Chương 4
Avatar Khung avatar
16208 Chữ

4.
Rolls- Royce của Trình Tố đậu ngay trước chung cư của tôi.

Tay anh ta đặt trên tay lái, ngón tay không ngừng gõ nhẹ theo từng nhịp trên đấy.

Rõ ràng người muốn nói chuyện là hắn.

Nhưng không nói một lời nào cũng là hắn.

Mãi đến khi xe ngừng ở gara trung tâm thương mại, Trình Tố cuối cùng cũng nhịn không được.

Hắn tháo dây an toàn, tay đưa lên nới lỏng cà vạt.

Ánh mắt lại lơ đãng liếc nhìn chiếc nhẫn tôi đang đeo——

“Thẩm Chi, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ câu nói chúng ta không thể quay trở lại như cũ được, là thật sự sao?”

“Cho dù em kết hôn, có con nhưng đó chỉ là chuyện ở thế giới khác.”

“Chỉ cần em chịu ở lại, chúng ta vẫn có thể như trước, anh sẽ coi như em chưa bao giờ rời xa chỗ này, cũng chưa từng gặp người khác…”

“Còn Hứa An An thì em yên tâm, nếu em thích đứa bé đó anh cũng có thể thích, anh sẽ coi đứa nhỏ như con trai ruột, sẽ không bất công một đứa nào hết.”
….

Khi nói những lời này ra, biểu cảm của hắn rất nghiêm túc.

Nghiêm túc đến nỗi tôi cảm giác được sự cố chấp của hắn.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

“Trình Tố, anh nói giống như anh là tình nhân của tôi không thể gặp người khác được vậy.”

Hắn cười rộ lên.

“Nếu nói như thế có thể làm em ở lại đây, anh chấp nhận cái thân phận này.”

“Chúng ta ở thế giới này kết hôn. Được không, Thẩm Chi?”

Tôi bước xuống xe, đóng rầm cửa.

“Không được.”

Tôi nhìn xuyên qua cửa kính mà nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Chồng của tôi còn đang ở nhà đợi, có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu, anh ấy tốt hơn anh cả nghìn lần.”

Trình Tố ngơ ngác nhìn tôi xuống xe.

Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay——
Những món quà mà tôi tặng hắn đa số giá thành không quá đắt, tôi cũng rất ít khi thấy hắn mang trên người.

Cái này là món quà tôi từng tặng hắn để lấy lòng.

Hình như giá khoảng 2-30 triệu gì đó, so với những trang sức hàng trăm triệu hay hàng tỉ của hắn thì nó không đáng giá bao nhiêu.

Nhưng giá chiếc đồng hồ này đối với tôi khi ấy đã là rất đắt rồi.

Chẳng qua đến ngày cuối cùng tôi rời đi cũng không thể đưa tặng hắn. Thậm chí sau khi tôi rời đi, tôi còn quên mình đã để quên ở góc nào trong nhà.

Nếu nói thẳng ra, thì các gia tộc lớn, nói tóm lại có lẽ cũng rất biết bận tâm tới mặt mũi…

Mấy năm ở bên hắn, tôi đã nghe đi nghe lại vô số lần——

“Quá rẻ.”

“Thật mất mặt, mẹ!”

“Con không dám cầm ra ngoài.”

“Em đi với anh mà ăn mặc như thế à?”

“Mẹ nhìn túi xách người ta mang kìa!”
……

Nói giống như chỉ cần tôi lột bỏ bản thân, sau đó khoác trên mình bộ đồ sáng lấp lánh mới có thể chen được vào gia đình giàu có người người ngưỡng mộ.

Đối với Trình Tố, đó chính là phần thưởng mà hắn muốn đưa cho tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu.
Đi ngang qua một cửa hàng đắt tiền.

Tôi chỉ vào chiếc dây chuyền trong tủ.

“Lấy cho tôi sợi dây chuyền này, tôi muốn tặng quà sinh nhật.”

Dù sao tiền là do hệ thống trả, tôi vẫn nên tặng quà xứng với thân phận của họ mới phải.

Sau khi nước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi phát hiện Trình Tố vẫn còn chưa đi.

Hắn lái xe đến cổng chính, trạng thái đã khôi phục như lúc ban đầu như khi chưa nói gì.

“Chúng ta đi đón Tiểu Niệm thôi.”

“Thẩm Chi.” Hắn mở cửa xe giúp tôi, biểu cảm trên gương mặt bình tĩnh như chưa có trận cãi vã khi nãy.

“Cùng nhau đi ăn sinh nhật… Làm ơn.”

—— Hai chữ cuối cùng hắn nói rất nhỏ.

Tôi đưa ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nhìn hắn.

Mặc dù tôi ở thế giới này một tháng. Nhưng tôi cũng biết quan hệ của hắn với Trình Niệm chẳng thân thiết gì cả.

Nếu đây là cơ hội có thể kéo gần quan hệ hai người này với nhau… có lẽ cũng không tệ lắm.

Tôi nói: “Được.”

Bữa tiệc sinh nhật này thật ra rất đơn giản.

Bốn người, một bàn đồ ăn.

Tôi đặt một suất cơm và tự làm một số món.

Bình thường khi tổ chức sinh nhật cho An An tôi và Hứa Thành Chu cũng làm như vậy.

Hứa An An tự nhiên ngoan ngoãn hơn thường ngày.

Có lẽ thằng bé cũng biết mình sắp được gặp lại bố, nên đã yên lặng ngồi ở một góc không làm phiền ai.

Sau đó nhìn tôi đưa món quà và đội mũ vương miện cho Trình Niệm.

Tôi đẩy chiếc bánh kem tới trước mặt Trình Niệm.

“Chúc con sinh nhật 14 tuổi vui vẻ!”

Tôi cắn ngọn nến lên, sau đó bật lửa.

“Tiểu Niệm, mau ước đi.”

Hứa An An nhanh chân đứng lên tắt đèn điện đi.

Bầu không khí trở nên yên lặng, gương mặt Trình Niệm được chiếu rọi bởi ánh nến vàng lờ đờ, cậu chắp tay trước ngực, nhìn về phía tôi nói:

“Mẹ… ước nguyện vọng gì cũng được phải không?”

Chưa đợi tôi trả lời, hắn đã nói thẳng.

“Con ước—— mẹ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh con mãi mãi.”

Bầu không khí trở nên trầm lặng, tôi nhìn về phía thằng bé. Về vấn đề tôi có ở lại hay không, Trình Niệm đã hỏi qua tôi rất nhiều lần.

Nhưng tôi cũng đã nói với thằng bé rằng——

“Không được.”

Bởi vì ở một nơi khác, còn có người đang đợi tôi trở về.

Tôi lắc đầu.

“Tiểu Niệm, con ước nguyện vọng khác đi.”

Trình Niệm lần này lại nổi tính cố chấp lên.

“Không, con muốn cái này.”

Trong khoảng thời gian này, thằng bé luôn biểu hiện ngoan ngoãn, tích cực làm trò khiến tôi vui.

Nhưng giờ phút này thằng bé lại như thay đổi thành người khác, tay chỉ vào Hứa An An, đôi mắt lại lộ ra vẻ ganh ghét:

“Tên nhóc này đã chiếm mẹ thời gian lâu như vậy, chẳng nhẽ bây giờ còn muốn chiếm mẹ cả đời hay sao?”

“Nó cũng muốn ở lại, con không quan tâm.”

“Nhưng dựa vào cái gì…”

Đôi mắt Trình Niệm đỏ ửng, gằn ra từng chữ: “Dựa vào cái gì cướp đi mẹ của con.”

Tôi nhìn về phía Trình Tố. Từ đầu tới cuối hắn không nói một lời, mặc kệ cảm xúc của con trai mình đang bị ảnh hưởng như thế nào.

Hứa An An vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe vậy liền đứng dậy.

“Em không có cướp mẹ.”

“Mẹ vốn dĩ là mẹ của em. Là do anh không cần mẹ trước mà, đúng không?”

Cũng không biết là câu nào kích thích tới Trình Niệm. Cậu đột nhiên đứng dậy, hất đổ bánh kem đi.

Sau đó chạy tới ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ…

Đó là chiếc điện thoại mà hệ thống đưa cho tôi.

“Là do bố đối xử với mẹ không tốt.”

“Mẹ đừng trách con… con biết mẹ dùng cái này để liên lạc với thế giới khác bên ngoài, nếu không có nó, mẹ sẽ không rời đi được phải không?”

Trình Niệm ghé ra cửa sổ, vươn tay ra như muốn đem chức hộp vứt xuống.

Tôi giật mình. Vừa chạy tới cản vừa gọi hệ thống.

“Hệ thống, hệ thống cậu đâu rồi?”

“Cậu nói không sai, giá trị hắc hoá của đứa nhỏ này thật sự không bình thường chút nào.”

“Nếu nhiệm vụ của tôi không hoàn thành, tôi sẽ bị nhốt ở đây mãi sao?”

Bên tai không hề có tín hiệu của hệ thống. Giống như là mất tín hiệu vậy.

Tôi nhìn qua đồng hồ treo tường, cách rạng sáng không còn bao lâu nữa.

Trình Niệm quay người lại, cố gắng nhìn tôi cười:

“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trưởng thành một người tài giỏi, con sẽ không để mẹ thất vọng.”

Tôi lắc đầu.

“Mẹ không cần con trở thành người tài, chỉ cần con lớn lên trở thành người tốt là được.”

Nhưng lời này vứt dứt, tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông réo không ngừng, giống như là cửa không chịu mở thì tiếng chuông sẽ không ngừng reo vậy.

Ngay cả Trình Tố vẫn luôn ngồi cũng muốn đứng lên.

Tôi bước ra mở cửa.

Hoá ra là Hứa Thành Chu.

Anh ấy vươn tay nhìn tôi nói:

“Thẩm Chi, về nhà thôi.”

Hệ thống lúc này mới xuất hiện.

Vẫn là âm thanh máy móc quen thuộc kia.

[Kí chủ, thật là ngại quá.]

[Nãy giờ tôi đang cùng chồng của cô nói chuyện. Bởi vì trước khi cô xuyên tới đây, bọn tôi đã có 1 ước định…]

[Nếu có tình huống không mong muốn xảy ra khiến cô không thể quay trở lại theo lời hẹn, tôi sẽ cho Hứa tiên sinh một cơ hội để anh ta tới được đây…]

Tôi nhớ ra rồi.

Lúc ấy Hứa Thành Chu đã nắm chặt lấy tay tôi nói:

“Thẩm Chi, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì anh nhất định sẽ tới đó đón em về nhà.”

Bây giờ.

Anh ấy đang đứng ngoài cửa.

Hứa An An đã một tháng không được gặp bố, thằng bé giống như chú thỏ lâu ngày không về nhà, nhảy chân sáo nhào vào lồng ngực của bố.

Chiếc khung cửa nhỏ hẹp kia, vừa lúc ngăn cách hai thế giới.

Một bên là Hứa Thành Chu và Hứa An An.

Một bên là Trình Tố cùng Trình Niệm.

Bờ môi của hắn mấp máy, thanh âm lộ rõ vẻ hoảng sợ.

“Thẩm Chi, em lại muốn rời đi sao?”

Tôi nắm tay Hứa Thành Chu, gật gật đầu.

“Có lẽ về sau chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”

“Trình Tố, chúng ta nên kết thúc ở đây thôi.”

 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.