Chương 2
Avatar Khung avatar
28021 Chữ

2.
Tôi quay trở lại thế giới trong quyển sách kia.

Hệ thống đã đưa tôi và Hứa An An tới nơi mà tôi đã rời đi——

Đó là một căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố.

Bởi vì thời gian tôi ở lại đây rất ngắn, tìm việc làm thêm cũng rất phiền phức.

Nên hệ thống đã thuê lại căn hộ mà trước kia tôi đã ở.

[Chính là căn phòng 728 đó, tôi để ý căn phòng đó đã nhiều năm mà không có ai vào ở. Nên đã tự ý kí hợp đồng, cô không ngại chứ?]

Tôi lắc đầu.

“Không sao.”

Cũng rất kì lạ. Cho dù đã trôi qua bảy năm. Nhưng căn phòng lại rất gọn gàng, ngăn nắp. Nhìn như có người thường xuyên tới đây dọn dẹp vậy.

Ngay cả trên mặt bàn cũng không có tí bụi nào.

Tôi nhớ tới thời điểm Trình Niệm vừa mới sinh ra, đứa bé nhỏ xíu nằm gọn trong vòng tay của tôi.

Đó là đứa trẻ đầu tiên của tôi. Là ràng buộc của tôi ở thế giới này.

Trong lòng tôi cảm giác như có thứ gì đó muốn hoà tan.

Có một khoảng thời gian ngắn. Trình Tố rất bận, nên không có thời gian đưa Trình Niệm về nhà chính.

Khi ấy tôi cùng Trình Niệm đều ở bên nhau, đứa nhỏ cũng học được tiếng nói đầu tiên là “Mẹ.”

“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”

—— Sau đó, vì sao mọi chuyện sẽ diễn ra như bây giờ nhỉ?

Tôi nghĩ rằng.

Chắc hẳn đứa nhỏ đó dần lớn lên và hiểu được cái gì nên lấy và cái gì nên bỏ.

Hiểu được…

Giữa một gia tộc lớn và một người mẹ trắng tay, thì nên lựa chọn cái gì.

Lần đầu tiên Hứa An An được tới đây, nên thằng bé cái gì cũng rất tò mò.

Cậu nhóc từ cửa sổ nằm sấp xuống, dùng tay chỉ chỗ nọ lại chỉ chỗ kia, miệng không ngừng hỏi:

“Mẹ ơi, cái tháp cao kia là gì thế ạ?”

“Con cái kia nữa, đó là cái gì vậy mẹ?”

Tôi bị đứa nhỏ hỏi đến luống cuống, chịu không được nên đã dắt An An xuống tầng.

“Để mẹ mang con ra ngoài xem là được.”

Hứa An An vừa đi vừa nhảy nhót lót tót đi theo sau lưng tôi.

Vừa ra cửa, tôi liền gặp lại một người bạn cũ cùng con của cô ấy.

Lần đầu tiên xuyên tới đây, tôi đã ở chỗ này sinh hoạt mấy năm liền. Sau đó trở thành một người thiết kế nội thất chuyên nghiệp.

Tôi khi đó cũng có công việc, bạn bè, sự nghiệp riêng của mình.

Bởi vì tính tình khá hoà đồng nên duyên người qua đường của tôi cũng ổn.

Người bạn cũ vừa thấy tôi, ngay lập tức bắt lấy tay tôi với vẻ mặt bất ngờ.

“Thẩm Chi, mấy năm nay cô đi đâu thế?”

Cô ấy cùng tôi làm chung trong một công ty.

Cô ấy im lặng một chút rồi lại nói tiếp:

“Sau khi cô đi, hiệu suất làm việc của công ty giảm hẳn, mấy năm nay cũng không nhận được lời mời hợp tác…”

“Lần này vất vả lắm mới tranh được một hạng mục lớn. Đúng rồi, cô không được đi đâu đấy, phải đi cùng tôi tới đây mới được.”

Tôi thật sự rất muốn cười.

Tôi chỉ tới đây một tháng, làm gì có thời gian để tâm tới công việc ở đây?

Vì thế tôi chỉ có thể cười cố tìm lí do để từ chối.

Hứa An An đứng bên cạnh chờ tôi, nhưng vì đợi lâu quá nên đã lén chạy đi cùng con gái của đồng nghiệp cũ chơi.

Bé gái kia cũng nhìn khoảng chừng 14-15 tuổi, đang học cấp 2. Tính cách hai đứa cũng dễ làm quen, nên rất nhanh đã dắt nhau chạy ra ngoài chơi.

Đồng nghiệp cũ thấy vậy liền cười: “Để con bé dẫn con trai cô đi chơi đi. Dù sao cũng ở trong khu chung cư.”

“Đứa nhỏ này ở đây cũng mười mấy năm nên gặp ai cũng biết, vừa lúc giúp con trai cô làm quen với mọi người.”

Khu vực chung cư cũng không rộng lắm, nhưng lại rất kín, có người trông coi.

Tôi với người bạn cũ này quan hệ khá tốt, có thể coi là một người mà tôi có thể tâm sự, tin tưởng.

Tôi nghĩ rằng sẽ không có việc gì xảy ra. Nhưng hơn mười phút sau, điện thoại của đồng nghiệp cũ vang lên.

Là con gái của cô ấy gọi tới——

“Mẹ, cô… Hai người mau tới đây đi, An An đang cùng bạn khác đánh nhau.”

Nói là đánh nhau, nhưng thật ra là Hứa An An là người chịu đòn.

Tôi cùng đồng nghiệp tâm sự xem mấy ngày nữa tôi có thể đến công ty xem thử. Thì nhận được cuộc gọi đã phải chạy ra ngay lập tức.

Nơi bọn nhỏ chơi cách đây không xa, bọn nhỏ đứng cạnh một bồn hoa gần chung cư.

Bên đó có một bãi cát nhỏ, Hứa An An đang bị một đứa nhỏ khoảng chừng 10 tuổi đè lên người.

Đứa trẻ kia tay giơ nắm đấm, miệng thì mấp máy như đang mắng chửi gì đó.

Con gái của đồng nghiệp cố kéo đứa trẻ đó ra khỏi người An An.

Nhưng không biết là con gái chân yếu tay mềm, hay do đứa trẻ kia quá mạnh mẽ, mà đứa trẻ đó cũng chẳng có một chút nhúc nhích nào.

Đợi đến khi chúng tôi chạy đến, thấy cảnh tượng như vậy——

Trong đầu tôi ong— một tiếng.

Hứa An An không phải một đứa thích đi gây chuyện. Mà ngược lại, tính cách thằng bé lại rất hoà đồng vui vẻ, được rất nhiều bạn bè cùng trang lứa quý mến.

Tôi có chút trách bản thân. Tại sao tôi lại để thằng bé vuột khỏi tầm nhìn của mình ngay ngày đầu tiên xuyên tới đây?

Tôi lập tức chạy tới, lôi An An từ dưới người đứa trẻ kia lên ôm vào lòng.

“Có nặng không con? Có chỗ nào đau không?”

“Sao lại tới mức đánh nhau với bạn thế con?”

Bởi vì xót con, nên lúc đó trong mắt tôi chỉ có Hứa An An nên không có thời gian để chú ý tới đứa trẻ khác gần đó.

Thậm chí tôi hình như còn đẩy đứa bé đó một chút, khiến đứa nhỏ ngã xuống bãi cát.

Cậu ta xoa xoa đầu gối mình. Sau đó ngơ ngác nhìn tôi rồi lại cúi đầu không biết làm sao.

“Con không sao hết á mẹ.”

Hứa An An đưa tay lên sờ mặt tôi.

“Cậu ta không có đánh con, nhưng cậu ta muốn cướp bùa bình an của con.”

—— Bùa bình an?

Đó là món quà mà năm trước tôi tặng An An nhân dịp sinh nhật.

Đó chỉ là một cái vòng tay thêu mà tôi tự tay làm, không có giá trị lớn nào cả, cướp cái đó làm cái gì?

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Lúc này tôi mới thấy cậu nhóc phía đối diện. Cậu ta mặc áo sơ mi đen, đội một cái mũ lưỡi trai.

Câu ta vẫn luôn cúi đầu xuống nhưng có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi nên đã ngẩng đầu lên.

Đôi mắt chứa sự bình tĩnh nhanh chóng thay bằng sự tủi thân.

Cậu ta đứng lên chạy về phía chúng tôi.

Cậu ta kéo An An từ trong lòng tôi ra, sau đó nói:

“Mẹ, là mẹ. Mẹ quay trở lại để tìm Tiểu Niệm đúng không?”

Thời điểm tôi rời đi, Trình Niệm chỉ mới 6 tuổi.

Lúc đó cậu nhóc cũng lớn như An An bây giờ.

Sau bảy năm trôi qua, giờ đã lớn thành cậu thiếu niên 13 tuổi.

Chị dù còn có nét giống hồi nhỏ nhưng tôi rất khó để có thể nhận ra ngay lần đầu gặp——

Hệ thống chết tiệt kia không thể đưa cho tôi một tấm hình sao?

Tôi trợn mắt nhìn. Có chút xấu hổ, nghĩ lại hành động của bản thân khi nãy, sao mình có thể đẩy đứa nhỏ này vậy chứ?

Nhưng Trình Niệm không để ý tới việc đó. Cậu nhóc đưa tay tới trước mặt tôi, trong lòng bàn tay đặt mặt dây bình an màu đỏ.

“Đây không phải là món quà trước kia mẹ từng đưa cho con sao? Tại mẹ sao tên nhóc này lại cầm một cái trên tay?”

“Cái này chắc chắn là cậu ta trộm, con đánh cậu ta có gì không đúng sao?”

Sự thật là tôi từng tặng cho Trình Niệm một món như vậy.

Sau khi cậu nhóc vừa chào đời, bệnh tật triền miên. Mời rất nhiều các chuyên gia y tế tới để khám bệnh, tôi không thể giúp được gì nên đã thêu một cái bùa bình an đeo trên cổ Trình Niệm.

Hồi nhỏ cậu nhóc rất thích, lúc nào cũng cầm trên tay ngắm nhìn.

Sau này lớn lên một chút, có bạn bè cùng trang lứa nên cảm thấy đồ này quá trẻ con.

Sau một lần Trình Niệm từ Trình gia về, tôi không còn thấy cái bùa bình an kia nữa.

Thay thế nó là một mặt dây chuyền ngọc thạch đắt tiền.

Tôi tới hỏi tung tích chiếc bùa, Trình Niệm lại nhíu mày nói:

“Các bạn khác nói cái bùa bình an đó không đáng giá tiền chút nào.”

“Người như con mang mấy thứ đó là hạ thấp bản thân.”

Tôi thở dài.

Khi Trình Niệm nói An An ăn trộm, An An tất nhiên không vui.

“Ai trộm đồ vật của anh, cái này vốn dĩ là của em.”

“Là anh tới cướp đồ mẹ tặng cho em mà.”

Không biết là từ nào xúc phạm tới Trình Niệm, cậu ta như một con sư tử xù lông giơ nắm đấm lên.

“Mày nói cái gì? Có giỏi thì lặp lại lần nữa… ai là mẹ của mày? Cô ấy không phải mẹ của mày.”

Hệ thống nói không sai.

Mấy năm nay, tính cách Trình Niệm đã trở nên cực đoan, khắc nghiệt hơn.

So với trước kia, cậu nhóc không nên ở trạng thái như vậy.

Tôi cản lại động tác của cậu nhóc, quát lớn.

“Không được nói những lời như vậy với người khác. Đặc biệt, An An con của mẹ, là em trai của con, biết không?”

“Em trai?”

Trình Niệm ngơ người một lúc sau đó chớp mắt hỏi:

“Không phải mẹ chỉ có một đứa con là con sao?”

“Bây giờ thì không phải.” Tôi đứng lên cầm bùa bình an từ tay Trình Niệm trả lại cho An An.

Bùa bình an không giống như những thứ khác. Tuỳ tiện đưa cho người khác, người được tặng sẽ bị ảnh hưởng tâm lí không nhỏ.

Trình Niệm cúi đầu, ánh mắt mê mang nhìn hai bàn tay trống trơn của mình.

Tôi nắm cổ tay thằng bé nói: “Trình Niệm, sao con lại ở đây? Không ai chăm sóc con sao? Bố con đâu?”

Thật ra trong suy nghĩ của tôi. Tôi nghĩ rằng sau khi tôi rời đi, Trình Tố sẽ nhanh chóng cùng Diệp Hi kết hôn.

Một nhà ba người bọn họ sẽ ở biệt thự Trình gia, sẽ không còn ai nhớ tới sự hiện diện của tôi nữa.

Nhưng bây giờ, tôi không biết vì sao Trình Niệm lại xuất hiện ở đây. Bên cạnh lại không có người lớn đi theo.

Đồng nghiệp thấy tôi còn chưa hiểu chuyện gì liền ghé sát tai tôi nói:

“Thẩm Chi, cô còn chưa biết nhỉ? Tuy rằng tôi không cùng tầng lớp với mấy người kia, nhưng cũng hóng được một ít tin đồn… nghe nói sau khi cô rời đi, hai cha con Trình gia rất ít khi gặp nhau.”

“Trình Tố thậm chí còn dọn ra khỏi nhà chính của Trình gia, ngay cả con cũng không nhìn lấy một cái. Người này rốt cuộc làm bố như thế nào…”

Gì?

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi cúi đầu nhìn Trình Niệm.

Cậu nhóc đang nắm lấy góc váy của tôi, đầu ngửa lên, miệng mấp máy:

“Bởi vì hôm nay có người gọi tới Trình gia, nói phòng 728 ở khu này có người muốn thuê.”

“Căn phòng đó không phải là chung cư trước kia chúng ta thuê sao? Con vốn dĩ muốn từ chối nhưng khi nghe đến tên mẹ, con đã lén chạy tới xem.”

Cậu nhóc nhìn sang Hứa An An, như muốn nói ai ngờ lại gặp tên nhóc này.

“Đến nỗi bố ư? Trình Tố rất ghét con.”

Thanh âm của Trình Niệm thấp dần xuống.

“Ông ta không để ý tới con. Mẹ, mẹ sẽ không bỏ con đúng không?”

Hoá ra sau khi tôi rời đi, căn hộ kia bị Trình gia mua lại.

Tôi nhớ lại căn phòng không có một hạt bụi bẩn nào.

Đối với tài sản trên danh nghĩa của mình, Trình Tố có lẽ vẫn giữ thói quen thuê người thỉnh thoảng tới dọn dẹp một chút.

Dù sao tôi cũng chỉ ở một tháng nên ở đâu cũng được, nhưng còn Trình Niệm. Tôi nghĩ cần phải cùng Trình Niệm tâm sự một chút.

Nếu mục đích của hệ thống là ngăn không cho Trình Niệm trở thành vai ác, vậy thì tác dụng của Trình Tố cũng không thể bỏ——

Trình Niệm nói thế nào cũng là con của anh ta. Tại sao hắn lại làm như vậy?

Tôi gọi taxi tới công ty Trình thị, tôi thật sự rất tò mò nên đã hỏi Trình Niệm.

Tôi, Trình Niệm cùng An An ba người cùng ngồi trên taxi, tôi ngồi ở giữa. Trình Niệm dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cậu ừ một tiếng sau đó nói.

“Trình Tố rất ghét con. Bởi vì ông ta cảm thấy bởi vì con nên mẹ mới bỏ đi.”

“Nếu không phải lúc trước do con chọc giận mẹ, cãi nhau một trận, thì có lẽ mẹ sẽ không rời đi. Cho nên ông ta cảm thấy con không có chút giá trị gì cả, ngay cả mẹ cũng không giữ lại được.”
……

Sau khi nói xong, Trình Niệm cúi đầu đưa tay ra sở cổ. Nhìn như đang tìm kiếm chiếc bùa bình an bị mình vứt đi.

“Nhưng mà mẹ, con biết sai rồi. Bây giờ con đã chăm học hơn, thành tích cũng rất tốt. Ông nội còn nói sau này sẽ để công ty lại cho con…. Nếu mẹ không thích bố, con sẽ đuổi ông ta đi.”

Cậu vươn tay đặt trên lòng bàn tay tôi nói: “Lần này mẹ đừng rời đi nữa được không?”

Tôi còn chưa trả lời Trình Niệm. Nhưng Hứa An An lại hùng hùng hổ hổ nắm lấy tay tôi.

“Dựa vào cái gì? Bố của em còn đang ở nhà chờ mẹ con em về đấy nhá!”

“Mẹ nói, bọn em là một nhà ba người, với cả thêm cả anh đã hơn số ba rồi, nên mẹ sẽ không cần anh đâu!”

Đôi mắt Trình Niệm bỗng chốc trở nên đỏ ửng. Cậu muốn vươn tay nhéo tay Hứa An An nhưng lại không dám, cậu chỉ có thể đưa mắt lên nhìn tôi.

Đại khái là lúc nãy đánh nhau ở bãi cát, Trình Niệm chắc đã phát hiện ra, trong hai đứa nhỏ tôi sẽ chọn bảo vệ An An hơn.

Nên lần này, cậu chỉ có thể nói một câu: “Đồ lừa đảo, thật ghê tởm.”

Cho dù vậy cậu nhóc cũng không dám buông tay tôi ra. Tôi chỉ có thể thảo dài một hơi, may là lúc nãy đã tới công ty. Tôi đem hai đứa đuổi xuống xe, hai tay mỗi bên dắt một đứa.

Tôi nhìn Trình Niệm nói: “Không được nói tục, đi tìm bố con đi.”

Trình Niệm nói đúng. Trình gia vẫn còn coi trọng cậu nhóc. Ít nhất là vẫn có thể tự do ra vào công ty, nhân viên trong công ty nhìn đứa trẻ mới mười mấy tuổi bước vào cũng không có biểu hiện cảm xúc kì lạ nào.

Ngay cả khoá ra vào cũng lưu dấu vân tay của Trình Niệm. Cậu nhóc cứ như vậy dắt tay tôi đi từ cửa sảnh đến tháng máy tư nhân rồi lên thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.

Trợ lý nhìn đến tôi thì có chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng cúi mình xuống một chút rồi dùng kính ngữ nói:

“Tiểu thiếu gia, sao ngài lại tới đây?”

“Nếu là tìm Trình tổng thì để tôi vào nói trước với ngài ấy.”

Trình Niệm ngẩng đầu lên, bóng lưng thẳng tắp đem những lời trợ lý nói bỏ ngoài tai rồi đẩy cửa bước vào.

“Không cần. Chẳng lẽ tôi không phải người Trình gia sao? Tôi muốn tới thì tới, việc gì mà phải xin phép.”

Trình Niệm đẩy cửa bước vào. Văn phòng tổng giám đốc rất rộng, Trình Tố đang ngồi ở bàn làm việc xử lý công vụ.

Chắc hẳn anh ta đã nghe được tiếng của Trình Niệm bước vào, nên ngay cả đầu và ánh mắt cũng không thèm ngẩng lên, chỉ chăm chú nhìn văn kiện nói:

“Không phải đã nói, không có việc gì thì đừng tới đây
sao? Có cái gì không hiểu thì đi tìm ông nội, nơi này không phải chỗ để giữ trẻ.”
…..

Lạnh lẽo.

Từ góc nhìn của tôi, chỉ có thể thấy sườn mặt của anh ta.

Trên thân mặc chiếc áo sơ mi trắng, phác họa được thân hình thon dài của anh ta.

Hắn vẫn giống như 7 năm trước, không có gì thay đổi cả. Ngay cả chiếc đồng hồ trên tay hắn cũng là tôi để lại ở chung cư. Không biết vì sao bây giờ anh ta lại đeo nó…

Tôi ngập ngừng một chút mới mở miệng: “Trình Tố chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Thời gian rơi vào khoảng lặng một cái chớp mắt. Bút máy trên tay Trình Tố rơi xuống.

Không nói chuyện, không có phản ứng.

Toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh.

Có một khoảnh khắc tôi còn nghi ngờ anh ta không nghe được tiếng của tôi nói.

Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đột nhiên đứng lên.

Chồng văn kiện kia bị anh ta và vào đổ ập xuống dưới đất. Khi hắn ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đôi mắt hắn đã đỏ ửng.

Giọng nói run run: “Bảy năm… anh còn tưởng mình đang nằm mơ. Thẩm Chi, là em đúng không? Em đã quay về, sẽ không đi nữa, chúng ta vẫn sẽ là một nhà ba người, đúng không…?”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.