Khi đến nhà máy, cảnh sát và bác hai gái đều đến rồi.
Bác hai gái thấy tôi không bước xuống xe, liền nhanh chóng đi đến xe để đón tôi.
Bà ấy cầm dù đưa tôi đi đến trước mặt cảnh sát.
Vẻ mặt cảnh sát nghiêm túc.
“Cô chắc chắn hai đứa nhỏ ở bên trong chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Bác hai gái tiến lên giải thích:
“Đúng vậy, có thiết bị theo dõi trong đồng hồ thông minh của hai đứa nhỏ, định vị chính là ở đây.”
Cảnh sát lên tiếng an ủi:
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành bao vây nơi này, trong tay bọn chúng có con tin, chuyên gia đàm phán rất nhanh sẽ đến, người nhà cứ yên tâm.”
Sau khi cảnh sát rời đi, tôi nhỏ giọng hỏi:
“Bác gái, bác có để bác hai đúng chỗ con dặn không?”
Bác hai gái gật gật đầu.
“Đã để ở sân sau rồi.”
Tôi và bác hai gái lấy lý do không được khỏe muốn vào trong xe nghỉ ngơi, thực tế là nhờ bác hai gái lái xe vòng ra sân sau.
Sân sau là bãi phế liệu, bình thường đều khóa lại, người ngoài không vào được, nhưng lúc nãy tôi làm một chiếc chìa khóa đa năng bằng giấy đưa cho bác hai gái.
Tôi kêu bác hai gái đứng trong sân canh chừng bác hai, sau đó một mình đi từ cửa sau vào trong.
Không ngoài dự đoán của tôi, Tôn Trường Lạc đã đ.ốt ch.áy khúc gỗ Âm Trầm, hiện đang dùng gỗ Âm Trầm mồi lử.a cho những nhánh củi khô.
Tôi vừa bước vào, bọn họ giật cả mình.
“Tôn… Văn Văn, sao ngươi lại đến đây!”
Tôn Trường Lạc giống như thấy qu.ỷ vậy, chạy thẳng về phía lão già đó.
“Đại sư, chính là nó, nó là m.a, trừ gia đình ta ra, người khác đều không nhìn thấy nó!”
Bác cả và bác gái nhìn thấy tôi, cũng s.ợ h.ãi chạy về phía lão già đó.
Thậm chí bác gái còn mắ.ng:
“Đều do tiện nhân nhà mày, tr.ù ẻ.o cả nhà tụi tao, tụi tao mới phải đi đến bước này.”
Sau đó quay sang lão già áo trắng.
“Đại sư, lần phản phệ này để cho nó chịu, nó là cháu ruột của bọn tôi, cũng có quan hệ ruột thịt.”
Tôi đi về phía trước, đến bên cạnh Trường Duyệt và Trường Vân.
Hai đứa nhỏ thấy tôi, oan ức khóc lớn.
Tôi vuốt đầu, an ủi hai đứa:
“Trường Duyệt Trường Vân ngoan không khóc, chị đến cứu các em rồi!”
19.
Tôi vừa định cởi trói cho hai đứa.
Một luồng qu.ỷ khí ập đến trước mặt tôi, tôi không né tránh, luồng qu.ỷ khí nặng nề đó tựa như một luồng gió xuyên qua người tôi.
Lão già ồ lên một tiếng.
“Thuật Mao Sơn? Người giấy?”
“Li kì, li kì, lần đầu tiên ta nhìn thấy người giấy còn sống!”
Tôi cởi trói cho hai đứa nhỏ, rồi thả tụi nó đi.
“Ra ngoài nhanh, ba mẹ đang ở ngoài cửa đấy.”
Trường Vân Trường Duyệt vừa chạy đến cửa, một luồng qu.ỷ khí đóng sầm cửa lại.
“Đây là đồ ta thích, làm sao có thể để ngươi thả đi dễ dàng vậy?”
Tôi ném hai người giấy ra bảo vệ hai đứa nhỏ, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá trận pháp ông ta bày trong nhà, thì ra đây chính là trận pháp đổi vận cho cả nhà bác cả.
Giọng lão già có chút khàn, rõ ràng khác so với vẻ ngoài của ông ta.
“Tuy ông tu luyện t.à thuật, nhưng chắc cũng biết về nhân quả báo ứng, lặp lại nhiều lần. Ông ch.iếm đo.ạt tuổi thọ người khác như vậy, rồi chuyển vào bản thân, là làm nghịch ý trời, ông phải chịu sự trừ.ng ph.ạt!”
Lão già cười đắc ý.
“Cư.ớp tuổi thọ người khác, chịu trừ.ng ph.ạt? Nhưng ta không có làm trái luật nhân quả! Đúng là ta cư.ớp tuổi thọ người khác, nhưng người chịu tội nhân quả là bác cả, chị họ của ngươi, liên quan gì đến ta?”
Nói xong, mắt ông ta sáng lên.
“Uổng công ta cứ tìm cách tăng phước thêm thọ cho bản thân, mà chưa từng nghĩ đến việc nếu giống như ngươi thay một người giấy là được, người này hư thì đổi người khác, muốn đổi hình dáng như nào cũng được, chẳng phải đẹp hơn sao!”
Khí đen trong tay ông ta chuyển động, sâu dày đến mức giống như một hố đen có thể nuốt chửng người vào.
“Đến đây, đến chỗ ta nào, để ta nghiên cứu kĩ càng xem, ngươi được làm ra như thế nào?”
Tôi giả vờ như bị ông ta khố.ng ch.ế đi về phía trước, đưa tay lấy người giấy quan trọng nhất từ trong túi ra.
“Làm như thế nào à? Đương nhiên làm từ thanh tre và giấy rồi!”
Vừa nói tôi vừa ném người giấy ra.
Người giấy mang ánh sáng màu vàng tím tiến thẳng đến lão già.
“Chân thân hỉ thần! Ngươi lại có thể mời được hỉ thần tổ sư của Mao Sơn phái! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ánh sáng vàng không ngừng nuốt chửng sương mù đen tối, đến khi chiếu sáng cả căn nhà.
“Ta là ai? Ta chính người giấy được làm bằng tre đó!”
“A…!”
Cùng với tiếng hét thảm thiết của lão già, chỉ sau vài giây cơ thể của ông ta co rút biến thành bộ xươ.ng khô màu đen.
Tiếp đó, vô số đốm sáng bay ra từ cơ thể ông ta, bay bốn phương tám hướng giống như đom đóm vậy, đó có lẽ là tuổi thọ mà ông ta đã chiếm đoạt của người khác.
Cuối cùng bộ xươ.ng của ông ta giống như không thể chống đỡ được nữa, bắt đầu nứt ra, rồi biến thành một đống tro đen.
20.
Đốm lử.a xanh đ.ốt ch.áy đống tro đen, bén lử.a lên quần áo của bác cả và bác gái đang ở bên cạnh.
Bọn họ dùng tay dập tắt lử.a, nằm dưới đất lăn qua lăn lại đều không thể dập tắt được.
Chỉ trong chốc lát ngọn lửa xanh đó đã đ.ốt ch.áy cả người bọn họ.
“Cứu với! Văn Văn, cứu bác với!”
“Văn Văn, bác là bác ruột con đấy, cứu bác với!”
Bọn họ lăn lết đến gần tôi, tôi vội né tránh rồi quay người chạy ra cửa.
Ngoài cửa, bác hai được trả lại tuổi thọ cũng đã tỉnh lại, đang ngồi an ủi bác hai gái khóc nức nở.
Nhìn thấy tôi bị hai đống lử.a đuổi theo, bác hai cố gắng ngồi dậy kéo tôi ra sau để bảo vệ.
Lử.a đã ch.áy toàn thân, hai bóng người đ.au kh.ổ lăn lộn dưới đất, miệng không ngừng kêu cứu.
Bác hai thấy vậy không nỡ, quay đầu lại thương lượng nhỏ nhẹ với tôi:
“Văn Văn, dù gì ông ta cũng là bác cả con, hay là con cứu bọn họ đi, cảnh sát đang ở bên ngoài, bọn họ đều không thể thoát tội đâu.”
Giọng tôi có chút yếu ớt:
“Bác hai, này là ngọn lử.a của sự phản phệ, con không cứu bọn họ được.”
Vẫn là bác hai gái phát giác ra giọng nói của tôi có chút bất thường, sau khi cẩn thận quan sát tôi, phát hiện chân của tôi đang bị ch.áy.
Những khúc xươ.ng được làm từ tre bị ch.áy n.ổ tiếng lép bép.
Bác ấy s.ợ h.ãi lùi về sau hai bước, lại nhớ đến là tôi, liền mạnh dạn cởi áo khoác đập những đốm lử.a trên người tôi.
“Văn Văn đừng sợ, bác đến cứu cháu.”
Bác hai gái vẫn cứ dịu dàng như thế, dù cho tôi là người giấy đáng sợ, vẫn cố gắng cứu tôi.
“Bác đừng phí công sức nữa, lử.a này là do lúc nãy bác cả nhào đến chân con mà bị ch.áy lan sang, không thể dập tắt đâu.”
Bác hai gái ngừng tay lại, nhỏ giọng nức nở.
“Văn Văn, cảm ơn con đã cứu bác hai của con.”
Bác hai nghe tôi nói lử.a trên người tôi là do bác cả ch.áy lan sang, có chút hối lỗi, cũng không nhắc tới bọn họ nữa.
“Văn Văn, cơ thể của con, làm sao… làm sao lại biến thành như vậy?”
Lử.a đã ch.áy đến đầu gối của tôi, tôi ngã quỵ xuống đất.
“Bác hai, bác hai gái, như hai người đã thấy, con chỉ là người giấy.”
“Thật ra, năm đó bố mẹ con bị t.ai n.ạn con đã mất theo bọn họ rồi. T.ai nạ.n nghiêm trọng như vậy, con lại còn nhỏ làm sao mà có thể sống sót chứ?”
“Là ông nội không nỡ nhìn con mất đi, nên mới cứu con.”
“Ông nội là truyền nhân của phái Mao Sơn, còn là người làm người giấy rất giỏi. Ông ấy đã làm một người giấy rất tinh xảo, rồi đưa li.nh h.ồn của con vào trong đó, rồi dùng thuật Mao Sơn biến con giống người bình thường. Cho nên ông nội không đến nhà bác nào để dưỡng lão, đều vì canh chừng con không để con bị phát hiện.”
21.
Bác hai cúi đầu đầy hối lỗi, bác hai gái mắt cũng đỏ hoe.
“Bác hai, không phải con lạnh lùng vô tình không xem trọng tình thân. Nhưng bác cả tạo nghiệp quá nhiều, đây là trừ.ng ph.ạt của ông trời dành cho ông ta!”
“Bác biết không, t.ai n.ạn của bố mẹ con không phải ngoài ý muốn, mà là có người h.ại. Năm đó bố con chỉ nói là đừng cho anh họ uống nhiều coca quá, sợ bị sâu răng, thì anh họ mang lon coca đã uống hết để dưới phanh xe của bố. Phanh xe không được, mới gây ra t.ai n.ạn.”
“Sau đó bác cả lén lút nhờ người lấy lon không trong xe ra, rồi giấu chuyện này đi! Cái ch*t của bố mẹ con, thì xem như là do t.ai n.ạn giao thông bình thường.”
Bác hai giọng nghẹn ngào:
“Cho nên… Anh họ con lái xe gặp chuyện… là con…”
“Đương nhiên không phải con làm rồi.”
Tôi phản bác.
“Con là người giấy, vốn nhờ làm phép mới sống sót được, tích công đức còn không kịp, làm sao đi làm những chuyện thất đức như thế. Bất cứ chuyện gì cũng đều có nhân quả báo ứng. Hắn h.ại bố mẹ con bị t.ai n.ạn mất mạ.ng, bản thân hắn cũng sẽ mất trong t.ai n.ạn.”
“Còn về bác cả…. ông ta dính vào c.ờ b.ạc, thu rất nhiều tiền. Nhà máy thực phẩm này cũng bị ông ta thua mất. Sau khi ông nội biết chuyện liền bắt ông ta bán nhà để đền tiền nhà máy này cho con, bác cả đương nhiên không chịu, lập tức c.ãi nhau một trận lớn với ông nội.”
“Ông nội tức đến bệ.nh ti.m tái phát, nhưng rõ ràng bác cả ở nhà lại không gọi cấp cứu, ông ta trơ mắt nhìn ông nội mất trong nhà.”
“Ông nội mất đi, bác cả được chia một số tiền, trả n.ợ c.ờ b.ạc, rồi số tiền còn lại mang đi c.ờ b.ạc tiếp.”
“Hơ hơ, bác hai, bác xem, lúc trước ông nội bệ.nh ti.m tái phát đ.au đ.ớn không ai cứu, có giống bác cả và bác gái bây giờ không, nằm lăn lộn dưới đất cũng không ai cứu!”
“Ngẩng đầu ba thước có thần phật! Người làm việc á.c sẽ gặp quả báo!”
Bác hai kinh ngạc đến không nói nên lời, lòng đầy h.ận th.ù chỉ về phía bác cả vừa dậm chân vừa rơi nước mắt.
Bác hai gái muốn giúp đỡ tôi, nhưng không biết làm sao.
Nước mắt bà ấy rơi lã chã, ánh mắt đầy sự thương xót.
“Văn Văn, nhưng con không làm gì sai hết, con vẫn còn là đứa trẻ, tại sao con lại bị như vậy!”
Tôi muốn đưa tay lau nước mắt cho bác hai gái, nhưng lử.a đã ch.áy đến cánh tay, ch.áy đến cổ tôi rồi.
Tôi dùng một chút sức lực cuối cùng lộ ra một nụ cười với bác hai gái.
“Bác gái, con là được pháp thuật tạo ra, không là người cũng không là m.a, vốn đã làm trái ý trời, cho nên dù có biến mất như thế nào, thì đây cũng là điều con phải gánh chịu.”
Vừa nói xong câu này, đôi mắt của tôi đã bị ngọn lử.a xanh ấy nuốt chửng.
22.
“Văn Văn, bác không vào được căn nhà này, bác đến đây mấy lần rồi, con cũng không vứt cây dù đỏ ra.”
“Bác hai con hồi phục rất tốt, không khác với lúc trước là mấy, chỉ là cả người giống như bị rút hết sức sống vậy, không còn tinh thần như lúc trước nữa.”
“Bác cả và bác gái của con bị th.iêu ch*t, khi cảnh sát đến cũng không có cách nào dập lử.a, bọn họ bị th.iêu đến một giờ đồng hồ mới ch*t.”
“Tôn Trường Lạc bị bắt vì tội b.ắt c.óc, nhưng nó tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình bị th.iêu đến ch*t, bị d.ọa đến phát đi.ên, hiện giờ đã được đưa vào bệ.nh vi.ện tâ.m th.ần rồi.”
“Tôn Trường Thanh tắt thở ngay ngày hôm đó, chúng ta không có đến nhận xá.c, chắc là bệ.nh vi.ện sẽ xem như là x.ác vô chủ rồi gom lại hỏ.a th.iêu.”
“Văn Văn, bác chỉ còn một mình con là người thân, nếu con có thể quay về, hi vọng con có thể đến thăm chúng ta.”
Bác hai gái để vài món bánh ngọt ở trước cửa tiệm, lẩm nhẩm một hồi, cuối cùng cũng rời đi trong tiếc nuối.
Tôi đang ở trong tiệm điều khiển cơ thể giấy của Như Như để làm cơ thể cho tôi.
Như Như ở bên cạnh miệng nói không ngừng.
“Văn Văn, chỗ này của chị sao thiếu một thanh tre rồi, không giống chị của lúc trước nữa rồi!”
Tôi trề môi.
“Cơ thể trước đó của chị là do ông nội làm, tất nhiên phải đẹp tinh xảo rồi.”
Như Như “xí” một tiếng.
“Chưa chắc à, em thấy chị là muốn bản thân eo nhỏ một chút, đẹp hơn chút!”
Tôi cười ra tiếng.
“Ít vài thanh tre thì cũng ít đi vài miếng giấy, mới có thể tiếp tục làm việc tích công đức chứ! Công đức của chị, đã đưa toàn bộ cho tổ sư gia đấy.”
Tôi sẽ làm một cơ thể mới, tiếp tục sống sót.
Nhưng tôi sẽ không gặp gia đình bác hai, cũng hi vọng họ sẽ không nhìn thấy tôi nữa.
- Hết -
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.