Chương 3
Avatar Khung avatar
22701 Chữ

8
Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau, tiếng vỗ lưng “bốp bốp” vang lên như thể muốn đánh gãy lưng đối phương.

Họ trò chuyện một lúc, âm thanh vọng lại xa xa, ta không nghe rõ. Thấy Tam Thất thúc thúc chỉ về phía ta, người đàn ông kia quay lại nhìn và nở nụ cười thân thiện.

Ông ấy nhét túi bạc ta đưa vào trong túi áo, nhưng rồi lại móc ra trả lại cho ta.

“Tiểu cô nương, cảm ơn vì đã chăm sóc huynh đệ của ta bấy lâu nay. Sau này, có việc gì khó khăn, cứ đến tìm ta. Ta không có tài cán gì lớn, nhưng việc nhỏ thì vẫn lo được. Cứ gọi ta là Trần thúc thúc, ta sẽ lo liệu cho ngươi.”

Ta quay sang nhìn Tam Thất thúc thúc, thấy thúc ấy gật đầu. Ta liền nhận lại túi bạc và cúi đầu cảm tạ:

“Đa tạ Trần thúc thúc đã giúp đỡ.”

Trần thúc thúc vội đỡ ta dậy, cười nói:

“Chỉ cần dập đầu một lần là đủ rồi. Từ giờ, ngươi đã là chủ gia đình, đầu gối của ngươi đáng giá lắm, đừng để nó chạm đất dễ dàng như vậy.”

Với sự giúp đỡ của Trần thúc thúc, ta mua được mười một người thợ. Trong số đó, năm người được Trần thúc giữ lại riêng cho ta, còn một người thợ già do ta tự mình chọn.

Ông lão ấy họ Tề, tuổi đã cao và mang bệnh nặng. Nhìn dáng vẻ của ông, ta biết ông chẳng còn nhiều thời gian.

Không ai muốn mua Tề lão, vì ông đặt điều kiện:

“Nếu mua ta, thì phải mua cả gia đình ta. Sau này, các người phải trả tự do cho con cháu ta.”

Ông có một con trai, một con dâu, cùng hai đứa cháu. Cả con trai và con dâu đều không có tay nghề, còn hai đứa trẻ thì còn quá nhỏ, chỉ có thể làm việc lặt vặt. Nếu mua cả gia đình họ, lại phải trả tự do sau này, chẳng được lợi gì.

Đây là điều kiện phiền phức và bất lợi. Những thương nhân lớn không thiếu người làm, nên họ càng không muốn chuốc thêm rắc rối.

Nhưng ta vẫn quyết định mua ông.

Ta đã hỏi Trần thúc thúc và những người khác, họ đều xác nhận rằng tay nghề của Tề lão rất tinh xảo, đủ khả năng để đưa ra điều kiện như vậy. Cho dù ông chỉ còn sống vài năm, nhưng trong thời gian ấy, ông có thể truyền dạy cho nhiều thợ mới, và ta sẽ không thiệt thòi.

Tề lão thoáng ngạc nhiên khi biết người mua ông lại là một cô gái còn trẻ như ta. Ông cười, giọng khàn khàn:

“Tuổi còn trẻ mà gan dạ như vậy, không sợ trời, không sợ đất.”

Ta mỉm cười đáp: “Thật ra cũng có chút lo lắng. Nhưng nếu thua, coi như ta làm việc thiện vậy.”

Ta mang gia đình họ Tề về, sắp xếp chỗ ở ổn thỏa rồi lập tức lo liệu việc trả tự do cho họ. Nhờ Trần thúc thúc giúp đỡ, chỉ trong thời gian ngắn, hộ tịch tự do đã được hoàn thành.

Khi nhận lấy tờ giấy hộ tịch, Tề lão run rẩy cầm chặt nó trong tay.

“Tốt rồi, tốt quá… Cuối cùng ta cũng không phụ lòng bà lão nhà ta.”

Ngày hôm sau, ông yêu cầu ta cung cấp thật nhiều chỉ tơ. Ông bảo rằng muốn làm một thứ đặc biệt cho ta xem.

Sau nửa tháng, Tề lão trình ra một tấm vải tuyệt đẹp đến mức khiến ta kinh ngạc.

Hoa văn trên tấm vải như nổi lên bề mặt, từng lớp dệt đan xen phức tạp. Khi ánh sáng chiếu vào, những hoa văn khác nhau lại hiện lên rõ ràng, lung linh và huyền ảo.

Ta biết mình đã không đặt cược nhầm người.

Tề lão nở nụ cười hiếm hoi, khuôn mặt hốc hác của ông dường như sáng lên.

“Đây mới chỉ là một trong những kỹ nghệ mà ta từng giữ kín.”

Ông kể rằng chủ cũ của ông từng hứa trả tự do cho gia đình, nhưng lại liên tục lừa gạt và ép buộc ông làm việc. Vì bị phản bội, ông đã quyết định giấu nghề, không bao giờ phô diễn hết tài năng của mình nữa.

“Ta đã từng kiếm rất nhiều bạc cho chủ cũ, chỉ mong gia đình được tự do. Nhưng đến khi thê tử qua đời, ta vẫn chưa làm được, khiến bà ấy không thể nhắm mắt an lòng.”

Ông đã ôm nỗi hận đó suốt nhiều năm, cho đến khi gặp ta.

Ta cười nhẹ: “Vậy lần này coi như ta đã thắng lớn rồi.”

Tề lão khẽ liếc nhìn Tam Thất thúc thúc, ánh mắt đầy cảm kích:

“Tiểu thư có lòng chân thành, đây chính là phúc báo trời ban cho cô.”

Ông gọi tất cả những người thợ tin cậy lại, bảo rằng muốn truyền nghề cho họ.

“Ta không còn nhiều thời gian nữa, phải dạy thật nhanh. Kỹ nghệ này sẽ giúp tiểu thư ba mươi năm phú quý. Sau đó, mọi chuyện sẽ tùy thuộc vào cách cô quản lý.”

Ta lặng người trong giây lát, nhưng rồi gật đầu. Đây chính là khởi đầu cho sự chuyển mình của gia đình ta.

9
Việc Tề gia gia đồng ý dạy nghề là tin vui lớn. Ta nhanh chóng tập hợp những người thợ đã mua về, giao cho ông hướng dẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng muốn học cùng họ. Nếu có thể tự mình lĩnh hội được tay nghề này, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Thế nhưng, sau vài ngày dạy dỗ, Tề gia gia phát hiện ra một sự thật phũ phàng: ta không có chút năng khiếu nào với nghề dệt.

“Thôi, ngươi đừng học nữa. Tay vụng về thế này, chỉ phí thời gian của ta thôi.”

Ta bật cười tự giễu: “Có lẽ bàn tay này chỉ hợp với việc bấm bàn tính thôi.”

Dù không học được, nhờ có tay nghề của Tề gia gia, xưởng dệt của ta dần khởi sắc. Vải vóc bán ra ngày càng được ưa chuộng, việc kinh doanh cũng thuận lợi hơn. Cùng với sự giúp đỡ của Trần thúc thúc, ta mở rộng cửa tiệm lên phủ thành.

Trong thời gian đó, Lục Tông và người nhà vẫn cố tìm cách gây rối, nhưng lần nào Trần thúc thúc cũng đến kịp thời, bắt hết bọn họ đi và cho một trận đòn roi ra trò. Nhờ vậy, từ đó ta có được sự bảo hộ của quan phủ.

Để đáp lại ân tình, ta lo liệu chu đáo cho gia đình Tề gia gia. Con trai và con dâu của ông không giỏi nghề dệt, nên ta mua cho họ ít ruộng đất và dạy họ làm các món ăn vặt để kiếm kế sinh nhai.

Cả đời Tề gia gia chỉ mong có một mái nhà và ruộng vườn của riêng mình. Khi thấy con cháu cuối cùng cũng thực hiện được điều đó, ông xúc động đến rơi nước mắt.

“Tốt, tốt lắm…”

Dù đã có cuộc sống tự do, Tề gia gia vẫn không muốn rời xưởng dệt. Ông nói nguyện vọng đã hoàn thành, giờ chỉ mong có thể sống thêm vài năm nữa để giúp ta kiếm thêm bạc.

Tuy nhiên, việc tìm người học nghề lại không hề dễ. Dù ông tận tâm dạy dỗ, không nhiều người học được hết kỹ nghệ của ông. Điều đó khiến Tề gia gia lo lắng, bệnh tình cũng nặng thêm.

Ta cũng nóng lòng tìm thêm người có năng khiếu. Đúng lúc đó, muội muội Vân Tịch bất ngờ bước vào xưởng, ngỏ ý muốn học dệt từ Tề gia gia.

Dù thân thể yếu ớt, nhưng muội lại thể hiện năng khiếu vượt trội. Tề gia gia không ngừng tán thưởng:

“Nhìn nàng mà xem, chia sợi dệt vải còn thành thạo hơn ngươi. Đúng là thiên tài!”

Ông không quên chê bai đôi tay vụng về của ta, nhưng ta chỉ mỉm cười tự hào:

“Đương nhiên rồi, đó là muội muội của ta mà.”

Nếu Vân Tịch học được tay nghề này, sau này muội ấy sẽ có một nghề vững vàng. Dù bạc tiền và ruộng đất có thể bị cướp đi, nhưng tay nghề đã học được sẽ không bao giờ mất.

Tuy nhiên, sức khỏe của Tề gia gia ngày càng yếu, ta lo rằng ông không còn nhiều thời gian để truyền dạy.

Ông nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy lo lắng:

“Tay ngươi có hơi vụng, nhưng trí nhớ tốt, lại biết vẽ. Ta sẽ truyền hết kỹ nghệ cho ngươi, ngươi ghi chép lại. Khi Vân Tịch lớn lên, con bé có thể học theo những gì ngươi ghi.”

Ta định nói lời an ủi, nhưng ông chỉ xua tay, giục ta nhanh chóng bắt đầu.

Vốn từ nhỏ ta đã quen vẽ thảo dược để ghi nhớ, nay dùng kỹ năng đó để chép lại kỹ nghệ dệt vải.

Tề gia gia vừa giảng giải vừa thực hành, ta cẩn thận ghi lại từng chi tiết. Khi hoàn thành, ta chỉnh sửa lại thành sách và nhờ ông đề tên lên.

“Tề gia gia, ta sẽ làm hai bản. Một bản giữ lại cho gia đình ta, một bản dành cho gia đình ông. Để nếu con cháu ông muốn theo nghề, cũng có di sản để tiếp nối.”

Ông cầm quyển sách, đôi tay gầy guộc run rẩy. Ông nhẹ nhàng vỗ vai ta, giọng khàn khàn:

“Đứa trẻ ngoan… Đời này ta không còn gì hối tiếc.”

Tề gia gia từng mong được truyền nghề cho con cháu, nhưng tiếc thay, chúng không có năng khiếu. Ông đã nghĩ đến việc ghi lại tay nghề thành sách, nhưng không biết viết cũng chẳng biết vẽ, nên đành bất lực. Nay nhờ ta, ông đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Thực ra, ta chỉ đối đãi với ông bằng lòng chân thành, cũng chẳng nghĩ gì sâu xa.

Từ ngày vào xưởng, Tề gia gia đã tận tâm tận lực dạy nghề cho các đệ tử và chia sẻ kinh nghiệm với những thợ khác. Nhờ có ông, chất lượng vải vóc của xưởng ngày càng được nâng cao, danh tiếng lan xa. Công lao của ông là không thể phủ nhận.

Việc ta đáp lại ân tình của ông cũng là lẽ tất nhiên.

10
Dù đối đãi với nhau bằng tấm lòng chân thành, trên đời vẫn luôn tồn tại những kẻ bạc bẽo như sói mắt trắng, càng được nuôi càng tham lam. Lục Tông và Lục Diệu Tổ chính là loại người như vậy – không muốn làm ăn, không chịu phấn đấu, nhưng lại tiêu xài hoang phí, chìm đắm trong rượu chè và sắc dục.

Năm xưa, bọn họ đã tham lam chiếm đoạt gia sản của ông bà, rồi bòn rút của cải từ phụ mẫu ta, đổi lấy những ngày tháng phè phỡn. Nhưng khi không còn vơ vét được từ nhà ta, số bạc của họ nhanh chóng cạn kiệt.

Bị tiền bạc bức bách, bọn họ trở nên táo tợn hơn. Thấy cuộc sống của ta và Vân Tịch ngày càng tốt đẹp, lòng ghen ghét trong họ dâng trào đến mức ăn ngủ không yên.

Trước tiết Thanh minh, Lục Tông đích thân đến gặp ta.

Hắn khoác trên mình bộ áo dài cũ kỹ, chẳng còn vẻ phong quang như trước. Lời nói nghe có vẻ mềm mỏng, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy trâm vàng trên đầu ta lại lộ rõ sự đố kỵ và thù hận.

“Trước kia, đại bá có đôi phần không đúng, giữa ta và phụ mẫu con đã có vài hiểu lầm. Nay phụ mẫu con đã mất, chỉ còn lại hai tỷ muội các con, ta thật lòng lo lắng. Vì thế, ta đã bàn với các bô lão trong thôn, muốn đưa phụ mẫu con về chôn cất trong phần mộ tổ tiên, để trọn đạo hiếu và giúp họ được ‘lá rụng về cội.’ Ngày mùng năm, con hãy trở về thôn, chúng ta cùng chọn chỗ đất tốt.”

Lời nói nghe có vẻ chân tình, nhưng ta biết chắc trong đó đầy toan tính. Lục Tông và bọn họ làm sao có thể tốt bụng đến vậy?

Ta giả vờ đồng ý, nói rằng sẽ đến vào ngày mùng năm. Lục Tông nghe xong vui mừng khôn xiết, không ngừng nhắc nhở ta nhất định phải đến.

Tuy nhiên, ta không đến mà cho người đi thăm dò kế hoạch thực sự của hắn. Ta không ngu dại mà tự đưa mình vào chỗ hiểm nguy. Ta còn có Vân Tịch cần chăm sóc, tính mạng ta không thể tùy tiện đem ra đánh đổi.

Theo lời khuyên của Tam Thất thúc thúc, ta đã mua chuộc một bô lão trong thôn. Thay vì đề phòng Lục Tông từng chút một, tốt hơn là biết trước những gì hắn đang toan tính.

Ta chọn một vị bô lão có nhân phẩm tương đối tốt, giúp ông tìm việc làm cho hai đứa cháu trai của mình. Nhờ đó, ta xây dựng được một mối quan hệ ngầm mà Lục Tông không hề hay biết.

Chẳng bao lâu sau, bô lão đã báo tin cho ta: Lục Tông tức điên vì ta không xuất hiện. Hắn đã sắp xếp một người đàn ông để gặp mặt ta, định bàn chuyện hôn sự. Nhưng vì ta không đến, người kia giận dữ bỏ đi, còn chửi mắng Lục Tông thậm tệ.

Ta cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là một cuộc gặp gỡ mai mối.

Tam Thất thúc thúc ra ngoài dò la thêm tin tức và nhanh chóng quay về, gương mặt u ám đầy lo lắng. Thúc nhiều lần muốn nói gì đó với ta, nhưng lại ngập ngừng.

Ta thở dài:

“Tam Thất thúc thúc, chúng ta nương tựa nhau bao năm, còn thân thiết hơn cả người nhà. Có gì thúc cứ nói thẳng với ta.”

Thúc ấy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nặng trĩu:

“Ta vốn không muốn để tiểu thư nghe những lời này, sợ bẩn tai. Nhưng chúng đã có ý đồ, tiểu thư cần biết để mà đề phòng.”

Hóa ra, kế hoạch của Lục Tông không chỉ dừng lại ở việc mai mối. Hắn còn định lừa ta về thôn, bỏ thuốc mê để kẻ kia cưỡng đoạt ta.

“Bọn chúng nghĩ rằng khi gạo đã nấu thành cơm, tiểu thư sẽ không còn lựa chọn nào ngoài việc gả đi. Từ đó, bọn chúng có thể khống chế mọi thứ trong tay.”

Ta lặng người trong giây lát, rồi bình tĩnh nói:

“Bọn chúng thật sự đã quá xem thường ta. Nếu thanh danh ta bị hủy hoại, thì kẻ gây ra chuyện này và những kẻ đứng sau sẽ không thể sống sót mà hưởng thành quả.”

Dù phải đối mặt với bất kỳ thủ đoạn nào, ta sẽ không để ai muốn làm gì thì làm. Với ta, cơ nghiệp và Vân Tịch quan trọng hơn cả danh tiếng. Thanh danh dù quan trọng đến đâu, cũng không thể đánh đổi bằng cả đời chịu đựng và khuất phục.

Tam Thất thúc thúc nhìn ta, vẻ hài lòng hiện rõ trong mắt:

“Tiểu thư nghĩ được như vậy là tốt. Nữ nhi vốn đã khó tự lập, mà cái gọi là thanh danh chẳng khác gì một chiếc gông xiềng. Đừng tự trói buộc mình vào đó.”

Thúc trầm ngâm một lúc rồi kể:

“Ta từng chứng kiến không ít nữ tử nơi biên cương bị giặc làm nhục. Ở những vùng đất ấy, dân phong mạnh mẽ, không ai trách cứ họ, chỉ hận kẻ thù đã gây ra tội ác. Nhưng ở nơi này, chỉ cần một vết nhơ cũng đủ khiến một nữ nhân phải gánh chịu cả đời tủi nhục.”

Ta gật đầu, lòng thầm nhủ sẽ không bao giờ để mình rơi vào hoàn cảnh ấy. Nếu kẻ nào dám giở trò, ta sẽ trả lại gấp đôi. Những gì ta đã mất, nhất định ta sẽ giành lại – không chỉ vì ta, mà còn vì muội muội và gia đình này.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.