[18]
Sau khi ăn tối xong, tôi trở về phòng, khuôn mặt vẫn nóng bừng như cũ.
Nằm trên giường trở người một lúc mà vẫn không thể dỗ mình vào giấc ngủ, lại nghĩ đến chuyện lâu rồi chưa đọc tiểu thuyết, thế là tôi truy cập vào trang web truyện thường đọc rồi lướt xem thử gần đây có bộ nào được chấm điểm cao hay không.
Kết quả, càng xem thì tâm tình càng thêm phiền muộn, tôi ném điện thoại sang một bên rồi tự vò vò tóc của mình:
「 Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, nếu như không ngủ được thì bắt tay vào làm đề thôi nào! 」
Làm xong được hai bộ đề, tôi hoàn toàn thấm mệt, cuối cùng đánh một giấc đến khi mặt trời nhô lên cao vào hôm sau, đến tận lúc tiếng chuông điện thoại reo mới khiến tôi tỉnh giấc.
Người gọi đến là mẹ của tôi, tuy do dự một lúc nhưng rồi tôi cũng nhấc máy.
「 Hy Hy đấy hả con, mấy ngày qua con đã đi đâu vậy? Mẹ lo cho con đến suýt chết đây này, mẹ sai rồi, sẽ không mắng chửi con nữa. Con mau chóng thu xếp về nhà mình đi, từ giờ mẹ và chú Lý sẽ yêu thương chăm sóc con thật tốt. 」
「 . . . 」
Không đúng, hôm nay mẹ tôi có gì đấy không ổn.
Sau khi cúp máy, tôi lo lắng kể lại cho Thẩm Hoài Nam nghe, cũng đem chuyện hôm qua đã gặp tên Lý Cường kể hết ra một lượt.
「 Từ nhỏ đến lớn, mẹ tớ chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với tớ. Dẫu cho có bị đàn ông phụ bạc, khi mẹ tớ uống say rồi ôm tớ vào lòng nói bà chỉ còn mỗi tớ bên cạnh, thế nhưng ngữ điệu cũng không mềm mỏng bao giờ. 」
Nhưng thái độ của bà hôm nay khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Hoài Nam lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng:
「 Cậu có muốn hoàn toàn thoát khỏi bà ta không? 」
「 Muốn. 」
「 Vậy thì cậu không cần phải sợ. Lát nữa cậu trả lời điện thoại của bà ta rồi bảo rằng chiều nay sẽ về nhà. Bây giờ tôi phải đến chỗ của anh họ để lấy một ít đồ, từ giờ đến khi tôi trở về cậu tuyệt đối không được ra ngoài. 」
「 Ừm. 」
Tuy rằng tôi không biết Thẩm Hoài Nam định làm gì, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu sẽ không làm gì tổn hại đến tôi.
Qua một lúc, Thẩm Hoài Nam trở về và đưa cho tôi hai thứ:
Một món là kẹp tóc, còn thứ còn lại là một chiếc bút ghi âm.
「 Chiếc kẹp tóc này thực chất là một máy camera mini, anh họ tôi có một người bạn đã thiết kế thứ này, cậu hãy kẹp nó trên tóc, còn bút ghi âm thì đặt trong cặp. Đến lúc đó bọn họ có muốn soát cặp của cậu, phát hiện bên trong có máy ghi âm thì sẽ không kiểm tra những món khác đâu. 」
「 Tớ hiểu rồi. 」
Tôi cài kẹp tóc lên đầu, sự sợ hãi lẫn hoang mang dần xâm chiếm trái tim tôi.
「 Dĩ nhiên là chuẩn bị phòng hờ trường hợp tệ nhất xảy ra thôi, có lẽ không cần dùng đến đâu. 」, thấy tôi lo lắng, Thẩm Hoài Nam lên tiếng trấn an.
「 Ừ. 」
Thẩm Hoài Nam đưa tôi đến tận dưới lầu nhà tôi rồi nói:
「 Cậu lên trước đi, tôi ở đây đợi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ lập tức chạy lên. 」
「 Tớ không sợ. 」
「 Bé ngoan. 」, cậu đưa tay lên xoa xoa đầu tôi, sau đó tựa người bên hàng hiên hành lang, lấy ra một điếu thuốc.
Bật lửa trượt vài lần nhưng không phát lửa, tôi giúp Thẩm Hoài Nam bật lửa, cậu cúi người châm điếu thuốc, khuôn mặt điển trai mờ ảo trong làn khói, vô cùng quyến rũ.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má phải của cậu ấy.
「 Mịa nó! 」
Điếu thuốc rơi xuống đất, Thẩm Hoài Nam giả vờ cúi người xuống nhặt, nhìn vành tai đỏ hồng như máu của cậu khiến tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
「 Cậu không ngoan gì cả! 」, Thẩm Hoài Nam không nhặt điếu thuốc lên nữa, khuôn mặt ửng hồng nhìn tôi.
Tôi chạm nhẹ lên mặt của cậu, mỉm cười nói:
「 Dáng vẻ của cậu khi đỏ mặt, tớ rất thích! 」
「 Đi nhá. 」, trước khi đối phương kịp phản ứng lại, tôi đã nhảy chân sáo về phía lối cầu thang, không quay lại nhìn xem dáng vẻ của cậu thiếu niên kia lúc này thế nào rồi.
Đồ ngốc nhà cậu, dù rằng giả vờ như không quan tâm nhưng thực chất thì lại lo lắng hơn cả tôi.
Đến cả điếu thuốc còn giữ không chắc mà ở đó làm màu gì chứ.
Thẩm Hoài Nam là đồ ngốc xít!
[19]
Khi tôi đẩy cửa vào, trong phòng khách ngoại trừ mẹ tôi, Lý Cường thì còn có thêm một người đàn ông khác nữa.
Tướng mạo của người này giống lão già họ Lý kia hết chín phần, phần khác biệt hẳn là tuổi tác trẻ hơn nhiều.
「 Hy Hy, đây là con trai của chú Lý của con, tên Lý Vệ, năm nay 22 tuổi. Tụi con đều là thanh niên, chắc là có nhiều điểm chung, chi bằng ngồi xuống đây cùng tâm sự chút đi. 」
「 Mẹ, con chỉ mới 17 tuổi thôi đấy. 」
Tôi chỉ là một nữ sinh cấp III, làm quái gì có điểm chung với tên đàn ông kia chứ.
「 Ngày xưa 17 tuổi đều đã làm mẹ người ta hết rồi, nhỏ gì mà nhỏ. 」, Lý Cường không vui lên tiếng.
Đến tận lúc này mà còn không đoán ra được mục đích thật sự bọn họ gọi tôi về nhà, vậy thì tôi chính là con heo.
「 Mẹ gọi con về nhà là vì chuyện này sao? 」, tôi tức giận đến mức lồng ngực cảm thấy khó chịu, cố gắng để giữ được bình tĩnh:「 Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy thì lần sau con lại đến thăm mẹ. 」
「 Muốn chạy hả, không dễ vậy đâu. 」
Khi tôi vừa mới quay người lại thì Lý Cường lập tức lao đến, ấn người tôi vào khung cửa.
「 Thằng nhãi ranh kia, còng đứng ngu ra đó làm gì, đây là vợ tương lai của mày đấy, mau đem nó trói lại đi! 」, Lý Cường hét lên, lúc này người thanh niên ngồi trên ghế sofa mới cử động.
「 Việc các người đang làm là phạm pháp đấy! 」, tôi tức giận, liều mạng vùng vẫy nhưng sức lực của tôi quá yếu, căn bản không thể làm được gì.
Mẹ tôi đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa nói:
「 Hy Hy, con hãy làm theo lời chú Lý của con nói đi. Mẹ đã cực khổ hơn nửa đời người rồi, chỉ cần con kết hôn với Lý Vệ thì chú Lý sẽ dẫn mẹ đi lĩnh chứng, còn có ghi tên mẹ vào giấy tờ nhà của chú ấy nữa. 」
「 Đàn bà con gái, sớm muộn gì thì cũng phải gả đi, cho dù con có học cao hiểu rộng đến đâu thì cũng gả cho người khác. Nhà chú Lý của con nằm trong diện di dời, mỗi năm tiền thuê nhà thu vào cũng được hơn hai mươi vạn. Bây giờ con gả cho con trai chú ấy, nửa đời sau chỉ cần ngồi yên mà hưởng phúc. 」
「 Bà câm miệng lại cho tôi! 」, cơn tức giận khiến lồng ngực của tôi đau đớn đến mức như muốn nổ tung.
Nếu như người đàn bà kia cứ tiếp tục luyên thuyên về những chuyện tương tự, nói không chừng tôi sẽ bị chọc cho tức chớt mất.
Bà ta bị đàn ông lừa dối suốt bao năm qua vẫn còn chưa đủ sao?
Tại sao, tại sao lại chưa rút ra được bài học xương máu!
Tại sao cứ phải một mực dựa vào đàn ông để sống, chẳng lẽ không thể tự dựa vào chính bản thân mình sao?
是沒長手沒長腳嗎!
Tôi tức giận đến mức toàn thân phát run, lúc này hai cha con nhà họ Lý đã dùng dây thừng trói chặt cổ tay tôi.
Lý Cường dùng lực đẩy tôi vào phòng của mẹ tôi rồi quay sang nói với con trai mình:
「 Mày đem nó gạo nấu thành cơm trước, để xem con ranh này còn chạy được đi đâu! 」
「 Ba, con... 」, thái độ của Lý Vệ có phần khó xử.
Lý Cường hận không thể luyện sắt thành thép, hung hăng tát Lý Vệ, nói:
「 Nếu mày không dám làm, vậy thì để tao! 」
「 Đừng, con đi. 」
Có lẽ vì hiểu rõ nhân cách khốn nạn của ba mình nên Lý Vệ đã khóa cửa phòng lại.
「 Em đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu. 」, mắt thấy tôi vẫn đang cố giãy giụa, anh ta vội chạy đến giữ tôi lại rồi nói thêm:「 Ba của anh đầu óc không thông minh lắm, chúng ta phải tạo ra tiếng động để ông ấy tin rằng chuyện đã thành, bằng không sẽ không chịu bỏ qua cho em đâu. 」
「 . . . 」
「 Anh rất thích em, nhưng em yên tâm, anh sẽ không cưỡng ép em đâu. 」, Lý Vệ chân thành nói.
「 Vốn dĩ mẹ của em định bán em về nông thôn, nhưng anh thật sự rất thích em, thế nên đã nói với ba rằng mình muốn kết hôn với em. Anh biết em không thích anh, nhưng chẳng qua anh chỉ muốn cứu em thôi, em hiểu ý của anh không? 」
Tôi gật gật đầu, cố gắng tìm lại những ký ức có liên quan đến Lý Vệ nhưng ngoại trừ từng gặp mặt vài lần, những chuyện khác tôi đều không nhớ được gì.
Từ khi còn nhỏ tôi đã rất giỏi quên đi những ký ức không mấy tốt đẹp.
Lý Vệ là con trai của người đàn ông ngoài kia, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng tốt nào về anh ta, thế nên không nhớ cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng Lý Vệ lại nói anh ta thích tôi.
Con mẹ nó chứ chuyện này càng quá ảo ma rồi đấy.
Trong lúc tôi đang phân tâm, đột nhiên Lý Vệ lao đến xé rách quần áo của tôi, khiến tôi bị shock mà hét toáng lên.
「 Anh phải làm cho ba tin rằng em đã trở thành người của anh. Hy Hy, em phối hợp cùng anh có được không? 」, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt khẩn cầu.
Tôi càng vùng vẫy mạnh hơn, do hai tay đã bị trói chặt nên chỉ có thể dùng chân để đá.
Bản chất của con người là thứ khó vượt qua được thử nghiệm nhất, thế nên tôi không dám đặt niềm tin của mình vào người này.
「 Hy Hy, đừng làm vậy mà. 」, Lý Vệ thấy tôi chật vật giãy giụa, anh ta dùng cả tay lẫn chân của mình để khống chế tôi, phần lớn cơ thể của đối phương đè trên người tôi.
Đột nhiên có một tiếng [Ầm] phát ra, cửa phòng bị phá, có rất nhiều người mặc cảnh phục cầm súng xông vào bên trong.
「 Lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu! 」
Khi Lý Vệ bị kéo ra khỏi người tôi, trong nhóm cảnh sát có một chú cảnh sát đứng tuổi thảy cho tôi một chiếc áo khoác.
Là áo khoác của Thẩm Hoài Nam.
Tôi ôm đầu, khóc một trận thật lớn, sau đó thì đến Cục Cảnh sát để tiến hành lấy lời khai.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, tôi nhìn thấy Thẩm Hoài Nam đang đứng tựa người vào cây cột ở trước cửa Cục Cảnh sát, một tay đút trong túi quần.
Khi rời đi, tôi loáng thoáng nghe được cậu gọi một trong số những chú cảnh sát kia là cậu.
「 Kết thúc rồi. 」, tôi nói.
「 Ừ, kết thúc rồi. 」
Đợi đến khi bọn họ được thả ra, hẳn là tôi đã thi đậu Đại học, tự do bay nhảy đến một nơi xa hơn, tốt hơn.
Đến khi đó, sẽ là một khởi đầu mới.
[20]
Không lâu sau, đã có kết quả kỳ thi tháng lần hai, Thẩm Hoài Nam lần nữa trở thành một nhân vật huyền thoại.
Điểm tổng của cậu ấy còn cao hơn hẳn người đứng hạng nhất của trường Trung học số 1 bên cạnh.
Diễn đàn Tieba* của trường vốn im ắng nay tự dưng lại hoạt động vô cùng sôi nổi, thậm chí đến cả những nữ sinh bên trường Trung học số 1 cũng chạy sang đây để hỏi thăm tình hình của Thẩm Hoài Nam.
(*) Bách Độ Thiếp Ba (tiếng Trung văn giản thể: 百度贴吧/tiếng Trung văn phồn thể: 百度貼吧, phiên âm: Bǎidù Tiēba): là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25/11/2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia. (theo Wikipedia.)
Có một đoạn thời gian, ảnh chụp của Thẩm Hoài Nam được lan truyền khắp nơi, tất nhiên tất cả đều là ảnh chụp lén từ các góc độ khác nhau, nhiều vô số kể.
Thẩm Hoài Nam vẫn tự ý làm theo ý mình, nhưng thái độ trong học tập lẫn thi cử dần nghiêm chỉnh rõ rệt.
Cùng lúc đó, mùa hạ gần chạm ngõ, không còn bao lâu nữa trường học sẽ cho học sinh nghỉ hè, nhưng trước đó sẽ tổ chức kỳ thi cuối kỳ.
Nghe nói kỳ thi lần này sẽ gia tăng độ khó, tương đương với thi tuyển sinh Đại học.
Lòng tôi vô cùng hồi hộp, dù rằng lần thi này tôi vẫn xếp thứ hai, tổng điểm 621, nhưng Thẩm Hoài Nam lại được 716.
Khi nhận được điểm thi, tôi ảo não đến muốn khóc.
「 Là chính cậu bảo tôi dốc hết sức để đi thi, sao bây giờ lại không vui thế kia. 」, đối với chuyện này, Thẩm Hoài Nam cũng cảm thấy ấm ức.
「 Tớ tự tức giận với chính mình. 」
Rõ ràng là tôi đã dốc công học tập hơn Thẩm Hoài Nam, nỗ lực bao nhiêu thế nhưng thành tích vẫn kém cậu ấy một khoảng lớn.
「 Nghỉ hè tới bạn học của tôi sẽ đến đây chơi, đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu ta kèm cậu học. 」
「 Bạn học? 」
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài Nam chủ động nhắc đến bạn học cũ của cậu trước mặt tôi.
「 Là con trai, người thích đọc tiểu thuyết, thành tích luôn đứng hạng nhất toàn khối. 」
「 So với cậu còn trâu bò hơn hả. 」
「 Ừ. 」 , Thẩm Hoài Nam cúi đầu, ấy thế mà lại không phủ nhận.
[21]
Kết quả kỳ thi cuối kỳ đã có, thành tích của tôi nằm trong top 5.
Quả nhiên là độ khó đề thi cao hơn thì sẽ có nhiều thay đổi.
「 587, tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi. 」, Thẩm Hoài Nam nhìn bảng điểm, nói.
「 Còn cậu được bao nhiêu? 」, tôi hỏi.
「 688. 」
「 Hả~~~ 」
Lấy người so người, đúng là khiến người ta tức chớt mà!
[22]
Trường học đưa ra thông báo, ngày 3/8 học sinh lớp 12 sẽ quay lại nhập học, nói cách khác, kỳ nghỉ hè năm nay chỉ kéo dài một tháng.
Khi thông báo được đưa ra có không ít tiếng kêu than trời trách đất.
Ngày cậu bạn học sinh xuất sắc kia ghé thăm, Thẩm Hoài Nam đến ga tàu để đón người còn tôi thì ở nhà chuẩn bị cơm nước.
Ban đầu tôi cứ nghĩ mấy học sinh giỏi như vậy đều sẽ lạnh lùng xa cách giống Thẩm Hoài Nam, kết quả đối phương luôn miệng nói ríu ra ríu rít.
「 Chị dâu, cuối cùng cũng gặp được chị rồi! 」
「 Em tên Thạch Nham, hẳn là anh Nam đã giới thiệu em với chị rồi đúng không! 」
「 Anh ấy luôn miệng khen với em rằng chị nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món sườn heo om, có thể nói là ngon tuyệt cú mèo luôn! 」
「 Cuối cùng thì hôm nay cũng có được lộc ăn rồi! 」
「 Chị có thấy hai cái thùng lớn em đem đến ở đằng kia không? Là quà mà em mang đến để tặng chị đấy! 」
「 Đây là sổ ghi chép trên lớp của em, cùng với đề thi và phương pháp học tập em đã tóm tắt lại. À kỳ này trường em có phát tài liệu và đề thi, em đã chép thành hai phần, chị và anh Nam mỗi người một phần. Thế nào, đã đủ thành ý chưa! 」
「 . . . 」
Trong suốt bữa cơm, Thạch Nham nói suốt hai tiếng liền, uống canh nhiều hơn người khác hai chén.
Sau khi ăn uống xong, Thạch Nham bắt đầu tham quan một vòng quanh nhà:
「 Anh Nam, anh sống cũng không tệ ha! Người đẹp cùng biệt thự cao cấp, không thiếu món nào! 」
「 Thật ngại quá, xin được làm phiền một chút, tôi chỉ là bảo mẫu của nhà Thẩm Hoài Nam thôi. 」
Tuy rằng hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Hoài Nam thân thiết hơn trước, nhưng vẫn là người trả tiền lương hàng tháng cho tôi.
Người tên Thạch Nham cứ luôn miệng nói nhảm thế này, tôi cứ sợ cậu ta càng nói thì càng khiến tôi thêm ngượng ngùng mất thôi.
「 Anh còn chưa ra tay nữa hả? 」, Thạch Nham huých khuỷu tay vào người Thẩm Hoài Nam.
Thẩm Hoài Nam bình tĩnh tránh đi rồi đáp:
「 Học sinh cấp III, việc học nên đặt lên hàng đầu. 」
「 Không hổ danh là Ủy viên Chính trị, tinh thần giác ngộ cao đấy! 」
Thẩm Hoài Nam còn từng giữ chức Ủy viên Chính trị luôn sao!
「 Cô bảo mẫu nhỏ, có muốn nghe kể về lịch sử huy hoàng khi xưa của cậu chủ của chị không? 」
Thấy tôi tò mò, Thạch Nham hứng thú ngút trời, bắt đầu kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Thẩm Hoài Nam.
Qua lời của cậu ta, những gì mà tôi được nghe hệt như một người khác, hoàn toàn khác biệt với Thẩm Hoài Nam của hiện tại.
Nhưng những phẩm chất như chính trực, thông minh, lương thiện thì không thay đổi.
Thứ cậu ấy đánh mất chính là một thiếu niên sôi nổi nhiệt huyết, bốc đồng và tỏa sáng như ánh mặt trời.
Sau khi kể xong câu chuyện cũ, đột nhiên Thạch Nham cảm khái mà thở dài, nói:
「 Em rất muốn được quay trở về như ngày trước! 」
Thẩm Hoài Nam ngồi bên cạnh, nhàn nhạt mỉm cười:
「 Như bây giờ, cũng khá tốt. 」
「 Cũng khá tốt. 」, Thạch Nham gật đầu.
[23]
Thạch Nam ở chỗ chúng tôi chơi mười ngày, trong suốt những ngày ấy, Thẩm Hoài Nam dẫn cậu ta đi thăm thú nhiều nơi.
Ngày cuối cùng, đột nhiên Thạch Nham lại đề nghị muốn đến ngắm cầu Dụ Giang.
Thẩm Hoài Nam đơ người ra một lúc rồi quay sang nhìn tôi, hỏi:
「 Có muốn đi cùng không? 」
「 Có! 」
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.