[6]
Hôm nay thầy cô không chỉ trả bài thi Ngữ văn mà còn có cả môn Toán và Vật lý.
Điểm Toán của Thẩm Hoài Nam chỉ thiếu 2 điểm còn Vật lý được điểm tuyệt đối, trong nháy mắt trở thành chủ đề nóng để mọi người bàn tán trong trường.
Thậm chí đến nỗi khi vào WC tôi cũng có thể nghe được các bạn học khác thảo luận chuyện rốt cuộc thì học sinh chuyển trường mới đến này là thần thánh phương nào, tại sao một học sinh ưu tú như cậu ta lại chạy đến một ngôi trường nhỏ như trường của chúng tôi.
Đúng nhỉ, một học sinh ưu tú ở thành phố lớn như Thẩm Hoài Nam, vì điều gì lại chuyển đến nơi huyện nhỏ của chúng tôi?
[7]
Buổi tối sau khi tan học, Thẩm Hoài Nam chống xe đạp đứng đợi tôi ngoài cổng trường.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, đi lướt ngang qua cậu ta.
Nói gì thì nói, dẫu sao thì Thẩm Hoài Nam cũng là người có danh tiếng trong trường, tôi không muốn thu hút sự chú ý của mọi người dẫn đến bị chỉ trích.
Thẩm Hoài Nam ngừng lại một lúc rồi nhanh chóng đẩy xe đạp đuổi theo tôi.
Đi thêm được một đoạn, đảo mắt nhìn xung quanh thấy không có ai, tôi quay đầu lại nhìn cậu ta rồi nói:
「 Mối quan hệ giữa chúng ta... khi ở trường không cần phải biểu hiện quá rõ ràng đâu. 」
Sắc mắt của đối phương vô cảm nhìn tôi, hỏi lại:
「 Mối quan hệ của chúng ta là gì? 」
「 Thì là... loại quan hệ đó đó. 」, khuôn mặt của tôi bỗng chốc đỏ bừng.
Chẳng phải rõ ràng chính Thẩm Hoài Nam là người tối hôm qua đã đưa tôi tiền trước rồi bảo tôi về nhà cậu ta, còn không phải sao?
Nhưng sao bây giờ lại thành cứ như là tôi là cô gái bị ép sa bước vào chốn hồng trần* vậy.
(*) Câu gốc là 逼良为娼 (Bức lương vi xướng): Nguyên văn: Quan bức dân phản, bức lương vi xướng (简直官逼民反,逼良为娼): quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.
Thẩm Hoài Nam lặng lẽ nhìn tôi rồi đột nhiên khẽ nhếch khóe môi, nụ cười của cậu ta vốn đã lạnh Iùng, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua sự giễu cợt.
Đột nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng, đến cả phần cổ cũng tự dưng đỏ lên.
「 Lâm Hy, về sau cậu bớt đọc mấy loại tiểu thuyết đấy đi. 」
帶顏色的小說!!!
(*) Chỗ này tui không biết thể loại này là gì nên tạm thời để câu gốc, bạn nào biết nên dịch thế nào mới đúng thì góp ý để tui sửa nha. Cảm ơn mọi người
Làm sao mà cậu ta biết được mỗi khi tâm trạng của tôi không tốt hay là bị áp lực thì sẽ tìm đọc những thứ đó kia chứ!
Đột nhiên cả người của tôi cảm thấy khó chịu, thậm chí đến mấy đầu ngón chân cũng cảm thấy xấu hổ xen lẫn tức giận.
[8]
Sự thật đã chứng minh, mấy suy nghĩ kia của tôi hoàn toàn vớ vẩn.
Khi Thẩm Hoài Nam nói đưa tiền cho tôi, chẳng qua là muốn thuê tôi dọn dẹp nhà cửa kèm nấu ăn cho cậu ta.
Nói dân dã hơn thì chính là bảo mẫu.
「 Tôi vẫn còn là học sinh nghèo, không đủ khả năng trả tiền lương cao. Cậu thấy một tháng 1500 tệ có được không? 」
Tôi cúi đầu, mặt đỏ như máu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:
「 Được. 」
Làm việc cho Thẩm Hoài Nam được bao ăn bao ở, tôi không cần phải tốn thêm bất kỳ khoảng chi nào.
Mỗi tháng 1500 tệ, ít nhất tôi có thể dành dụm được 1000, vậy thì về sau có thể dùng để đóng học phí Đại học.
Đối với tôi thì như vậy đã đủ rồi.
Trước kia khi còn ở nhà, mọi việc trong nhà đều do tôi làm.
Người phụ nữ đã sinh tôi ra kia, ngoại trừ yêu đương với đàn ông thì cuộc sống của bà là một mớ hỗn độn.
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã học được cách thanh toán hóa đơn tiền điện nước, mua đồ ăn, giặt đồ lẫn nấu cơm, thậm chí còn giúp mẹ dọn dẹp đống lộn xộn của bà.
Không ngờ là những kỹ năng sống bị buộc phải học trước đây bỗng chốc biến thành khả năng kiếm tiền của tôi.
Nhìn đôi giày thể thao bị tẩy đến mức trắng bệch dưới chân, khóe môi tôi khẽ mỉm cười, nước mắt không kiềm được mà muốn lăn dài trên mặt.
Ngay lúc tôi cảm thấy muốn khóc nhất, đột nhiên lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Hoài Nam khẽ chạm nhẹ và lòng bàn tay của tôi, nói:
「 Phía trước có một chợ bán đồ ăn, chúng ta đi dạo chút đi. 」
Tôi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, đáp:
「 Được! 」
Đối phương lại vỗ vỗ lên ghế sau của yên xe đạp, lần này to không từ chối nữa, lập tức ngồi lên.
Sau khi mua đồ ăn xong, Thẩm Hoài Nam đỗ xe ở ven đường rồi lôi lôi kéo kéo tôi vào một cửa hàng bán quần áo.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, trước cửa có tấm bảng viết đại thanh lý, 35 tệ/món.
Tôi nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, do dự một lúc rồi đi vào bên trong.
「 Tiền mua quần áo sẽ trừ vào tiền lương của cậu, đừng có nghĩ nhiều. 」, Thẩm Hoài Nam kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thế nhưng vành tai của cậu đã sớm ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Mà tôi cũng chẳng khách khí, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, chọn được hai bộ, tổng cộng tốn 200 tệ.
Thẩm Hoài Nam thanh toán mà không nói lời nào.
Khi chạy ra khỏi nhà, tôi chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay kèm nội y, tuy rằng tôi đã rất chăm chút cẩn thận nhưng cổ tay áo khoác đang mặc trên người bị ma sát đến ố màu.
Ngay từ đầu Thẩm Hoài Nam đã nhận ra sự khốn cùng và xấu hổ của tôi, nhưng lại chọn cách im lặng không nói lời nào.
Trên đường về, tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu, rất muốn tìm một nơi không có người để khóc một trận thật lớn, nhưng rồi lại thấy nếu như chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khóc nhè, chẳng phải quá làm màu rồi sao.
Thẩm Hoài Nam trước sau như một vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ điềm tĩnh kia, biểu cảm trên khuôn mặt đấy không giống như người tỉ mỉ cẩn thận chút nào.
Về đến nhà, cậu ta xách cặp sách đi thẳng vào phòng ngủ của mình, còn tôi tự giác vào bếp rửa rau rồi nấu ăn.
[9]
Ăn tối xong, Thẩm Hoài Nam đảm nhận công việc rửa chén.
Khi tôi bảo cậu ta nghỉ ngơi trước thì lại nhận được câu trả lời:
「 Vừa mới làm xong hai bộ đề thi, muốn để đầu óc thư giãn một chút. 」, đối phương đẩy tôi ra, quay đầu bổ sung thêm:「 Hôm nay bài tập nhiều, cậu đừng làm muộn quá đấy. 」
「 Cảm ơn. 」, tôi cúi đầu, hốc mắt không kiềm được mà nóng lên.
Thẩm Hoài Nam giả vờ như không nhìn thấy gì, lại tiếp tục rửa chén.
Tôi ngượng ngùng quay về phòng, khi đóng cửa phòng lại, trái tim của tôi đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt đỏ bừng đến dễ sợ.
「 Lâm Hy, mày có thể có chút khí phách được không, đừng hở tý lại mềm lòng mà mít ướt như vậy nữa! 」
Cố gắng để bình tâm lại, tôi lấy bút, sách giáo khoa, bài thi, sách luyện tập từ trong cặp ra.
Thẩm Hoài Nam nói đúng, quả thực bài tập hôm nay nhiều thật, đến khi tôi làm xong mớ bài tập kia thì đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm.
Tôi vươn vai, định học thêm một số từ đơn trước khi đi ngủ thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Khi ra mở cửa, Thẩm Hoài Nam đứng bên ngoài, lên tiếng:
「 Ở chỗ tôi có hai bộ đề, là do bạn học cũ gửi chuyển phát nhanh đến, cậu có thể làm thử. 」
Bạn học cũ?
Là những học sinh ưu tú hàng thật giá thật ở trường Trung học trọng điểm đó sao?
Tôi nhận lấy xấp đễ không quên nói cảm ơn.
Thẩm Hoài Nam dặn dò:
「 Đây là tài liệu nội bộ, đừng để lộ ra ngoài. 」
「 Đã hiểu, tớ chỉ để làm ở nhà, không mang đến trường đâu. 」
「 Ừm. 」, đối phương nhìn tôi, ngừng lại một chút rồi nói thêm:「 Nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi. 」
「 Được. 」
Thẩm Hoài Nam đi được hai bước rồi xoay người lại, nói:
「 Đừng làm muộn quá, 12 giờ phải đi ngủ đấy. 」
「 Tuân mệnh, kim chủ đại nhân! 」
Thẩm Hoài Nam đờ người ra, còn khuôn mặt của tôi thì nóng như bị thiêu đốt.
Sao tự dưng đầu óc tôi bị chập mạch vậy nè!
Kim chủ đại nhân là cái gì chứ!
Chắc cậu ta không hiểu nhầm rằng tôi có sở thích kỳ lạ đâu ha!
Trong lúc tôi vừa xấu hổ lẫn bực dọc, hận không thể tìm đường chớt ngay và luôn thì Thẩm Hoài Nam lại lên tiếng:
「 Là loại tiểu thuyết cậu đang đọc gần đây hả? 」
「 Gì cơ? 」
Tại sao cậu ta lại nhắc đến chuyện vậy.
「 Thì là kiểu tổng tài lạnh lùng nuôi dưỡng chim hoàng yến, hoac là câu chuyện cũ về thiếu gia ác ma và cô hầu gái nhỏ của cậu ta. 」
「 Cậu... tại sao cậu lại biết? 」
Không lẽ Thẩm Hoài Nam đã lén lút mở khóa điện thoại của tôi.
「 Tôi đoán. 」, đối phương ngừng lại một lúc, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, nói thêm:「 Trước kia tôi có một người bạn học cũng thích đọc mấy loại tiểu thuyết linh tinh đấy. 」
「 Là bạn học nữ à? 」, suýt chút nữa thì tôi đã cắn trúng đầu lưỡi của chính mình.
Làm gì có tên con trai nào lại thích đọc mấy kiểu tiểu thuyết thế này, nhất định là con gái rồi.
Hơn nữa khi thấy biểu cảm này của Thẩm Hoài Nam, nhất định cô bạn kia là người rất quan trọng với cậu ta, nói không chừng là người trong lòng cậu cũng nên.
Lòng tôi thấp thỏm không yên, đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cớ hụt hẫng.
「 Là bạn hoc nam. 」, dường như Thẩm Hoài Nam đang nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên.
Con trai mà cũng đọc tiểu thuyết sao?
Mặc dù trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiếm thấy của Thẩm Hoài Nam, tôi không nhịn được mà mở to mắt nhìn.
「 Cậu, cậu thật sự có thể cười! 」
「 Tôi cũng là con người, chẳng lẽ cười sẽ kỳ quái lắm à? 」, Thẩm Hoài Nam khó hiểu hỏi lại.
「 Rất kỳ quái! 」
Nếu như vừa rồi tôi có thể chụp lại cảnh tượng Thẩm Hoài Nam mỉm cười rồi gửi ảnh vào nhóm chat của lớp, nhất định mọi người sẽ cho rằng cậu ta đã bị quỷ ám.
「 Thật ra trong trường đang lén đồn thổi rằng liệu có phải cậu từng bị tai nạn giao thông hay gì đấy nên biểu cảm khuôn mặt mới bị mất cân đối. 」
「 Mấy người các cậu suy diễn quá nhiều rồi đấy. 」, sắc mặt của Thẩm Hoài Nam lại khôi phục về vẻ lạnh lùng như ngày thường, lại bổ sung thêm:「 Nếu như cậu đặt hết suy nghĩ vào chuyện học tập thì có lẽ đã không thi được điểm thấp như vậy. 」
Tôi lập tức cảm thấy xấu hổ, hỏi:
「 Ở chỗ cậu, thi được 598 điểm thấp lắm à? 」
Dù rằng lần này thành tích của tôi xếp thứ hai toàn trường, nhưng Thẩm Hoài Nam cũng là từ Hàng Châu chuyển đến, với điểm số này nói không chừng ở trường cậu ta sẽ xếp hạng cuối mất thôi.
Đối phương gật gù, đáp:
「 Rất thấp. 」, sau khi nghĩ ngợi một lúc thì cậu ta lại nói tiếp:「 Độ khó của kỳ kiểm tra lần này khác xa với tiêu chuẩn thi tuyển sinh Đại học, điểm số kia cũng không có giá trị tham khảo. 」
「 Ừm. 」
Nghe Thẩm Hoài Nam nói xong, tâm trạng của tôi như rơi xuống đáy vực, trước đây tôi cứ nghĩ rằng, chỉ cần mình đủ chăm chỉ nỗ lực, cho dù không thi đậu vào 598 thì ít nhất cũng có khả năng vào 211.
Nhưng theo lời Thẩm Hoài Nam nói thì với thành tích này của tôi, có thể vượt qua được mức ấy cũng đã quá sức rồi.
Chênh lệch quá lớn!
[10]
Sau khi Thẩm Hoài Nam về phòng, tôi bắt đầu liều mạng giải đề, quả thực hai bộ đề mà cậu đưa có độ khó cao hơn đề thi tháng lần này rất nhiều.
Tôi ngồi giải đề đến tận 2 giờ sang mà vẫn không xong, tính đi tính lại thì có đến 1/3 câu hỏi chưa giải được, nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm nên tôi không dám sang hỏi bài Thẩm Hoài Nam mà chỉ có thể ghi lại những câu không biết làm vào notebook, nghĩ xem ngày mai nên tìm lúc nào đấy để hỏi bài cậu.
Hậu quả của việc thức đêm giải đề là ngày hôm sau tôi thức dậy muộn.
Lúc mở mắt ra thì đồng hồ đã điểm 6 giờ 30 phút, bây giờ mà có làm điểm tâm sáng thì cũng chỉ có thể chọn nấu qua loa cho xong một bữa.
Nấu một tô mì kèm hai quả trứng gà thì sao nhỉ?
Liệu vị kim chủ kia có ghét bỏ không đây?
Tôi lập tức thay quần áo rồi lao nhanh vào bếp, chuẩn bị nấu nước, kết quả nhìn thấy bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn từ lúc nào.
「 Dậy rồi à? 」, giọng nói của thiếu niên từ phía sau truyền đến.
「 Thành thật xin lỗi. 」, tôi cảm thấy áy náy đến mức ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Làm sao mà tôi lại có thể để người trả lương cho tôi lại phải tự chạy đi mua điểm tâm vào sáng sớm như thế này!
「 Xin lỗi gì chứ? 」, Thẩm Hoài Nam khó hiểu hỏi.
「 Về sau tớ sẽ chịu trách nhiệm mua bữa sáng. 」, tôi giải thích.
「 Ừ. 」, đối phương thờ ơ liếc nhìn tôi rồi cầm điện thoại lên, nói:
「 Chúng ta thêm WeChat đi, về sau tôi sẽ chuyển tiền mua điểm tâm lẫn đồ ăn cho cậu. 」
「 Được. 」, tôi nhanh chóng trở về phòng lấy điện thoại của mình.
Kết quả là chiếc điện thoại đấy chẳng hiểu vì sao lại sập nguồn, tôi khởi động lại máy ở trước mặt Thẩm Hoài Nam thế nhưng mất tận mấy phút mà nó vẫn còn nằm ở giao điện khởi động máy.
「 Không cần gấp, cậu đi rửa mặt trước, ăn sáng rồi kết bạn sau cũng được. 」
「 Ừm. 」, khuôn mặt của tôi ửng đỏ, lập tức chạy vào phòng tắm sửa soạn lại.
Sau khi tôi trở ra thì thấy Thẩm Hoài Nam đã bày biện xong chén đũa, còn chiếc điện thoại hàng dỏm của tôi vẫn hiển thị giao diện đang khởi động.
Tôi tức đến mức lấy tay chọc chọc nó mấy lần, Thẩm Hoài Nam cắn một miếng bánh bao rồi nói:
「 Không cần phải chuyển tiền gấp đâu. 」
「 Ừm. 」, tôi đỏ mặt, cầm một miếng bánh quẩy bỏ vào miệng, trong lòng thầm mắng chiếc điện thoại hỏng kia hàng nghìn lần.
Mãi tận đến khi chúng tôi ăn xong bữa sáng rồi đi ra đến cửa mà nó vẫn chưa khởi động máy xong.
Lúc này Thẩm Hoài Nam cũng đã cảm thấy có điều gì đấy không ổn, cầm điện thoại của tôi xem đi xem lại rồi hỏi:
「 Có chắc là gần đây cậu không nhấp vào link trang web rác nào không vậy? 」
「 Không có... 」, tôi không tự tin trả lời.
「 Nói không chừng bị nhiễm virus rồi, để tối nay tôi đem đến tiệm sửa điện thoại để họ xem thử. 」, nói rồi Thẩm Hoài Nam đem điện thoại trả lại cho tôi.
「 Ừm. 」, tôi cúi đầu, khuôn mặt lại càng đỏ hơn nữa, cảm thấy nếu như mình cứ tiếp tục làm công việc này, ở trước mặt cậu, e là còn không thể làm người được nữa.
[11]
Giờ nghỉ trưa, tôi lật đi lật lại quyển notebook, do dự suy nghĩ xem có nên tìm Thẩm Hoài Nam để hỏi về mấy câu hỏi trong xấp đề hôm qua không.
Cô bạn cùng bàn đột nhiên kề sát lại gần, thần thần bí bí hỏi:
「 Cậu có biết tại sao Thẩm Hoài Nam lại chuyển đến trường chúng ta không? 」
「 Cậu biết sao? 」, tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Khâu Oánh lén la lén lúy quay đầu lại nhìn Thẩm Hoài Nam đang nằm ngủ rồi thấp giọng nói:
「 Nghe nói là bởi vì cậu ta và mẹ kế có mối quan hệ không trong sáng. 」
「 Hả! 」
Mấy tin vịt này chẳng phải quá đáng quá rồi sao?
Cô ấy đột nhiên giữ chặt lấy tôi:
「 Cậu có biết Cao Vũ Văn bên 11A7 không, cô ấy có người thân học ở Hàng Châu, chuyện của Thẩm Hoài Nam làm chấn động cả địa phương mà cậu ta sống khiến gần như không có trường học nào muốn nhận cậu ta, thế nên Thẩm Hoài Nam mới phải chuyển đến ngôi trường nhỏ này của chúng ta để học tập. 」
Sau đó Khâu Oánh kể lại rất nhiều chuyện liên quan đến Thẩm Hoài Nam.
Nói rằng Thẩm Hoài Nam vì để trả thù kẻ thứ ba đã phá hoại gia đình mình nên đã cố ý quyến rũ mẹ kế, sau khi thành công thì ruồng bỏ đối phương.
Cuối cùng cô mẹ kể đấy bị cậu bức đến phát điên, chạy đến trường cầm dao định cắt cổ tay của mình trước mặt bạn học cùng trường của Thẩm Hoài Nam.
Nhưng đầu óc của tôi mơ hồ, thật sự không thể liên tưởng được cậu thiếu niên mà mình biết với Thẩm Hoài Nam qua lời của Khâu Oánh lại chính là cùng một người.
「 Nói tóm lại là người này vô cùng nguy hiểm, Lâm Hy, cậu phải tránh xa tên đấy càng xa càng tốt. 」, cô ấy khuyên nhủ tôi.
「 Ừm. 」, tôi vô thức quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Hoài Nam thì thấy cậu ta đang nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa sổ.
Tôi nghiêm túc nghĩ, dường như kể từ ngày đầu tiên khi chuyển đến lớp chúng tôi thì Thẩm Hoài Nam luôn giữ phong thái này, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Nhập học được hai tháng nhưng Thẩm Hoài Nam không kết thân với các bạn học khác, thậm chí những hoạt động tập thể của lớp, cái nào có thể không tham gia thì tuyệt đối không thấy bóng dáng của cậu ta.
Đến cả trong những lần kiểm tra cũng chọn cách ứng phó, nếu không thì đã chẳng bỏ không làm bài môn Ngữ văn, tiếng Anh thì chỉ chọn đánh trắc nghiệm.
Hôm nay khi tôi đi nộp bài tập tiếng Anh, vô tình nghe được giáo viên bộ môn Anh phàn nàn với thầy cô khác về thái độ tiêu cực của Thẩm Hoài Nam.
Dường như người này hoàn toàn không để tâm đến cuộc sống của chính mình.
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ đến mức thất thần, đột nhiên Thẩm Hoài Nam quay đầu nhìn lại, đôi đồng tử đen láy ngày thường luôn thờ ơ đột ngột dao động khi chạm tầm mắt của tôi, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục về dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu.
Hít một hơi thật sâu, tôi cầm quyển notebook tối qua đi về phía Thẩm Hoài Nam rồi ngồi xuống chỗ trống ngay bên cạnh, bình tĩnh đưa giấy bút cho đối phương.
Thẩm Hoài Nam lười biếng nhận lấy, thái độ thờnơ lật nhìn mấy trang giấy, chau mày hỏi:
「 Nhiều câu không làm được sao! 」
「 Ừ. 」
Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt dò dò xét xét và hóng chuyện xung quanh mình, khuôn mặt vô thức bỗng chốc đỏ bừng lên.
Thẩm Hoài Nam ngồi ngay ngắn lại, lấy trong ngăn kéo bàn ra một cây bút máy rồi nói:
「 Câu này, trước tiên cậu có thể vẽ một đường phụ tuyến từ đây... 」
Khi giảng bài cậu ta rất nhập tâm, đến cả giọng nói cũng đặc biệt dễ nghe.
Đến cả dáng vẻ lạnh lùng xa cách mà Thẩm Hoài Nam cố gắng duy trì, giờ phút này cũng đã phai nhạt đi nhiều.
「 Hiểu chưa? 」, cậu hỏi tôi.
「 Hiểu rồi. 」
「 Vậy đến đề tiếp theo. 」
「 Được. 」
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.