Chương 3
Avatar Khung avatar
23597 Chữ

3.
Cảm xúc của anh ta khá kích động.

Tôi cười nhẹ. Không trả lời vấn đề liên tiếp mà hắn hỏi.

Tôi lặp lại: “Trình Tố, nếu anh rảnh chúng ta nói chuyện một chút, được không?”

“Được.”

Trình Tố giống như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, đưa tay xoa xoa mũi cười rộ lên.

“Chúng ta tâm sự một chút, em muốn nói chuyện gì, A Chi?”

Từ đầu đến cưới anh ta không hề liếc Trình Niệm lấy một cái, cũng không chú ý tới Hứa An An đang đi phía sau tôi.

Anh ta chỉ nhìn tôi.

“Ở văn phòng vẫn còn loại trà xanh mà em thích nhất, để anh pha cho em?”

Anh ta không để ý tới hai đứa nhỏ.

Thấy anh ta như vậy tôi chỉ có thể gọi trợ lý vào, làm phiền cậu ta tìm căn phòng khác giúp đỡ tôi một chút.

Thời điểm quay trở lại, Trình Tố đã pha xong xong trà. Sau đó bưng ly trà đặt trước mặt tôi.

Ánh mắt hắn mong đợi nhìn tôi.

Anh ta không biết… tôi sớm đã không thích uống loại trà này nữa.

Thời gian cũng trôi qua, thói quen sinh hoạt của tôi cũng thay đổi nhiều rồi.

Tôi đẩy ly sang bên cạnh, nhớ tới mục đích hệ thống đưa tôi tới đây——

Là để ngăn cản Trình Niệm trở thành vai ác, sửa lại tính cách cực đoan, ác nghiệt của thằng bé.

Tôi chỉ có thể ở đây một tháng.

Như vậy, Trình Tố cũng phải đóng góp không nhỏ trong việc này.

Tôi tự hỏi một lúc rồi đi thẳng vào vấn đề: “Trình Tố, tôi tới đây không phải để ôn chuyện với anh. Tôi chỉ muốn hỏi… quan hệ giữa anh và Trình Niệm cần thiết lạnh nhạt như vậy à?”

Trình Tố đang cúi đầu pha trà nghe được câu nói của tôi, anh ta tạm dừng lại, cả người cứng đờ.

Hắn rút tờ khăn giấy ra lau ngón tay, giọng nói nhỏ nhẹ: “Trình Niệm hả?”

Hắn cười tự giễu: “Anh vẫn luôn nghĩ là do nó không chiếm được hết tình thương của em, nên em mới rời đi.”

“Anh rất ngốc phải không?”

Anh ta buông ấm trà xuống, và đi tới trước cửa sổ sát đất. Đây là tầng trên cao, chỉ cần nhìn ra bên ngoài là có thể quan sát toàn bộ phong cảnh của thành thị.

Trình Tố cứ như vậy nhìn ra bên ngoài. Cứ như anh ta đang ảo tưởng về một tương lai nào đó, đem bàn tay đặt lên cửa kính, một bên nghĩ, một bên nói.

“Nhưng bây giờ không thế nữa…”

“A Chi… em đã quay trở về.”

“Anh biết em oán giận chuyện anh không chăm sóc tốt cho con trai. Về sau anh sẽ không như vậy nữa.”

Hắn xoay người, đôi mắt hắn sáng như chứa cả bầu trời đầy sao nhìn tôi chăm chú.

“Một nhà ba người chúng ta về sau sẽ cùng sống hạnh phúc với nhau.”

“Em muốn ở chỗ nào? Nếu em muốn ở chỗ mới, chúng ta liền đi mua một căn biệt thự khác.”

“Nếu em muốn ở căn chung cư trước kia thì anh đã mua nó rồi, chúng ta chỉ cần dọn vào thôi.”

“Mỗi sáng thức dậy, chúng ta sẽ đưa Tiểu Niệm đi học, sau đó anh đến công ty, còn em sẽ tiếp tục việc thiết kế của em. Sau khi tan làm, chúng ta lại cùng nhau về nhà…”

Khi đang nói những lời đó, giọng điệu của hắn rất bình thản, tự nhiên. Cứ như có một bức tranh vô hình xuất hiện trước mặt hắn vậy.

“Được không, A Chi? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

Ngón tay trái của Trình Tố cứ gõ vào mặt tủ không ngừng.

Ngay cả chính hắn cũng không biết, đó là hành động trong vô thức mỗi lần hắn đang lo sợ điều gì đó.

Tôi nhìn về phía anh ta.

Tôi nâng tay phải của mình lên, để lộ ra chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón áp út.

“Tôi kết hôn rồi, ngay cả con trai cũng đã có.”

“Trình Tố, trên đời này cái một số việc. Không phải anh muốn là có thể quay trở lại được.”

Tôi không biết nên hình dung biểu cảm của Trình Tố bây giờ xuất sắc như nào.

Nhìn sắc mặt anh ta như bị ai đó cầm cây búa tạ đánh, sắc mặt trắng bệnh không còn một giọt máu.

“Cái gì?”

Hắn nhỏ giọng hỏi tôi, giọng nói chứa đầy sự không tin:

“Em lừa tôi?”

“Thẩm Chi. Nếu em kết hôn, vậy còn tôi và Trình Niệm. Chúng ta là một nhà ba người mà.”

“Hai người bọn anh là cái gì? Sao em có thể cùng người khác lập gia đình mới?”

Cũng đúng lúc này——

Cửa văn phòng được mở ra. Hứa An An lao đầu tiến vào.

Sau lưng thằng bé là trợ lý vẻ mặt bối rối, cùng ánh mắt căm thù của Trình Niệm đang nhìn An An.

“Mẹ ơi!”

An An cứ như thế nhảy tót vào lòng tôi.

“Đã 5 giờ chiều rồi, con đói bụng quá. Chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Còn nữa, chúng ta đều đã ra khỏi nhà một ngày rồi, bao giờ chúng ta về thế mẹ? Bố còn đang ở nhà đợi hai mẹ con mình về đấy.”

Trợ lý bước tới lay nhẹ bả vai Hứa An An.

“Bạn nhỏ, đây là văn phòng của tổng giám đốc, chúng ta không thể tuỳ tiện vào như vậy.”

Hứa An An không để ý tới anh ta, cậu nhóc đưa mắt sang nhìn Trình Niệm rồi lại nhìn Trình Tố.

“Người này là bố của anh đúng không?”

“Mặc dù nhìn cũng không tệ cho lắm… nhưng nhìn bộ dạng hung dữ quá, mẹ em thích đàn ông nhẹ nhàng cơ!”

“Chính là giống bố của em ý!”

Nếu bạn đầu Trình Tố không để ý tới Hứa An An, thì bây giờ theo từng từng “mẹ” của thằng bé. Hắn có lẽ đã biết quan hệ giữa tôi và An An.

Trình Tố nhìn về phía Hứa An An, cau mày——

Anh ta là chủ công ty nắm giữ hơn trăm tỷ trong tay.

Nếu người ngoài đối mặt với trạng thái bây giờ của Trình Tố có lẽ sẽ lo lắng, sợ hãi.

Nhưng An An chỉ là đứa trẻ 5 tuổi. Trong đầu thằng bé không có quan niệm giai cấp, không biết cái gì là tổng giám đốc, hay là sếp gì đó lợi hại bao nhiêu.

Không quan tâm người đó có bao nhiêu tiền.

Đứa nhỏ này thậm chí cũng đã quên chuyện tôi và thằng bé sẽ ở đây một tháng. Nhóc chỉ cảm thấy xa nhà một ngày cũng đã lâu rồi——

“Mẹ, đi thôi. Hai chúng ta về nhà.”

Thằng bé nắm tay tôi, ngẩng mặt lên đột nhiên cái mũi hít hít rồi mặt mày nhăn lại.

“Mùi trà nồng quá. Mẹ ơi, con tưởng mẹ không thích uống trà?”

Tôi quay lại lại nhìn Trình Tố đang dựa lưng trên tường.

“Lúc tôi gặp Trình Niệm, bên cạnh thằng bé không có người lớn nào bở bên cạnh nên mới đưa thằng bé tới đây.”

“Tôi tới đây là muốn nói… Có chuyện gì về Trình Niệm anh cứ nói cho tôi biết, cứ tiếp diễn như vậy sẽ ảnh hưởng tương lai của thằng bé.”

“Tôi không làm bạn với thằng bé được nhiều. Anh là bố đứa nhỏ, nên tôi nhắc lại nghĩa vụ của anh một chút.”
….

Trình Tố ừ một tiếng rất nhỏ. Anh ta cúi đầu xuống sàn không để ý tới ai.

Mãi đến khi tôi bước ra khỏi phòng, anh ta đột nhiên nói:

“Thẩm Chi, em thật sự không thích uống trà xanh sao?”

Tôi cười khẩy.

“Sự yêu thích trước kia của tôi, đều là tôi nhường anh mà thôi.”

Nếu hệ thống đã kí hợp đồng thuê nhà, còn trả trước tiền phòng thì tôi cũng không phải dọn ra ngoài cho phiền phức làm gì.

Hôm sau đột nhiên nhớ tới chuyện gặp được đồng nghiệp nên đã gọi taxi tới công ty.

Trước kia khi còn làm ở đó, phúc lợi công ty tôi cũng được hưởng khá nhiều. Nếu lần này không có chuyện gì làm, tôi có thể giúp họ một chút gì đó.

Vừa lúc công ty có dịch vụ chăm sóc trẻ. Nên khi tôi bận thiết kế thì An An cũng có người chăm sóc.

Trong thời gian này, Trình Tố không tới tìm tôi nữa. Cũng chẳng có gì lạ cả, dù sao anh ta biết tôi đã kết hôn, nếu còn liên lạc với tôi, chẳng lẽ anh ta muốn làm tiểu tam sao?

Nhưng Trình Niệm thì ngày nào cũng tới đây. Bây giờ là thời gian nghỉ hè, cậu nhóc cũng không có chuyện gì làm.

Thằng bé luôn đeo một cái cặp sách nhỏ, bên trong mang theo quyển sách, yên tĩnh mà ngồi bên cạnh tôi làm bài tập.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài đồng nghiệp biết quan hệ của tôi và Trình gia đi qua, họ sẽ khen mấy câu.

“Thẩm Chi, con trai cô nhìn ngoan thật đấy.”

“Lúc nào cũng im lặng mà làm bài nào đúng bài đó, cậu nhóc này giỏi thật.”

Mỗi lần như vậy, Trình Niệm đều rất kiêu ngạo mà đem bài kiểm tra của cậu ra khoe.

“Cảm ơn cô nhé. Đợt kiểm tra lần trước con còn đứng nhất khối, các giáo viên đều khen ngợi con rất nhiều.”

Cậu nhóc tiến tới giơ bài thi trước mặt tôi.

“Mẹ xem, hầu như tất cả bài thi của con đều được điểm tuyệt đối.”

“Nhất là bài thi toán, cô giáo còn muốn để cử con đi thi giải nữa.”

Cậu nhóc im lặng liếc tôi một cái.

“Con biết, nếu muốn thừa kế công ty thì việc học nhất định phải thật ưu tú mới được.”

—— Lúc này tôi đã biết Trình Niệm nhắc tới cái gì.

Là tôi của bảy năm trước, trước khi rời đi tôi đã cùng Trình Niệm cãi nhau một trận.

Chỉ vì một bài toán cộng trừ.

Tôi không biết nói gì, chỉ ừ một tiếng xoa đầu cậu.

“Vậy thì tốt. Ông bà nội của con chắc cũng vui lắm.”

Trình Niệm im lặng không nói. Cậu hình như không muốn ở trước mặt tôi nhắc về người của Trình gia.

Một lát sau, cậu nhóc đã ôm cánh tay tôi nhắc tới chuyện khác.

“Mẹ, mấy ngày nữa là sinh nhật con.”

“Chúng ta sẽ tổ chức như thế nào đây?”

Đến khi tài xế của Trình gia tới đón Trình Niệm về, cậu nhóc vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn, hỏi tôi có nhớ sinh nhật con là ngày nào không?

Khi nói những lời này, tôi cảm nhận được sự khẩn trương trong lời nói và ánh mắt của Trình Niệm.

Tôi đương nhiên là nhớ…

Không chỉ là bởi vì hệ thống đã nói cho tôi biết, sau khi kết thúc sinh nhật vào rạng sáng, tôi có thể trở về thế giới cũ của mình.

Mà quan trọng là——

Trình Niệm là đứa con đầu tiên của tôi.

Tôi ở chỗ này nhiều năm như như thế.

Cũng từng vì thằng bé mà trao đi tình yêu thương thật lòng, chuyện đơn giản như vậy tôi sao có thể quên mất.

Tôi đưa cặp sách lên cho cậu nhóc đeo.

Cười dịu dàng nói: “Đương nhiên là nhớ rồi.”

Ô tô di chuyển ngày một xa.

Trình Niệm ngồi ở ghế xe phụ, ghé đầu ra quay lại nhìn tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thằng bé cười tươi như vậy.

Một nụ cười vui vẻ, tự nhiên, rực rỡ.

“Mẹ!”

Cậu nhóc nhìn tôi vẫy đôi tay nhỏ của mình.

“Ngày hôm đó, mẹ có thể tặng con một món quà được không?”

Dừng một chút, cậu lại nói tiếp: “Con cũng sẽ chuẩn bị cho mẹ một món quà!”

Đến khi tôi quay đầu lại thì phát hiện An An đã từ chỗ trông trẻ bước ra.

Trên lưng nhỏ đeo chiếc cặp sách, đứng ở sau lưng tôi.

Đến khi thấy tôi quay người thì vội vàng chạy tới cầm chặt tay tôi nói: “Mẹ, về nhà ăn cơm thôi.”

Tôi nhìn sự bướng bỉnh của cậu nhóc mà bật cười ha hả.

Trên đường về nhà, tôi đã nhắc tới Trình Niệm.

“An An, con không thích anh trai à?”

An An gật đầu rồi lại lắc đầu.

Cậu nhóc sờ sờ cằm, làm ra động tác tự hỏi nói: “Lúc đầu con không thích là bởi vì anh đã đánh con một cách vô lí, nhưng bây giờ con lại cảm thấy anh ấy có chút tội nghiệp.”

Hứa An An nghiêm túc gật đầu nói tiếp: “Ngay cả con cũng phát hiện ra mẹ không muốn ở đây nữa… Nhưng anh ấy luôn lặp lại câu hỏi muốn mẹ quyết định.”

Về món quà sinh nhật Trình Niệm, tôi vốn muốn tặng cho cậu nhóc một chiếc bùa bình an. Bởi vì mỗi lần ở gần An An, Trình Niệm luôn nhìn về chiếc dây chuyền của An An với ánh mắt ham muốn.

Đôi tay lúc giơ lúc buông.

Tôi còn nghi ngờ. Nếu không phải tôi đã phát lệnh cấm không được giật dây, thì cậu nhóc này sớm đã xông lên cướp lấy vòng của An An từ lâu rồi.

Vì thế tôi đã đi mua vật liệu, tôi muốn tự làm thêm một chiếc dây nữa.

Nhưng làm được một nửa, tôi mới nhận ra… bản thân hình như đã quên cách làm như thế nào.

Cũng ý thức được——

Thời gian trôi đi đã không thể thay đổi những gì đã qua nữa.

Đến buổi sáng ngày cuối cùng. Tôi nhíu mày nhìn thành phẩm trên tay mình. Cuối cùng vẫn là quyết định mua một món quà khác.

Tôi vội vàng mặc thêm chiếc áo khoác đi ra ngoài.

Vừa bước ra tôi đã gặp một người không ngờ sẽ gặp ở đây.

Là Trình Tố.

Anh ta đang dựa vào vách tường, đầu cúi xuống, cũng không biết hắn đã đứng ở đây bao lâu.

Trên mặt đất phủ đầy khói bụi.

Nghe được tiếng mở cửa anh ta đột nhiên ngẩng đầu, đem thuốc lá trên tay dập đi.

“Thẩm Chi.”

Anh ta nhìn tôi, cố gắng rặn ra một nụ cười nhẹ nhàng nhất.

“Hôm nay là sinh nhật của Trình Niệm. Chúng ta có thể ở bên nhau không… một nhà ba người…”

“Tính đi tính lại, chúng ta cũng đã lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, em thích ăn cái gì… để anh đặt.”

Dù sao tôi cũng sẽ không ở đây lâu. Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà cùng Trình Tố cãi nhau.

Tôi nhìn qua danh sách sau đó gật gật đầu.

“Cũng được. Nhà ăn thì không cần đặt, tôi sẽ gọi cơm hộp.”

“Nhưng phải đợi đến buổi chiều.”

“Bây giờ tôi muốn đi mua quà cho Trình Niệm.”

Tôi cầm túi xách đi vào tháng máy.

Tiếng bước chân dồn dập đi theo sau, là Trình Tố đuổi theo tôi.

“Anh cũng chưa mua quà cho Tiểu Niệm. Chúng ta cùng nhau đi nhé.”

Anh ta dừng một lúc nói tiếp: “Vừa lúc, anh có chuyện muốn nói với em.”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.