Chúng tôi rời khỏi ngôi nhà hoang, bên ngoài cũng mờ mịt sương khói.
Dòng sông bên cạnh có chất lỏng gì đó đang chảy, sền sệt đỏ như máu, trong không gian tràn ngập đống tro tàn.
Mùi cháy xém, mùi thối rữa, mùi máu tanh... Tất cả các loại mùi khó chịu đan xen vào nhau, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Chúng tôi đi đến dưới một thân cây đa lớn.
Hình dáng cây đa này vô cùng kỳ dị quái lạ, trên cành cây rỉ ra những giọt dịch màu xanh nhớp nháp, từng giọt từng giọt một tí tách rơi xuống đất...
"Đây là chỗ quái quỷ nào vậy?" Thiếu gia nhíu mày.
Tôi cười mỉm, cảnh báo: "Mặc dù ngươi không tin, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất hãy đi sát theo ta! Nếu gặp phải quái vật thì đâu phải chuyện đùa đâu."
Đoạn Ngọc Trác nhíu mày, liếc tôi một cái: "Trên thế giới này làm gì có ma quái? Ma quái chỉ là những thứ quái dị do con người tạo ra ra từ nỗi sợ hãi cái chưa biết mà thôi. Sách thánh hiền* có nói…
*Sách thánh hiền là để chỉ sách của các bậc thánh hiền, thường dùng để chỉ những tác phẩm kinh điển, giáo lý hoặc văn bản được viết bởi các nhà tư tưởng lớn, bậc hiền triết trong lịch sử Trung Quốc.
"Nói gì..."
Lời còn chưa kịp dứt bỗng giọng hắn ngưng bặt, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày như thể sắp rạn nứt.
Đoạn Ngọc Trác chỉ tay về phía sau tôi, đồng tử co lại.
Dòng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức nháo nhào nhắc tôi.
【 Tiểu Bạch Hoa, trên cây đa phía sau cô có một con nhện khổng lồ! 】
【 Nhện tinh có mấy chục con mắt, á á á chứng sợ lỗ của tôi sắp tái phát rồi! 】
【 Nhanh lên, nhanh lên, mau lấy Lôi phù đánh nó! Nó đang nhả tơ về phía cô kìa... 】
Tôi bèn ném một tờ Lôi phù về phía cái cây ở phía sau.
Rầm...
Sấm chớp ầm ầm, một tia sét dữ dội giáng xuống!
"Áaaaaa!" Đoạn thiếu gia đột nhiên hét lớn một tiếng.
Bởi vì...
Tia sét ấy đã đánh trúng Đoạn Ngọc Trác!!
Khuôn mặt khôi ngô ấy giờ đây bị sét đánh thành đen như than.
Tôi: "???"
Giọng nói của hệ thống đầy vẻ đắc chí vang lên: 【 Phát hiện người chơi có hành vi gian lận, kích hoạt cơ chế trừng phạt. 】
À…
Vì tôi đã dùng bùa chú vẽ sẵn khi bước vào trò chơi, vậy thế mà bị hệ thống trừng phạt.
Nhìn cái dáng vẻ thê thảm của Đoạn Ngọc Trác do bị sấm đánh trước mặt, tôi vội nắm tay thiếu gia, chạy bán sống bán chết.
Chúng tôi chạy thục mạng, nhưng vẫn không nhanh bằng những sợi tơ nhện đang dần tiến gần tới chúng tôi.
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đã bị cuốn vào một cái mạng nhện khổng lồ!
Con nhện tinh cao hai mét đang vuốt ve những cẳng chân đầy gai nhọn , khóe miệng nhỏ đầy dãi, từ từ tiến lại gần chúng tôi…
Tôi cố gắng dùng cánh tay trái còn tự do duy nhất, lấy ra một lá Phong phù.
Đoạn thiếu gia trợn tròn mắt, biểu cảm hoàn toàn sụp đổ: "Ngươi, ngươi lại định làm gì?"
Vì hình phạt của hệ thống là 【 đánh đòn đồng đội 】, nếu tôi dùng lá bùa này tạo ra một cơn gió thì có thể thổi bay hắn đi không? Như vậy, ít nhất một trong chúng tôi cũng có thể thoát khỏi đây.
Chưa đợi tôi ném ra lá bùa thì bỗng có một tiếng tụng kinh trong trẻo vang lên: "Om Mani Padme Hum, Om Mani Padme Hum*..."
*Om Mani Padme Hum, Om Mani Padme Hum là câu thần chú nổi tiếng trong Phật giáo, đặc biệt phổ biến trong Phật giáo Tây Tạng.
Đống tơ nhện đấy lập tức tan ra.
Phụp…
Bụng con nhện nổ tung, nội tạng và máu bắn tung tóe, thậm chí còn văng lên mặt thiếu gia.
Biểu cảm của thiếu gia be like…
Thà chết còn hơn.
6
Mới vừa thoát khỏi nguy hiểm chưa được bao lâu thì lập tức có tiếng hát vừa ai oán vừa não nề như tiếng khóc của nữ quỷ vang lên.
Giống như bị dội cả một thùng nước lạnh lên đầu trong mùa đông giá rét!
Lông tơ trên người tôi dựng đứng từ sống lưng chạy lên tận đỉnh đầu, xém chút nữa thì đỉnh đầu tôi bật tung!
Tôi kéo Đoạn thiếu gia, người đã hoàn toàn không thể kiểm soát biểu cảm của mình, trốn trong hốc cây đa.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, các bình luận xuất hiện liên tục.
【 Hu hu hu, tôi sợ quá (vội chui vào trong chăn run rẩy). 】
【 Ngay lập tức bật chế độ im lặng, tiếng hát của nữ quỷ làm tôi liên tưởng đến Sadako* và Sở Nhân Mỹ*. 】
*Sadako là một nhân vật nổi tiếng trong văn hóa Nhật Bản, đặc biệt là trong loạt phim kinh dị The Ring, đó là một hồn ma nữ với mái tóc dài, đen, phủ kín mặt, là nhân vật chủ yếu trong câu chuyện về sự báo thù và sự chết chóc.
*Sở Nhân Mỹ là tên của một nhân vật hư cấu trong văn hóa dân gian và tiểu thuyết kinh dị Trung Quốc, thường được biết đến như một hồn ma nữ xinh đẹp nhưng đáng sợ. Trong các câu chuyện ma quái, nhân vật này thường xuất hiện như một hồn ma đầy oán hận, chuyên trả thù hoặc gây ám ảnh cho những người sống
【 Vận may của Tiểu Bạch Hoa kém thật đấy, mới vào đã gặp ngay đại boss rồi! 】
【 Có thật đây là đại boss không? 】
【 Đúng mà! Phó bản tên là "Phù Dung Diện", mọi người mau nhìn mấy khuôn mặt kia đi... 】
Hàng chục khuôn mặt nhẹ nhàng lơ lửng trôi nổi trong không trung, tất cả đều có hình dạng giống nhau.
Môi nhỏ như anh đào, răng trắng như ngọc trai, khuôn mặt thanh thoát tựa như hoa sen, lông mày mảnh mai, uốn cong nhẹ nhàng như những cành liễu.
Đó là vẻ đẹp dịu dàng thanh thoát mà chỉ thấy trong những bức tranh cổ.
Nếu khuôn mặt này thuộc về một thiếu nữ độ tuổi xuân sắc thì hẳn nàng ấy sẽ là một đại mỹ nhân nổi tiếng.
Nhưng…
Đó lại là những khuôn mặt tách rời nhau! Như những vỏ bánh chẻo khổng lồ, thậm chí không có cả một cái đầu nguyên vẹn.
Khuôn mặt của Đoạn thiếu gia tái mét, nắm chặt lấy tay tôi.
Vừa nãy còn cứng miệng, cuối cùng thì bây giờ cũng biết sợ rồi.
Tôi cũng sợ.
"Ơ?"
Một khuôn mặt lên tiếng, tất cả những khuôn mặt còn lại cũng đồng loạt lên tiếng.
Chúng quay đầu lại, nhìn về phía cái hốc cây nơi chúng tôi đang trốn.
"Đây là mùi người!"
"Đây là mùi người!"
Rồi chúng cười khúc khích.
Vù…
Một khuôn mặt khổng lồ đột ngột lao thẳng đến!
Mũi của nó và tôi gần như đã chạm vào nhau. Cái miệng của nó lớn đến mức có thể nuốt trọn cả đầu tôi!
Tôi còn chưa kịp hét lên, đã bị một lực kéo mạnh đi.
7
Chúng tôi trở lại phòng ngủ của thiếu gia.
Thiếu gia bị cú sát mặt vừa rồi làm cho hoảng sợ đến ngất xỉu.
Tôi nhìn thấy những vỏ hạt dưa vương vãi trên đất, phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Bên ngoài cửa mở rộng, vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Tiểu Thúy: "Ma! Ma! Có ma...!"
Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện…
Đêm đã khuya, Tiểu Thúy vẫn chưa thấy tôi về phòng nên đã ra ngoài tìm tôi.
Những nha hoàn trước đây từng trèo lên giường thiếu gia đều mất tích, nàng ấy lo tôi sẽ gặp phải chuyện tương tự, nên đến phòng thiếu gia để nhìn trộm.
Nhưng phòng ngủ của thiếu gia lại trống rỗng.
Khi nàng ấy đẩy cửa bước vào thì nghe thấy tiếng cười của ma nữ nên đã hoảng hồn mà ngã lộn nhào, làm văng vỏ hạt dưa trong túi hương ra ngoài.
Vỏ hạt dưa của hệ thống vẫn có tác dụng, lực hút mạnh đã kéo chúng tôi quay trở lại "thế giới thực".
Tôi nhìn thấy Tiểu Thúy vội vã chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng đâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, định nhặt lại vỏ hạt dưa trên đất. Nhưng vừa chạm tay vào thì vỏ hạt dưa biến mất.
Hệ thống: 【 Đinh... "Vỏ hạt dưa vĩ đại" đã hết hiệu lực. 】
……
Sáng hôm sau.
Hệ thống lại thông báo: 【 Ba ngày đã trôi qua, 46 người chơi đã chết, 4 người chơi còn sống. 】
Dòng bình luận xôn xao:
【 Người chơi xếp thứ 85, Từ Bảo Châu đã chết, ôi ôi idol của tôi mất rồi! 】
【 Tôi cũng từ phòng phát sóng của Châu Châu đến đây, trước khi chết cô ấy còn nghe được một tin đồn: "Uống máu của thiếu nữ sẽ mãi mãi giữ được tuổi xuân." 】
【 Cứu mạng!! Người chơi xếp thứ 137, Phòng Linh cũng bị thương nặng. Cậu ấy tìm được một manh mối... "Tuổi thật của Đoạn phu nhân là 128 tuổi, thế nhưng trông bà ấy giống như một người phụ nữ 30 tuổi đã lập gia đình." 】
【 Manh mối thật giả lẫn lộn, đúng là làm khó người chơi! 】
Tôi lặng lẽ nhìn những dòng bình luận.
Khi kết hợp hai manh mối này lại, chẳng phải chúng ta sẽ liên tưởng đến việc: Phu nhân chính là quái vật, bà ấy giữ mãi được tuổi xuân nhờ việc uống máu thiếu nữ sao?
Liệu những nha hoàn mất tích không phải là rơi vào "thế giới bên trong", mà là bị phu nhân hại chết?
Hay là, phu nhân có mối liên hệ nào đó với "thế giới bên trong" ?
8
Ánh nắng giữa trưa chiếu vào căn bếp nhỏ.
Trong sân, hầu hết các nha hoàn đều đang nghỉ ngơi và trò chuyện.
Tôi ngồi trên ghế nhỏ, từ từ giải thích cho Tiểu Thúy cách sử dụng bùa chú.
Tối qua khi nghe thấy tiếng ma khóc thì nàng ấy đã sợ hãi đến mức mặt mày tái xanh.
Tôi chỉ còn lại một lá Phong phù và một lá Lôi phù, nên tôi đưa hết cho nàng ấy.
Giữ lại thì cũng chỉ dùng để đánh thiếu gia mà thôi.
Tiểu Thúy nắm lấy chiếc khăn tay, khóc lóc thút thít: "Có ma! Thật sự có ma..."
Những nha hoàn khác dựa vào tường, tất cả đều cười nhạo nàng ấy.
"Tiểu Thúy, ngươi ở bên Lý Khả Ái lâu quá nên giờ cũng trở nên điên điên khùng khùng rồi sao?"
"Đúng vậy! Ma quái từ đâu ra chứ, ta thấy là ngươi yêu mến thiếu gia nên trong lòng có ma đấy."
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Đến cả Thư Họa người được phu nhân yêu quý nhất còn chẳng có danh phận thì ngữ các ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến thiếu gia à?"
Thư Họa là nha hoàn đắc lực trong phòng phu nhân, mỗi buổi trưa đều vào bếp nhỏ lấy chè tuyết yến, đào giao và đu đủ, đây là món trà chiều yêu thích của phu nhân.
Nghe thấy các nha hoàn đang bàn tán về mình.
Thư Họa mỉm cười trách móc: "Đừng có nói bậy! chè tuyết yến đã xong chưa?"
Trong lúc chờ chè tuyết yến, nàng trò chuyện với mọi người: "Dạo này thân thể của phu nhân chúng ta không được khỏe. Mấy hôm trước, vào giờ Dậu, phu nhân mệt mỏi đến mức không thể mở mắt nên người phải đi ngủ sớm. Hôm qua lại thức trắng đến giờ Tý mới ngủ được. Theo ta thấy, hay là mời một vị lang trung đến khám cho phu nhân, kê một đơn thuốc để điều dưỡng giấc ngủ..."
Ánh nắng mùa đông ấm áp.
Chiếu vào người khiến cơ thể cảm thấy thư giãn.
Tôi cúi đầu, rửa sạch mặt.
Tiểu Thúy thì nắm chặt bùa chú, chăm chú ôn lại những gì tôi đã dạy.
Lúc này, thiếu gia khoác chiếc áo lông chồn đen bước vào sân ngoài.
Đoạn Ngọc Trác đứng dưới cây mai đỏ, ánh mắt sâu thẳm, giống như một con hồ ly tinh hóa thành hình người, vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ.
Các nha hoàn thấy thiếu gia đến thì đều giật mình một chút.
Thư Họa thẹn thùng đỏ mặt, nàng cười hỏi: "Sao thiếu gia lại đến đây vậy ạ?"
Trong phủ, nội viện và ngoại viện luôn được phân biệt rõ ràng.
Nội viện trang nhã, là nơi gia chủ ở, các nha hoàn thân cận hầu hạ bên cạnh.
Ngoại viện tầm thường, là nơi các nha hoàn và bà vú có địa vị thấp kém làm việc.
Mấy lần trước, tôi đều lợi dụng lúc mọi người không để ý, lẻn vào nội viện. Đêm qua tiểu Thúy không tìm thấy tôi, cũng liều mình chạy vào nội viện, dẫu biết rằng sẽ bị đánh đòn nếu bị phát hiện.
Chủ nhân có thân phận cao quý như Đoạn Ngọc Trác rất hiếm khi đến nơi này.
Đoạn thiếu gia bước hai ba bước đến trước mặt tôi, nhìn thấy mặt tôi đầy nước thì nói bằng giọng điệu lạnh nhạt không cảm xúc: "Lần này thì biết rửa mặt rồi nhỉ. Đây, lau đi."
Nói xong thì thiếu gia đưa khăn tay cho tôi.
Tôi không khách sáo nhận lấy, nhẹ nhàng lau khô nước trên mặt.
"Á..."
Một nha hoàn thốt lên kinh ngạc: "Hóa ra nàng ta trông… Hả!"
Nàng ta bị một nha hoàn khác dẫm lên chân.
Ánh mặt của Đoạn Ngọc Trác sáng lên một chút, nhưng ngay lập tức lại trở nên u ám.
Thiếu gia nắm lấy tay tôi: "Đi theo ta!"
Giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi bị kéo ra ngoài.
9
Đoạn thiếu gia không đến tìm tôi, thì tôi cũng sẽ tự đi tìm.
Thiếu gia dẫn tôi đến thư phòng, trong làn khói nhẹ từ những cây hoa, chậm rãi hỏi tôi: "Có phải ta đã chết từ lâu rồi không?"
Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Ánh sáng chiếu qua khe hở màn che, rơi lên mặt hắn, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn như cánh bướm bay lượn.
"Anh nhớ ra rồi à?" Tôi thở dài một hơi.
Đoạn Ngọc Trác là một người chơi.
Chúng tôi đã gặp nhau trong ải "Ngọc Hồ Băng Tâm".
Thực ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên vào đêm hôm qua thì tôi đã nhận ra rồi.
Tôi cố tình chạm vào ngón tay Đoạn Ngọc Trác, nhưng lại không thấy dòng bình luận trong phòng phát sóng của anh ta. Tôi cũng từng nghĩ có thể hắn đã tắt phát sóng trực tiếp, khiến những dòng "bình luận rực rỡ" của tôi không còn hiệu quả.
Nhưng dường như anh ta đã hoàn toàn không nhận ra tôi.
Tính cách của anh ta cũng khác với trước đây, trước đây Đoạn Ngọc Trác nóng nảy, chua ngoa, còn có khả năng mang vận xui đi theo.
Bây giờ, anh ta như bị giam cầm dưới lớp mặt nạ lãnh đạm.
Trước đây tôi có nghe nói, có một số người chơi bị hệ thống chọn trúng, sau khi chết sẽ không biến mất, mà sẽ trở thành NPC, ở lại trong cửa ải.
Anh ta...
Có lẽ là người như vậy, một người trở thành NPC.
Thiếu niên im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy đến rồi, cậu ấy đến tìm tôi rồi. Đêm qua tôi đã mơ thấy cậu ấy."
"Cậu ấy là ai?" Tôi hơi ngạc nhiên: "Anh đã mơ thấy gì?"
Đoạn Ngọc Trác kể về một chuyện đầy kích động với gương mặt bình tĩnh và giọng điệu lãnh đạm: "Phòng Linh. Cô còn nhớ cậu ấy không?
"Sau khi gặp nhau trong “Ngọc Hồ Băng Tâm”, tôi và cậu ấy đã hợp tác vượt qua rất nhiều ải.”
"Sau khi tôi chết, cậu ấy vẫn luôn tìm tôi trong trò chơi."
"Phòng Linh đã vào ải này. Nhưng bị mấy lão thái giám bắt giữ tại“thế giới bên trong”.”
“Kỹ năng khởi đầu của cậu ấy trong trò chơi là “Báo mộng”, cậu ấy đã vào mộng báo cho tôi biết rằng cậu ấy sắp chết nên không thể tìm tôi nữa.”
“Nhờ giấc mộng của cậu ấy mà tôi đã nhớ ra mọi thứ."
Tôi nhớ lại Phòng Linh.
Trong ải “Ngọc Hồ Băng Tâm”, tôi là Trạng Nguyên, Phòng Linh là Bảng Nhãn, Đoạn Ngọc Trác là Thám Hoa.
Thảo nào tối qua khi thấy trên màn hình có người nhắc đến cái tên “Phòng Linh”, tôi lại có cảm giác quen thuộc.
Phịch…
Đoạn Ngọc Trác quỳ xuống trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết van nài: "Cầu xin cô hãy cứu lấy cậu ấy!!!"
Biểu cảm của anh ta vỡ nát, như thể linh hồn dưới lớp mặt nạ đang vật lộn muốn xé nó mà thoát ra.
Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy: "Tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng! Mặc dù hiện giờ tôi cũng chẳng sống được bao lâu."
Khi màn đêm buông xuống, cánh cửa vào “thế giới bên trong” mới mở ra.
Bây giờ dù có gấp gáp cũng không có tác dụng gì.
Chi bằng đi tìm những manh mối mới trước.
... Ví dụ như, phu nhân rốt cuộc là thứ gì.
Ánh mắt tôi sáng lên.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.