh bất động sản kiếm được rất nhiều tiền, về sau học theo người khác bắt tay vào đầu tư kinh doanh, có tầm nhìn và mối quan hệ tốt, công ty nhanh chóng phát triển hưng thịnh.
Đàn ông một khi có tiền, thường dễ bị nhiễm thói hư tật xấu.
Mẹ của Thẩm Hoài Nam không chịu được cảnh chồng mình ra ngoài trăng hoa, trong cơn tức giận đã đệ đơn ly hôn.
Về sau ba của Thẩm Hoài Nam nhắm trúng một sinh viên Đại học, lại dùng chút thủ đoạn buộc người nhà bên kia gả con gái của mình cho ông ta. Sau khi hai người kết hôn lại dùng lời ngon tiếng ngọt vừa dỗ dành vừa lừa gạt, dần dần cô gái kia đã đem lòng yêu ba của cậu ấy.
Nhưng ba của Thẩm Hoài Nam là một kẻ bại hoại, thứ gì một khi đã có được thì không còn trân trọng nữa.
Không đến một năm, ông ta bắt đầu giống như trước đây, cả đêm không về nhà, hận không thể mỗi ngày đều đổi phụ nữ.
「 Tuy rằng ông ấy là ba của tớ, thế nhưng có khi cả tháng tớ chỉ gặp mặt ông được vài lần. 」, Thẩm Hoài Nam cười khổ nhìn tôi.
Theo thời gian, người mẹ kế của cậu ấy cũng dần nhận ra rằng cuộc hôn nhân của mình chẳng qua cũng chỉ là một trò lừa gạt.
Mà trong khoảng thời gian đó, mỗi khi Thẩm Hoài Nam về nhà gặp mẹ kế của mình thì đều luôn cảm thấy áy náy, thi thoảng cậu lại gọi cho ba mình, bảo ông nên về nhà dành thời gian cho vợ của mình nhiều hơn.
「 Chuyện của người lớn, trẻ con như con không cần phải suy nghĩ nhiều đâu. 」, ba của cậu không kiên nhẫn, nhanh chóng cúp máy.
Thẩm Hoài Nam nói, mối quan hệ giữa cậu và người mẹ kế kia rất ảo diệu.
Mỗi lần hai người ngồi gần nhau, cậu ấy luôn cảm nhận được ánh mắt tràn ngập thù hận của đối phương khi nhìn mình.
Lâu dần, Thẩm Hoài Nam không dám về nhà.
Năm hai cấp II, nửa đêm trong lúc đang ngủ thì bỗng dưng cậu cảm nhận được trong phòng của mình có người.
Khi mở đèn lên thì đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ kia mặc một bộ váy mát mẻ đang đứng cạnh bên giường của cậu.
Thẩm Hoài Nam sợ hãi hét lên thì bị bà ta lấy tay bịt kín miệng, giọng nói đầy trêu chọc:
「 Khi con không nói lời nào, trông thật giống ba của con. 」
Thẩm Hoài Nam bị dọa sợ đến đơ người.
Có nhiều lần cậu ấy muốn đem chuyện này kể lại cho ba của mình nghe, nhưng mỗi khi nhắc đến người đàn bà kia thì ông ta luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Hơn nữa, vì một số nguyên nhân tế nhị mà trước đây Thẩm Hoài Nam rất khó để có thể kể được chuyện này.
「 Sau đó, do tớ bị áp lực nên ông nội đã đưa tớ về quê để nghỉ dưỡng, và ở trên cầu Dụ Giang, tớ đã gặp được cậu. 」
「 Cậu nói là đã từng gặp tớ, nhưng là lúc nào cơ? 」, tôi giật mình, thắc mắc hỏi lại.
「 Ba năm trước. 」, Thẩm Hoài Nam ngừng lại một chút rồi nói tiếp:「 Khi đó, người đàn bà kia liên tục gửi những đoạn video quấy rối cho tớ, chỉ cần tớ block bà ta thì bà ta lập tức lấy thân phận người lớn trong nhà để đến trường học của tớ làm loạn. Khi đó trong trường có một bạn nữ thích tớ, là một cô bạn lương thiện đáng yêu đã lén bỏ thư tình vào cặp của tớ nhưng bị người đàn bà kia phát hiện, bà ta chạy đến trường làm loạn còn cô bạn kia bị đả kích nên phải thôi học. 」
Chuyện này đã khiến Thẩm Hoài Nam vô cùng tự trách bản thân.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhận ra người đàn bà kia đáng sợ và điên rồ thế nào, cậu muốn thoát khỏi sự quấy rối của bà ta, nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể trốn thoát được.
Ngày hôm đó khi Thẩm Hoài Nam đứng trên cầu Dụ Giang, cũng là lần đầu tiên mà cậu nghĩ, có phải nếu như mình chết đi rồi thì có thể hoàn toàn chấm dứt những chuyện này hay không.
Ngay khi Thẩm Hoài Nam nảy sinh ý định này thì đột nhiên phía sau cậu vang lên giọng nói của một cô gái:
「 Tại sao cậu không nhảy đi! Tôi chờ ở đây lâu lắm rồi đấy. 」
Cậu ấy quay người lại, thấy một cô gái dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt đầy những vết thương, trên tay còn ôm một bé cún, đứng trên cầu đưa mắt nhìn xuống dòng nước chảy dưới sông.
「 Có đôi lúc tôi cũng rất muốn nhảy xuống dưới, nhưng mỗi khi đứng ở đây lại không ngừng suy nghĩ, chẳng lẽ để sinh mệnh của bản thân kết thúc như thế này sao? Người phụ nữ kia có vì tôi mà đau lòng rơi một giọt nước mắt nào không? Không, bà ấy sẽ không khóc, chắc chắn sẽ rất vui mừng vì không còn thứ vướng tay vướng chân mình là tôi đây, nói không chừng còn mua hai quả pháo về để đốt ăn mừng nữa. 」
「 Tôi không muốn người phụ nữ đó được như ý nguyện, tôi càng muốn sống thật thật tốt, cố gắng sống thật tốt, sống vì chính bản thân mình để khiến bà ấy tức chết. Đến khi về già khi bà ấy nằm bệnh viện, chính đôi tay này của tôi sẽ tự tay rút ống thở của bà, nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy vui vẻ rồi. 」
Cô gái kia nói xong lại nhìn xuống bé cún con đang bồng trên tay, than ngắn thở dài:
「 Số mày cũng khổ quá đi, tự dưng lại gặp trúng con quỷ xui xẻo như tao. Hôm nay cũng vì mày mà tao bị mẹ cho ăn một trận no đòn. 」
Cô gái ngồi xổm xuống rồi đặt bé cún xuống đất, nói tiếp:
「 Đi đi, duyên phận của chúng ta đến đây là hết, cưng đi tìm chủ nhân giàu có đi. 」
[Gâu gâu]
Bé cún ngồi lì một chỗ, không chịu rời đi.
「 Tao thật sự không thể nuôi mày đâu. Mày cũng nghe tên đàn ông kia nói rồi đấy,nếu hôm nay không đưa mày đi thì hôm sau lão ta sẽ làm thịt mày. Mạng sống nào cũng là mạng, mày mau đi đi. 」
Cô gái ấy nói xong thì xoay người rời đi, bé cún thì nhất quyết đuổi theo suốt một đoạn đường.
Cô gái tức giận, bèn giơ chân định đá nó nhưng cuối cùng lại ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt khóc.
Thẩm Hoài Nam nhìn thấy cô bạn kia khóc thì đột nhiên cảm thấy đau lòng, lấy túi khăn giấy trong cặp mình đưa cho cô gái rồi nói:
「 Bé cún của cậu tên gì, tôi có thể làm chủ nhân mới của nó. 」
「 Chó con chính là chó con, làm gì mà có tên chứ. 」
Cô gái thản nhiên nhận lấy tờ khăn giấy, sụt sùi nước mũi, bổ sung thêm:
「 Tôi chỉ mới nhặt được nó hôm nay thôi, còn chưa kịp đặt tên. 」
「 Ừ. 」
Thẩm Hoài Nam do dự một hồi, lên tiếng hỏi:
「 Vậy tên của cậu là gì, để còn tiện liên lạc? 」
「 Tôi tên Lâm Hy, còn đằng ấy! 」
「 Thẩm Hoài Nam. 」
「 Tên gì mà khó nghe muốn chếch. 」
Lâm Hy đứng lên, ôm lấy bé cún, dặn dò:
「 Chó con, từ hôm nay em đã có chủ nhân mới rồi nha. Cậu ta tên Thẩm Hoài Nam, từ giờ về sau em phải đi theo cậu ta đấy, có biết không? 」, nói rồi lại đặt bé cún vào vòng tay của Thẩm Hoài Nam:「 Bé chó con này không có chủ nhân rất đáng thương, từ hôm nay trở đi cậu phải bảo vệ nó, không được để nó chết trước cậu, có biết không? 」
「 Được. 」
Sau khi nghe Thẩm Hoài Nam kể xong câu chuyện này, tôi thực sự không thể tin được.
「 Người định nhảy cầu tự vẫn cách đây ba năm trước là cậu? 」
Thẩm Hoài Nam cười khổ:
「 Tớ cũng không ngờ là cậu lại quên hết sạch về tớ, đến tên cũng quên nốt. 」
「 Ngày hôm đó tớ bị mẹ và tên bạn trai cũ không rõ thứ mấy tẩn cho một trận, đã vậy còn làm rớt mất điện thoại. Quả thực về được đến nhà vô cùng thê thảm. 」
Như đã nói, tôi rất giỏi quên đi những chuyện không vui, hơn nữa ngày hôm đó tôi lại không đeo mắt kính, có quỷ mới biết Thẩm Hoài Nam trông như thế nào.
Nếu không thì với nhan sắc cực phẩm thế này, tôi khó lòng mà quên được.
「 Tớ là người đã nhặt được điện thoại của cậu 」
「 Hả? 」
「 Qua hôm sau, tớ đợi cậu ở chỗ cũ suốt một ngày nhưng không gặp được cậu. 」, dường như nhớ đến chuyện gì đấy thú vị, Thẩm Hoài Nam không nhịn được mà cười thành tiếng:「 Nếu không thì cậu nghĩ xem tại sao tớ lại biết chuyện cậu thích đọc tiểu thuyết kia chứ. 」
Lại nghĩ đến chuyện sau khi Thẩm Hoài Nam giải được password điện thoại của tôi, sau đó bị mấy trang web pop-up chi phối nỗi sợ, cậu ấy sợ đến mức suýt chút nữa thì ném điện thoại của tôi đi luôn.
「 Ngày hôm đó sau khi được cậu khai sáng, tớ đã nghĩ thông suốt hơn, khi trở về nhà đã đem toàn bộ những chuyện mà người phụ nữ kia đã làm với mình kể hết cho ba tớ nghe. 」
「 Ba tớ sau khi nghe xong thì rất tức giận, hai người họ đã cãi nhau một trận còn tuyên bố muốn ly hôn. Sau đó còn chưa kịp ly hôn thì bà ta được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, hơn nữa còn cố ý che giấu tiền sử bệnh tình của dòng họ với gia đình tớ. 」
「 Suốt mấy năm qua người đàn bà đó luôn vào bệnh viện để điều trị nhưng chưa khỏi bệnh được bao lâu thì lại tái phát nghiêm trọng hơn. Mỗi khi phát bệnh, bà ta không đi tìm ba tớ mà ngược lại đi tìm tớ, nói những lời ngọt ngào yêu đương vượt quá giới hạn với tớ, có lúc thì lại tự cởi quần áo của mình ở ngay trước mặt của tớ. Ông nội sợ rằng nếu như tớ cứ tiếp tục ở trong ngôi nhà ấy sẽ xảy ra chuyện, thế nên đã đưa tớ dọn ra ngoài sống. Nhưng rồi bà ta tìm đến tận trường học của tớ và tung những tin đồn thất thiệt, gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của tớ ở trường. 」
「 Dần dần, mọi người bắt đầu giữ khoảng cách với tớ, ở sau lưng gọi tớ là đồ khốn nạn, kinh tởm, quái vật. Khi mẹ của tớ biết chuyện lập tức đến cãi nhau một trận lớn với ba tớ, đồng thời còn làm thủ tục giúp tớ du học nước ngoài. Thế nhưng không biết người phụ nữ kia nắm bắt được thông tin ở đâu, chạy đến trường của tớ để làm loạn, hơn nữa còn cầm dao gọt hoa quả ở trước mặt thầy cô và bạn học của tớ dọa tự sát. 」
「 Ngày hôm đó, cổ tay của bà ta chảy rất nhiều máu, mọi người trong lớp đều hỗn loạn, tớ cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ. 」
「 Tớ đã trốn từ Hàng Châu đến đây. 」
「 Lần trước người đàn bà đó tìm đến tận đây, hơn nữa còn ném chết Hy Hy. Tớ cảm thấy cuộc đời của mình đã hoàn toàn mất đi hy vọng, buổi tối ngày hôm đó, không hiểu sao tớ lại đến cây cầu năm xưa, lại càng không nghĩ đến sẽ gặp lại cậu ở đó. 」
「 Cậu nói xem chúng ta đã làm gì sai, rõ ràng người làm sai chính là người lớn, không phải sao? 」
「 Cậu không làm gì sai, tớ cũng vậy, nếu có thì cũng là người lớn bọn họ. 」, tôi đi đến, nhẹ nhàng ôm cơ thể đang run lên nhè nhẹ của Thẩm Hoài Nam:「 Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi. 」
Sau khi tâm trạng của cậu ấy ổn định, đột nhiên cậu kiên định nói với tôi:
「 Lâm Hy, tớ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tớ muốn thi vào Bắc Đại, tớ muốn vào khoa Vật lý. 」
Đúng, người làm sai là người lớn bọn họ, vậy thì lấy cớ gì ép Thẩm Hoài Nam phải vì cái sai của bọn họ mà từ bỏ đi lý tưởng của bản thân.
「 Thẩm Hoài Nam, cậu muốn đến Bắc Đại đi, tớ ủng hộ cậu. 」
[28]
Một năm sau, Thẩm Hoài Nam được Thủ khoa thành phố ban Khoa học Tự nhiên và nghiễm nhiên thi đậu khoa Vật lý của Đại học Bắc Kinh và lần nữa học cùng lớp với Thạch Nham đúng như ý nguyện của cậu.
Còn về phần tôi thì nộp đơn vào một trường Đại học ở Thiên Tân.
Vào ngày báo danh nhập học, đột nhiên Thẩm Hoài Nam chặn tôi lại, hỏi:
「 Mối quan hệ giữa chúng ta, có thể nâng cấp lên một bậc không? 」
「 Cậu muốn nâng cấp thế nào? 」
「 Như thế này. 」, Thẩm Hoài Nam cúi người, vòng tay ôm eo của tôi rồi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn.
「 Vào Đại học rồi thì không được trêu hoa ghẹo nguyệt đâu đấy, em là người đã có bạn trai rồi. 」
「 Anh nói gì em đều nghe theo hết. 」
「 Ngoan, vậy thì hôn thêm lần nữa nào. 」
「 Ưm... 」
(Kết thúc toàn truyện)
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.