1.
Đã mấy năm trôi qua tôi và hệ thống đã không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cái ngày hệ thống lại một lần nữa xuất hiện, tôi đang cùng Hứa Thành Chu dắt con trai đang chơi ở công viên về nhà.
Hứa An An nắm tay tôi, nũng nịu nói muốn ăn Mcdonald’s.
Tôi đang định dạy bảo đứa nhỏ này không thể ăn vặt trước giờ cơm thì một thanh âm điện tử quen thuộc vang lên.
Sau đó là một tiếng máy móc của hệ thống.
[Ký chủ, lâu rồi không gặp.]
Nó nhìn hình ảnh một nhà ba người có chút ngắt nhịp, không biết nên nói gì tiếp theo.
[Là thế này, ký chủ, cô còn nhớ nhiệm vụ xuyên sách năm đó không?]
[Sau khi cô rời đi, trạng thái tinh thần của đối tượng công lược không được ổn lắm.]
[Còn đứa bé đầu tiên của cô nữa, thằng bé cũng muốn gặp cô.]
[Cô có thể quay trở lại trấn an bọn họ được không?]
Tôi ngẩn cả người.
Nếu nói tôi đã quên hết khoảng thời gian sống ở thế giới kia là nói dối.
Lúc đó tôi đi khám bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, chỉ còn sống được gần ba năm.
Thời điểm tôi đang bị giày vò khi phải điều trị căn bệnh này thì hệ thống đã tìm đến tôi.
Nó nói sẽ đưa tôi xuyên vào truyện ngược gương vỡ lại lành, và yêu cầu tôi công lược nam phụ thâm tình.
Chỉ cần anh ta không cản đường nam nữ chính, đồng ý cùng tôi kết hôn thì nhiệm vụ của tôi sẽ được tính hoàn thành.
Và tôi có thể sử dụng thân phận đó để ở lại.
Nếu trở về thế giới hiện thực, thọ mệnh của tôi vốn dĩ đã không còn bao nhiêu nữa. Cho nên tôi rất quý trọng sinh mệnh lần này.
Thời điểm nam phụ bị nữ chính vứt bỏ, tôi đã ở bên cạnh làm bạn và an ủi hắn.
Dần dần, anh ta mở lòng hơn với tôi, từ lạnh nhạt trở nên dịu dàng một chút.
Sau đó một lần uống rượu say, chúng tôi có một đứa nhỏ.
Tôi nghĩ rằng, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn.
Nhưng giọng nói anh ta lúc đó rất lạnh nhạt nói với tôi——
“Thẩm Chi, em không có thân có phận, nên anh chưa thể cưới em. Đợi em sinh con ra, chờ đến khi đứa nhỏ lớn một chút, được người trong gia tộc thừa nhận, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn.”
_____
Đó là đứa bé đầu tiên của tôi.
Tên là Trình Niệm.
Tôi đã dành hết tất cả thời gian và tình yêu thương để chăm sóc thẳng bé.
Trình gia là một gia tộc lớn, họ nắm giữ mười mấy công ty niêm yết, những ngành họ đặt chân tới nhiều không thể đếm hết.
Tuy rằng tôi không được coi trọng nhưng Trình Niệm là trưởng tôn của Trình gia, thằng bé rất được lòng của họ.
Mỗi tuần thằng bé đều sẽ nhận được cuộc gọi của ông bà nội kêu cháu về nhà chơi.
Khi được một tuổi, thằng bé đã được lập một tài khoản ngân hàng riêng.
Đến khi 3-4 tuổi, tôi vẫn còn thói quen gọi taxi đón thằng bé, thì Trình Niệm đã có thể phân biệt được đâu là Roll-Royce đâu là Cullinan.
Thời điểm Trình Niệm 5-6 tuổi, tôi ôm thằng bé và giảng dạy cho bé nó nghe về bài toán cộng trừ.
Nhưng thằng bé lại đột nhiên ném bút xuống, ngẩng đầu nhìn tôi và nói:
“Dù sao sau này con cũng sẽ kế thừa công ty, học cái thứ này làm gì chứ?”
Tôi không ngờ một đứa trẻ có thể thốt lên được những lời như vậy.
Lần đó, tôi đã dạy bảo Trình Niệm rất lâu. Thằng bé oà lên khóc rất to.
Trình Tố không thể nhịn được nên đã bế con về Trình gia, cả hai bố con đều không quay trở lại.
Đến khi gặp lại, thời gian đã trôi qua được mấy tháng.
Tôi cầm hộp cơm mình làm, tới Trình gia đón con về nhà, muốn nói xin lỗi vì lần trước mình đã quá nghiêm khắc, sẽ không có lần sau nữa.
Nhưng khí tới nơi tôi lại thấy thằng bé từ một chiếc siêu xe bước xuống.
Tay trái nắm Trình Tố, tay phải nắm tay một cô gái đi giày cao gót.
Giọng nói mềm mại nói:
“Chị Diệp Hi, chị kết hôn với bố em đi!”
“Mẹ và bố em còn chưa kết hôn đâu, chị có thể gả cho ông ấy.”
Tôi cầm cơm hộp đứng sững người.
Diệp Hi là nữ chính ở thế giới này.
Vòng đi vòng lại, cô ấy lại quay trở về.
Cô ấy nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Trình Tố cười nói:
“Vì sao thế, em không muốn bố mẹ em ở bên nhau sao?”
Trình Niệm ngắt ngứ một chút.
“Nhưng mà… ông bà nội đều không thích mẹ em.”
“Bố em cũng không thích.”
Biểu cảm của Trình Tố lạnh nhạt, không lên tiếng phản bác.
——Thật ra tôi có lẽ đã đoán trước được kết quả này.
Nhưng tôi vẫn luôn hèn mọn ôm ảo tưởng rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng không hề.
Nam phụ thâm tình chung quy đều sẽ bị nữ chính thu hút, ngay cả đứa trẻ tôi sinh ra cũng không ngoại lệ.
Chuyện này khiến tôi trở nên chật vật, buồn cười cỡ nào.
Tôi không nói một lời nào, xoay người bước đi.
Vào ban đêm, tôi đã yêu cầu khởi động lại hệ thống.
“Tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ này.”
“Tôi muốn về nhà.”
Hệ thống nghe được tôi muốn bỏ nhiệm vụ về nhà thì hết sức kinh ngạc——
[Vì sao thế ký chủ?]
[Cho dù đối tượng công lược không cưới cô, thì cô cứ như vậy mà sống cũng được mà.]
[Chỉ cần anh ta không cùng người khác kết hôn, cô vẫn có thể sống ở thế giới này.]
Tôi nhớ tới hình ảnh Trình Niệm ngẩng đầu nói với Diệp Hi.
Cười mỉa.
Nữ chính đã trở về, dựa theo tính cách của Trình Tố, anh ta hẳn là rất nhanh sau đó sẽ cưới nữ chính đi?
Tôi còn không bằng trở về hiện thực, nhanh chóng tiếp thu trị liệu, may mắn tôi còn có thể sống thêm mấy năm nữa.
Hệ thống nhìn tôi một lúc, tiếng máy móc cứng đờ lúc này lại biết thở dài một tiếng.
[Tôi biết rồi.]
[Vậy ký chủ chờ một lát, tôi đi xin cấp trên…xem có thể giúp cô hay không nhé.]
Thời điểm hệ thống quay trở lại, đã là sáng hôm sau.
Lần này, thanh âm hệ thống bỗng cao hơn bình thường.
[Ký chủ, đơn của tôi thông qua rồi!]
[Cô có thể trở về nhà rồi, trở lại năm cô vừa mới xuyên sách.]
[Tôi đã dùng điểm mà cô làm nhiệm vụ, cùng với một ít điểm mà tôi… tích cóp được, để đổi cho cô một thân thể khỏe mạnh. Vậy nên sau khi cô quay trở về, bệnh ung thư của của cô sẽ khỏi hẳn.]
[Nên là… đừng lo lắng.]
Tôi ngạc nhiên, theo bản năng hỏi:
“Còn dùng tới điểm của cậu, không có vấn đề gì sao?”
Hệ thống ừ một tiếng.
[Không có vấn đề gì cả. Hệ thống bọn ta vốn dĩ cần làm tốt quan hệ giữa ký chủ và hệ thống mà.]
[Sau này nếu mà có chuyện gì, còn cần cô giúp đỡ đấy nhé.]
_____
Dựa theo quy ước kia, sau khi tôi trở về hiện thực, hệ thống sẽ chửa khỏi bệnh cho tôi.
Tôi trở lại cuộc sống sinh hoạt như bao người bình thường khác.
Gặp được người tôi yêu, và người đó cũng yêu tôi.
Sau đó có đứa trẻ thứ hai.
Lúc đó hệ thống cũng không xuất hiện——
Mãi đến hôm nay, giọng điệu của nó chán nản vô cùng.
[Chủ yếu là đứa nhỏ Trình Niệm kia có dấu hiệu hắc hoá, nhưng thằng bé chỉ mới 12-13 tuổi thôi.]
[Tuổi còn nhỏ nhưng tích cách lại đặc biệt quái gở, độc lập, không có bạn bè gì cả.]
[Bọn ta rất sợ đứa nhỏ này lớn lên sẽ trở thành vai ác.]
[Nên là ký chủ, cô có thể quay lại… ở bên thằng bé một tháng được không?]
Tôi nhớ tới mấy năm trước, khi tôi từ bỏ nhiệm vụ, hệ thống đã dùng điểm tiết kiệm của mình để chữa bệnh cho tôi…
Cho dù không muốn quay trở lại thế giới kia, nhưng tôi sẽ giúp đỡ hệ thống.
“Nhưng… tôi phải thương lượng với chồng một chút. Dù sao hiện tại tôi cũng kết hôn rồi.”
Hệ thống lập tức trả lời:
[Được, được. Vậy ta chờ cô.]
Chuyện này chồng của tôi- Hứa Thành Chu đã được biết.
Anh ấy là một kiến trúc sư, cũng là sếp của tôi.
Trước khi chúng tôi xác lập mối quan hệ nghiêm túc, tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện với anh ấy.
Cho nên khi nghe thấy hai chữ “hệ thống” anh ấy không lộ ra bất kì cảm xúc kinh ngạc nào.
Chỉ là động tác xắt rau dừng lại một chút.
Anh ấy nhìn tôi, hơi thở có chút loạn.
“Thẩm Chi… em phải quay trở lại đó… em sẽ quay trở về chứ?”
Mấy chữ cuối cùng anh ấy nói có chút run.
Tôi cười rộ lên.
“Đương nhiên sẽ quay trở về. Hệ thống nói chỉ ở lại một tháng, lần này không có nhiệm vụ, bất kì vì điều gì em sẽ quay trở về với anh.”
Tôi vừa dứt lời, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra.
Hứa An An tiến vào túm chặt vạt áo tôi.
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”
“Mẹ muốn bỏ rơi con, không cần con nữa phải không?”
Tôi kinh ngạc. Cười xì một cái, bế thằng bé lên xoa đầu một cái.
“Làm gì có chuyện đó. Con chính là cục cưng bảo bối của mẹ! Mẹ không cần con thì cần ai chứ.”
Nhưng thằng nhóc này hiển nhiên không tin. Nên vẫn rúc trong lồng ngực tôi, ôm chặt như sợ tôi biến mất, nói:
“Nhưng con vừa nghe mẹ nói với bố là mẹ muốn đi một nơi rất xa, còn muốn đi tìm một đứa trẻ khác…”
“Là bởi vì tối nay con đòi ăn hamburger sao?”
Thằng bé hình như sắp muốn khóc.
“Không được, con sẽ nghe lời mẹ mà.”
“Con không cần Mcdonald’s cũng không cần KFC nữa. Mẹ đừng đi có được không?”
Tôi chưa bao giờ ở trước mặt An An nói về Trình Niệm.
Bởi vì tôi cảm thấy thằng bé không cần biết chuyện này——
Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi đi thì tốt hơn.
Nhưng bây giờ, nhìn gương mặt mếu máo của An An.
Tôi lại cảm thấy có lẽ có một số chuyện vẫn nên cần phải nói.
Tôi thở dài. Đôi tay đỡ lấy bả vai thằng bé, dịu dàng nói:
“Thật ra mẹ còn có một đứa trẻ khác. Đó là anh trai của con, đã rất lâu rồi anh con không gặp mẹ. Lần này trở về là để tổ chức sinh nhật cho anh ấy, được không?”
Một lát sau, Hứa An An dạ một tiếng.
Cái hiểu cái không gật đầu.
“Thế thì con cũng muốn đi. Con cũng muốn nhìn anh trai này, được không mẹ?”
Tôi im lặng, cũng không phải không được.
Chỉ là…
Tôi gọi hệ thống online hỏi nó: “Chuyện này có thể chứ?”
Hệ thống hình như đã mặc kệ mọi thứ, chỉ cần tôi có thể quay trở lại, thì điều kiện gì nó cũng có thể đáp ứng.
[Không sao, không sao. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chắc cũng không nghịch ra chuyện xấu gì.]
Nó từ không gian lưu trữ lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho tôi.
[Một tháng nữa là sinh nhật của Trình Niệm. Mong ký chủ có thể trấn an cảm xúc của thằng bé một chút. Đến thời điểm thích hợp, ấn nút ở điện thoại di động này là cô có thể quay trở về.”
Hệ thống nhìn tôi nói: [Được không ký chủ?]
Hứa An An thì không có vấn đề gì. Tôi nhìn về phía Hứa Thành Chu.
Anh ấy vẫn đứng dựa lên vách tường nhìn mũi chân.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt tôi đang đang nhìn nên anh đã ngẩng đầu lên nhìn tôi——
“Thẩm Chi, anh có một yêu cầu.”
“Em nhất định phải nói với hệ thống. Anh muốn cùng nó giao dịch một điều kiện.”
“Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau một tháng mà em vẫn chưa trở về, nói với nó hãy cho anh một cơ hội để anh có thể tới thế giới đó, tìm được em và đưa em trở về.”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.