Tôi trở thành một nha hoàn nhỏ trong trò chơi kinh dị, phụ trách nhóm lửa tại Đoạn phủ.
Đoạn phủ là gia tộc giàu có nhất Cẩm Thành, thâu tóm việc buôn bán trà và tơ lụa tại đây, vàng bạc chất thành núi, nhiều đến nỗi mà mười đời cũng tiêu không hết.
Thiếu gia của Đoạn phủ tên là Ngọc Trác, khoảng mười bảy tuổi, dung mạo thanh tú, lạnh lùng cùng khí chất nhã nhặn.
Đoạn Ngọc Trác không chỉ có tướng mạo xuất chúng, mà tài hoa cũng nổi danh bậc nhất Giang Nam, lại còn có thân phận cao quý nên chắc chắn tương lai sẽ bước vào chốn quan trường, phong hầu bái tướng.
Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh thiếu gia bề ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực chất trong lòng lại đang toan tính những âm mưu riêng — tất cả đều muốn leo lên giường của thiếu gia!
Nếu có thể ân ái cùng thiếu gia, biết đâu sau này được nâng lên làm tiểu thiếp thì thật sự vô cùng tốt.
Một nha hoàn trèo lên giường, khăn tơ bên người nổi lên trong giếng.
Hai nha hoàn trèo lên giường, ba lọn tóc xanh nhuốm đầy bùn đất.
Ba nha hoàn trèo lên giường, đôi khuyên tai bạc chìm xuống hồ…
Chớp mắt, mười nha hoàn đã biến mất mà không thấy bóng dáng đâu.
Trong phủ, đám nha hoàn thích buôn chuyện đều nói: "Chắc chắn là phu nhân đã dùng tiền sai người xử lý cái bọn thấp hèn này rồi."
Những nha hoàn còn lại đều sợ hãi run rẩy, vừa lau nước mắt vừa đoán: "Nhất định là phu nhân đã dùng gậy đánh chết họ rồi vứt xác đi! Thần không biết, quỷ không hay. Nếu không, tại sao họ rời đi mà chẳng nói với các tỷ muội một lời..."
"Lý Khả Ái, muội nghĩ sao?" Tiểu Thúy hỏi tôi.
Tôi gom mớ vỏ hạt dưa đưa cho nàng ấy, rồi đáp lại một cách thẳng thắn: "Họ bị quái vật tha đi rồi. Tỷ giữ mấy cái vỏ hạt dưa này cẩn thận, nếu quái vật đến bắt tỷ thì nó có thể sẽ cứu mạng tỷ đấy."
Các nha hoàn khác cười nhạo tôi: "Bình thường nàng ta đã vừa bẩn vừa đáng ghét rồi, ai ngờ lại còn là một kẻ điên."
Trong đám nha hoàn này, chỉ có Tiểu Thúy đối xử tốt với tôi.
Còn những người khác thì kết bè kéo cánh, rất thích bắt nạt tôi.
Tôi lắc đầu, không muốn so đo với họ.
Vì thời gian không còn nhiều nữa.
Trời dường như tối nhanh hơn.
…
Tôi tên là Lý Khả Ái, là một đạo sĩ nhỏ đến từ thế kỷ 21.
Là đệ tử của phái Tiêu Diêu trên núi Phù Mộng, chuyên về chú ngữ, bùa chú và thuật triệu hồi.
Tôi có một sức mạnh phi thường!
Ngay cả sư phụ cũng đã bị tôi đánh rụng hai chiếc răng to.
Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi đã nhận lời tham gia trò chơi kinh dị, bước vào không gian game bí ẩn.
Nếu chiến thắng thì tôi sẽ nhận được một số tiền lớn.
Còn nếu tôi thua thì đương nhiên là sẽ mất mạng.
Lúc này, tôi đang ở trong một ải cấp 3S mang tên "Phù Dung Diện".
Cái hệ thống đáng ghét này đã tước đi đạo pháp của tôi và chỉ đưa cho tôi một túi hạt dưa (ông lão trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại. jpg).
Nó còn đắc ý nói: "Những hạt dưa này có thể cứu mạng cô đấy, còn không cảm ơn ân huệ của hệ thống đi?"
Nó còn mặt mũi nói à?
Nếu không phải nó cướp đi khí của tôi thì tôi còn cần dùng đến thứ này để bảo vệ mình sao.
Hệ thống nghiêm túc đáp: "Chỉ có ******** mới có thể khôi phục được thuật pháp. Chỉ có XXXXX mới có thể vượt qua trò chơi. Chúc bạn may mắn!"
******** là cái gì?
XXXXX lại là cái gì?
Tôi đã chửi thầm hệ thống đến cả tám trăm lần.
2
Tôi ăn xong mấy hạt dưa thì giữ lại vỏ hạt dưa cho Tiểu Thúy - người duy nhất đối xử tử tế với tôi.
Còn việc phải đối đầu trực diện với quái vật thì tôi chẳng sợ!
Dù đã mất đi khí, không thể thi triển đạo pháp, nhưng trước khi vào trò chơi, tôi đã vẽ sẵn một đống phù chú: Lôi phù, Hỏa phù, Phong phù, thứ gì cũng có!
Bị hệ thống chơi xỏ nhiều lần nên dĩ nhiên tôi cũng rút ra được ít kinh nghiệm.
…
Tôi quyết định leo lên giường của thiếu gia, dùng chính mình để thử vận may!
Khi trời vừa chập tối, tôi vừa dọn xong đống tro, còn chưa kịp rửa mặt thì đã lén lẻn vào nội viện, âm thầm quan sát xung quanh phòng ngủ của thiếu gia.
Xác định bốn phía không có ai rồi tôi mới cẩn thận tiến đến cửa phòng.
Đang định đẩy cửa bước vào…
"Ngươi đang làm gì thế?" Một giọng nói lãnh đạm vang lên, kèm theo một câu phỏng đoán đầy lạnh lùng: "Không phải muốn trèo lên giường ta để đổi đời chứ? Loại nha hoàn như các ngươi, bổn thiếu gia thấy nhiều rồi.”
Tôi vừa quay đầu lại thì thấy một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt.
Thiếu niên khoác áo bào gấm, khí chất lạnh đạm như tuyết phủ trên đỉnh Thiên Sơn. Nhưng người này lại có đôi mắt hồ ly hẹp dài nên ẩn giữa sự lạnh lùng ấy là chút phong tình quyến rũ.
Trông có hơi quen mắt…
Thiếu niên tiếp tục nói những lời sắc bén, nhưng giọng điệu lại bình thản như một AI vô cảm.
Mỗi câu mà Đoạn Ngọc Trăc nói ra đều như đóng thêm một dấu chấm câu: "Bổn thiếu gia ta là người mà ngươi dám mơ tưởng sao? Tự nhìn lại mình đi, đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc mà đã chạy đến đây quyến rũ ta. Trông ta dễ bị dụ lắm sao?"
Tôi hít mũi một cái, định nhún nhường để qua chuyện.
Tôi nói: "… Xin lỗi, lần sau rửa mặt xong ta sẽ đến."
Thiếu gia: "…"
Đoạn Ngọc Trác khựng lại, hừ lạnh một tiếng rồi quay người vào phòng.
Tôi đứng chôn chân ở cửa, nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng gầm gừ của quái vật.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa đúng giờ Dậu.
Tôi thầm nghĩ: Những nha hoàn từng trèo lên giường của thiếu gia đều đã mất tích không dấu vết.
Thế nhưng đêm nào Đoạn Ngọc Trác cũng ngủ yên trong phòng, bình an vô sự.
Hoặc là, thiếu gia chính là quái vật.
Hoặc là, quái vật không ăn đàn ông, chỉ nhằm vào các cô gái trẻ.
3
Đêm thứ hai, tôi lại đến.
Lần này không bị thiếu gia bắt gặp nữa, Đoạn Ngọc Trác đang chăm chỉ đọc sách trong thư phòng, tôi thành công lẻn vào phòng.
Trời rõ ràng đã tối, nhưng cánh cửa dẫn vào “thế giới bên trong” vẫn chưa mở.
Tôi chờ mức đến hai mí mắt như muốn dính chặt vào nhau, suýt chút nữa ngủ gật.
Trời mỗi lúc một tối hơn, gần đến giờ Tý, cuối cùng trên chiếc giường bạch ngọc cũng xuất hiện những sợi tơ nhện, tấm lụa thanh hà sạch sẽ cũng đã bị nhuốm bẩn.
Có tiếng động kỳ lạ vang lên!
Tôi tỉnh táo lại ngay lập tức, rồi tôi cảm nhận được một bàn tay đang vươn ra từ phía sau, sắp chạm vào cổ mình.
Tốt lắm, đây chính là thứ tôi đang đợi! Tôi lập tức rút ra một lá bùa định thân.
Bốp!
Tôi dán thẳng lên trán kẻ vừa đến.
Nhìn kỹ lại, tôi bỗng cảm thấy vô cùng chột dạ: "Thiếu, thiếu gia..."
"Vẫn là ngươi." Thiếu niên khẽ nhíu mày, gỡ lá bùa từ trên trán xuống rồi vo lại thành một cục sau đó ném đi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như một AI: "Lại là ngươi? Hơn nữa, vẫn chưa rửa mặt."
Tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên như âm thanh của khung cửi bị kẹt, cũng giống như tiếng nước đọng trong cổ họng.
Là quái vật!
Bình luận trên màn hình không ngừng run rẩy.
【 A a a a, nổi hết cả da gà rồi đây! 】
【 Âm thanh này… có chút giống Lời nguyền quá! 】
【 Tôi sợ đến mức bật dậy như cá chép quẫy, chạy thẳng ra quảng trường nhân dân, xem livestream cùng các cô các bác nhảy ở quảng trường chođỡ sợ đây này. 】
Đoạn thiếu gia hoàn toàn không để ý, vẫn đứng từ trên cao quát mắng tôi: "Ngươi thật quá đáng. Đến cả việc quyến rũ người khác cũng không bằng những nha hoàn khác. Mặt thì không rửa, lại còn không trang điểm, dáng vẻ nhếch nhác như này, thật sự không phải kiểu ta thích…"
Tôi nhanh chóng cắt ngang lời: "Câm miệng! Quái vật sắp tới rồi, mau trốn đi!"
Tôi ấn đầu Đoạn Ngọc Trác, kéo xuống gầm giường!
Ánh mắt lạnh nhạt của Đoạn thiếu gia thoáng hiện lên một tia bất mãn.
Đoạn Ngọc Trác gạt tay tôi ra rồi đẩy mạnh tôi xuống giường: "Ngươi to gan quá. Quái vật gì chứ? Tử không nói chuyện quỷ thần kỳ dị*, đời này làm gì có quỷ quái? Chẳng qua chỉ là những câu chuyện hoang đường của mấy kẻ học thức nửa vời và chuyện phiếm đêm khuya của những kẻ tầm thường mà thôi…"
*Luận Ngữ: “Tử bất ngữ, quái lực, bột loạn, thần quỷ” (Khổng Tử chẳng nói những chuyện kỳ dị, bạo lực, bạo loạn, quỷ thần). Đây là một quan điểm của Khổng Tử về việc tránh bàn luận về những chuyện phi lý, huyền bí, không thực tế, để giữ cho tâm trí tập trung vào những điều thiết thực và có thể giải thích được.
Đoạn Ngọc Trác đứng ở trên cao, nắm lấy cổ áo tôi, nói liên tùng tục.
Giây tiếp theo…
Chiếc giường sập xuống, cả hai chúng tôi cùng rơi vào “thế giới bên trong”.
4
“Thế giới bên trong” mờ mịt sương mù.
Tôi và thiếu gia cùng rơi vào một ngôi nhà cũ hoang tàn, trong đại sảnh đặt mấy cỗ quan tài âm u rợn người.
Tôi rơi vào một cái lồng sắt, kèm theo tiếng "cạch" vang lên, tôi bị khóa chặt bên trong.
Thiếu gia thì rơi trúng một cỗ quan tài.
Vị thiếu gia lạnh lùng vẫn còn nói liên tục vừa này, giờ đây đang xoa cái trán bị đập đau, nhìn quanh với vẻ mặt đầy ngơ ngác: "Tiểu nha hoàn, ngươi đâu rồi?"
"Ta ở trong cái lồng phía sau ngươi."
"Nói gì đi chứ..." Đoạn Ngọc Trác bối rối nhìn quanh, giọng nói vốn điềm tĩnh lần đầu xuất hiện chút dao động: "Không phải chỉ có mỗi mình ta rơi xuống đây chứ? Đây là nơi nào? Sao dưới giường của ta lại có mật thất?"
Đoạn Ngọc Trác không nghe thấy tôi nói.
Mặc cho tôi gào hét cỡ nào, Đoạn thiếu gia vẫn không hề hay biết.
Thiếu gia đang cố gắng tìm cơ quan để quay lại phòng mình, cẩn thận đẩy từng cỗ quan tài, như thể thở phào nhẹ nhõm: "Trống không..."
Trống không mới là điều đáng sợ nhất đó!
Khả năng lớn là những cái xác trong quan tài đã chạy hết ra ngoài rồi…
Quả nhiên, dưới ánh trăng mờ nhạt, ngay giây tiếp theo, tôi thấy một xác cháy sém thò đầu xuống từ xà nhà, đôi mắt đỏ rực đáng sợ găm chặt vào chàng thiếu niên trắng trẻo bên dưới.
"Cẩn thận!" Tôi cuống cuồng hét lên: "Nhìn lên trần đi!"
Vèo…
Cái xác cháy sém nhảy xuống, định cưỡi lên cổ hắn!!!
Đúng lúc đó, Đoạn thiếu gia bước một bước, với tay lấy đá đánh lửa trên bàn.
Rầm...
Cái xác cháy đen rơi mạnh xuống sàn nhà mỏng manh, xuyên thẳng xuống tầng sâu hơn ở bên dưới.
Suýt thì tiêu đời rồi!!
Tôi lau mồ hôi trên trán: "… Đúng là may mắn thật đấy."
Từ phía sau màn sa bên cạnh bàn, một cái bóng đen ló ra, là một cái xác cháy khác đang thò đầu ra ngoài.
Nó liếm đôi môi khô nứt của mình, mắt nhìn thẳng vào thiếu gia.
Đoạn thiếu gia vẫn đang chăm chú chùi đá đánh lửa, định châm cây nến còn một nửa lên.
Cái xác cháy nhìn chằm chằm hắn, nó ngắm chuẩn mục tiêu, rồi bất ngờ lao về phía hắn!
Đúng lúc ấy, thiếu gia vừa châm xong cây nến, định bước chân rời đi thì vấp phải ghế đá mà ngã sấp mặt.
Cú ngã ấy vừa khéo tránh được đòn tấn công của cái xác cháy kia.
Rầm…
Do dùng sức quá mạnh nên ái xác thứ hai cũng lao thẳng xuống cái hố sâu do cái xác đầu tiên tạo ra.
Tôi sững sờ há hốc mồm: "… Cái vận may này, đúng là ngang ngửa với Đoan Mộc Thanh."
Tôi nghĩ mình nên lo cho bản thân thì hơn.
…
Sau khi xem xong màn kịch "Cái xác cháy xui xẻo lao vào thiếu gia ngây thơ" thì tôi thử thả một lá bùa ra khỏi lồng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá bùa bay tới trước mặt thiếu gia.
"Ô?" Đoạn thiếu gia ngẩng đầu: "Đây không phải là..."
Đúng rồi! Chính là lá bùa tôi vừa mới dán vào trán của thiếu gia!
Đoạn thiếu gia lần theo lá bùa tìm thấy chỗ tôi đang bị giam giữ.
Đoạn Ngọc Trác quả thật rất nhanh nhạy, hướng về phía khoảng không mà nói: "Thì ra là ngươi ở trong lồng."
Vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống lập tức vang lên.
【 Đinh… 】
【 Chúc mừng người chơi Lý Khả Ái, đã thoát khỏi lồng giam! 】
Tôi bước ra khỏi lồng, cảm ơn hắn xong thì cúi đầu nhặt lấy lá bùa.
Ai ngờ cơn gió mạnh bất ngờ ập đến, đống bùa chú của tôi bay tán loạn, trong chớp mắt đã bị cuốn bay sạch.
Tôi: "…"
Tôi chia nửa số bùa còn lại cho Đoạn thiếu gia: "Đây, cho ngươi một nửa. Dùng để đối phó với quái vật, bảo vệ tính mạng!"
Ai ngờ, Đoạn Ngọc Trác cười nhạt một tiếng, vung tay lên vứt đi: "Quái vật gì chứ? Một cô nương mà lại chỉ biết nói những lời hù dọa người khác..
"Bổn thiếu gia ở đây xem nơi này cả nửa ngày, chẳng qua chỉ toàn là những chiếc quan tài rỗng. Đây chắc là nơi mai táng, không có gì đáng sợ."
Gió lại thổi tới, đống bùa chú hắn ném đi ngay lập tức không thấy tăm hơi đâu.
Tôi nhìn vào ba lá bùa còn lại trong tay, rơi vào im lặng.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.