[1]
Em gái lớp dưới không ngờ được tính tình của Thẩm Hoài Nam lại tệ như vậy, hai mắt cô bé ửng đỏ, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Khi em ấy rời đi còn đánh rơi hộp chocolate nhưng không có ý định nhặt lại.
Thẩm Hoài Nam ngồi xổm xuống, nhặt hộp chocolate bị rơi xuống đất lên rồi ném về phía tôi đang đứng lấp ló trốn ở một bên, ngữ điệu lạnh lùng nói:
「 Lần sau có nghe lén thì nhớ trốn xa xa một chút. 」
「 Tôi không có nghe lén. 」, vốn dĩ tôi muốn định giải thích, nhưng người đã đi mất rồi.
Một lần khác nữa là ở bên ngoài trường.
Cuối tuần mẹ tôi và bạn trai mới của bà cắm rễ ở nhà. Không còn nơi nào khác để đi, tôi chỉ có thể vác theo cặp sách đến tiệm MacDonald làm bài tập.
Ở đó, tôi vô tình gặp được Thẩm Hoài Nam đang hẹn hò với hoa khôi của trường.
Sau khi ăn xong, cô ấy hỏi Thẩm Hoài Nam có muốn cùng đi xem phim hay không.
「 Không xem. Phải về nhà chơi với cún rồi. 」
Ngữ điệu lạnh lùng của cậu ta xém chút làm tôi bị sặc luôn.
Nè nè, cho dù có muốn từ chối người ta thì cũng nên nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn chứ?
Cái tên này ỷ bản thân cũng có chút nhan sắc, thành tích học tập tốt nên không tôn trọng người khác!
「 Thẩm Hoài Nam, cậu quá xem thường người khác rồi đấy! 」
Aida, hoa khôi nổi giận thật rồi, không tự chủ được mà cao giọng.
「 Không xem thường ai cả. Thật sự tôi phải về nhà chơi với con cún nhà tôi. 」, ngữ điệu của Thẩm Hoài Nam vẫn như cũ không chút dao động. Nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra cậu ta thiếu kiên nhẫn rồi.
「 Đồ tồi! 」, hoa khôi tức giận nói:
「 Cậu dựa vào việc tôi thích cậu nên mới... 」
Thẩm Hoài Nam không kiên nhẫn mà ngắt lời cô ấy:
「 Thay vì thích tôi thì cậu nên thích chó thì hơn... 」
「 Phụttt! 」, lần này tôi thực sự không nhịn được nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người tự so sánh mình với cún. Thẩm Hoài Nam thật biết cách chọc người khác tức chớt mà!
Hoa khôi nghe thấy tiếng của tôi, khi quay đầu lại liền thấy tôi đang ngồi làm bài tập ở cách họ không xa.
Khuôn mặt của cô ấy ửng đỏ, lập tức bỏ chạy.
Thẩm Hoài Nam hơi sững người, sau đó đi về phía tôi.
Nhịp tim của tôi đập nhanh mất kiểm soát, trong lúc đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì cậu ta đã ngồi xuống phía đối diện tôi.
「 Tôi đến MacDoald ăn cơm. 」
「 Hả? 」, não bộ tôi lập tức ngừng hoạt động.
「 Bạn học nữ vừa rồi, cũng đến đây ăn cơm. 」
「 Ồ? 」, tôi phát ngốc luôn rồi.
「 Bạn nữ vừa rồi hỏi chỗ đối diện tôi có ai ngồi không, khi tôi bảo không thì cậu ta liền ngồi xuống. 」, Thẩm Hoài Nam không thèm để tâm mà tiếp tục nói:「 Sau khi ăn xong, cậu ta hỏi tôi có muốn cùng đi xem phim không, tôi bảo phải về nhà chơi với cún, không có thời gian đi xem phim. 」
「 . . . 」, ờm, cậu đây định giải thích cho tôi biết tiền căn hậu quả đấy sao?
Anh bạn này, cậu không cần thiết phải làm vậy đâu!
Mấy chuyện tin yêu đương vặt vãnh của cậu, tôi đây chẳng có chút hứng thú nào hết!
「 Tôi và cậu ta không hẹn hò, cũng không phải là loại quan hệ mà cậu tưởng tượng! 」, đối phương ngừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm:「 Khi về trường không được tung tin đồn, tôi không có hứng thú với con gái. 」
OMG!
Đây không phải là tin tôi không cần mất tiền mà cũng nghe được sao!
Trong lúc tôi vẫn còn sốc vì tin này thì Thẩm Hoài Nam lại nói tiếp:
「 Đừng nghĩ lung tung, tôi thẳng đấy. 」
「 . . . 」, bạn học này, cậu đã nghĩ nhiều quá rồi.
Có lẽ là do biểu cảm của tôi đã chọc giận cậu ta, Thẩm Hoài Nam đột ngột đứng dậy, hung dữ cảnh cáo:
「 Nếu như tin này bị lan truyền ra ngoài, tôi sẽ cho cậu lập tức đăng xuất! 」
「 Ừm. 」, tôi cúi đầu, giả vờ tiếp tục làm bài tập, trong lòng không nhịn được mà mắng thầm:
Cái tên học sinh giỏi vừa mới chuyển đến này, đúng là người kỳ quái mà.
Nhưng hôm nay, cậu bạn chuyển trường lập dị này lại giữ chặt lấy tôi khi tôi chuẩn bị nhảy xuống sông, vẻ mặt điềm tĩnh hỏi:
「 Tôi đưa cậu tiền, cậu về nhà cùng tôi được không? 」
Tôi hoài nghi nhìn đối phương.
Cậu ta chăm chú nhìn tôi, lại hỏi:
「 Cứ như vậy mà kết thúc cuộc đời mình, cậu thực sự cam lòng sao? 」
Nhìn sắc mặt không đổi, hệt như núi băng ngàn năm của Thẩm Hoài An, tôi thầm hỏi chính mình:
Cam lòng không?
Bị tên đàn ông đầu trọc béo ú ghê tởm quấy rối, còn chưa kịp phản kháng lại thì đã bị người mẹ rứt ruột sinh ra mình hung hăng tát một cái thật mạnh.
Cam lòng cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng chấm dứt cuộc sống của chính mình sao?
Không cam lòng!
Rõ ràng người làm sai là người lớn, nhưng tại sao người chịu phạt lại là những đứa trẻ kia chứ.
Dựa vào điều gì!
「 Cậu về nhà với tôi, chắc chắn sẽ không tệ hơn tình cảnh của cậu hiện tại đâu, đúng không? 」, Thẩm Hoài Nam tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Đúng vậy!
Còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ!
Thay vì ở gần gã đầu trọc ghê tởm kia để bị lợi dụng thì ít nhất thiếu niên đang đứng trước mặt tôi đây có diện mạo điển trai, dáng người cao gầy, tuổi tác tương đương với tôi.
Không còn lựa chọn nào tốt hơn thế này nữa.
Thế nên khi Thẩm Hoài Nam đưa tay ra, tôi không cự tuyệt mà cứ như vậy để đối phương nắm tay dẫn tôi về thẳng nhà của cậu.
[2]
Nhà của Thẩm Hoài Nam rất lớn, nhưng chỉ có một mình cậu ta sống.
Cậu nói rằng chúng tôi giống nhau, đều là bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ là Thẩm Hoài Nam may mắn hơn tôi, có một người ông hệt mực yêu thương, tặng cho cậu ta căn nhà này để ở.
Tôi kinh ngạc nhìn đối phương, thế nhưng Thẩm Hoài Nam lại thờ ơ nhún vai, sau đó dẫn tôi vào một căn phòng ngủ.
Đây là một căn phòng ngủ phụ nhỏ nằm ở hướng Nam, tuy rằng diện tích không lớn nhưng có đủ tiện nghi, từ giường ngủ, tủ quần áo, bàn học đều có đủ.
「 Đây là phòng của cậu. 」, cậu ta nói.
Tôi gật gật đầu, đặt cặp sách xuống rồi nhìn Thẩm Hoài Nam, hỏi:
「 Cậu định đưa tớ bao nhiêu, cần yêu cầu tớ giúp cậu điều gì không? 」
Từ khi đồng ý về nhà cậu ta, tôi đã suy nghĩ kỹ về điều này, bất luận là Thẩm Hoài Nam muốn gì, tôi đều có thể đồng ý.
Nhưng điều kiện trên hết là số tiền đối phương cung cấp đủ để tôi học xong Trung học và thi đậu Đại học.
Thẩm Hoài Nam sững sờ, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày đột nhiên lộ vẻ băn khoăn xen lẫn bất an.
「 Hôm nay cũng muộn rồi, cậu đi nghỉ trước đi, những chuyện khác để ngày mai rồi hẵng nói. 」, nói xong, cậu ta gấp gáp rời khỏi phòng, đột nhiên đóng sầm cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng kín kia, tôi ngờ vực đưa tay lên dụi dụi hai mắt của mình.
Vừa rồi núi băng ngàn năm Thẩm Hoài Nam ngượng ngùng sao?
Chắc chắc là do tôi mệt mỏi quá nên đã bị hoa mắt nhìn nhầm rồi.
[3]
Giường nhà Thẩm Hoài Nam thực sự rất mềm.
Nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh sắc mặt ghê tởm của gã đàn ông kia, cùng với ánh mắt thù địch của mẹ khi bà nhìn tôi.
Kể từ khi còn nhỏ, tôi đã nhận thức được rằng mẹ không hề yêu mình.
Trong ký ức của tôi, bà đã bỏ rơi tôi hai lần.
Một lần tôi được một người tốt bụng trong làng vô tình gặp được, sau đó đưa tôi về nhà.
Năm đó tôi chỉ mới 7 tuổi.
Khi mẹ mở cửa, nhìn vẻ mặt cẩn thận của tôi, biểu cảm phức tạp.
Không lâu sau, có một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi từ trong phòng của bà đi ra, đối phương ngạc nhiên nhìn tôi, cất tiếng hỏi:
「 Bạn nhỏ, cháu là ai? 」
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình, nói:
「 Dì ơi, con đói bụng. 」
Khoảnh khắc ấy, nụ cười trên khuôn mặt mẹ rất phức tạp.
Về sau, mối quan hệ thật sự giữa tôi và bà bị người đàn ông kia phát hiện, ông ta hùng hùng hổ hổ nói hai mẹ con chúng tôi đều là kẻ lừa đảo.
Mà buổi tối khi người đàn ông kia bỏ đi, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của mẹ, bà chất vấn tôi, hỏi rằng có phải tôi nhất quyết muốn hủy hoại bà thì mới cam lòng không.
Tôi nhìn mẹ rồi lắc đầu, đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Trước năm lên 7 tuổi, tôi luôn cố gắng để lấy lòng mẹ, sợ rằng đến một ngày nào đó bà không còn yêu tôi, không còn cần tôi nữa.
Nhưng rồi từ đêm hôm đó trở đi, tôi lại cảm thấy việc bị mẹ của mình vứt bỏ cũng không quá đáng sợ như mình từng nghĩ.
Thế nên khi bà quyết định bỏ rơi tôi lần thứ hai, tôi đã bình tĩnh mà chấp nhận.
Năm đó, tôi được 9 tuổi.
Mẹ nói có một gia đình giàu có muốn nhận nuôi tôi, chỉ càn tôi đồng ý thì về sau không cần phải đi theo bà để chịu khổ nữa.
Tôi nhìn đôi mắt khẩn cấp của mẹ, lạnh lùng hỏi:
「 Bao nhiêu? 」
Ban đầu bà có chút sững sờ, sau đó sắc mặt mẹ lạnh lùng, đáp:
「 Một đứa con gái như mày thì đáng giá bao nhiêu! 」
「 Nói cụ thể giá tiền đi! 」
「 8000 tệ. 」
「 Được. 」
Tôi cứ như vậy mà leo lên chiếc Minibus, suốt chặng đường đi luôn suy nghĩ rằng dẫu gia đình mới có tệ đến đâu thì cũng không bằng việc đi theo mẹ.
Nhưng vận may của tôi vô cùng kém.
Còn chưa đến được địa điểm cần đến thì bọn buôn người đã mua tôi bị cảnh sát bắt.
Từ chỗ cảnh sát tôi mới biết được, thật ra bọn họ mua tôi không phải là để bán lại cho nhà giàu gì cả, mà là định đưa tôi ra nước ngoài để vận chuyển chất cấm.
Sau đó tôi được chú cảnh sát hộ tống đưa về nhà.
「 Mày đúng là thứ âm hồn bất tán. 」
Đây là câu đầu tiên mẹ nói khi nhìn thấy tôi.
Nhưng may mắn là lần này bà không đuổi tôi đi nữa, bởi vì mẹ tôi lại thất tình nữa rồi.
Trong nhà đồ vật lộn xộn, đã vậy còn nồng nặc mùi rượu.
Không nói một lời, tôi đi đến mở cửa sổ thông gió; nhặt nhạnh từng chai rượu bị mẹ quăng nằm lăn lóc trên sàn; quét nhà rồi lau sàn; tiện thể mang quần áo của mẹ đi giặt.
Bà lẳng lặng nhìn tôi làm mấy việc lặt vặt rồi đột nhiên nhéo mặt của tôi, nói:
「 Nuôi mày coi như cũng có chỗ để dùng. 」
Tôi gật đầu với mẹ, nói:
「 Con sẽ chăm chỉ học tập để thi đậu Đại học, sau này đi làm kiếm được thật thật thật nhiều tiền, sẽ mua cho mẹ một căn nhà lớ lẫn ôtô, thế nên mẹ đừng đem bỏ con nữa nhé? 」
Nghe xong, mẹ vỗ nhẹ lên đầu tôi rồi nói:
「 Mới bây lớn mà đã biết nói chuyện vẽ vời, tính mày y hệt thằng cha quỷ ma của mày vậy. 」
Tôi nói:
「 Mẹ đã nuôi con 9 năm, chỉ 9 năm nữa con đã là người trưởng thành. Đợi đến khi con lớn, đến lượt con chăm sóc mẹ, có được không mẹ ơi. 」
Mẹ tôi sững sờ, nhìn tôi một lúc thật lâu rồi thất thần nói:
「 Mới có 9 tuổi đầu mà đã ra dáng con gái trưởng thành rồi. 」, nói rồi, bà xoay người đi vào phòng.
Kể từ lúc đó, mẹ không vứt bỏ tôi nữa.
Mãi cho đến bảy ngày trước, tôi phát hiện ra việc gã bạn trai mới của mẹ bí mật lắp camera trong phòng ngủ của tôi, khi tôi định báo cảnh sát thì chẳng những mẹ tôi ngăn cản, đã vậy còn tát tôi một cái và bảo tôi cút ra ngoài.
Mẹ bảo rằng tôi đừng đến gặp bà nữa, bảo tôi cút càng xa càng tốt, đừng trở về làm phiền bà.
Tôi cầm lấy cặp sách của mình rồi chạy ra ngoài, ở gần tiểu khu một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng của mẹ đi tìm mình.
Do không còn chỗ nào để đi, tôi buộc phải ngủ lại trong đại sảnh phòng cấp cứu của bệnh viện.
Sau đó trên người không còn tiền, giữa bỏ học đi làm công và kết thúc cuộc đời của mình, tôi đã chọn vế sau.
Chỉ là tôi không ngờ đến việc Thẩm Hoài Nam sẽ giữ tôi lại, hơn nữa còn muốn lập giao dịch không chính đáng với tôi.
Liệu một người có ngoại hình ưa nhìn, gia thế tốt, thành tích xuất sắc - một học sinh ba tốt như cậu ta mà lại thiếu bạn gái?
Làm sao có thể thiếu được chứ!
Ở trường có nhiều đàn chị lớp trên lẫn em gái khóa dưới đều mê mẩn Thẩm Hoài Nam, chẳng lẽ cậu ta không nhìn trúng được ai sao?
Là do gu thẩm mỹ quá cao? Hay là nói người này còn có sở thích đặc biệt nào khác?
Nhỡ như đến lúc đó, Thẩm Hoài Nam lấy đặc quyền chủ nhân mà làm gì tôi, vậy thì tôi có quyền được từ chối không?
Thôi xong, tự nghĩ thì càng nghĩ đến mấy chuyện dễ sợ.
Nhất định là do gần đây áp lực học tập căng thẳng cộng thêm đọc quá nhiều truyện tiểu thuyết rồi.
Mệt chếch mất thôi!
[4]
Buổi tối đêm đó, tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Giấc mơ cuối cùng tôi mơ thấy Thẩm Hoài Nam cầm thước kẻ dạy học, hỏi rằng tại sao tôi lại làm sai nhiều câu hỏi trong đề Vật lý như vậy.
Đôi mắt của tôi ửng đỏ, nói lần sau sẽ không làm sai nữa, thế nhưng sắc mặt của Thẩm Hoài Nam chợt lạnh lùng, bảo rằng làm sai thì phải chịu phạt.
Còn chưa kịp hỏi hình phạt là gì thì bất chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, khiến tôi lập tức tỉnh giấc.
Thẩm Hoài Nam mặc đồng phục học sinh đứng bên ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi rồi hỏi:
「 Hôm nay cậu định xin nghỉ phép à? 」
「 Hả? 」
「 Nửa tiếng nữa là đến giờ tự học, nếu bây giờ cậu mà còn không dậy thì sẽ đến muộn đấy! 」
「 Ờ, xong ngay đây. 」, tôi lập tức đóng cửa phòng lại rồi đi thay quần áo.
「 Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn tắm mới, cậu cứ lấy dùng đi. 」
「 Đã hiểu. 」, thay quần áo xong, tôi lập tức lao vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân xong, Thẩm Hoài Nam ném cho tôi một túi bánh bao nhân thịt rồi nói:
「 Đi đường ăn. 」
「 Cảm ơn. 」, tôi nhận lấy, nghĩ đến mấy giấc mơ lộn xộn vào đêm qua khiến gò má của tôi bất giác nóng lên.
「 Không miễn phí đâu. 」, hàm ý của Thẩm Hoài Nam sâu xa.
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Phải làm sao đây? Dường như cậu ta sốt ruột đến mức thiếu kiên nhẫn rồi...
[5]
Tôi và Thẩm Hoài Nam kẻ trước người sau đi vào lớp.
Bởi vì sáng nay cậu ta đạp xe chở tôi đến trường, có không ít người nhìn thấy, thế nên sau giờ tự học, có rất nhiều bạn nữ trong lớp chạy đến chỗ tôi hỏi này hỏi nọ. Tôi cúi đầu, thật su không biết phải giải thích mối quan hệ giữa mình và Thẩm Hoài Nam thế nào, trong lúc đang nghĩ ngợi có nên bịa ra một lý do nào đó không thì tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên, mọi người nhốn nháo ai về chỗ đấy.
Tiết học đầu tiên buổi sáng là tiết Ngữ văn, khi đi vào lớp, trên tay của thầy chủ nhiệm Lý là một xấp bài thi.
「 Lần kiểm tra tháng này, lớp chúng ta có một bạn học đã bỏ không làm phần Ngữ văn」, thầy ấy nhìn về phía Thẩm Hoài Nam, nghiêm giọng nói:「 Thẩm Hoài Nam, em giải thích cho thầy biết, tại sao lại không làm phần Ngữ văn! 」
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Hoài Nam, kèm theo ánh mắt kinh ngạc và không dám tin chưa từng có trước đây.
Tôi siết chặt cây bút máy đang cầm trên tay, tuy rằng cậu ta không làm bài môn Ngữ văn, thế nhưng tổng điểm vẫn cao hơn tôi 38 điểm.
Nếu như...
Tôi thật sự không dám tưởng tượng đến.
Thẩm Hoài Nam thờ ơ ngẩng đầu lên, đáp:
「 Sẽ không có lần sau ạ. 」
Thẩm Hoài Nam trước sau vẫn không giải thích lý do tại sao mình lại bỏ không làm phần thi môn Ngữ văn, thế nhưng từ thái độ của cậu ta cho thấy, người này không muốn giải thích đàng hoàng.
Thầy Lý bất lực thở dài rồi trả lại xấp bài kiểm ra xuống cho chúng tôi.
Khi nhận bài thi, đầu tiên tôi nhìn lại điểm số một lượt, sau đó nhìn thoáng qua điểm môn Ngữ văn của mình, nghĩ xem nếu như cộng điểm này vào điểm tổng của Thẩm Hoài Nam xem thử cậu ta sẽ được thêm bao nhiêu điểm.
Sau khi tính toán xong, tôi hít một hơi thật sâu, với điểm số này, đừng nói là 985, 211, thậm chí là Thanh - Bắc đều có khả năng thi đỗ.
Tôi không nhịn được mà lén la lén lút nhìn về phía Thẩm Hoài Nam, vừa vặn đối diện với ánh mắt của đối phương khiến tôi sợ đến mức lập tức quay đầu lại, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức tưởng chừng như nó có thể nhảy ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Tan học, thầy Lý gọi tôi văn phòng.
「 Em có thân với Thẩm Hoài Nam không? 」, thầy hỏi tôi.
「 Không thân ạ. 」
「 Không thân mà đạp xe chở nhau tới trường à? 」, thầy Lý hỏi lại, mỉm cười nhìn tôi, rõ ràng là đang tỏ ý không tin rằng tôi và Thẩm Hoài Nam không thân nhau như lời mà tôi đã nói.
Dẫu sao thì Thẩm Hoài Nam đã nhập học được hơn một tháng, mỗi ngày đều đi về một mình, trong lớp càng không hề giao lưu với những bạn học khác, thậm chí đến cả có đôi lúc giáo viên gọi cậu ta hỏi chuyện thì người này cũng luôn bày ra bộ dạng xa cách.
Cũng vì thái độ này mà Thẩm Hoài Nam thường bị trách phạt, nhưng cậu luôn làm theo ý mình, không chịu sửa đổi.
「 Thật sự là không thân ạ. 」, khuôn mặt của tôi đỏ bừng như máu, thầm nghĩ mối quan hệ giữa mình và Thẩm Hoài Nam thật sự không thể nói ra.
「 Thẩm Hoài Nam từ trường Trung học trọng điểm ở Hàng Châu chuyển đến đây, là một học sinh giỏi hàng thật giá thật đấy. Em nên chăm tiếp xúc với tên nhóc ấy nhiều một chút, điều này giúp nâng cao thành tích của em」, thầy Lý nói thẳng vào vấn đề chính.
「 Em hiểu rồi ạ. 」, tôi gật đầu.
Mặc dù trước đây tôi luôn là học sinh đứng đầu khối, nhưng thành thật mà nói thì trường chúng tôi không phải là trường cấp III trọng điểm, thực tế thì bảng xếp hạng trong nội bộ trường có rất ít giá trị tham khảo.
Tuy rằng tôi xếp thứ hai trong kỳ thi tháng lần này nhưng tổng điểm chỉ có 598, thậm chí còn chưa được 600.
Nếu lấy thành tích này so với trường Trung học trọng điểm cấp tỉnh, không biết còn thua xa mấy trăm người nữa đây.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.