Chương 3
Avatar Khung avatar
23155 Chữ

Không có sự làm phiền của cả nhà bác cả, cuộc sống tôi trôi qua rất tốt.

Thỉnh thoảng làm ăn được, cũng đủ để duy trì cuộc sống.

Sau khi ông nội mất, tôi học được cách bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, sống một cách thản nhiên.

Cả nhà bác cả tự khắc chịu sự đ.au kh.ổ, không cần tôi nhúng tay làm gì, bọn họ cũng không thể sống yên ổn.

Trong lúc tôi đang nghĩ rằng bọn họ bị gi.ày v.ò đến mức không còn hơi sức đến tìm tôi, sự việc lại có thêm biến cố.

Bác hai gái đến cửa tiệm của tôi.

“Văn Văn, sao lại là con? Sau khi ông nội con mất chúng ta cũng không tìm thấy con, thì ra con ở đây.”

Tôi rất sốc!

Bác hai gái là người phụ nữ rất dịu dàng.

Sau khi bố mẹ mất, bà ấy từng nhận nuôi tôi.

Là ông nội từ chối bà ấy, mang tôi theo ông về để chăm sóc.

Nhưng mà bác hai gái thi thoảng đến nhà ông nội để thăm tôi, mang cho tôi đồ ăn ngon, và một vài đồ chơi của bé gái.

Ngoài ông nội ra, thì bà ấy là người đối xử với tôi tốt nhất.

Sau này bà ấy sinh ra một cặp long phụng thai, hai đứa nhỏ làm bà ấy hao tổn hết tinh lực, dần dần cũng không còn đến thăm tôi.

Nhưng mỗi năm đến tết bà ấy đến thăm ông nội đều sẽ cho tôi một bao lì xì thật to, thi thoảng cũng mang đồ đến cho tôi.

Nhưng làm sao bà ấy lại nhìn thấy cửa tiệm của tôi?

“Bác hai gái, bác đến tiệm bán đồ giấy làm gì?”

Giọng điệu của tôi có chút lo lắng.

Bà ấy lại gần tôi như khi còn nhỏ, cẩn thận đưa tay sờ mặt tôi.

“Văn Văn, có phải con sống không được tốt không, sao lại gầy đi nhiều rồi.”

Nói một lúc, nước mắt của bà ấy chảy xuống không ngừng.

“Bác hai…. bác hai của con sắp không ổn rồi, vốn dĩ ta muốn mua cho ông ấy vài bộ đồ để ông ấy có thể đi một cách chỉn chu. Nhìn thấy bên đường có một tiệm bán đồ giấy, nên mới đi vào, muốn đặt trước, để khi bác hai con….”

Nói đến đây, bà ấy không nói tiếp nữa, nắm lấy tay tôi khóc nấc lên.

“Văn Văn, con theo ta đến gặp bác hai con lần cuối đi, mấy ngày trước lúc ông ấy nói chuyện được, còn nói không tìm được con thì không có mặt mũi nào xuống gặp ông nội con.”

Tôi cầm tay phải của bác hai gái lên, dùng linh thức để cảm nhận linh h.ồn của bà ấy.

Tinh thần của bác hai gái ổn định, cơ thể khỏe mạnh, sẽ không t* vo.ng.

Xem ra là do gia đình bà ấy có người sắp mất nên bị dính sự x.ui x.ẻo mới nhìn thấy cửa tiệm của tôi.

Lòng tôi nhẹ nhõm trở lại, đỡ bà ấy qua ghế ngồi.

“Bác hai gái đợi chút, con đi chuẩn bị, một lát sẽ đi thăm bác hai cùng bác.”

Bác hai gái gật đầu, ngồi dựa trên ghế nghỉ ngơi.

Tôi quay người thắp ba cây nhang lên bàn hương.

“Trên kính chư Thần, dưới kính qu.ỷ sai, nguyện dâng công đức, vì tôi giải bỏ nghi hoặc.”

10.

Tôi thắp hương vào lư hương, khói hương không bay hướng lên trên mà bay thẳng xuống đất.

Tôi thở phào một hơi, lần này qu.ỷ sai nghe được lời khẩn cầu của tôi, công đức của tôi được giữ lại rồi.

Dù là thần linh hay qu.ỷ sai đều có thể giúp người giải đáp.

Chỉ là thần linh thì cần công đức, qu.ỷ sai chỉ cần tiền.

Công đức thì tôi có ít, nhưng tiền giấy thì có rất nhiều.

Tôi lấy cái chậu từ dưới bàn hương ra, đổ một túi vàng giấy vào đ.ốt.

Tôi đ.ốt hết một túi đến một túi, khi đ.ốt đến túi thứ năm, một luồng gió lạnh thổi đến, qu.ỷ sai đã xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi bước lên hành lễ.

“Qu.ỷ sai đại nhân, thật sự có việc gấp cần nhờ đến ngài.”

Trong tay qu.ỷ sai cầm năm túi vải, là vàng bạc mà tôi vừa đ.ốt.

Tôi mím môi, thở dài một hơi.

“Ngài trăm công nghìn việc, tôi cũng không vòng vo nữa. Bác hai tôi là người lương thiện, luôn hòa nhã với mọi người, trước giờ chưa làm việc gì x.ấu, tại sao lại mất sớm, kính mong qu.ỷ sai đại nhân có thể giải đáp cho tôi.”

Qu.ỷ sai đồng ý, lấy quyển sổ mệnh từ trong người ra lật tìm.

Xem được một lúc sắc mặt đã thay đổi.

“Bác hai ngươi cả đời bình yên, vốn nên tận hưởng tuổi già. Nhưng không biết tại sao lại bị đoạt đi tuổi thọ.”

Tôi biết chắc là như vậy!

Trong lòng đã rõ rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tại sao lại như vậy, là bị ai đoạt đi tuổi thọ thế!”

Qu.ỷ sai không bị tôi lừ.a, phản ứng đầu tiên của ông ấy là không thể nói, chớp chớp mắt muốn nói rồi lại thôi.

“A… cái này…. ngươi cũng biết, sổ mệnh này ta chỉ xem được chứ không sửa được. Thậm chí do ai sửa, dùng thủ đoạn gì để sửa, ta cũng không rõ.”

Tôi có chút chán nản.

Sổ mệnh trong tay qu.ỷ sai, chỉ cần có vật để giao dịch, là bọn họ có thể sửa.

Người ta thường nói, có tiền có thể bắt qu.ỷ xay cối.

Thứ gọi là mượn thọ, chính là cho qu.ỷ sai tiền, nhờ qu.ỷ sai thêm một ít vào tuổi thọ vốn dĩ đã tận.

Nếu ai ai cũng thêm, vậy thì dưới â.m phủ không có â.m hồn.

Cho nên nếu không muốn bị phát hiện, thông thường thêm cho một người, thì phải giảm của người khác, như thế mới cân bằng được.

Qu.ỷ sai này biết chuyện, nhưng không thể nói ra.

Bởi vì khi biết được là ai sửa, những người có tài năng sẽ tìm được qu.ỷ sai đã sửa đó, và ra lệnh hắn sửa lại như cũ.

Tôi im lặng không nói gì, bày ra vẻ mặt thất vọng.

Có thể qu.ỷ sai cảm thấy đã lấy của tôi nhiều vàng bạc như vậy, có chút e ngại, nói nhỏ với tôi:

“Tuy ta không thể cho ngươi biết là ai sửa, nhưng ta có thể cho ngươi biết, bác hai ngươi không phải tự nguyện, mà là bị lừ.a.”

11.

Tiễn qu.ỷ sai đi, tôi lấy ra một cây dù đỏ đưa cho bác hai gái.

“Bác hai gái, bây giờ con với bác đi thăm bác hai, nhưng da của con có chút nhạy cảm không thể phơi nắng, bác có thể che dù giúp con không?”

“Đương nhiên là được.”

Bác hai gái cầm dù che giúp tôi.

Không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa bước ra khỏi cửa tiệm.

Góc phố có vài tiệm đã thay người kinh doanh rồi.

Dòng người vội vàng trên phố, nhưng không ai để ý đến người cầm ô đỏ như tôi.

Bác hai đã được đưa về nhà, vừa vào đến nhà, hai đứa em họ đều chào tôi.

“Chị Văn Văn, lâu lắm chị không đến nhà rồi.”

“Chị Văn Văn, Duyệt Duyệt nhớ chị lắm.”

Em gái Tôn Trường Duyệt ôm lấy eo tôi.

Vẻ mặt ngây thơ không biết sự đời đã bị thay thế bằng nỗi ám ảnh khi người bố sắp m.ất.

Giống như tôi của trước kia, bố mẹ đều t* vo.ng khi tôi vẫn chưa nhận thức được.

Lúc đấy bác hai gái ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói với tôi:” Văn Văn đừng sợ, mọi chuyện đều sẽ qua, bác sẽ chăm sóc cho con, sẽ bảo vệ con.”

Tôi ôm em gái, vuốt ve đầu của nó, an ủi con bé giống như bác hai gái đã từng an ủi tôi:

“Duyệt Duyệt, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, chị sẽ giúp em.”

Tôi lấy trong túi ra tờ giấy và cây kéo, cắt hai hình nhân nhỏ đưa cho hai đứa.

“Tờ giấy này hai đứa cầm lấy, kẹp trong sách cũng được, để trong túi áo cũng được, đừng có làm ướt, phải luôn mang theo bên mình.”

Tuy hai đứa nhỏ không hiểu gì, nhưng cũng gật gật đầu, sau đó một đứa để trong cặp, một đứa để trong túi áo.

Dặn dò xong hai đứa nhỏ, tôi bước vào phòng của bác hai.

Bác hai nằm trên giường tóc đã bạc phơ, giống như cây đèn đã hết dầu vậy.

Bác hai gái dùng khăn nhúng nước ấm lau mặt cho bác hai.

“Văn Văn đến thăm ông rồi, ông có thể thanh thản mà ra đi.”

Nói rồi nước mắt chảy dài xuống.

Đột nhiên, máy đo nhịp ti.m của bác hai báo động, hiển thị nhịp ti.m ngày càng chậm, phạm vi dao động ngày càng nhỏ.

Bác hai gái khóc khàn cả giọng, nhưng vẫn không quên lấy quần áo từ trong túi ra.

“Văn Văn, mau qua đây giúp bác thay đồ cho bác hai con, người ta thường nói trước khi mất phải mặc áo mới vào, nếu không khi xuống dưới không có đồ mặc. Bác hai con trước giờ luôn giữ thể diện, bác không thể để ông ấy xuống đó bị mất mặt được!”

Lời của bác hai gái vừa nói xong, nhịp ti.m trên máy biến thành một đường thẳng, âm báo động chói tai giống như khúc nhạc tiễn đưa nhắc nhở rằng sinh mệnh sắp kết thúc.

Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh nghe thấy tiếng động liền chạy đến.

“Có phải bố mất rồi không.”

Em gái nước mắt đầm đìa, vẻ mặt rụt rè thật khiến người khác đa.u lò.ng.

12.

Tôi chặn lại ở cửa an ủi hai đứa:

“Chỉ là máy bị hỏng thôi, chị cần phải sửa lại, hai đứa về phòng trước, nghe thấy tiếng động gì cũng không được bước ra nhé.”

Bác hai gái vẫn còn đắm chìm trong đ.au kh.ổ, không lo được cho hai đứa.

Tôi nhanh chóng lấy giấy trong túi ra cắt một hình nhân, cắ.n đầu ngón tay rồi vẽ một đường trên lưng hình nhân.

Sau đó đi đến bên cạnh bác hai, c.ắn đầu ngón tay của ông ấy vẽ mắt mũi cho hình nhân.

Bác hai gái bị hành động của tôi làm cho kinh ngạc.

“Văn Văn, con đang làm gì vậy?”

Tôi không kịp giải thích, nhỏ giọng nói bên tai của bác hai gái:

“Con đang lừa qu.ỷ sai, bác có nghe tiếng động gì cũng đừng lên tiếng, chỉ cần nằm khóc trên người bác hai là được.”

Bác hai gái không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo lời tôi nói.

Tôi vừa nói xong, một luồng gió lạnh thổi đến, qu.ỷ sai xuất hiện rồi.

Bọn họ đưa tay ra bắt, liền bắt đi người giấy trên người bác hai.

Người giấy vừa chạm đất, liền biến thành bộ dạng của bác hai.

Mắt, mũi giống của bác hai nhưng không có miệng.

Đương nhiên không thể vẽ miệng cho nó, vẽ miệng rồi, người giấy biết nói chuyện sẽ bị lộ tẩy.

Hai vị qu.ỷ sai đối chiếu sổ mệnh, liền dẫn người giấy đi.

Tôi nhanh chóng cắt thêm một hình nhân khác, cắn đầu ngón tay của bác hai gái, nhỏ m.áu lên người giấy.

“Bác hai gái, bác nói, bác tự nguyện tặng một ngày tuổi thọ cho bác hai.”

Bác hai gái đang sốc vì một loạt hành động của tôi, bà ấy không hỏi gì thêm, lặp lại một lần lời nói của tôi.

Tôi mang người giấy nhét vào tay bác hai.

Ba giây sau, máy đo nhịp ti.m hoạt động lại bình thường, âm báo động biến thành âm nhịp ti.m.

Bác hai gái nhìn máy đo nhịp ti.m với vẻ mặt không thể tin được.

Lại dùng tay dò thử hơi thở của bác hai.

Tiếp đến lại quỳ dưới chân tôi.

“Văn Văn, cảm ơn con đã cứu bác hai, cảm ơn con!”

Nói rồi còn lạy tôi.

Tôi vội vàng đỡ bác hai gái dậy.

“Bác hai gái, bác đừng như vậy. Bác hai chỉ là tạm thời duy trì mạng sống thôi, chứ chưa hoàn toàn bình phục.”

Bác hai gái dần dần khôi phục lại lý trí, lau sạch nước mặt, vẻ mặt kiên định.

“Văn Văn, chỉ cần có thể cứu được bác hai con, trả giá như thế nào bác cũng chịu. Lúc nãy con bảo ta nói cho ông ấy mượn tuổi thọ, ta đồng ý mà! Con cho ta nói lại lần nữa, ta mang cả tuổi thọ của ta cho ông ấy đều được!”

13.

“Bác bình tĩnh lại đã!”

“Tuổi thọ do trời định, không được tùy ý sửa đổi. Lúc nãy con cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy.”

“Bác gái, bác hai vốn dĩ là được an hưởng tuổi già, tuổi thọ của ông ấy bị người khác mượn rồi. Lúc nãy con vẽ một người giấy giả để lừ.a qu.ỷ sai, nhưng không lừ.a được lâu, chúng ta phải mang tuổi thọ của bác hai trở về.”

“Nếu con đoán không lầm, gần đây người nhà bác cả có đến tìm bác hai đúng chứ!”
Bác hai gái lập tức gật đầu.

“Đúng rồi, bác cả con có tìm đến.”

Tôi thở dài một hơi.

Quả nhiên là bọn họ!

“Bác hai gái, bác còn nhớ bác cả nói gì với bác hai chứ? Việc mượn tuổi thọ này không phải là chính đáng, cho nên bắt buộc người cho mượn này tự nguyện hoặc người được cho mượn đồng ý.”

“Bây giờ chúng ta biết được là bác cả mượn tuổi thọ, nhưng con phải biết là mượn cho ai.”

Vẻ mặt bác hai gái hoang mang, như đang hồi tưởng lại ngày hôm đó.

“Bác cả con…. hình như có mượn tiền của bác hai con. Ông ta nói Trường Thanh xảy ra chuyện rồi, đang cần tiền. Bác hai con bảo là lấy đi dùng trước đi, anh em với nhau làm gì có chuyện mượn hay không mượn. Nhưng bác cả con nằng nặc đòi trả lại.”

Tôi không nhịn được ra tiếng.

“Bác cả là người keo kiệt như vậy làm gì có chuyện trả tiền? Không đến giật tiền cũng là may rồi! Tính mệnh của người thân trong gia đình đối với ông ta mà nói đều là cục đá vướng chân, làm sao mà ông ta biết điều như thế được!”

Bác hai gái cuối cùng cũng nhớ ra.

“À đúng rồi, bác cả con còn viết tờ giấy n.ợ, còn bắt bác hai con ký vào! Bác hai con hết cách, nghe lời mà ký vào.”

Trong lòng tôi tính toán một lúc.

“Nếu như bác cả muốn mượn thọ cho bản thân, thì chỉ cần lừ.a bác hai chính miệng nói “Đồng ý cho mượn” là được. Nếu là viết trên giấy, thì chắc chắn mượn giúp cho Tôn Trường Thanh rồi!”

Bác hai gái nghe xong nổi giận đùng đùng.

“Bây giờ ta đi tìm bọn họ nói cho rõ ràng!”

Tôi nhanh chóng ngăn cản bác hai gái đang nổi nóng lại.

“Việc mượn tuổi thọ này không phải người bình thường có thể làm được, nhất định có người giúp đỡ sau lưng cả nhà bác cả! Bác hai gái, bác ở nhà chăm sóc tốt cho bác hai, chuyện này cứ để con giải quyết!”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.