1
Tam Thất không phải tên thật của thúc ấy, mà là cái tên do chính thúc chọn cho mình. Thúc nói, Tam Thất là một loại dược liệu quý có thể cầm máu, cứu người lúc nguy cấp. Với những người như thúc, sống giữa ranh giới mong manh giữa sống và chết, Tam Thất chính là thứ hữu ích nhất.
Ngày thúc xuất hiện ở nhà ta, thân thể đầy rẫy vết thương, sắc mặt tái nhợt, như đã đi qua cả cõi chết. Thúc nằm im lìm trên giường, đôi mắt đục ngầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà mà không hề nói gì.
Phụ mẫu bảo, nhìn dáng vẻ ấy, cứ ngỡ thúc đang đợi tử thần đến gọi.
Những vết thương trên người thúc, phần lớn đã cũ kỹ, còn lại là do cứu ta mà nên. Hôm đó, ta đang mải mê nhặt viên kẹo đường giữa phố thì đột nhiên có một con ngựa hoảng loạn phóng đến. Trong lúc mọi người xung quanh chạy tán loạn, ta vẫn đứng ngây người.
Khi nhận ra nguy hiểm, ta đã nằm gọn trong vòng tay Tam Thất. Thúc ôm chặt lấy ta, lăn khỏi đường đi của con ngựa. Nó giẫm thẳng lên người thúc, nhưng thúc không hề kêu đau, chỉ ghì chặt ta trong vòng tay. Mãi đến khi tiếng động lắng xuống, thúc mới từ từ đứng dậy, lảo đảo đi về phía gốc cây đa gần đó. Đi chưa được mấy bước, thúc ngã gục xuống đất.
Thân hình thúc gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, rõ ràng đã lâu lắm rồi không được ăn no. Phụ mẫu ta vội vàng đưa thúc về y quán chăm sóc, rồi sau đó đón thúc về nhà, vì thúc chẳng có nơi nào để nương tựa.
Từ ngày đó, ta và thúc nằm cạnh nhau trong gian phòng nhỏ, cùng nhìn lên trần nhà. Một con nhện đang dệt tơ trên xà nhà, không nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.
“Thúc xem kìa, con nhện đó thật giỏi, dệt được cả một mạng lớn như thế!” – Ta chỉ tay, miệng không ngừng cảm thán.
Thúc cũng nhìn lên, ánh mắt mờ đục thoáng động, rồi lại khẽ gật đầu. “Phải, đúng là một con nhện tốt.”
Khi ấy, ta là một đứa trẻ nhiều lời, hễ mở miệng là nói không ngừng. Nằm cạnh thúc, ta luyên thuyên hết chuyện này sang chuyện khác – về vũng nước sau cơn mưa, cành cây nhà bên vươn qua bức tường, những bông hoa dại mọc giữa khe gạch, hay gánh hàng rong bán bánh vừng mỗi ngày đi ngang. Thúc không nói gì nhiều, chỉ im lặng nghe ta kể. Nhưng dần dà, thúc bắt đầu chịu uống thuốc và thậm chí còn bước ra ngoài.
Nhà ta khi đó không dư dả gì. Phụ mẫu làm vài việc buôn bán lặt vặt, trong nhà chỉ có gian tiểu viện nhỏ bé. Kim bà bà được thuê đến nấu ăn, dọn dẹp, và chăm nom ta.
Kim bà bà sợ ta bị bọn xấu bắt cóc nên không bao giờ để ta đi đâu xa. Ta ngày ngày chỉ ngồi trong sân, mắt chăm chăm nhìn ra cổng, lắng nghe tiếng rao hàng ngoài phố, trong lòng không khỏi thèm thuồng.
Từ khi có Tam Thất, thúc thường dẫn ta ra ngoài chơi. Thân hình thúc cao lớn, mạnh mẽ, trở thành chỗ dựa vững chắc cho ta. Thúc hay đặt ta ngồi trên vai, để ta nhìn rõ những màn biểu diễn giữa phố. Giữa đám đông chen lấn, ta luôn là đứa trẻ ngồi ở chỗ cao nhất.
Một lần, ta bị cuốn hút bởi cô nương bán nghệ đang múa kiếm. Những đường kiếm của nàng uyển chuyển và mạnh mẽ đến mức ai nấy đều trầm trồ. Ta liền nhặt lấy một cành cây khô, bắt chước động tác của nàng, không may lại tự đâm trúng tay mình. Vết thương nhỏ, nhưng đau đến nỗi ta bật khóc.
Thúc quỳ trước cửa nhà ta, xin phụ mẫu phạt thúc vì đã không chăm sóc ta chu đáo.
Phụ mẫu vội đỡ thúc dậy, cười xòa: “Trẻ con hiếu động, vấp ngã là chuyện thường tình. Tam Thất huynh đệ, đừng tự trách mình.”
Ta không chịu, lớn tiếng nói: “Nữ nhi cũng có thể học múa kiếm! Nếu con giỏi, con sẽ đánh bại kẻ xấu, không để chúng ức hiếp phụ mẫu nữa!”
Phụ thân nghe vậy, sắc mặt thoáng chùng xuống, còn mẫu thân chỉ ôm lấy ta, dịu dàng nói: “Cẩm nhi của chúng ta thật ngoan.”
Những kẻ hay đến gây khó dễ cho phụ mẫu ta đều là người nhà của phụ thân. Lúc gia cảnh ta túng thiếu, không ai trong số họ xuất hiện. Nhưng khi phụ mẫu bắt đầu làm ăn khấm khá, họ lại kéo đến, ngang nhiên đòi bạc và vải vóc.
Họ đến, đập bàn đòi hỏi: “Người nhà không giúp đỡ thì ai giúp? Các ngươi ngoài kia ăn sung mặc sướng, sao không bỏ ra chút bạc cho chúng ta?”
“Khi buôn bán khấm khá, người nhà lấy ít vải may áo cũng là lẽ thường. Ngay cả khách quý cũng có phần, huống hồ là người thân.”
“Tiểu đệ à, ngươi còn chưa có con trai, chỉ mỗi đứa con gái. Sau này chẳng phải vẫn phải nhờ con trai nhà ta lo liệu mọi chuyện sao? Bây giờ ngươi nên rộng rãi một chút, để sau này nó còn chăm lo cho con gái ngươi chứ.”
Những lần như thế, phụ thân ta chỉ im lặng thở dài, còn mẫu thân thì buồn bã, đến cơm cũng chẳng muốn ăn.
2
Mẫu thân bảo, họ hàng bên phụ thân chưa bao giờ biết đủ. Ngày xưa, họ từng tranh giành của cải từ sính lễ của bà, đến cả lúc bà ở cữ vẫn bị quấy nhiễu. Giờ đây, bọn họ lại đòi mỗi năm một trăm lượng bạc, như thể gia đình ta là kho bạc vô tận.
Thế nhưng, phụ mẫu ta chỉ gửi cho họ mười lượng mỗi năm – một khoản cũng đủ để một gia đình bình thường sống sung túc. “Bọn họ không muốn chúng ta giữ được một đồng nào,” mẫu thân nói, “Thứ họ muốn là vắt kiệt từng đồng bạc cuối cùng.”
Ta quyết tâm học võ, không chỉ để tự vệ mà còn để bảo vệ gia đình. Mẫu thân thở dài, ôm ta vào lòng: “Cẩm nhi của chúng ta không có anh trai hay ai chống lưng, con phải tự mạnh mẽ mới không bị người khác chèn ép.”
Phụ thân ta đồng tình, khẽ xoa đầu ta và nói: “Vậy để cha tìm tiên sinh dạy con đọc sách, học sổ sách và học chút quyền cước.”
Tam Thất thúc thúc nghe vậy liền bảo: “Nếu cần dạy quyền cước, để ta dạy. Chỉ là nếu dạy, ta sẽ không nương tay. Nếu không chịu nổi, tiểu thư đừng học thì hơn.”
Phụ mẫu tin tưởng giao ta cho thúc, từ đó, ta bắt đầu học võ với Tam Thất. Thúc không cho ta gọi là sư phụ, bảo rằng mình không xứng. Dù bình thường thúc nuông chiều ta, nhưng mỗi khi dạy dỗ, thúc trở nên nghiêm khắc khác thường. Sai một chiêu, ta sẽ bị đánh vào tay; không nhớ được huyệt đạo, thúc sẽ quất vào chân.
Thúc bảo, học võ không thể nửa vời, nếu không thành thạo sẽ chỉ hại mình hại người. Mỗi lần phạt ta, thúc ấy không dám nhìn thẳng vào mắt ta, nhưng đôi mắt thúc lại hoe đỏ, chứa đầy nỗi xót xa. Dù là người bị đánh, nhưng ta biết người đau lòng hơn cả chính là thúc.
Ta lau nước mắt, siết chặt tay áo thúc, kiên quyết nói: “Cẩm nhi sẽ học tốt, nhất định không phụ lòng thúc.”
Năm ta tám tuổi, sóng gió lại kéo đến. Người nhà họ Lục đến gây khó dễ. Họ lấy cớ rằng vì mẫu thân ta khó sinh, không thể có thêm con, nên muốn đưa Lục Diệu Tổ – đường huynh của ta – về làm con thừa tự.
Lục Tông, đại bá của ta, ngồi vắt vẻo trên ghế, giọng điệu như ban ơn: “Diệu Tổ là trưởng tôn của Lục gia, ta cho nó về làm con thừa tự là phúc cho nhà ngươi.”
Diệu Tổ, dù chỉ mới mười tám, đã béo ục ịch và có ánh mắt gian xảo. Hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào những đồ vật trong nhà ta, như thể đã xem chúng là của mình. Thấy ta đang ăn bánh mè hoa quế, hắn trừng mắt: “Con nha đầu chết tiệt, lúc nào cũng thấy ăn!”
Nếu là trước kia, ta đã chạy trốn sau lưng Tam Thất. Nhưng giờ đây, ta đã lớn hơn và chẳng còn sợ bọn họ. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nhét thêm một miếng bánh vào miệng, rồi thản nhiên bắt một con ruồi vo ve trước mặt: “Lắm lời thật phiền phức.”
Lục Diệu Tổ không hề muốn làm con thừa tự. Điều hắn muốn là lấy bạc cưới vợ và chiếm hết gia sản nhà ta. Rõ ràng, kế hoạch của hắn là chờ đến khi phụ mẫu ta già yếu rồi thâu tóm toàn bộ cơ nghiệp, còn ta sẽ bị đuổi ra đường không thương tiếc.
Phụ mẫu ta lập tức từ chối: “Diệu Tổ là con trưởng của đại bá, không cần phải làm con thừa tự ở đây. Các người về đi thôi.”
Diệu Tổ tức tối, chỉ tay vào ta: “Một con nha đầu thì làm được gì? Chẳng lo nổi gia nghiệp, lại không có tương lai. Đợi ta cưới vợ sinh con, các người sẽ được làm tổ phụ, tổ mẫu – lợi như thế mà còn chê sao?”
Lời hắn trắng trợn đến mức phụ mẫu ta không thể nhẫn nhịn thêm. Nhưng dù họ từ chối thế nào, sóng gió từ họ tộc vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
3
Ngón tay của Lục Diệu Tổ thô to, kẽ móng tay đen kịt, trông như chưa từng biết đến nước sạch. Không rõ đó là vì hắn bận rộn kiếm kế sinh nhai hay chỉ do cả ngày lo gãi chân.
Ta nhếch môi, cất tiếng mỉa mai:
“Diệu Tổ huynh, giờ huynh chưa kiếm nổi một đồng bạc. Nếu được làm con thừa tự, chẳng phải phụ mẫu ta còn phải lo liệu hôn sự cho huynh và nuôi cả gia đình huynh nữa sao?”
Lời nói của ta không chút nể nang. Thế nhưng, Lục Diệu Tổ không hề thấy ngượng, trái lại, hắn đáp rất tự nhiên:
“Làm cha mẹ thì phải lo chuyện hôn sự cho con cái. Đến khi nhị thúc nhị thẩm già, chẳng phải ta cũng sẽ phải nuôi dưỡng hai người đó sao? Đó chính là đạo lý.”
Nghe đến đây, ta suýt phun cả ngụm nước ra. Ta nhướng mày:
“Vậy huynh định lấy gì để nuôi dưỡng phụ mẫu ta?”
Diệu Tổ không chút do dự, đáp ngay:
“Chẳng phải cửa tiệm nhà các người mỗi tháng đều có lời sao? Lấy ra một ít để dưỡng lão, chẳng phải quá đủ rồi ư?”
Lời lẽ của hắn vô cùng trơ trẽn, cứ như tiền bạc của gia đình ta đã là của hắn. Lục Tông, đại bá của ta, nhìn con trai đầy tự hào, như thể hắn vừa nói điều gì đó rất khôn ngoan. Phụ mẫu ta thì tức đến đen mặt, nhưng vẫn cố kìm nén.
Bọn họ chỉ chờ cơ hội để chiếm hết tài sản nhà ta, rồi sau này rút ra chút đỉnh, coi như là “nuôi dưỡng”. Đây chẳng phải là dưỡng lão, mà là bố thí. Họ đến đây với âm mưu cướp đoạt, xem ta chẳng khác gì món đồ có thể bán đi bất cứ lúc nào để đổi lấy bạc.
Phụ mẫu ta lập tức từ chối việc thừa tự, không để bọn họ toại nguyện.
“Ngươi đừng mơ tưởng nữa! Ai lại đi nhận một đứa con trai đã lớn làm con thừa tự? Bao năm qua, ngươi đã lấy không biết bao nhiêu đồ đạc từ nhà ta, chúng ta nhẫn nhịn cho qua. Nhưng đừng nghĩ ta là kẻ khờ để các ngươi lợi dụng mãi.”
Phụ thân, dù trầm tĩnh, cũng không phải người dễ bị lừa. Làm ăn buôn bán nhiều năm, ông hiểu rõ giá trị của từng đồng bạc và cũng biết cách đối phó với lòng tham. Chỉ là vì nể tình thân thích nên ông chưa từng cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ.
Thấy âm mưu thất bại, đại bá tức giận chỉ thẳng vào mặt phụ thân, buông lời mắng nhiếc:
“Lục Thịnh, ngươi chỉ có mỗi một đứa con gái, sau này sẽ tuyệt hậu. Không dựa vào Diệu Tổ thì ngươi trông cậy vào ai?”
Mẫu thân ta không nhịn được nữa, liền cất giọng đanh thép:
“Chúng ta có con gái, không cần nhờ vả ai cả! Một đứa con gái giỏi giang còn hơn mười đứa con trai vô dụng.”
Ta ưỡn ngực kiêu hãnh, lòng tràn đầy tự hào. Giờ đây, ta đã biết cách tính toán, hiểu rõ từng khoản thu chi và cũng học được cách buôn bán. Ta tự tin mình hơn hẳn Lục Diệu Tổ, dù hắn có lớn hơn ta bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.
Những lời của mẫu thân khiến đại bá đỏ mặt tía tai, tự ái bị đụng chạm.
“Hừ! Một đứa con gái thì làm nên trò trống gì? Để xem các ngươi có phải cầu xin ta không!”
Dù bị đuổi về, trước khi đi hắn vẫn không quên lấy đi hai mươi lượng bạc.
Hắn chỉ vào phụ thân ta, giọng chua ngoa:
“Ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa. Nếu không có phụ mẫu ta cưu mang, ngươi đã chết đói từ lâu rồi. Nay thành đạt lại không biết trả ơn, đúng là con sói mắt trắng.”
Phụ thân bất đắc dĩ đưa bạc, nhưng kiên quyết không cho thêm một xu. Khi đám người nhà họ Lục đi khuất, phụ thân kéo Tam Thất thúc thúc lại, cùng uống rượu đến tận khuya.
Trong cơn say, phụ thân kể rằng mình không phải con ruột của tổ phụ và tổ mẫu. Năm xưa, cha mẹ ruột của ông qua đời, tổ phụ và tổ mẫu mới đưa ông về nuôi. Nhưng ơn nghĩa nuôi dưỡng ấy chẳng hề vô tư như người ngoài vẫn nghĩ.
Mẫu thân mang bát canh nóng đến, khẽ nói với phụ thân:
“Ta đã hỏi thăm rồi. Họ không chỉ lấy hết tiền bạc và ruộng đất của cha mẹ chàng, mà còn không trả lại gì khi chàng trưởng thành. Chưa kể, họ còn đối xử với chàng chẳng ra gì.”
Ta nghe mẫu thân kể, lòng tràn đầy căm phẫn. Nhà họ Lục, tuy sống sung túc, nhưng lại sớm đẩy phụ thân ta ra ngoài học nghề. Học nghề ngày đó chẳng khác gì làm nô lệ – bị sai bảo, đánh mắng tùy ý, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
Sư phụ mà họ chọn cho phụ thân cũng là loại người ác nghiệt. Ông bị hành hạ đến mức nhiều lần suýt chết rét trong căn phòng chứa củi lạnh giá. Nhưng phụ thân không cam chịu số phận. Ông trốn ra ngoài, làm thuê kiếm bạc, rồi từ một người bán hàng rong, ông tự tay gây dựng nên cửa tiệm hiện tại.
Những gì nhà họ Lục đã nợ phụ thân không thể kể hết. Vậy mà giờ đây, họ lại dám nhân danh ân nghĩa để đòi hỏi, như thể tất cả tài sản của phụ thân đều phải thuộc về họ.
Mẫu thân ta cười nhạt, phất tay:
“Thật không biết xấu hổ.”
4
Vì lỡ lời mắng người, ta bị phụ mẫu phạt chép sách.
“Nhưng con đâu có nói sai.” Ta phản đối, không phục.
Phụ thân nhẹ nhàng bảo: “Trong lòng có thể nghĩ vậy, nhưng không được nói ra. Cẩm nhi, thời thế này khắc nghiệt với nữ nhi. Dù bọn họ sai trái, nhưng vì là trưởng bối, lời của con sẽ bị xem là bất kính. Người ta sẽ lợi dụng lời nói đó để gây hại cho con. Con phải hiểu rằng, danh tiếng của nữ nhi dễ dàng bị hủy hoại chỉ qua lời đồn đại.”
Chính vì ta là nữ nhi nên bọn họ mới dám xem thường, và cũng vì thế mà họ muốn chiếm hết tài sản khi phụ mẫu không còn con trai nối dõi.
Ta thấy mẫu thân thường đặt tay lên bụng, đôi mắt đượm buồn. Bà luôn mong mỏi có thêm một đứa con, nhưng suốt bao năm vẫn chẳng có chút tin vui.
Tất cả đều bắt nguồn từ tổ mẫu, Lục lão thái.
Năm xưa, khi mẫu thân sinh ta, bà phụ trách chăm sóc cữ. Bề ngoài, bà tỏ ra chu đáo, hầm gà và nấu trứng đường, nhưng thực tế những thứ ấy không bao giờ đến được mẫu thân. Lục Tông và Lục Diệu Tổ hưởng hết tất cả.
Khi phụ thân trở về và thấy mẫu thân gầy trơ xương, ông nổi giận cãi vã với Lục lão thái, sau đó đưa mẫu thân và ta rời đi ngay trong đêm. Sự hành hạ trong thời gian ở cữ đã khiến mẫu thân tổn thương thân thể, không thể hoài thai suốt nhiều năm sau đó.
Tam Thất thúc thúc xót xa: “Ta chỉ biết chữa thương ngoài da, tiếc rằng bệnh này không cách nào chữa được.”
Thế nhưng, như có phép màu, chẳng bao lâu sau, mẫu thân ta thực sự mang thai.
Phụ thân vui mừng khôn xiết, chăm sóc mẫu thân hết lòng, còn dặn dò ta phải cẩn thận, không được làm tổn thương bà. Ta cũng rất vui, mong mẫu thân sẽ sinh cho ta một đệ đệ thông minh, đáng yêu.
Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài bao lâu thì đại bá Lục Tông lại đến gây chuyện. Lần này, hắn vẫn nhắc đi nhắc lại chuyện gia đình ta tuyệt tự. Phụ thân không đôi co, chỉ im lặng.
Ta định kể cho hắn rằng mẫu thân đã mang thai, nhưng phụ thân lập tức bịt miệng ta lại và thì thầm:
“Đừng nói gì cả, Cẩm nhi. Con không biết lòng người ác độc đến đâu đâu. Chuyện vui trong nhà chỉ cần người nhà biết, đừng khoe khoang với kẻ chỉ mong thấy chúng ta gặp nạn.”
Ta chưa hoàn toàn hiểu lời phụ thân cho đến ngày mẫu thân sắp sinh.
Lục Diệu Tổ, giờ đã cưới vợ, dẫn theo thê tử đến tiệm nhà ta. Hắn tự nhiên như chủ tiệm, chỉ vào các tấm vải mà bảo chưởng quầy lấy hết. Khi bị từ chối, hắn đến thẳng nhà ta làm ầm ĩ.
Khi nhìn thấy bụng mẫu thân, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hiểm độc. Bất ngờ, hắn đẩy mạnh bà một cái rồi bỏ chạy, miệng độc ác nói:
“Nhà tuyệt tự mà còn mong sinh con? Nằm mơ đi!”
Cú đẩy đó khiến mẫu thân sinh non. Muội muội ta chào đời trong hoàn cảnh nguy hiểm và yếu ớt ngay từ lúc mới sinh. Mẫu thân mất quá nhiều máu, không thể ôm con vào lòng, chỉ nằm đó, nước mắt không ngừng rơi.
“Bà trời cao vẫn không cho ta sinh được cho phu quân một đứa con trai…”
Phụ thân vừa khéo léo thay tã cho muội muội, vừa nhẹ nhàng an ủi:
“Không có con trai thì sao? Chúng ta cùng dạy dỗ hai con gái thật tốt. Nhìn Cẩm nhi của chúng ta mà xem, chẳng phải hơn khối đứa con trai sao?”
Tiên sinh dạy ta cũng từng khen ta thông minh hơn nhiều nam nhi, chỉ tiếc ta là nữ, không thể tham gia khoa cử để tranh công danh.
Dù được an ủi, mẫu thân vẫn không nguôi nỗi buồn, sức khỏe lại ngày càng suy yếu. Vì không thể cho muội muội bú, phụ thân thuê nhũ mẫu đến chăm sóc. Ông cũng mời thêm vài gia nhân lo việc nhà, còn dặn dò Tam Thất thúc thúc và Kim bà bà phải trông nom chúng ta thật cẩn thận.
Trước khi ra khỏi cửa, phụ thân bảo mẫu thân:
“Ta đi lấy hàng. Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, đừng lo lắng điều gì.”
Nhưng ngay khi phụ thân rời đi, Tam Thất thúc thúc lặng lẽ theo sau.
Mãi sau ta mới biết, phụ thân không đi lấy hàng, mà đi tìm Lục Diệu Tổ để tính sổ.
Tam Thất thúc thúc muốn thay ông ra tay:
“Để ta xử hắn. Nếu gặp sự cố trên đường, quan phủ cũng không điều tra ra được.”
Phụ thân vội ngăn lại:
“Ngươi lớn tuổi rồi, nếu bị bắt vào ngục, phải chịu bao cực hình, ngươi có chịu nổi không? Ta không muốn vì kẻ hèn hạ đó mà phá hỏng cuộc sống yên ổn của chúng ta.”
Tam Thất thúc thúc nhượng bộ, nhưng vẫn hậm hực nói:
“Vậy ít nhất phải đánh hắn một trận cho hả giận.”
Phụ thân cười nhạt:
“Ta muốn đường đường chính chính đòi lại công bằng cho thê tử và nữ nhi của ta. Không cần dùng đến thủ đoạn hèn mọn.”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.