Chương 2
Avatar Khung avatar
22359 Chữ

5
Phụ thân và Tam Thất thúc thúc dẫn nhau về nhà tổ, mời các bô lão trong thôn đến làm chứng. Trước mặt mọi người, phụ thân kể rõ toàn bộ sự việc, không bỏ sót chi tiết nào, rồi đánh Lục Diệu Tổ một trận thảm thương.

Lục Tông và Lục lão thái định lao vào can ngăn, nhưng Tam Thất thúc thúc đã nhanh chóng chắn trước mặt họ. Thúc không chỉ ngăn cản mà còn kín đáo đánh Lục Tông vài chiêu hiểm hóc. Những đòn trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đều trúng huyệt, khiến hắn đau đớn suốt nhiều ngày sau.

Phụ thân buông lời đanh thép:

“Ta biết các người nhắm vào gia sản của ta, nhưng nghe cho rõ: tài sản này chỉ thuộc về con gái ta. Ít nhất một trong số chúng sẽ ở lại đây để kén rể. Và nếu con gái ta không cần, trước khi chết, ta cũng sẽ phân phát hết tiền bạc, tuyệt đối không để lọt vào tay các người!”

Lục lão thái tức giận, tát thẳng vào mặt phụ thân:

“Ngươi dám gọi ta là sâu mọt? Đúng là con sói mắt trắng, nuôi mãi cũng chẳng thành người!”

Phụ thân điềm tĩnh lau mặt, bình thản đáp:

“Bà nuôi ta được bao nhiêu, mọi người ở đây đều rõ. Nếu đã muốn tính ân nghĩa, chi bằng tính lại những gì bà đã nuốt: tiền bạc và ruộng đất của phụ mẫu ta, cùng với sính lễ của thê tử ta.”

Lục lão thái đuối lý nhưng vẫn cố gân cổ:

“Công dưỡng dục lớn hơn công sinh thành! Ngươi đúng là con sói mắt trắng.”

Phụ thân bật cười nhạt:

“Vậy từ hôm nay, bà tự lo lấy việc dưỡng lão. Bao nhiêu năm qua các người bòn rút tiền bạc của phụ mẫu ta, dư dả nuôi sống nhà các người thêm kiếp sau cũng chẳng hết.”

Trước khi rời đi, phụ thân tuyên bố dứt khoát:

“Gia đình ta và nhà họ Lục từ nay không còn liên hệ. Kẻ nào dám đến gây chuyện sẽ bị đánh đuổi ngay lập tức.”

Dù đã thắng thế, phụ thân vẫn không nguôi giận trên đường về. Tam Thất thúc thúc cũng vậy.

Vì vậy, họ chờ sẵn trên con đường Lục Tông và Lục Diệu Tổ phải đi qua. Khi hai người đến, họ trùm bao tải lên đầu và đánh thêm một trận nữa.

Phụ thân dặn không được kể với ta và mẫu thân, nhưng Tam Thất thúc thúc lại kể hết cho mẫu thân và ta nghe, không thiếu một lời.

Mẫu thân nghe xong, giận dữ tan biến, thậm chí còn cười:

“Tiếc là ta không có mặt. Đáng lẽ nên đợi ta ra tháng rồi cùng đi mới đúng.”

Sau chuyện đó, mẫu thân dần dần ăn uống lại được, sắc mặt cũng khá hơn. Tuy nhiên, thân thể muội muội vẫn rất yếu, thường xuyên bệnh tật. Từ nhỏ, muội đã phải uống không biết bao nhiêu thứ thuốc đắng.

Mỗi lần nhìn muội nhăn mặt vì thuốc, mẫu thân không khỏi xót xa, còn phụ thân thì ngày càng thêm căm hận nhà họ Lục.

Từ đó, mỗi lần người nhà Lục đến gây chuyện, phụ thân đều cho người đánh đuổi không chút nể nang, thậm chí còn kéo họ ra công đường. Dù là huynh đệ ruột thịt, cũng không thể ngang nhiên đến nhà người ta đòi của cải.

Quan phủ không đứng về phía Lục Diệu Tổ, thậm chí còn phạt hắn một trận đòn roi nặng nề vì gây rối. Phụ thân đã lót bạc cho nha sai, nên trận đòn ấy đủ khiến Lục Diệu Tổ nằm liệt giường suốt hai tháng.

Cũng từ đó, mối thù giữa hai nhà càng thêm sâu sắc.

Một lần, khi ta đi dạo trên phố, gặp Lục Tông. Thấy ta mặc xiêm y mới, cài trâm ngọc lấp lánh, ông ta hằn học nói:

“Đồ con gái chết tiệt! Ngày ngươi sinh ra đáng lẽ phải bị dìm chết rồi. Để xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!”

Ta không nao núng, nhìn ông ta từ đầu đến chân. Thân thể hắn suy kiệt vì rượu chè và sắc dục. Ta khẽ đáp:

“Lục đại bá, e là bá chẳng kịp thấy ngày cháu hết đắc ý đâu.”

“Ngươi dám nguyền rủa ta sao?”

Ông ta định giơ tay đánh ta, nhưng ta đã nhanh chân chạy mất. Ngoài phố đông người, nếu ta phản kháng, ắt sẽ bị mang tiếng không tôn trọng trưởng bối.

Dù thoát khỏi ông ta, lòng ta vẫn tức giận không nguôi. Ta bèn bỏ tiền thuê bọn hành khất chọc phá ông ta. Một tên còn cướp mất dây lưng, khiến hắn phải buộc tạm quần bằng một sợi dây thừng, trông thật thảm hại.

Ta nhìn từ xa, không nhịn được bật cười.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Biến cố lại ập đến khi ta vừa tròn mười bốn tuổi.

Phụ mẫu bắt đầu lo chuyện hôn sự cho ta. Dù đã hứa sẽ để ta kén rể, việc tìm một người phu quân thích hợp, thật sự không dễ dàng chút nào.

Những nam nhân tài giỏi đều không làm rể nhà vợ, còn những kẻ đồng ý lại là những kẻ bất tài và có dã tâm, khiến phụ mẫu ta không thể nào an lòng.

Cứ thế, tìm đi tìm lại, mà thời gian trôi nhanh như gió thoảng. Vậy mà ta đã bước sang tuổi mười lăm…

6
Năm ấy, phụ mẫu nghe tin trong phủ thành có một vị thần y nổi tiếng về chữa trị cho trẻ em yếu ớt, liền quyết định đưa muội muội đi khám bệnh. Nhưng không may, muội bị phong hàn ngay trước chuyến đi, sức khỏe yếu ớt không chịu nổi quãng đường dài dằn xóc.

Phụ mẫu đành mang theo nhiều bạc, dự định mời thần y đến tận nhà. Ta ở lại trông tiệm, chăm sóc muội muội, và đợi từng ngày mong phụ mẫu trở về.

Nửa tháng trôi qua mà không có tin tức, trong nhà ai nấy đều thấp thỏm lo âu. Tam Thất thúc thúc không yên lòng, liền lên đường tìm kiếm.

Ba ngày sau, thúc ấy trở về, mang theo một chiếc xe bò chở thi thể phụ mẫu ta. Người đánh xe là Trương, một thợ săn chân thọt, lặng lẽ nhìn ta và muội muội, mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng không thành lời.

“Xin nén bi thương,” ông ta nói nhỏ, rồi quay người rời đi.

Tam Thất thúc thúc đứng phía sau xe, mắt nhìn xuống, không dám đối diện với ta.

Thi thể phụ mẫu ta chi chít những vết dao, đã bắt đầu phân hủy vì họ qua đời nhiều ngày trước. Dung nhan mẫu thân từng xinh đẹp giờ đây không còn, chỉ còn lại nét giằng xé và tuyệt vọng cuối cùng của người lúc lâm chung.

Ba trăm lượng bạc họ mang theo đã bị bọn cướp lấy sạch, cùng với mạng sống của họ.

Muội muội ta gào lên một tiếng đau đớn rồi nhào tới, nhưng cơn xúc động quá lớn khiến con bé ngất lịm ngay tại chỗ.

Ta gượng cười cảm ơn Trương thợ săn, nhờ gia nhân đưa muội muội vào nhà. Ta lấy ngân châm ra, khéo léo châm cứu để giúp muội tỉnh lại. Khi con bé mở mắt, ta giao nó cho Kim bà bà trông nom, rồi lập tức đi báo quan.

Quan phủ cử người điều tra, nhưng sau khi xem xét hiện trường, họ kết luận đây là vụ cướp thông thường. Bọn cướp đã hoành hành nhiều năm, cướp sạch bạc rồi bỏ trốn, không để lại dấu vết. Quan phủ tuyên bố không thể tiếp tục truy tìm.

Bắt không được thì bỏ mặc.

Ta thất vọng đến cùng cực, nhưng hiểu rằng mình chẳng thể đấu lại được quan phủ hay đám cường đạo.

Ta đành lo lót bạc cho quan sai và vội vã chuẩn bị tang lễ cho phụ mẫu.

Lễ tang được tổ chức đơn giản nhưng trang nghiêm. Dẫu vậy, người nhà họ Lục vẫn không bỏ qua cơ hội đến gây sự. Lục lão thái và Lục Tông dẫn theo người nhà, ánh mắt như dán chặt vào ta và muội muội, tựa như hai miếng mồi ngon đặt sẵn trên thớt.

Họ yêu cầu Lục Diệu Tổ làm người cầm cờ và đập chậu trong lễ tang. Nhưng ta thẳng thừng từ chối.

“Chiếc chậu này, ta sẽ tự tay đập!”

Bọn họ mắng ta bất hiếu:

“Phụ mẫu chết thảm thế mà nó không rơi nổi một giọt nước mắt, giờ còn không để con trai tiễn đưa, đúng là đứa con gái ác độc, không bằng loài súc sinh!”

Ta mặc kệ những lời lẽ cay nghiệt, lặng lẽ lo liệu mọi việc trong lễ tang.

Lục lão thái kéo theo các bô lão trong tộc, yêu cầu phải chôn phụ mẫu ta trong phần mộ tổ tiên, với điều kiện ta phải giao quyền quản gia và thừa nhận Lục Diệu Tổ làm con thừa tự.

Nếu ta đồng ý, họ sẽ danh chính ngôn thuận chiếm đoạt gia sản của gia đình ta.

Ta không hề do dự, liền mua một mảnh đất phong thủy tốt hơn để chôn cất phụ mẫu, tránh xa khỏi gia tộc tham lam ấy.

Họ mắng ta rằng không để phụ mẫu được “lá rụng về cội”, nhưng với ta, những lời đó chẳng khác gì rác rưởi.

Phụ mẫu đã mất, ta là người làm chủ, và ta sẽ quyết định mọi việc trong gia đình mình. Phần mộ tổ tiên của gia tộc chỉ còn là cái vỏ bọc tham lam, chắc chắn phụ mẫu cũng chẳng muốn được chôn ở đó.

Ta quỳ gối trước mộ, khẽ nói:

“Phụ mẫu an tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội muội và bảo vệ gia sản của chúng ta.”

Sau tang lễ, Tam Thất thúc thúc nói với ta:

“Ta nghi ngờ cái chết của phụ mẫu không phải do cướp bình thường.”

Thúc tiếp tục: “Con đường ấy vốn rất an toàn. Hôm đó có nhiều xe ngựa qua lại nhưng không ai gặp nạn, chỉ có lão gia và phu nhân bị hại. Việc này thực sự bất thường.”

Nghe xong, lòng ta siết lại:

“Vậy là có kẻ cố tình sát hại?”

Tam Thất thúc gật đầu, ánh mắt u ám.

“Ta đã nhờ vài huynh đệ giỏi truy dấu hỗ trợ. Trương thợ săn, dù chỉ còn một chân, nhưng tay nghề cao cường, đã nhận lời tìm ra hung thủ.”

Ta mở hộp bạc, lấy ra một nén lớn đưa cho Tam Thất:

“Thúc cần bao nhiêu bạc, cứ lấy. Không thể để người khác vất vả mà không công.”

Tam Thất thúc thúc chỉ lấy mười lượng, rồi nhìn ta, giọng trầm xuống:

“Tiểu thư, khóc đi.”

Ta cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng không ngăn được cảm giác tê tái trong lòng. Thế nhưng, nước mắt vẫn không rơi.

Ta không thể khóc. Ta còn phải mạnh mẽ, vì muội muội, vì gia đình, và vì chính mình.

7
Ta nhìn Tam Thất thúc thúc, cảm giác trong lòng trống rỗng.

Thúc ấy đặt tay lên vai ta, giọng khàn khàn như kìm nén cảm xúc:

“Từ sau chuyện đó, tiểu thư chưa khóc lấy một lần. Ta từng mất huynh đệ, mất cả người thân, nên ta biết nỗi đau này khó nuốt thế nào. Khóc ra sẽ dễ chịu hơn là cứ ôm mãi trong lòng.”

Mắt ta đỏ hoe, nhưng ta chỉ cắn môi, tay bịt miệng lại, ngăn tiếng nức nở đang trào ra. Cuối cùng, vẫn không có giọt nước mắt nào rơi.

“Thúc thúc, ta không thể khóc… Ta còn quá nhiều việc phải làm.”

Phụ mẫu còn chưa được báo thù, muội muội cần ta chăm sóc, và kẻ thù vẫn đang nhòm ngó gia sản. Cả trong lẫn ngoài đều bủa vây nguy hiểm, giờ không phải lúc để yếu đuối.

Vừa tiếp quản việc kinh doanh, ta đã gặp khó khăn. Các thương lái lần lượt đến đòi tiền hàng, dù mới chỉ thanh toán chưa đầy một tháng trước.

Theo quy tắc, mỗi ba tháng mới tính sổ một lần. Nhưng họ sợ rằng sau khi phụ mẫu ta qua đời, việc buôn bán sẽ sa sút và ta không đủ khả năng trả nợ. Thương nhân chỉ coi trọng lợi nhuận, điều này chẳng phải điều đáng trách.

Nhưng vào thời điểm này, không lời hứa hẹn nào đáng tin hơn là giao bạc đúng hạn. Ta cần chứng tỏ rằng việc kinh doanh của gia đình ta vẫn ổn định.

Ta gom hết bạc trong nhà, bán cả của hồi môn mà phụ mẫu đã dành cho ta, cuối cùng cũng trả được nợ.

Những thương lái sau khi nhận bạc có phần áy náy.

“Hóa ra con vẫn giữ được việc kinh doanh như vậy, Cẩm nhi. Chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác, giá cả vẫn y như lúc phụ mẫu con còn sống.”

“Đúng vậy, Cẩm nhi. Phụ mẫu con từng nói con rất giỏi, sớm muộn gì cũng sẽ thay họ quản lý. Giờ chỉ là đến sớm hơn một chút mà thôi.”

Ta mỉm cười đối đáp, tạm thời trấn an được bọn họ. Khi họ đã đi hết, ta ngồi xuống, hai mắt đỏ ngầu.

Chỉ đến giờ ta mới nhận ra, dù có tài giỏi đến đâu, hóa ra phụ mẫu đã luôn âm thầm che chở cho ta khỏi bao nhiêu sóng gió.

Trên đời này, người ta thích thêm hoa lên gấm, nhưng mấy ai chịu đưa than trong ngày tuyết rơi.

Tiệm nhà ta tạm thời ổn định, nhưng ta biết rằng không thể cứ mãi dựa vào việc buôn bán vải từ thương lái. Ta cần phải tạo ra một ưu thế riêng. Ta quyết định mở xưởng dệt, tự sản xuất vải.

Thế nhưng, tìm thợ lành nghề không dễ. Những người thợ giỏi đều bị các thương nhân lớn thu dụng từ lâu. Thuê tạm người về làm thì thiếu tin cậy. Với tình thế hiện tại, ta không dám mạo hiểm.

Một tháng trời tìm kiếm vô ích khiến ta gần như muốn bỏ cuộc. Đúng lúc ấy, Tam Thất thúc thúc mang đến tin tốt.

“Có huynh đệ báo tin rằng một nhà quan trong thành vừa bị tịch biên gia sản. Họ có một xưởng dệt, bên trong toàn là thợ dệt lâu năm.”

Lòng ta trào lên hy vọng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. “Những chuyện béo bở thế này liệu có đến lượt chúng ta không?”

Tam Thất thúc đáp: “Mấy chuyện này đều do người bên dưới lo. Ta đã dặn họ giữ lại vài thợ cho mình. Dù sao, hiện tại tiểu thư cũng chưa cần quá nhiều người, phải không?”

Ta gật đầu. Chỉ cần có năm, sáu thợ giỏi, thêm vài người học việc là đủ cho khởi đầu.

“Được, thúc thúc. Chúng ta đi ngay thôi.”

Ta mang theo bạc, cùng Tam Thất thúc thúc đi mua người, chuẩn bị cả bạc dư để lo liệu. Dù có sự giúp đỡ từ huynh đệ của thúc, ta vẫn muốn trả ơn đúng mực, không để ai phải chịu thiệt.

Tam Thất thúc chỉ nhận một ít, cười nói: “Tiểu thư yên tâm, chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, không cần nhiều bạc. Sau này khi làm ăn khấm khá, chỉ cần trả lại ân tình là được.”

Khi đến nơi, ta gặp người huynh đệ của Tam Thất thúc. Hắn mặc y phục của quan sai, gương mặt dữ tợn. Nhưng vừa nhìn thấy Tam Thất, hắn đã bật cười:

“Tiểu tử ngươi, có việc nhờ mới chịu ló mặt ra! Tìm ngươi còn khó hơn cả tìm cọp trong rừng!”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.