[12]
Sau khi giảng xong câu cuối cùng không lâu thì tiếng chuông vào học vang lên.
Đối phương vứt cây bút sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên trông có chút xấu xa:
「 Vào học trước đi, còn câu nào không hiểu đợi tối nay về tôi sẽ dạy lại cho cậu. 」
Phải công nhận là Thẩm Hoài Nam rất đẹp trai, đến khi cười lên thì đặc biệt giống hệt như kiểu nam sinh badboy quyến rũ trong những bộ phim thần tượng.
Không hiểu sao trái tim của tôi lại vô thức đập nhanh.
Khi trở lại chỗ ngồi của mình, không biết có phải là ảo giác hay không mà dường như tôi lại nghe thấy tiếng Thẩm Hoài Nam khẽ chậc lưỡi.
「 Lâm Hy, lá gan của cậu cũng lớn quá nhỉ, tự dưng lại chạy đến chỗ của Thẩm Hoài Nam để hỏi bài. 」, Khâu Oánh bày ra vẻ mặt không thể nào ngờ mà nói với tôi:「 Hơn nữa cậu ta lại không từ chối! 」
「 Cậu ấy cũng rất dễ nói chuyện mà. 」, tôi đáp.
「 Làm gì có chuyện đấy! 」, cô ấy bắt đầu bật mode tám chuyện:「 Trước đây hoa khôi 11A3 Diệp Tuyết đến hỏi Thẩm Hoài Nam đề Vật lý, cậu đoán xem cậu ta đã nói gì nào? 」
「 Nói thế nào? 」, tôi không nhịn được tò mò mà hỏi lại.
Thành thật mà nói, trước khi được Thẩm Hoài Nam dẫn về nhà cậu thì tôi ít khi chú ý đến người này.
Chỉ biết rằng Thẩm Hoài Nam rất nổi tiếng với các nữ sinh; là học sinh ưu tú từ trường Trung học trọng điểm ở thành phố lớn chuyển đến; tổng điểm thi tháng cao hơn tôi 38 điểm; tính tình lập dị quái gở; là người không hòa đồng với mọi người.
Thậm chí đến mấy tin đồn yêu đương nhăng nhít của cậu ta thì tôi cũng chẳng mấy để tâm đến.
Có thể là do chứng kiến mẹ tôi gặp phải những tên đàn ông khốn nạn quá nhiều nên từ khi còn rất nhỏ, tôi đã nảy sinh ác cảm với người khác giới.
Sau khi lớn lên, sở thích duy nhất của tôi là đọc tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, dẫu cho nhân vật chính có trải qua bao khó khăn trắc trở thì cuối cùng đều sẽ nhận được một kết thúc có hậu.
「 Cậu ta đòi tiền Diệp Tuyết! 」, Khâu Oánh mím mím môi cười thầm, như thể đang nghĩ đến một chuyện thú vị vậy.
「 Đòi tiền? 」
「 Exactly, chính là đòi tiền! 」, cô ấy nghiêm mặt nói, cố ý bắt chước theo dáng vẻ kiêu ngạo không ai bằng của Thẩm Hoài Nam:
「 Phụ đạo 1 kèm 1, tính theo giá thị trường ở đây, một tiếng 200 tệ, tôi giảm giá cho cậu chỉ lấy 150, trả qua WeChat hay Alipay? 」
「 Cậu ta nói xong còn mở hẳn cả mã thanh toán WeChat, sắc mặt của Diệp Tuyết khi đấy lúc xanh lúc trắng, tớ cứ sợ rằng cô ấy sẽ bị chọc tức đến uất nghẹn mà chớt mất! 」
Hiện tại phí dạy kèm đắt đến vậy cơ à?
Tôi làm bảo mẫu cho nhà Thẩm Hoài Nam, mỗi ngày được 50 tệ, vừa rồi cậu ta giảng bài cho tôi ít nhất một tiếng, nếu như lấy theo phí tiêu chuẩn mà cậu đặt ra thì chẳng phải tôi còn nợ Thẩm Hoài Nam 100 tệ sao!
Trong khi Khâu Oánh nói chuyện hăng say thì giáo viên Anh văn ôm một chồng bài kiểm tra bước vào lớp, vừa đi vừa nhìn về phía Thẩm Hoài Nam.
Nghĩ đến chuyện trước đó ở văn phòng thầy ấy có nói về thái độ của Thẩm Hoài Nam trong học tập lẫn khi kiểm tra với những giáo viên khác khiến tôi có hơi lo lắng, ánh mắt vô thức nhìn về phía cậu ta thì thấy cậu đang quay đầu nhìn về phía cửa sổ, dường như đang thả trôi suy nghĩ lửng lơ bên ngoài.
Giáo viên môn Anh nhíu mày, hỏi:
「 Thẩm Hoài Nam, bên ngoài cửa sổ có chiếu phim điện ảnh à? 」
「 Ồ!~ 」, một số nam sinh khác bắt đầu ồn ào.
Thẩm Hoài Nam chậm rãi quay mặt lại, đáp:
「 Không có ạ. 」
「 Vậy thì làm phiền em tập trung vào tôi, vào bảng đen, chú tâm vào việc học. 」
「 Được ạ. 」
Thái độ của Thẩm Hoài Nam khá hợp tác, khóe môi của thầy Anh khẽ giật giật mấy cái nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Sau khi trả xong xấp đề kiểm tra thì thấy ấy bắt đầu giảng đề, suốt cả một tiết học Thẩm Hoài Nam đều dán chặt mắt lên tấm bảng đen trước mặt.
Tôi lén nhìn đối phương nhiều lần, bất chợt phát hiện ra tư thế của cậu ta không có quá nhiều thay đổi.
Không biết Thẩm Hoài Nam có thật sự nghiêm túc nghe giảng hay không, thế nhưng với thành tích và thực lực của người này, tựa hồ như lớp học đối với cậu ta mà nói thực sự rất nhàm chán.
[13]
Buổi tối, Thẩm Hoài Nam đưa tôi đến tiệm sửa điện thoại.
Chủ cửa hàng là anh họ của Thẩm Hoài Nam, tên Ninh Viễn. Đối phương thoạt nhìn khoảng chừng ngoài 20, rất điển trai, nếu nhìn kỹ thì ngũ quan có vài phần tương đồng với Thẩm Hoài Nam.
Khi nhìn thấy Thẩm Hoài Nam thì đôi mắt của anh ta lập tức sáng ngời:
「 Tiểu Nam, sao em lại đến đây! 」, giọng nói của Ninh Viễn trong trẻo, khuôn mặt sáng ngời mỉm cười tràn đầy sức trẻ, hoàn toàn đối lập với một Thẩm Hoài Nam lạnh lùng xa cách.
「 Sửa điện thoại. 」, mặc dù Thẩm Hoài Nam không để lộ chút biểu cảm nào nhưng dường như tâm trạng đang rất thư thả khiến tôi có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa hai người này có vẻ cũng khá tốt.
Thẩm Hoài Nam nhướn mày nhìn tôi, ý ra hiệu bảo tôi lấy điện thoại ra.
Tôi lập tức lấy chiếc điện thoại đã bị tôi tắt nguồn từ trong cặp ra.
Ninh Viễn nhận lấy điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn tôi rồi hỏi:
「 Là bạn gái à? 」
「 Không phải... 」
Khi tôi vừa định lên tiếng phủ nhận thì bị giọng nói lạnh lùng của Thẩm Hoài Nam ngắt lời:
「 Bảo mẫu mới thuê về! 」
Ninh Viễn sững sờ mất một lúc, cảm xúc cũng phai nhạt đi mấy phần.
Đối phương cầm điện thoại của tôi lật đi lật lại để kiểm tra, sau đó hỏi:
「 Điện thoại này bị làm sao vậy? 」
「 Không mở lên được ạ, nó luôn bị kẹt ở giao diện khởi động máy. 」, tôi giải thích.
「 Máy này cũ quá rồi, hay là em nghĩ xem thử đổi sang cái mới đi? 」
「 Không cần đâu ạ. 」, ngừng lại một chút, tôi bổ sung thêm:「 Hay là anh xem thử sửa nó giúp em trước được không ạ, trước đó nó vẫn còn dùng khá tốt. 」
Tuy rằng đây là chiếc điện thoại cũ mà mẹ tôi không dùng nữa, nhưng dẫu sao thì những tính năng của nó vẫn còn khá tốt.
Hơn nữa bình thường tôi cũng chỉ dùng nó để gửi tin nhắn WeChat, không thì lên mạng đọc tiểu thuyết, như vậy cũng đủ dùng rồi.
Thẩm Hoài Nam nghe vậy thì lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Viễn, hỏi:
「 Có thể sửa được không, nếu không sửa được thì em sang tiệm khác. 」
「 Đừng! 」, Ninh Viễn vừa nghe Thẩm Hoài Nam muốn đổi sang tiệm sửa điện thoại khác thì lập tức sốt ruột hẳn:「 Đại thiếu gia của tôi ơi, anh chỉ tiện miệng nói thôi mà, thái độ này của em làm anh tổn thương đấy! 」
「 Nói đi, sửa mất bao nhiêu tiền? 」
「 300. 」
「 Lâm Hy, chúng ta đi. 」, Thẩm Hoài Nam nắm tay tôi, chuẩn bị đi ra cửa.
「 200. 」
「 100! 」
「 50! 」
Thẩm Hoài Nam ngừng bước, xoay người lại rồi mỉm cười hỏi:
「 Khi nào thì sửa xong? 」
「 Anh phải xem trước đã. 」
Ninh Viễn vừa nói vừa cầm điện thoại của tôi đi vào buồng trong, khoảng chừng 10 phút sau thì cầm ngược trở ra, nói:
「 Bo mạch chủ bị hỏng rồi, chỗ anh không có sẵn linh kiện, phải đợi tầm hai ngày nữa.」, nói xong, đối phương lấy từ trong quầy ra một chiếc điện thoại cũ rồi đưa nó cho tôi:「 Em cầm cái này dùng tạm đi, lát nữa thêm WeChat của anh, đợi máy sửa xong anh sẽ nhắn cho em đến lấy. 」
「 Không cần đâu ạ, em cũng không cần gấp lắm đâu. 」, tôi không dám nhận.
「 Cứ cầm đi. 」
Ninh Viễn đặt điện thoại vào tay tôi rồi liếc nhìn về phía Thẩm Hoài Nam, hàm ý sâu xa:
「 Có phải em có ý gì đấy với Tiểu Nam nhà anh không? 」
「 Không có ạ. 」, đối phương hỏi thẳng thừng đến mức khiến tôi ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.
「 Thằng nhóc ấy học giỏi, hơn nữa cũng khá đẹp trai, nhân phẩm lại tốt, thích nó là chuyện bình thường, không có gì phải ngượng cả. 」, anh ta cười hì hì nói.
「 Vâng. 」, tôi cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, người này, nhân phẩm thật sự tốt sao?
Nhưng còn những lời mà Khâu Oánh đã nói hôm nay, liệu có phải đã có hiểu lầm gì rồi không?
Nếu thế thì chẳng phải Thẩm Hoài Nam phải chịu nhiều ấm ức rồi.
Trong lúc đang nghĩ ngợi liệu mình có nên hỏi đương sự về những chuyện đã xảy ra khi trước thì đột nhiên Thẩm Hoài Nam kéo kéo ống tay áo của tôi rồi nói:
「 Về nhà thôi, tôi đói bụng rồi. 」
「 Ừ. 」
Khi chúng tôi vừa rời khỏi cửa hàng thì Ninh Viễn bất ngờ đuổi theo, nói:
「 Mẹ anh nói tuần sau dượng sẽ đến đây công tác, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm. 」
Trong nháy mắt, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng toàn thân của Thẩm Hoài Nam tự dưng cứng đờ, bàn tay đang nắm tay tôi cũng vô thức siết chặt lại, mãi cho đến khi tôi đau đến mức muốn hất tay đối phương ra thì cậu ta mới dần dần thả lỏng.
Thẩm Hoài Nam không trả lời Ninh Viễn mà cứ nắm tay tôi đi thẳng về phía trước.
[14]
Về đến nhà, Thẩm Hoài Nam tự nhốt mình trong phòng, thi thoảng bên trong lại phát ra những âm thanh hỗn độn như phẫn nộ muốn tìm cách để trút giận.
Sau khi nấu ăn xong, thấy Thẩm Hoài Nam vẫn chưa ra khỏi phòng nên tôi đành bấm bụng đến gõ cửa phòng cậu.
「 Vào đi. 」
Khi đẩy cửa, mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào trong khoang mũi khiến tôi hắt hơi mấy lần liền, đến cả giọng nói cũng vì sặc khói thuốc mà khó chịu.
Giữa mấy đầu ngón tay của Thẩm Hoài Nam vẫn còn đang kẹp một điếu thuốc nhỏ chưa châm lửa.
Việc đầu tiên tôi làm khi vào phòng là đi đến mở cửa sổ, sau đó thì nhặt nhạnh hết từng tàn thuốc nằm vương vãi trên bàn học rồi đem vứt chúng vào thùng rác trong phòng khách, sau khi quay trở lại thì Thẩm Hoài Nam đã quay trở về dáng vẻ như ngày thường.
Ăn cơm xong, cậu ta chủ động đi rửa chén, ban đầu tôi định cản lại, nhưng rồi khi nhớ lại tình trạng vừa rồi của Thẩm Hoài Nam, tôi nghĩ, lúc này để cậu tìm chút chuyện để làm sẽ tốt hơn.
Thẩm Hoài Nam hết rửa chén rồi lại quay sang dọn dẹp phòng bếp, tiếp đến thì bắt đầu quét dọn nhà cửa, còn về phần tôi thì ngồi trên ghế sofa, quan sát cậu ta quét dọn từng ngóc ngách trong nhà một cách có trật tự.
Trong suốt toàn bộ quá trình, chúng tôi không ai nói với nhau câu nào, thời gian lẫn không gian như ngừng lại.
Sau khi Thẩm Hoài Nam dọn dẹp xong thì có vẻ như đã thấm mệt, cậu ta ngồi xuống ghế sofa cạnh bên tôi.
Vốn dĩ tôi muốn đứng dậy để nhường chỗ cho cậu, thế nhưng đối phương lại đưa tay giữ chặt đầu gối của tôi lại rồi nằm gối đầu lên đùi của tôi.
「 Cậu ở lại bên cạnh tôi một lúc đi. 」, giọng của Thẩm Hoài Nam hơi khàn, giống như vừa mới khóc xong, thế nhưng khuôn mặt lại vô cùng sạch sẽ.
「 Trước đây tôi từng nuôi một bé cún. 」, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
「 Ừm. 」
Đột nhiên tôi chợt nhớ lại lý do Thẩm Hoài Nam từ chối lời tỏ tình của hoa khôi khi trước, cũng từng nhắc đến chuyện phải về nhà chơi với cún.
Nhưng tôi đã sống ở đây hai ngày mà không hề thấy chút dấu vết nào giống như từng nuôi chó cả.
「 Tên của nó, cũng là Hy Hy (希希). 」
Thẩm Hoài Nam ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhấn mạnh:
「 Hy (希) trong hy vọng (希望). 」
「 . . . 」
Không hiểu sao trong lòng tôi lại có một dự cảm không lành.
Ngày hôm đó Thẩm Hoài Nam đã cứu tôi, nói sẽ cho tôi tiền, hơn nữa còn để tôi sống tạm trong nhà cậu ta, đừng có bảo là bởi vì trong tên của tôi cũng có chữ "Hy" (林希) đấy nhé.
Đột nhiên tôi muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
「 Lâm Hy, cậu có ước nguyện gì không?」, lúc này giọng của Thẩm Hoài Nam trầm thấp nhưng ngữ khí thì vô cùng trịnh trọng, trong ánh mắt mang theo sự mong đợi và nghiêm túc mà trước nay cậu chưa từng biểu lộ.
「 Hả? 」
Tôi không thể theo kịp mạch suy nghĩ của người này.
Sao tự dưng đang nói chuyện về cún thì đột nhiên lại chuyển sang ước nguyện của tôi vậy nè?
「 Tôi đã đánh mất đi hy vọng của chính mình, mỗi ngày đều gặm nhấm nỗi đau và hư ảo để sống lay lắt qua ngày, thế nhưng tôi không cam lòng, không cam lòng mà chấm dứt cuộc đời của mình một cách hời hợt như vậy. Lâm Hy, nếu như cậu có nguyện vọng gì, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực, cùng nhau thực hiện nó, được không? 」, Thẩm Hoài Nam nghiêm túc nói, đôi mắt đen như mực nhìn tôi, dường như nó đã hút cạn dũng khí cả đời này của cậu vậy.
Tôi lặng lẽ nhìn Thẩm Hoài Nam, đột nhiên có một số hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu.
Buổi tối đêm đó, màn đêm bao trùm khắp huyện nhỏ này, gió thổi mạnh từng cơn.
Thẩm Hoài Nam đứng trên cầu, nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của cậu như kéo dài thêm, trông rất cô đơn.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt của thiếu niên ấy sáng lên rõ rệt.
Nhưng lúc đó, tôi gom hết dũng khí để bước lên thành cầu, muốn tìm cho bản thân một cái kết nhanh chóng, căn bản không để ý rằng trên cầu vẫn còn có một người khác.
Mãi cho đến khi Thẩm Hoài Nam giữ lại tôi khi tôi chuẩn bị trèo qua lan can, lúc này tôi mới nhận ra là cậu cũng có mặt ở đây.
Thẩm Hoài Nam:「 Cậu cam lòng sao? Cứ như vậy mà kết thúc cuộc đời mình một cách hời hợt, làm điều vô ích vậy à? Lâm Hy, sẽ không có ai quan tâm đâu! 」
Khi đó, tôi cho rằng cậu đang muốn cứu tôi.
Nhưng dường như lại càng giống như Thẩm Hoài Nam muốn tự cứu lấy chính mình hơn.
Tôi ôm chặt Thẩm Hoài Nam, lặp lại từng câu từng chữ ở bên tai của cậu:
「 Chúng ta đều xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn, được đối xử tốt hơn. Thẩm Hoài Nam, cậu đừng tự ngược đãi bản thân mình nữa. 」
Cho dù trước đây Thẩm Hoài Nam đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng tôi hy vọng cậu có thể học được cách buông bỏ.
Sau đó, tôi đã kể cho Thẩm Hoài Nam nghe rất nhiều chuyện về mình,
Về chuyện tôi được sinh ra, sau đó bị mẹ ruột vứt bỏ hai lần.
Từ khi tôi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần bà cặp kè với những tên bạn trai kỳ quái.
Và cả chuyện tôi đã bỏ nhà đi suốt nhiều ngày nhưng mẹ không hề gọi cho tôi cuộc điện thoại nào.
「 Thẩm Hoài Nam, từ trước đến giờ chưa từng có người nào quan tâm đến tớ. 」
「 Nhưng cậu là người đầu tiên. 」
Người đầu tiên mua điểm tâm cho tôi, dẫn tôi đi sắm quần áo, đưa tôi đi sửa điện thoại.
Thẩm Hoài Nam còn cho tôi một căn phòng, một chiếc giường, một chiếc chăn bông, tất cả đều là những món đồ ấm áp.
Tôi không muốn nhìn cậu ấy lại đi sai đường, và càng không muốn thấy cậu lại ngã xuống vực sâu thêm lần nữa.
Thẩm Hoài Nam, từ giờ về sau, tớ sẽ giữ cậu thật chặt.
[15]
Kể từ sau khi trải lòng với Thẩm Hoài Nam thì thái độ của cậu đối với cuộc sống dần tích cực hơn trước.
Ở trường, tôi thường chủ động đến tìm Thẩm Hoài Nam để nhờ giảng bài, lâu dần, một số bạn học khác cũng thử đến tìm cậu để hỏi về mấy câu hỏi trong đề ôn tập.
Tuy rằng biểu hiện của Thẩm Hoài Nam không kiên nhẫn nhưng không còn từ chối mọi người nữa, điều này đã khiến Khâu Oánh vô cùng shock.
「 Cậu ta có phải là Thẩm Hoài Nam mà tớ biết không vậy? 」
「 Cậu ấy thực sự khá tốt. 」
「 Hiện tại cậu đang làm bảo mẫu cho nhà Thẩm Hoài Nam thật à? 」, cô ấy hoài nghi mà nhìn tôi, hỏi.
Khâu Oánh hiểu rõ tình cảnh nhà tôi, hơn nữa suốt mấy ngày qua tôi cùng Thẩm Hoài Nam đi đi về về đã kéo theo không ít lời bàn ra tán vào.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải thẳng thắn thừa nhận chuyện mình đang làm bảo mẫu cho nhà Thẩm Hoài Nam.
Sau khi biết được hoàn cảnh của tôi, thầy Lý từng đề nghị các bạn học mỗi người quyên góp ít tiền đề giúp đỡ tôi nhưng đã bị tôi từ chối.
「 Cũng tốt. 」, thầy chủ nhiệm thở dài:「 Thành tích học tập của Thẩm Hoài Nam rất tốt, em sống cùng nhà với tên nhóc đấy cũng có thêm nhiều cơ hội để học hỏi hơn đấy. 」
「 Em đã hiểu rồi ạ. 」
[16]
Thứ Bảy, dì của Thẩm Hoài Nam gọi điện hẹn cậu ra ngoài ăn tối, còn tôi thì ở nhà làm bài tập.
Trong lúc đang làm được một nửa thì Ninh Viễn gửi tin nhắn WeChat, bảo rằng điện thoại của tôi đã được sửa xong, kêu tôi đến cửa tiệm của anh một chuyến để lấy
Tôi thay quần áo, cầm chìa khóa nhà rồi đi ra ngoài.
Khi vừa mới đặt chân vào cửa tiệm, tôi lập tức bắt gặp gã đàn ông đầu trọc kia, theo bản năng, tôi muốn xoay người bỏ trốn.
Lão ta cũng nhanh chóng đuổi theo tôi rồi nói:
「 Con đ** m thúi, mấy ngày qua mày đã chạy đến xó xỉnh nào vậy hả! 」
Tôi cũng không dễ bị ức hiếp, lập tức lấy điện thoại ra, đáp trả:
「 Nếu ông mà dám động vào tôi thì tôi sẽ gọi 110 đấy! 」
「 Mẹ nó, mới mấy ngày không gặp mà mày có bản lĩnh hơn rồi nhỉ! 」, vừa nói, Lý Cường vừa giơ nắm đấm lên định đánh tôi.
Ninh Viễn từ trong cửa tiệm lao nhanh ra, đẩy lão ta sang một bên.
「 Lâm Hy, em không sao chứ? 」
Tôi nhìn đối phương, lắc lắc đầu.
Lúc này Ninh Viễn mới chuyển sự chú ý của mình sang Lý Cường, lên tiếng:
「 Cô bé này là khách của tiệm chúng tôi, nếu như ông có hành vi vượt quá giới hạn với cô bé thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đấy. 」
「 Báo cảnh sát! 」, Lý Cường phun một bãi nước bọt xuống đất, cười giễu cợt:「 Từ trước đến giờ ông đây chưa từng nghe qua chuyện mình dạy dỗ con gái của mình mà lại có kẻ muốn báo cảnh sát. 」
「 Ông ta là ba của em sao? 」, Ninh Viễn nghi hoặc nhìn tôi, hỏi.
「 Là bạn trai mới của mẹ em ạ. 」, tôi đáp.
「 Hóa ra chỉ là bạn trai của mẹ cô bé này, thế mà lại dám ở đây ăn xằng nói bậy nhận con gái nhà người ta, ai mà không biết còn tưởng rằng ông có mưu đồ bất chính nào nữa đấy! 」
Lý Cường bị người ta nói trúng tim đen, khuôn mặt của lão ta tức giận đến mức tái mét, chỉ để lại một câu: "Mày coi chừng tao đấy" rồi sau đó thì rời đi.
Sau khi đổi lại chiếc điện thoại cũ của mình, do vẫn cảm thấy không yên tâm nên Ninh Viễn nói muốn đích thân đưa tôi về nhà, do sợ Lý Cường sẽ quay trở lại tìm mình nên tôi cũng không từ chối.
Trên đường về, Ninh Viễn kể cho tôi nghe một vài chuyện của Thẩm Hoài Nam.
Anh ta nói, tuy ràng nhìn Thẩm Hoài Nam có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng thực chất trái tim yếu mềm hơn người khác, bằng không đã không bị người đàn bà kia hại đến mức thê thảm như vậy.
Tôi đoán, người phụ nữ đó chính là mẹ kế của Thẩm Hoài Nam mà Khâu Oánh từng nhắc đến.
Nghĩ đến chuyện bà ta giở trò làm chuyện điên khùng rạch cổ tay của mình trước mặt bạn học của Thẩm Hoài Nam, tôi cảm thấy đau lòng thay cho cậu.
Đến trước cửa nhà, tôi thận trọng dò hỏi:
「 Bọn họ nói, Thẩm Hoài Nam và mẹ kế của cậu ấy... 」
「 Đều là mấy tin đồn chó má! 」, Ninh Viễn tức giận đến mức lập tức ngắt lời tôi:「 Em đừng nghe người ngoài đồn bậy bạ, Tiểu Nam thực sự rất tốt, em nhất định phải tin nó. 」
「 Vâng. 」
「 Trước đây thằng bé từng nuôi một em cún, tên Hy Hy. 」
Tôi không biết tại sao Ninh Viễn lại đột ngột nhắc đến bé cún kia, khiến tôi ngơ ngác.
Ninh Viễn nhìn tôi rồi nói:
「 Tiểu Nam nói, lúc em ấy không thể tiếp tục chống đỡ được nữa thì có một người bạn đặc biệt quan trọng đã đưa bé cún đó cho nó. Về sau khi Tiểu Nam không thể tiếp tục ở lại Hàng Châu, khi rời đi chỉ mang theo Hy Hy. 」
「 Nửa tháng trước, người đàn bà kia lại đến đây làm loạn, Hy Hy vì cắn bà ta nên đã bị bà ta ném xuống từ ban công. 」
「 Ui! 」 , tôi vô thức đưa tay lên ôm ngực của mình.
Tôi có thể tưởng tượng được, giây phút đó Thẩm Hoài Nam đã tuyệt vọng và tự trách bản thân đến nhường nào.
「 Trong tên của em cũng có một chữ Hy. 」, Ninh Viễn ngừng lại một lúc rồi bổ sung thêm:「 Anh nghĩ đây chắc là duyên phận trời cao đã sắp đặt nên mới để Tiểu Nam cứu được em từ trên cầu Dụ Giang. Năm đó Hy Hy cũng là được thằng bé nhặt về từ trên cầu. 」
「 Anh chỉ xin em đừng làm tổn thương Tiểu Nam, trái tim của thằng bé như tờ giấy mỏng, không chịu nổi tổn thương nữa đâu. 」
「 Em sẽ không khiến cậu ấy phải đau buồn thêm lần nào nữa đâu ạ. 」
Em xin thề, nhất định phải bảo vệ được cậu ấy!
[17]
Mãi tận cho đến tối muộn, Thẩm Hoài Nam mới trở về nhà.
Khi nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi từ phòng ngủ đi ra thì thấy trên tay của Thẩm Hoài Nam là túi đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi MacDonald, nhìn thấy tôi, cậu mỉm cười nói:
「 Ăn khuya, đi rửa tay rồi ăn thôi. 」
「 Được. 」
Sau khi tôi đi rửa tay rồi trở ra, Thẩm Hoài Nam đang ngồi bên ngoài ban công hút thuốc.
Thực ra bình thường cậu rất hiếm khi hút thuốc, chỉ khi nào tâm trạng không tốt thì mới liên tục hút hết điếu này đến điếu khác.
Một tay tôi cầm cái đùi gà, tay còn lại kéo theo thùng rác đến ngồi ngay bên cạnh Thẩm Hoài Nam.
Cậu từng nói thời điểm đau buồn nhất nhưng có người bầu bạn bên cạnh, vậy thì sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
「 Ăn ngon không? 」, Thẩm Hoài Nam dập tắt điếu thuốc trên tay, quay đầu lại nhìn tôi rồi hỏi.
「 Ngon lắm. 」, tôi đáp.
「 Vậy thì để tôi nếm thử xem nào. 」
「 Để tôi đi lấy cho cậu một cái. 」, khi tôi định đứng dậy để lấy thêm đồ ăn thì bị đối phương ngăn lại.
Cơ thể của tôi vô thức trở nên cứng đờ, bàn tay dịu dàng của Thẩm Hoài Nam nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng tôi, sau đó vô cùng tự nhiên mà đặt tay trở lại bên môi của mình rồi liếm nhẹ một cái.
Nhất thời, tôi quên mất cả việc hô hấp.
Người, người trước mặt tôi lúc này thật sự là Thẩm Hoài Nam mà tôi biết đấy sao?
Cậu đang trêu chọc tôi ư?!
「 Sao mặt lại đỏ thế kia? 」, đối phương khẽ cười, sau đó thì thả tôi ra, nói tiếp:「 Không đùa với cậu nữa, nhanh đi lấy cho tôi cái bánh hamburger lớn nhất, đừng có nghĩ đến chuyện lén lút ăn một mình đấy. 」
「 Ờ, được rồi! 」, tôi thất tha thất thểu đi lấy cho Thẩm
Hoài Nam cái bánh hamburger lớn nhất.
「 Cảm ơn. 」, cậu mỉm cười nhận lấy, mở gói bao bì ra rồi cắn từng miếng từng miếng ăn.
Dường như chuyện xảy ra vừa rồi, chỉ là do tôi bị ảo giác mà thôi.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.