Chương 4
Avatar Khung avatar
21830 Chữ


Đoạn Ngọc Trác vội vàng đi tìm Phòng Linh trong khắp căn nhà.

Cuối cùng, anh ta tìm thấy Phòng Linh trong một sân trời khô cằn, vội vàng kéo Phòng Linh lên!

Toàn thân Phòng Linh đầy vết thương, máu tươi thấm đẫm bộ y phục xanh của anh ta. Cánh tay phải đã gãy, ba chiếc xương sườn cũng bị gãy, lưỡi đã bị cắt đi.

Cả người anh ta suy kiệt, như cành cây héo trong mùa đông, không còn sức sống.

Tôi vội vàng cho anh ta uống viên Kim Đan để giữ cho anh ta còn thở được, đồng thời chữa trị cánh tay phải và xương sườn cho anh ta.

Tuy nhiên xương gãy có thể nối lại, nhưng lưỡi đã mất thì khó mà tìm lại được.

Đoạn Ngọc Trác ôm lấy Phòng Linh.

Trong đôi mắt dài hẹp như mắt hồ ly của anh ta không còn nét lạnh lùng mà thay vào đó là sự lo lắng và đau lòng sâu sắc, nước mắt tuôn rơi.

"Lão Phòng, tôi biết cậu là kẻ vô dụng nhất mà! Đầu óc thì chậm chạp, thân thủ cũng tệ. Để bản thân ra nông nỗi này cậu thấy vui lắm sao? Cậu….sai cậu lại tự làm khổ mình vậy chứ!"

Phòng Linh mở to mắt, như muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra một lời.

Cuối cùng, anh ta cố gắng vỗ nhẹ lên vai Đoạn Ngọc Trác bằng cánh tay trái duy nhất còn lành lặn, dù có vẻ như vô lực.

Tôi thấy lòng mình nhói đau, kéo Thần Ẩn đi, định để họ có không gian riêng tư.

Mới đi được hai bước…

"Chị Khả Ái! Cứu em với, cứu em với…"

Một tiếng kêu cứu vội vã từ xa vọng lại, một chấm đen nhỏ ở xa với tốc độ nhanh như chớp lao vào lòng tôi, suýt nữa khiến tôi gãy hết mười cái xương sườn.

Lao vào lòng tôi là một con ngỗng lớn.

Tôi: "…Đoạn Mộc Thanh, em đang làm cái quái gì vậy?"

Con ngỗng biến thành hình dáng thiếu niên mười tuổi, cậu vội vàng chỉ lên không trung, nói lắp bắp: "Phù, Phù…"

Chưa kịp nói xong.

Tiếng khóc thê lương đã vang lên, nghe như than thở.

Bình luận vô cùng căng thẳng.

【 Đó là “Phù Dung Diện”! Cô ta đến rồi! 】

【 Ahhhh, chỉ cần nghĩ đến những khuôn mặt bay lơ lửng đó là tôi lại thấy rùng mình. 】

【 Tôi đã chui vào chăn rồi, cái chăn chính là lớp bảo vệ của tôi! 】

【 Tôi đã in một bức ảnh của Lý Khả Ái, nữ thần sẽ bảo vệ tôi! 】

Phù Dung Diện chính là con quái vật biến thành từ Thẩm Tử Yên.

Cứ như thể cảm nhận được sự xuất hiện của người quen cũ, bình ngọc trong tay áo của Thần Ẩn đột ngột rung lên dữ dội.

Nắp bình bật mở, một làn khói trắng tràn ra, kết thành linh hồn của Đoạn phu nhân.

Lúc này, những khuôn mặt xinh đẹp bay lơ lửng, trong màn mưa bụi mờ ảo từ từ xuất hiện.

Tôi hoàn toàn cảnh giác, tập trung niệm phép, chuẩn bị cho trận chiến.

Nhưng không ngờ, Đoạn phu nhân với đôi mắt ngấn lệ, mơ màng quỳ xuống: "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."

Hả?

Không phải bà ta đã mắng bà ấy là 【 Mưu đồ ác độc, giả vờ lương thiện, trong tay giấu dao tội đáng chết 】 sao?

Không phải bà ta mắng bà ấy là 【 Đáng chết, đáng chết! 】 sao?

Mắng thì rất nghiêm khắc mà sao lại đột nhiên quỳ xuống rồi?

"Buông xuống đi." Hàng chục khuôn mặt bay lơ lửng cùng lên tiếng: "Buông xuống đi, Thiên Thiên."

"Một trăm năm rồi, sống trong sự hối hận, chỉ là phí hoài thời gian."

"Vì sao phải khổ thế này?"

15

Trong câu chuyện tán gẫu của họ, cuối cùng tôi và Thần Ẩn đã thu thập đủ manh mối cuối cùng.



Một trăm năm trước.

Vào một đêm xuân ấm áp.

Tại Phủ Ô Tổng Quản, đèn đuốc sáng rực, lối ra vào của phủ đệ được canh gác cẩn thận, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay qua.

Các gia đinh cầm đuốc, lùng sục khắp sân.

Cuối cùng, họ đã xác định được nơi ở của những cô gái, Phương Hoa Hiên.

Các cô gái mặc đồ ngủ trắng, từng người một bị lôi dậy từ trong giấc ngủ. Họ run rẩy, vết thương trên cơ thể hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng của cây đuốc.

Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, vết thương trên cơ thể không bao giờ hết.

Nhìn thấy vậy, mạng sống của họ cũng sắp tắt.

"Ai đã ăn cắp? Đưa ra đây đi. Ta sẽ tha cho ngươi không chết.”

“Nếu không nói, các ngươi sẽ không có ai sống sót!"

Lão công công ngồi trên chiếc ghế tử đằng, nhấm nháp tẩu thuốc. Giọng nói của ông ta vừa sắc bén lại vừa yếu ớt.

Trong làn khói thuốc mờ ảo, những nếp nhăn gồ ghề trên khuôn mặt lão giống như những ngọn núi chồng chất lên nhau.

Đôi mắt sáng như hai đốm lửa giữa dãy núi non.

Sau một hồi im lặng chết chóc.

Một cô gái mặt mày xinh xắn như hoa phù dung, đôi lông mày như khói sương liễu bước ra: "Là ta."

Lão công công liếc mắt đảo quanh người nàng ấy: "Ngươi đã ăn cắp cái gì?"

Ông ta không tin, muốn thử nàng ấy.

"Kim đan." Thẩm Tử Yên nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Ta đã ăn cắp kim đan của công công!"

Lão công công mặt mày biến sắc vì nàng ấy đã nói đúng.

Đúng là kim đan bị đánh cắp.

Ông ta tìm kiếm suốt ba mươi năm, cuối cùng mới tìm được một cây huyết linh chi để chế thuốc! Mãi mới luyện thành được một viên kim đan này!

Lão ta còn bao nhiêu ba mươi năm để chờ đợi nữa?

Nàng ấy nói viên kim đan đã rơi vào trong bụng của nàng ấy.

Lão thái giám ra lệnh cho gia đinh đánh đòn nàng ấy một trận, rồi lại rạch bụng nàng ấy ra!

Nhưng bên trong chỉ có nửa bát thạch đen.

Cảnh tượng đẫm máu và tàn bạo khiến các cô gái hoảng sợ mà la hét, khóc lóc.

Viên kim đan không tìm thấy, chẳng lẽ nó đã bị tiêu hóa mất?

Ánh mắt của lão công công già lướt qua từng gương mặt của bọn họ, cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Thẩm Thiên Thiên, một cô bé mới chỉ mười hai tuổi.

Ông hỏi: "Ngươi là muội muội của ả sao?"

Cô bé trả lời: "Ta xấu hổ khi gọi tỷ ấy là tỷ tỷ."

Lão hỏi: "Ồ?"

Cô bé trả lời: "Thẩm Tử Yên không biết công công đối xử tốt với chúng ta như thế nào. Công công đã mua bọn ta về, cho bọn ta cơm ăn, áo mặc.”

"Bọn ta không phải sống trong căn nhà có mái ngói bị thủng nữa, bọn ta phải biết ơn công công.”

"Thẩm Tử Yên không những không biết ơn, còn trộm đồ của công công.”

"Không chỉ trộm đồ của công công, mà còn muốn giết công công.”

"Nàng ta không xứng làm tỷ tỷ của ta!"

Cô gái nhỏ giọng nói với khuôn mặt ngây thơ.

Trong khi cái xác của tỷ tỷ thì nằm ngay dưới chân.

Thẩm Thiên Thiên không hề rơi lấy một giọt nước mắt.



Thẩm Thiên Thiên không rơi một giọt nước mắt nào.

Nét mặt nàng ta lạnh nhạt, như thể người chết chẳng hề liên quan gì đến nàng ta cả.

16

“Một loại cảm xúc bộc lộ, có lẽ chính là sự giấu giếm cho một loại cảm xúc khác.” Thần Ẩn bình thản nói.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.



Tỷ tỷ thay bà ta nhận tội, Thẩm Thiên Thiên đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi.

Nếu bà ta để lộ nỗi đau trong lòng, thì cái chết của tỷ tỷ bà ta sẽ uổng phí.

Trong bụng Thẩm Thiên Thiên có một viên kim đan chưa tan, không thể để lão thái giám rạch ra được!

Sau đó, lão thái giám đã nấu xác của Thẩm Tử Yên lên vì lão muốn hút chút dinh dưỡng cuối cùng từ viên kim đan.

Còn Thẩm Thiên Thiên thì trở thành người được lão yêu chiều.

Về sau, Thẩm Thiên Thiên dẫn dắt những thiếu nữ còn sống sót, đốt cháy Phủ Ô Tổng Quản bằng một ngọn lửa lớn. Đốt sạch tất cả những nhục nhã, ô uế và đau khổ của quá khứ.

Nhưng dung mạo và tiếng cười của tỷ tỷ bà ta thì vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí, trở thành nỗi ám ảnh của bà ta.

Bà ta có lỗi với tỷ tỷ.

Bà ta có lỗi với tỷ tỷ!

Trong những ngày tháng của nỗi nhớ nhung và hối hận thì bà ta đã vô thức tạo ra một "thế giới bên trong" trong giấc mơ của mình.

Ở đó có quá khứ đau đớn mà bà ta chẳng thể quên, cũng có những ký ức ấm áp của ngày xưa mà bà ta không nỡ từ bỏ.

Có kẻ thù mà bà ta muốn xé nát, nhưng cũng có người thân mà bà ta yêu thương từng giây từng phút.



"Buông xuống đi, Thiên Thiên.”

"Buông xuống đi..."

Dưới ánh sáng vàng, “thế giới bên trong” bỗng sụp đổ.

Trong đôi mắt mờ ảo của Đoạn lão phu nhân, những khuôn mặt "Phù Dung Diện" lơ lửng nhẹ nhàng tan biến như sương khói.

17

【 Lão thái giám đã chạy trốn! 】

【 Tiểu Bạch Hoa, mau đuổi theo đi!!! 】

Những dòng bình luận lo lắng, thúc giục tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy một bóng đen từ trong ngôi nhà sụp đổ vội vã chạy về phía cây đa cổ thụ cách đó không xa.

Trong "thế giới bên trong", tất cả những cây đa đều là cửa vào của "thế giới thực".

Tôi vận khí mượn sức gió, vội vàng đuổi theo.

Những người khác cũng đồng loạt chạy về phía cây đa cổ thụ, phải rời khỏi đây trước khi mọi thứ bên trong “thế giới bên trong” hoàn toàn biến thành tro bụi!



Sông suối, cây cối, thi thể cháy đen trong “thế giới bên trong” liên tục tan thành khói xanh.

Cuối cùng, chúng tôi kịp lao vào hốc cây trước khi nó cũng hóa thành khói xanh, trở lại phòng của thiếu gia.

Cảnh tượng tiếp theo khiến chúng tôi đều ngơ ngác…

Trong phòng của thiếu gia.

Lão công công toàn thân đen kịt, đã biến thành một cái xác cháy đen.

Hiển nhiên là ông ta vừa bị sét đánh trúng.

Dưới đất, còn có một nửa lá Lôi phù đã mất hiệu lực.

Tiểu Thúy khóc thút thít, co ro ở góc phòng.

Tôi tiến lại, ôm lấy nàng ấy: "Đỉnh thật, đỉnh thật muội mới là MVP của trận này đấy!"

18

Quạ đen kêu thảm thiết, sương mù bao phủ mịt mù.

Hồn phách của Đoạn phu nhân xuyên qua lớp màn lụa, quay về thân thể đang chìm trong giấc ngủ.

Bà vẫn còn đang mơ màng.

Trong giấc mộng, lờ mờ có ánh lệ.



Khi trời vừa sáng, tuyết bắt đầu rơi.

Bông tuyết rơi xuống như lông ngỗng, khiến cả thế giới trở nên trắng xóa.

Tôi từ biệt Tiểu Thúy tại Phù Sinh Đình, tặng cho nàng ấy một nắm bùa chú vừa vẽ xong: "Ta thấy muội có thiên tư thông tuệ*, có tiềm năng làm đạo sĩ lắm!"

*Thiên tư thông tuệ ý chỉ người có năng lực xuất chúng

Tiểu Thúy mơ màng hỏi: "Chúng ta còn gặp lại nhau không?"

Tôi xoa đầu nàng ấy, nhẹ nhàng đáp: "Có lẽ sẽ gặp lại."

Nhưng ngay cả tôi cũng không biết, bởi tôi đã trải qua quá nhiều lần chia ly.

Mặc dù đã hứa sẽ gặp lại, nhưng quay lưng một cái đã là vĩnh biệt.



Ngoài Phù Sinh Đình.

Phòng Linh nói lời từ biệt với Đoạn Ngọc Trác.

Bởi vì, thời gian không còn nhiều.

"Biết..." Ánh mắt Phòng Linh ngấn lệ, khẽ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào.

Đoạn Ngọc Trác trầm giọng: "Hà cớ gì phải khổ như vậy?"

"Thế giới bên trong" sẽ biến mất, có khả năng ải này sẽ đóng lại vĩnh viễn. Đoạn Ngọc Trác cùng các NPC khác không biết sẽ trôi dạt đến đâu.

Phòng Linh lại phải tiếp tục tìm kiếm. Hà cớ gì phải khổ như vậy?

Thẩm Tử Yên cũng đã hỏi Thẩm Thiên Thiên: Hà cớ gì phải khổ như vậy?

"Hà cớ gì" là đang hỏi tại sao?

“Khổ” là nói người đó đang chịu khổ.

Biết rõ là không còn cách nào cứu vãn, tại sao còn tự làm khổ mình? Tại sao vẫn phải chịu khổ? Tại sao vẫn phải kiên trì?

Tâm trạng dao động của Đoạn Ngọc Trác dần dần ổn định, miệng lẩm bẩm: "Bảo trọng. Bảo trọng."

"Bảo trọng. Bảo trọng…"

Khi vòng xoáy trắng khổng lồ xuất hiện, Đoạn Ngọc Trác nhìn chúng tôi với vẻ mặt hờ hững, anh ta đã hoàn toàn quên lãng chúng tôi.



Tuyết rơi lả tả như những mảnh vụn của mây trắng.

Thần Ẩn mặc bộ y phục trắng, hắn đứng giữa cảnh tuyết bay phất phơ, tựa như một bức tượng thần bằng ngọc.

Bức tượng thần ấy quay đầu nhìn tôi rồi cười: "Sao em phải khổ như vậy?"

Anh ấy biết tôi đến cửa ải này với mục đích là để giành được tư cách “Vấn Thiên”.

Tôi muốn hỏi trời một câu.

... Thư Du Nhiên đã đi đâu?

Chúng tôi là bạn đồng hành, cô ấy chết trong ải”Hồng Liên Tiên Tôn”.

Tôi muốn trở thành anh hùng vĩ đại của cô ấy, cưỡi hạc tiên, xuất hiện trước mặt cô ấy và nói: "Tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây!"

Dù tuyết rơi dày đặc, nhưng hoa mai trong sân vẫn nở rộ.

Giữa bầu trời tuyết trắng xóa ấy, tôi kiên định bước về phía vòng xoáy.

-Hết-

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.