Chương 2
Avatar Khung avatar
17020 Chữ

Nhìn thấy qu.ỷ sai đến rồi, phản ứng đầu tiên của Như Như là chạy trốn, sợ rằng sẽ bị qu.ỷ sai phát hiện.

Nhưng tôi không có nơi nào để trốn, chỉ có thể miễn cưỡng chào hỏi qu.ỷ sai:

“Qu.ỷ sai đại ca, t.ai n.ạn này do tôi vô ý gây ra, mong ngài giơ cao đánh khẽ.”

Qu.ỷ sai dắt con ngựa tay không ngừng lật cuốn sổ ghi chép.

Tuy cuốn sổ ghi chép đó đã rách nát, nhưng tôi biết, đó là cuốn sổ sinh mệnh có quyền lực nhất.

Họa phúc â.m đức của mỗi người đều được ghi chép ở đấy.

Qu.ỷ sai lật được 1 lúc như thở phào nhẹ nhõm.

“Người này â.m đức bị tổ.n h.ại cũng chẳng còn bao nhiêu, ngươi chỉ là vừa hay ngang qua khi hắn ứng kiếp. Do hắn s.ay rư.ợu, cho dù không đâ.m phải ngươi, thì cũng sẽ đâ.m phải cái cây lớn phía trước.”

Trong lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nghĩ lại, con ngựa này…

Qu.ỷ sai vỗ mô.ng con ngựa 1 cái.

“Con ngựa này từ cửa tiệm của ngươi ra à?”

Tôi gật đầu, vội vàng bổ sung thêm:

“Tuy con ngựa này từ tiệm tôi mà ra, nhưng do người đang nằm dưới đất này làm ch.áy, vả lại anh ta còn chưa trả tiền.”

Qu.ỷ sai gật gật đầu.

“Ừm, mắc n.ợ â.m, bị đòi lại cũng là lẽ thường tình. Đây chỉ là 1 sự cố ngoài ý muốn, không liên quan đến các ngươi, các ngươi có thể đi rồi.”

Tôi gật đầu, chuẩn bị đi về.

Nhưng mà qu.ỷ sai lại không dẫn li.nh h.ồn của anh họ đi, mà lại chuẩn bị dẫn con ngựa đi.

Tôi nghi hoặc hỏi:

“Qu.ỷ sai đại ca, người này cũng đã như vậy rồi, các anh không dẫn h.ồn của anh ta đi sao?”

Qu.ỷ sai quen biết tôi, bình thường tôi cũng có hiếu kính 1 chút đồ ăn áo mặc, cho nên bọn họ cũng chịu nói chuyện với tôi thêm vài câu.

“Người này khi còn sống đã làm việc x.ấu, nghiệp chướng của anh ta vẫn chưa tiêu trừ hết, dù cho tuổi thọ đã tận thì anh ta cũng phải tiếp tục ở lại nhân gian chịu khổ, khi nào nghiệp chướng đã tiêu trừ và khổ đã chịu xong, chúng tôi mới đến dẫn anh ta đi.”

Tôi cung kính tiễn vị qu.ỷ sai rời khỏi, đồng thời trong lòng cũng có đáp án.

6.

Qua một lúc, xe cấp cứu đã đến đưa anh họ đi.

Tôi là li.nh h.ồn, bay thẳng đến bệ.nh vi.ện, cũng thấy bác cả và bác gái đã vội vã đi đến.

Anh họ đang làm ph.ẫu th.uật ở bên trong, bác gái ở bên ngoài khóc.

Không lâu sau, bác sĩ bước ra từ phòng ph.ẫu th.uật.

“Người nhà của Tôn Trường Thanh có ở đây không? Có một vài giấy tờ cần chữ ký của người nhà.”

Bác cả và bác gái nhanh chóng đi đến.

“Bác sĩ, tình trạng của con trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ đưa một phần tài liệu cho bác cả và bác gái.

“Đầu tiên, bệ.nh nhân cần truyền m.áu do mất m.áu quá nhiều, xươ.ng sư.ờn bị gi.ẫm đ.ạp đến g.ãy xươ.ng, xươ.ng bị v.ỡ v.ụn dẫn đến phổi bị tổn thương nghiêm trọng, cần sử dụng đến máy thở.”

Bác gái nghe xong ngã quỵ xuống đất.

“Bác sĩ, con trai tôi bị t.ai nạ.n xe, làm sao lại có vết thương bị gi.ẫm đ.ạp chứ?”

Bác sĩ lắc đầu tỏ ý không rõ.

“Bây giờ nghiêm trọng nhất không phải vết thương bị gi.ẫm đ.ạp, mà là xươ.ng chân của cậu ấy bị v.ỡ v.ụn, cơ chân đã bị gi.ẫm nát, không cách nào nối lại, chỉ còn cách cắt bỏ phần chân đó đi. Bây giờ hai người ký tên vào giấy đồng ý cắt bỏ hai chi, nếu còn kéo dài thời gian, không cầm được m.áu, bệ.nh nhân có thể t.ử vo.ng.”

“C.ắt…. c.ắt bỏ chân?”

Bác gái ngồi dưới đất khóc rống lên, sau đó ngất đi.

Bác cả loạng choạng muốn gục ngã, bác sĩ nhanh tay nắm lấy cánh tay của ông ta.

“Người nhà bệ.nh nhân, bây giờ đang cần hai người nhanh chóng đưa ra quyết định, không thể ngất đâu. Nhanh chóng ký giấy đồng ý đi.”

Tay bác cả run rẩy cầm lấy bút, ký tên của mình vào, bác sĩ tiếp tục vào phòng ph.ẫu th.uật.

Y tá đến khiêng bác gái lên giường bệ.nh, đẩy vào phòng cấp cứu.

Tuy là bác cả cũng nóng lòng nhưng không thể theo bác gái được, chỉ có thể bất lực ngồi trước cửa phòng ph.ẫu th.uật.

Nhìn thấy nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu của bác cả, lòng tôi sảng khoái vô cùng.

Bác cả à, bác cảm thấy bất lực chưa? Cảm thấy đ.au kh.ổ chưa?

Ông trời rất công bằng, ông lấy của người khác thứ gì, thì phải trả bằng cái giá tương tự.

Nhưng không cần vội, món n.ợ mà nhà các người đang trả, chỉ mới bắt đầu thôi.

7.

Tôi làm một vài động tác để về lại cơ thể của mình, không muốn quản chuyện nhà này nữa.

Nhưng có một số chuyện tôi không muốn quản, thì nó cũng tự tìm đến tôi.

Ngày thứ năm sau khi anh họ gặp chuyện, bác cả và bác gái tìm tôi.

“Tôn Văn Văn, mày theo tao đến đồn cảnh sát!”

Tôi ngồi trên ghế, lạnh nhạt nhìn bà ta.

“Bác gái, bà bảo tôi theo bà đến đồn cảnh sát lý do là gì thế?”

Bà ta lấy vài tờ giấy đập lên bàn.

“Đây là giấy tờ điều tra về vụ t.ai n.ạn của Tôn Trường Thanh. Thông qua điều tra và kiểm tra camera, anh họ mày là do thấy người giấy này mới mất lái tô.ng vào lan can bên đường. Người giấy này rõ ràng là ở tiệm của mày! Tất cả chuyện này đều do mày bày mưu tính kế!”

“Chị họ mày nói đến tìm mày tính sổ, bây giờ nó đã mất tích 3 ngày rồi! Tất cả những chuyện này đều do mày làm đúng không!”

Thái độ bà ta độ.c đo.án, giống như tất cả chuyện này đều do tôi làm vậy.

Tôi cầm phần báo cáo đó ném lại cho bà ta.

“Bác gái à, nếu vụ t.ai n.ạn này liên quan đến tôi, vậy thì người tìm đến nên là cảnh sát, chứ không phải là các người. Người mở tiệm b.án vàng mã cũng không chỉ một mình tôi, làm sao bà có thể chứng minh người giấy ở hiện trường là của tôi chứ?”

“Còn nữa, bà không biết chữ à? Trên đây rõ ràng ghi là do anh họ uống rư.ợu không tỉnh táo mới xảy ra chuyện, liên quan gì đến tôi? Bà nên cảm thấy may mắn khi người mà anh họ tô.ng trúng là người giấy, nếu là người thật, e là bây giờ anh họ phải ngồi t.ù rồi!”

Bác gái thấy lời nói d.ối của mình bị vạch trần, cũng không còn đ.ộc đoá.n nữa, mà bày ra bộ dạng khóc lóc thảm thiết.

Thái độ của bác cả thì đỡ hơn chút, giọng nói từ tốn:

“Anh họ con bây giờ vẫn đang ở bệ.nh vi.ện, nó bị c.ắt bỏ chân, giờ đang thở bằng phổi nhân tạo, mỗi ngày đều phải truyền m.áu, nằm trong ICU, tiền trong nhà đều dùng để trị bệ.nh cho anh con rồi, bác sĩ nói còn cần rất nhiều tiền để ch.ữa tr.ị.”

“Văn Văn à, con xem như giúp đỡ anh họ con, bán cửa tiệm này đi, anh họ còn đang cần tiền để ch.ữa tr.ị nữa!”

Tôi nhìn bác cả cười nhạt.

“Lúc trước khi bố mẹ tôi mất, xưởng sản xuất thực phẩm hai người họ để lại cũng đưa các người tiếp quản, mấy năm nay nhờ có xưởng này, không phải các người cũng mua được vài căn nhà sao? Ông nội cũng để lại khá nhiều tiền, không phải là đưa cho chị họ đi mua túi hàng hiệu rồi ấy chứ?”

Bác gái lập tức phản bác:

“Hai căn nhà đó, một căn để dành cho anh họ mày kết hôn dùng, một căn là chúng tao đang ở, làm sao mà bán được!”

Tôi tức đến đứng phắt dậy.

“Các người thật là nực cười! Nhà của các người thì không bán, bán của tôi? Thì ra các người vẫn còn đá.nh chủ ý lên căn nhà này à. Bác cả, tôi đã nói rồi, cửa tiệm này không phải ai cũng tiếp tay được đâu, chuyện lần trước của nhân viên cứu hỏa các người còn chưa hiểu rõ sao?”

8.

Nói đến đây, mặt bác cả trắng bệch.

“À đúng đúng đúng, Văn Văn à, chúng ta không đá.nh chủ ý đến căn nhà nữa, lần trước con nói nhà chúng ta đ.ại n.ạn sắp đến, tiếp đến là anh họ con bị t.ai n.ạn, chị họ thì mất tích, những chuyện này có phải con đều sớm biết trước không, con biết bói toán hay xem tướng vậy?”

“Văn Văn, con xem như nể tình chúng ta là người cùng huyết thống với nhau, con cứu bác với, cứu anh họ, chị họ của con đi! Bác biết con là người có bản lĩnh, con giúp chúng ta qua khỏi kiếp n.ạn này, cả nhà ta đều rất cảm kích con!”

Tôi gạt tay của bác cả ra, lạnh nhạt nói:

“Bác cả, con không biết bói toán cũng không biết xem tướng, con chỉ mở tiệm bán đồ giấy, cũng không có bản lĩnh gì. Số mệnh con người đã được sắp đặt, con cũng không thay đổi được gì.”

Bác cả không tin, vẫn cứ bám riết lấy tôi.

Một bóng người lướt qua cửa sổ, tôi giật mình bật dậy khỏi ghế.

Đưa tay ra hiệu bác trai ngừng nói, rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Chị họ đang ở ngoài cửa kìa.”

Bác cả và bác gái nhìn theo hướng tay tôi chỉ.

Chị họ Tôn Trường Lạc đang đi đi lại lại ngoài cửa.

Hình như chị ta không thấy cửa tiệm của tôi, đang nóng lòng tìm kiếm bên ngoài cửa.

Bác cả và bác gái chạy ra ngoài, lao thẳng về phía chị họ.

Tôi cũng theo sau đi đến ngoài cửa.

Bác gái ôm chị họ khóc.

“Trường Lạc, mấy ngày qua con đi đâu vậy, lo ch*t bọn ta rồi!”

Bác cả cũng trách chị họ tại sao không gọi điện về nhà.

Biểu cảm của chị họ ch*t lặng và ánh mắt cũng mất tập trung.

“Bố mẹ, chúng ta về nhà trước đi, con có cách cứu anh trai rồi.”

Bác gái ngừng khóc.

“Con có cách gì?”

“Về nhà rồi nói.”

Chị họ kéo bác cả và bác gái đi, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ, chị ta đang đưa mắt tìm kiếm tôi, nhưng lại không thấy tôi.

Tại sao lại như vậy?

Người bình thường chỉ nhìn thấy cửa tiệm này là căn nhà hoang.

Những người sắp ch*t hoặc đang x.ui x.ẻo mới nhìn thấy tiệm bán đồ giấy.

Vài ngày trước rõ ràng chị ta đã vào đây, còn nhìn thấy tôi, số mệnh của con người không thể thay đổi, lẽ nào…

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.