Chương 1
Avatar Khung avatar
23454 Chữ

Tôi từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, là ông nội đã nuôi lớn tôi.

Sau khi ông m.ất, tiền đều để lại cho bác cả và bác ba, còn tiệm làm đồ giấy này thì để lại cho tôi.

Tôi để ảnh của ông nội cạnh ảnh của bố mẹ, đ.ốt ba cây nhang như thường lệ.

Nhang vừa cắm vào lư hương đã tắt.

“Ông nội, có khách đến rồi.”

Tôi lẩm nhẩm trong miệng, rồi thắp lại nhang, vừa xoay người, cả nhà bác cả đã bước vào cửa tiệm rồi.

Bác cả và bác gái mặt đầy nghiêm khắc đứng trước cửa, chị họ thì đeo chiếc ba lô kiểu mới, mặt có chút s.ợ h.ãi đứng núp sau 2 người họ.

Anh họ thì khá gan dạ, đi xung quanh căn nhà để đánh giá.

“Tụi tao tìm mày cả tháng trời, mày núp cũng kỹ đó.”

“Tao cũng cảm thấy kì lạ, bình thường ông nội thương mày nhất, lúc chia tài sản lại không để lại xu nào cho mày, thì ra đã lén lút để lại cửa tiệm lớn này cho mày.”

Giọng nói anh ta mang theo chút cười nhẹ, đôi mắt thì giống như cây thước đang đo đạc căn tiệm này.

Anh ta đi đến bên cô gái làm bằng giấy, đưa tay kéo chân của cô bé đó.

Thanh tre trong người giấy đó b.ắn ra ngoài làm anh ta giật nảy mình.

“Cái qu.ỷ gì vậy.”

Anh ta bị người giấy làm ki.nh s.ợ, thẹn quá hoá giận dùng sức kéo chân của cô bé người giấy ấy xuống.

Tôi vội vàng bước lên ngăn cản:

“Anh họ, những cái này đều làm bằng giấy, rất dễ hỏng.”

Anh ta không đụng tới những thứ đó nữa, vứt chân của cô bé qua 1 bên, ngồi chễm chệ trên cái ghế bên cạnh.

Bác cả thấy anh ta ngồi xuống cũng đi đến ngồi bên cạnh anh ta.

“Văn Văn à, ông nội con để lại cửa tiệm này cho con, sao con không nói cho chúng ta biết.”

Bác cả tuy là đối xử không tốt với tôi, nhưng dù sau cũng là trưởng bối, tôi cung kính trả lời:

“Cửa tiệm này là ông nội để lại lúc trước khi mất, cũng không tính là di vật.”

Nghe lời nói này xong bác gái có chút không vui.

Bà ấy nhẹ nhàng đưa tay lên trước mũi quạt, giống như ngửi thấy mùi hôi gì vậy.

“Văn Văn à con cũng 18 tuổi rồi, cũng phải hiểu rõ sự việc, nếu theo pháp luật mà nói, khi người già qua đời, thì con cái là người thừa kế, nếu theo người đời mà nói, thì cũng do anh họ con kế thừa, không lý do nào mà cho 1 đứa con gái như con cả.”

Tôi nhặt chân của cô bé ở dưới đất lên, cẩn thận nhét lại thanh tre vào.

“Bác gái, ông nội đã để lại tiền cho các người, để lại cửa tiệm cho con, con cũng thấy công bằng mà.”

Bác gái bị tôi phản bác lại, liền nháy mắt với bác cả.

Bác cả ho nhẹ một cái, che giấu đi sự ngại ngùng.

“Con còn nhỏ, cửa tiệm này để cho chúng ta quản lý được rồi.”

Chị họ chau mày, giọng nói tràn ngập sự lên kế hoạch chu đáo:

“Cửa tiệm này nằm trên con phố thương nghiệp, sao em lại mở cửa tiệm làm đồ giấy x.ui x.ẻo như thế chứ, theo chị thấy nên mở 1 cửa hàng thời trang mới phù hợp, chị mới nghỉ việc ở cửa hàng thời trang, biết chút ít về cách tiêu thụ, cũng biết lấy nguồn hàng ở đâu, đến lúc đó kiếm được tiền không thiếu phần của em đâu.”

Tôi liếc nhìn chị họ.

Chị ta là viên ngọc được bác cả và bác gái nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ đã thích trang điểm làm đẹp.

Nhưng chỉ thích làm đẹp chứ không chuyên tâm làm việc, đã nhảy hết mười mấy công ty rồi.

Xem ra là muốn tự mình làm bà chủ.

“Chị họ, túi của chị đẹp thật, tiền ông nội để lại đủ để chị mua mấy cái túi nhỉ.”

Chị họ trề trề môi.

“Tiền của ông nội để lại cho tao, tao thích xài sao thì xài. Còn nữa, bây giờ không phải đang bàn luận về chuyện mở cửa hàng thời trang à.”

Tôi có chút t.ức gi.ận nhìn bác cả.

“Bác cả, những gì cần đưa các người, ông nội đã đưa rồi. Cửa tiệm này không phải các người muốn lấy là được. Vả lại cửa tiệm này chỉ được làm nghề làm đồ giấy, những nghề khác đều không được.”

Anh họ bị lời tôi nói ch.ọc t.ức lên.

“Cửa tiệm này nằm ngay trung tâm chợ, đáng bao nhiêu tiền trong lòng mày không rõ sao? Số tiền này còn nhiều hơn cả số tiền ông nội để lại cho tụi tao.”

“Cái gì mà nên lấy không nên lấy? Ông nội mua cửa tiệm này lúc nào cả nhà tao đều không biết, nói không chừng là lén lấy tiền của nhà tao đi mua đấy, cái này không biết chắc à.”

Tôi cũng không muốn đôi co vô vị với đám người đó nữa.

“Bác cả, tuy nói là thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng nể tình là họ hàng với nhau, con vẫn nói với bác.”

“Cả nhà bác đ.ại n.ạn sắp đến rồi, đừng có tranh giành cửa tiệm này nữa, cho dù con có nhường cho bác, sợ là bác cũng không còn mạng để dùng.“

2.

Bác cả vẻ mặt giả bộ hiền lương bật ngồi dậy.

“Mày nói chuyện kiểu gì thế!”

Bác gái cũng không ôn hòa nữa.

“Ông nội mày vừa m.ất, mày tr.ù ẻ.o tụi tao như vậy, mày đúng là 1 chút tình thân cũng không có.”

Tôi lấy cây k.éo từ trong hộc tủ ra.

Lưỡi k.éo sắ.c b.én, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.

Người anh họ gan dạ cũng phải lùi lại 1 bước.

“Mày muốn làm gì, ban ngày ban mặt, không lẽ mày muốn độ.ng th.ủ với tụi tao à?”

Tôi khinh thường nhất là loại người giống anh họ đây.

Chỉ biết mạnh miệng, chỉ cần người khác dữ hơn chút là lập tức biến thành gà mờ vậy.

Tôi rút ra 1 tờ giấy màu vàng, nhanh chóng cắt thành cái áo.

Tôi ước lượng kích thước lớn nhỏ của anh họ.

Dưới ánh nhìn của đám người đó, tôi lấy cái chậu từ bên dưới ra, đ.ốt bộ đồ giấy đó quăng vào trong chậu.

Ngọn lử.a bốc lên cao, tia lử.a bắ.n tung toé khắp nơi giống như đ.ốt 1 bó th.uốc n.ổ vậy.

Dọa chị họ và bác gái quay người chạy ra ngoài.

Anh họ nhìn tôi ước lượng số đo cơ thể của anh ta để cắt bộ đồ giấy, lại đem đi đ.ốt bộ đồ giấy đó đi, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin.

“Phó Văn Văn ý của mày là gì đây? Đừng có ở đây giả thần giả qu.ỷ h.ù d.ọa tao, lão tử không bị mày gạt đâu.”

Đúng là kẻ không biết thì không sợ.

“Anh họ, bộ đồ này em tặng miễn phí cho anh, nếu mà anh mặc không quen thì nhớ đến tìm em mua cái mới!”

Anh họ liền giơ nắm đấ.m qua phía tôi.

Tôi đứng ở đấy, tay cầm chặt cây k.éo không né tránh mỉm cười nhìn anh ta.

Anh ta hơi ngờ ngợ, sau đó liền bị bác cả nắm lại đôi vai.

“Văn Văn, nếu bây giờ cháu giao cửa tiệm ra, bác vẫn sẽ chia cho cháu 1 nửa, nếu cháu cố chấp muốn độc chiếm, thì đừng trách bác không nể tình thân.”

Bác gái đứng trước cửa trừng mắt nhìn tôi.

“Ông nói tình thân với nó làm gì, nó còn tr.ù ẻ.o cả nhà mình kìa, còn đ.ốt bộ đồ giấy cho Trường Thanh, đúng là x.ui x.ẻo ch*t đi được, trực tiếp đi tòa án ki.ện nó ch.iếm đo.ạt trái phép, nó không những phải giao cửa tiệm ra, còn phải ngồi t.ù nữa đấy!”

Bác cả ngơ ra vài giây, giống như là chờ câu trả lời của tôi.

Thấy tôi không nói gì, phất tay “hứ” một tiếng rồi bước ra ngoài cửa.

Anh họ không đám dụng tới tôi, giơ chân đ.á vào chậu tro tàn vẫn còn đang ch.áy.

Những đốm lử.a ch.áy chưa tàn rơi vào con ngựa giấy để trước cửa, con ngựa giấy đó cũng b.ốc ch.áy lên.

Tôi nhìn con ngựa giấy đang b.ốc ch.áy, kêu lại anh họ:

“Anh họ, con ngựa này em không thể tặng cho anh, anh phải trả tiền đấy.”

Những thanh tre ch.áy đến phát ra những tiếng tách tách, giống như tiếng va chạm của móng ngựa khi chạy.

Anh họ phun nước bọt xuống đất.

“Co.n m.ẹ mày bị đi.ên à! Còn dám đ.òi tao tiền, do mày bảo quản không tốt nên mới ch.áy, liên quan gì đến tao!”

Nói xong câu này đột nhiên anh ta khựng lại.

Sau đó giống như ngộ ra điều gì liền cười lớn.

“Mày còn nói tao x.ui x.ẻo, tao thấy mày x.ui x.ẻo thì đúng hơn, đây là phố thương nghiệp, thủ tục phòng ch.áy của mày hợp lệ không, cái này của mày là mối ng.uy h.ại về an toàn đó!”

Nói xong, anh ta rút điện thoại ra bấm gọi 1 dãy số.

Gọi cả nửa ngày đều không có tín hiệu, anh ta lui ra cửa mới gọi được.

Con ngựa giấy đang ch.áy tới phần cổ, ngọn lử.a ch.áy rực lên.

Anh họ vuốt mặt 1 cái đắc ý nhìn tôi.

“Alo! Ở đây có người đ.ốt lử.a trên phố, các người qua đây xem đi!”

Anh ta cúp máy, khoanh tay chuẩn bị xem kịch hay.

Ngựa giấy ch.áy đến lỗ tai, tôi hỏi anh họ lần nữa.

“Anh không đưa tiền thật sao?”

Anh họ cười đi.ên d.ại.

“Mày đợi ngồi t.ù đi!”

3.

Tiếng xe cứu hỏa từ xa đến gần.

Tôi ngồi trên ghế tập trung sửa lại cô gái người giấy bị anh họ làm hỏng.

1 chiếc xe cứu hỏa dừng lại bên đường, 1 vài người lính cứu hỏa nhảy từ trên xe xuống.

“Ai là người báo ch.áy?”

Anh họ nhướng mày bước lên trên.

“Thưa đồng chí, tôi là người báo ch.áy. Tiệm bán đồ giấy này m.ê t.ín d.ị đo.an, đ.ốt lử.a trong nhà, điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn của người dân xung quanh!”

Nhân viên cứu hỏa nhìn theo hướng chỉ tay của anh họ.

“Ở đâu có ch.áy? Có phải anh báo sai chỗ không.”

Anh họ mặt ngơ ra đứng yên tại chỗ.

Bác gái nhanh chóng đi lên kéo tay nhân viên cứu hỏa đi vào nhà.

“Thưa đồng chí, cô gái này ban nãy đ.ốt ngựa giấy, cậu xem, trong chậu này còn tro tàn nữa đây!”

Nhân viên cứu hỏa bị bác gái kéo vào nhà.

Mấy nhân viên còn lại cũng theo vào đây.

Anh họ theo sau nhân viên cứu hỏa đi vào, mặt đầy đắc ý nhìn tôi.

Nhân viên cứu hỏa nhìn xung quanh, mặt đầy nghiêm trọng quay lại.

“Hành vi báo ch.áy giả của các người có thể bị truy cứu trách nhiệm đấy! Đây rõ ràng là căn nhà hoang, ở đâu ra tiệm bán đồ giấy? Căn bản cũng không có vụ ch.áy nào!”

Anh họ thoáng thay đổi sắc mặt, anh ta xông đến trước mặt và chỉ thẳng vào tôi.

“Chính là cô ta đ.ốt, cô ta không những đ.ốt ngựa giấy, còn tr.ù ẻ.o tôi, nói là đ.ốt đồ cho tôi! Tia lử.a bay lên trần nhà, muốn ch.áy cả căn nhà luôn rồi!”

Mấy nhân viên cứu hỏa vây lấy anh họ.

“Anh đang đùa chúng tôi đó à? Trong căn nhà này, ngoài chúng tôi và cả nhà anh ra, đâu còn người nào khác?”

Lúc này, không chỉ anh họ ngơ ra.

Đến cả bác gái cũng ngơ ra luôn rồi.

Bác cả xông vào nhìn chằm chằm vào tôi, chị họ bị dọa đến rơi cả túi xuống đất.

Tôi treo cô bé người giấy vừa mới sửa xong lên.

“Bác cả, con đã nói rồi, cửa tiệm này, không phải ai cũng kinh doanh được đâu.”

Cả nhà bác cả cố gắng giải thích sự tồn tại của tôi cho mấy nhân viên cứu hỏa nghe, nhưng ngoại trừ cả nhà bác ấy ra thật sự không ai nhìn thấy tôi cả.

Nhân viên cứu hỏa đối mặt với sự đi.ên cu.ồng của anh họ không chút nương tay, trực tiếp mang bọn họ đi với tội danh lạm dụng nguồn lực của cảnh sát.

4.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với bọn họ, nhưng mà thời gian của bọn họ không nhiều, cũng không n.áo lo.ạn được mấy ngày.

Sau khi vào giấc ngủ, đột nhiên tôi cảm thấy cả người lạnh ngắt, tiếp sau đó cả người bay lên không trung.

Tôi thở dài, thì thầm nói:

“Như Như, em lại nghịch ngợm rồi, lần này lại muốn đi đâu chơi đây?”

Đương nhiên không ai trả lời tôi.

Bởi vì Như Như là cô bé người giấy trong tiệm bị anh họ làm hỏng hôm nay.

Em ấy có li.nh h.ồn, nhưng không thể điều khiển vỏ ngoài, tôi và em ấy tâm linh tương thông, dùng li.nh h.ồn của tôi điều khiển vỏ bọc của em ấy.

Như Như không nói chuyện được, nhưng tôi có thể nghe được tiếng lòng của em ấy.

“Anh họ của chị hôm nay làm hỏng chân của em, cũng không thèm xin lỗi! Em thật sự rất tứ.c gi.ận!”

Như Như điều khiển người giấy bay lên không trung, tôi dùng ý niệm dừng lại trên đường.

“Như Như, em muốn xuống tay với cả nhà anh họ sao? Em nên biết, những người như chúng ta tích lũy â.m đức không dễ, cho dù có hận cũng không được h.ại người, nếu không chỉ h.ại bản thân mình thôi.”

“Bây giờ em h.ại anh họ, qu.ỷ sai sẽ lập tức đến bắt em, như thế cũng không có lợi ích gì.”

Tôi chưa nói xong, 1 ánh đèn xe ô tô sáng lên ngay khúc cua.

Rất rõ ràng, người trong xe cũng nhìn thấy chúng tôi.

Người trong xe lập tức thắng gấp, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai.

Anh ta đã phanh lại rồi, nhưng vẫn nhắm thẳng chúng tôi mà tông đến.

Cái thân làm bằng giấy này đã bị nghiền nát, xe cũng tông vào lan can bên cạnh.

“Ch*t rồi Như Như, chúng ta gây h.ọa rồi.”

Như Như không dám lên tiếng, tôi chuyển động ý thức, đang chuẩn bị tự véo mình để về lại cơ thể.

Tôi muốn lập tức về lại đây, sau đó dùng cơ thể của mình chịu trách nhiệm về sự cố giao thông này.

Lúc này, cửa xe mở ra, 1 người toàn thân đầy m.áu bò ra từ trong xe.

Người đó, lại là Tôn Trường Thanh - anh họ tôi.

Còn chưa kịp đợi tôi phản ứng lại, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên.

Một con ngựa cao to xuất hiện trên đường, màu lông sáng bóng, hiện rõ cơ thịt cuồn cuộn.

Nó không hề do dự mà d.ẫm đ.ạp lên người anh họ.

Anh họ vốn dĩ đã nằm trên mặt đất không động đậy rồi.

Khi con ngựa chuẩn bị d.ẫm đ.ạp lần nữa, một cơn gió lạnh thổi qua, hai qu.ỷ sai kịp thời kéo lại con ngựa đó mới tránh khỏi sự d.ẫm đ.ạp lần hai.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.