Tôi và Đoạn Ngọc Trác đã hình thành thói quen rình mò.
Vào một ngày trời quang đãng, mỗi người chúng tôi cầm một cành cây, giả vờ giả vịt lén lút di chuyển đến trước cửa phòng phu nhân.
Chúng tôi dùng cành cây chọc thủng cửa sổ bằng giấy, lén nhìn vào bên trong.
Bình luận trên màn hình livestream lập tức sôi nổi.
【 Đúng lúc rồi! Mỗi ngày vào giờ Mùi, phu nhân đều ở trong phòng, không ra ngoài. 】
【 Đúng đúng, ngay cả khi phu nhân được mời đi ngắm hoa, bà ấy cũng tìm lý do để từ chối. 】
【 Mong chờ quá, nhanh lên, mau cho tôi xem phu nhân đang làm gì trong phòng! 】
Phu nhân đã dùng xong chè tuyết yến, đang ngồi trước gương để chải tóc.
Mái tóc đen óng mượt dài như thác nước, đôi mắt long lanh, hàm răng trắng ngần.
Mặc dù đã ba mươi lăm, ba mươi sáu, nhưng trên khuôn mặt bà ấy không hề có lấy một nếp nhăn.
Đột nhiên, bà ấy che mặt mà khóc.
Khóc một lúc, rồi lại ôm đầu, rên rỉ đau đớn.
Bà ấy lảo đảo đứng dậy, vén tấm lụa lên, ngã xuống giường.
Màn che dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng đang quằn quại trong đau đớn.
Khoảng một lúc sau, bóng dáng ấy mới bước ra từ màn, và đó chính là một bà lão gầy gò, còng lưng!
Mái tóc của bà ta trắng như tuyết, những nếp nhăn xếp chồng lên nhau, má xệ đến mức như muốn rủ xuống đất.
Tôi vội lấy che miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng động.
Mặc dù tôi đã mơ hồ đoán ra được phu nhân chính là quái vật hút máu của thiếu nữ, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này vẫn không khỏi sởn gai ốc.
Tôi và Đoạn Ngọc Trác lặng lẽ lùi lại, lùi... Muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Cạch…
Đoạn Ngọc Trác giẫm phải một cành cây.
Bà lão trong phòng đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía hai chúng tôi!
Lúc này, hai bàn tay trắng muốt lần lượt đặt lên vai tôi và Đoạn Ngọc Trác.
Hai bàn tay ấy nhẹ nhàng kéo chúng tôi lên, chúng tôi như bay theo gió, chỉ trong chớp mắt, đã thoát ra ngoài đến cổng một ngôi nhà hoang ở ngoại ô.
…
"Đã lâu không gặp, nữ thí chủ có khỏe không?"
Gió đông lạnh buốt, một yêu tăng mặc bộ y phục trắng đứng trên con đường đầy lá rụng, thân hình cao lớn như ngọc, nở nụ cười ấm áp như một vị thần hiền hòa.
Rõ ràng anh ấy phải là người uy nghi không thể xâm phạm, nhưng ánh mắt lại chứa vẻ quyến rũ không thể che giấu, khiến trái tim người ta không khỏi rung động, sinh ra cảm giác si mê.
Tôi vui mừng chạy về phía yêu tăng: "Thần Ẩn!!!"
11
Hóa ra, người đã giết con nhện tinh tối qua và cứu chúng tôi chính là Thần Ẩn!
Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra từ sớm mới phải!
Tôi đập nhẹ đầu mình một cái, rồi lập tức nảy sinh một nghi vấn mới: Hệ thống đã lấy đi khí của người chơi, vậy sao Thần Ẩn vẫn mạnh mẽ đến vậy?
Thần Ẩn mỉm cười nhẹ: "A di đà Phật, Phật nói không thể nói."
Tôi thầm nghĩ: Chắc chắn là có liên quan đến "kỹ năng ban đầu" của anh ấy!
Trong trò chơi kinh dị này, một số người chơi sinh ra đã có năng lực dị biệt. Ví dụ như tôi có thể sử dụng bùa chú và thuật triệu hồi, những kỹ năng thuộc loại này.
Còn những người chơi bình thường thì không có năng lực bẩm sinh.
Khi đăng nhập vào trò chơi, hệ thống sẽ cấp cho tất cả người chơi một kỹ năng ban đầu, ví dụ như kỹ năng của tôi là "Thấy Dòng Bình Luận", cho phép tôi có thể nhìn thấy các bình luận trên màn hình phát trực tiếp của mình và của những người chơi có tiếp xúc cơ thể với tôi.
Trong cửa ải này thì năng lực bẩm sinh của tôi đã bị hạn chế.
Nhưng "Thấy Dòng Bình Luận" vẫn còn.
Có lẽ, Thần Ẩn vẫn mạnh mẽ là vì có liên quan đến kỹ năng ban đầu của anh trong hệ thống.
Anh ấy không nói thì thôi, giữ im lặng là tốt nhất, chỉ có giữ miệng kín mới có thể bảo vệ tốt bản thân trong trò chơi kinh dị này.
…
【 Đinh... 】
Thông báo của hệ thống xuất hiện: 【 Chúc mừng người chơi Lý Khả Ái đã tiến gần sự thật hơn một bước. Câu đố của bạn đã được giải đáp. 】
【 Chỉ khi khám phá ra sự thật về việc mất tích của các nha hoàn, bạn mới có thể phục hồi phép thuật. 】
【 Chỉ khi giết XXX, bạn mới có thể hoàn thành trò chơi. 】
【 Bạn chỉ có một cơ hội để trả lời, nếu sai sẽ phải tự chịu hậu quả. Chúc bạn may mắn! 】
Cùng với sự khám phá của tôi, các manh mối ngày càng rõ ràng.
Đoạn Ngọc Trác giúp tôi phân tích: "Rõ ràng, các nha hoàn mất tích là do phu nhân… Tức là “mẹ tôi”... Hại chết.
"Mẹ tôi giết họ để duy trì tuổi trẻ, bà ta đã uống máu họ.”
“Nếu nhìn kỹ “Phù Dung Diện” trong “thế giới bên trong” thì có vài phần giống với mẹ tôi!”
"Những khuôn mặt bay lơ lửng đó chính là sự phản chiếu 'ám ảnh cái đẹp' của mẹ tôi trong “thế giới bên trong”!”
"Chỉ khi giết XXX..."
"Ừ, tôi hiểu rồi! XXX này hẳn là 'Thẩm Thiên Thiên', cũng chính là tên của mẹ tôi."
Tôi ngồi xổm ở góc tường, ngẩng đầu nhìn hắn.
... Đoạn Ngọc Trác, anh đúng là là con trai yêu của mẹ anh!
Đoạn thiếu gia tìm sự đồng tình từ Thần Ẩn: "Tiểu sư phụ, ngài nghĩ sao? Không phải Phật giáo các ngài nói… Nói…”
Thần Ẩn chắp tay lại: "A Di Đà Phật, tất cả sắc tướng đều là hư vọng. Sống trong cõi mộng, con người quả thực dễ bị sắc tướng mê hoặc."
"Vậy ngài đồng ý với phân tích của tôi?" Đoạn Ngọc Trác vui vẻ đáp lại, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
"Không đồng ý." Thần Ẩn lắc đầu, đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Nghe họ nói xong thì tôi đứng dậy, điềm tĩnh nói: "Còn một manh mối nữa. Thư Họa đã liệt kê giờ giấc đi ngủ của mẹ anh.”
"Thời gian mở cửa vào “thế giới bên trong” trùng khớp với giờ mẹ anh đi ngủ, không lệch một chút nào!”
"Liệu “thế giới bên trong” có phải là thứ mẹ anh tạo ra trong giấc mơ không?”
"Thêm nữa, các nha hoàn đều mất tích sau khi trèo lên giường anh, mà giường anh chính là lối vào “thế giới bên trong”."
Tôi vẫn nghiêng về giả thuyết họ vô tình rơi vào thế giới kia và bị quái vật bắt đi.
"Về việc tại sao mẹ anh lại trở thành nửa người nửa quái..."
"Chúng ta cần thêm manh mối."
Thần Ẩn nhẹ nhàng kéo một tấm biển từ lớp bụi dày ra.
Tấm biển rỉ sét đầy, chữ trên đó bị bụi phủ kín.
Tên yêu sư đưa đôi tay trắng như ngọc, vỗ sạch bụi, lộ ra bốn chữ mờ ảo... "Phủ Ô Tổng Quản".
"Hơn một trăm năm trước, Thẩm Thiên Thiên từng là nha hoàn trong Phủ Ô Tổng Quản.”
"Người ta đồn rằng, Ô Tổng Quản là thái giám được hoàng thượng trọng dụng nhất, sau khi cáo lão về hưu thì đã trở về Kim Thành rồi xây dựng phủ đệ.”
"Không rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng phủ này đã bị một ngọn lửa thiêu rụi.”
"Vô số linh hồn chết oan, nơi này đã trở thành một ngôi nhà hoang đổ nát.”
"Tại đây, có thể tìm ra quá khứ của vị phu nhân này."
Thần Ẩn nói xong thì ba người chúng tôi nối đuôi nhau tiến vào.
12
Trong ngôi nhà hoang là mạng nhện dày đặc, cỏ dại mọc um tùm.
Cây đa trụi lá, thân cây đã bị mối ăn sạch.
Trên những thanh xà nhà cháy đen đổ sập, chuột lủi ra lủi vào liên tục.
Người bình luận thì đang chán chường nên bắt đầu bàn tán.
Một khán giả tên momo chia sẻ thông tin mà anh ta biết:
【 Người chơi Đoạn Mộc Thanh đã tìm thấy "Địa phương chí" trong phủ, trong đó có nói rằng Ô Công Công là một người tốt bụng vĩ đại. Vào năm hạn hán, ông ấy phát cháo từ thiện, sửa đê, xây cầu, được nhân dân bách tính yêu mến. Chỉ có điều ông ấy rất sợ chết, thuê một đám đạo sĩ lang thang luyện đan cho ông. 】
@Vương Nguyên Tiêu: 【 Luyện đan? Không lẽ là dùng máu của thiếu nữ để luyện đan à? 】
@momo: 【 Không phải đâu! Nếu thế thì làm sao có thể gọi là người tốt được? Ông ấy chỉ đơn giản là dùng linh dược để mà luyện mà thôi. Ô Công Công ngoài việc sợ chết ra thì không có gì đáng trách về mặt đạo đức đâu. 】
@Du Ly: 【 Hừ hừ, tôi không tin đâu! Như tôi đây, dù là người tốt cũng có khuyết điểm mà... 】
…
Ba người chúng tôi tìm kiếm kỹ lưỡng giữa những tường vách đổ nát, cho đến khi trời chạng vạng tối.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Đoạn Ngọc Trác kích động giơ cánh tay lên, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ sồi vừa dài vừa hẹp.
"Tìm thấy rồi!" Anh ta nói với giọng cao vút, tôi gần như có thể thấy lại hình dáng tươi sáng của anh ta ngày trước.
Ba người chúng tôi túm tụm lại, mở hộp gỗ ra.
Bên trong hộp là một bức tranh.
Cuộn tranh rất dài, khi cuộn tranh từ từ được mở ra, cảnh tượng đầu tiên hiện lên là hình ảnh những cô gái đang chơi đùa.
Trong tranh có tổng cộng mười hai cô gái, dung mạo đều xinh đẹp, mỗi người đều có nét đẹp riêng.
Người lớn nhất có lẽ khoảng mười lăm tuổi.
Người nhỏ nhất, nhìn chẳng qua chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi.
Bức tranh này có phong cách kỳ quái, khiến người xem cảm thấy lạnh sống lưng.
Có người trên người đầy nhện; có người cầm nến, dù sáp nến chảy xuống tay vẫn không buông; có người bị dây thừng trói lại, khóe mắt ngấn lệ, nhưng khóe môi lại cong lên nở nụ cười u ám…
Sau một lượt tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy Thẩm Thiên Thiên.
Lúc này bà ấy khoảng mười hai tuổi, khuôn mặt ngây thơ, dịu dàng, trong tay ôm một cây gậy cháy, ánh mắt đầy kiên định.
Càng kỳ quái hơn là, khi nhìn đến cuối, cô gái đứng ở vị trí thứ mười hai chính là "Phù Dung Diện" mà chúng tôi đã thấy trong “thế giới bên trong”!
Nàng ấy tên là Thẩm Tử Yên, khoảng mười lăm tuổi, là người lớn tuổi nhất trong nhóm các cô gái này, nàng ấy mặc váy hồng, cả người đầy vết roi, một bên mặt đầy máu.
Trong hộp còn có một bức thư.
... Viết đầy lời nguyền rủa của Thẩm Thiên Thiên dành cho Thẩm Tử Yên: 【 *Giả vờ lương thiện, nhưng trong tay giấu dao găm, chẳng đáng làm người! Đáng chết! Đáng chết! 】
*Thành ngữ “陈仓暗度” có nguồn gốc từ trận chiến lịch sử nơi Tào Tháo giấu quân và thực hiện một chiến thuật giả mạo để qua mặt đối thủ. Thành ngữ này thường dùng để chỉ những hành động lén lút qua mặt, giả vờ trước mặt người khác.
…
Rốt cuộc, một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Điều gì đã khiến cho Phủ Ô Tổng Quản có quyền có thế lại bị thiêu rụi, khiến Thẩm Thiên Thiên trở thành quái vật nửa người nửa quỷ, khiến Thẩm Tử Yên trở thành "Phù Dung Diện" tại “thế giới bên trong”…
Tại sao Thẩm Thiên Thiên lại nguyền rủa Thẩm Tử Yên?
Màn đêm đã buông xuống.
Cánh cửa bước vào “thế giới bên trong” đã mở ra.
13
Thần Ẩn lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Đoạn phu nhân (Thẩm Thiên Thiên), kéo linh hồn bà ta ra và nhốt vào trong một bình ngọc.
Cũng đưa bà ta vào "thế giới bên trong" kia.
Giải quyết vấn đề cần phải tìm đúng người.
Nếu "thế giới bên trong" quả thực là được tạo ra do sự ám ảnh của Đoạn phu nhân, thì vẫn phải dựa vào bà ta để giải trừ.
…
"Nhanh lên!"
Đoạn Ngọc Trác mắt đẫm lệ, gấp gáp nói: "Làm ơn nhanh lên! Chậm thì Phòng Linh sẽ không chịu nổi đâu!"
Đoạn Ngọc Trác dẫn đường còn Thần Ẩn diệt quái.
Tôi nhẹ nhàng theo sau họ, không có gì phải lo lắng, rất nhanh đã đến một phủ đệ sang trọng ẩn trong làn sương mù xanh... Phủ Ô Tổng Quản.
Phủ đệ cao lớn đồ sộ, xung quanh là những ngọn nến cháy sáng.
Càng đến gần thì có một mùi cháy nhẹ nhàng xộc vào mũi.
Một giọng nói ảm đạm, sắc bén nhưng lại mềm mại truyền đến: "Ôi~ có khách quý đến rồi, Tiểu Quan Tử, Tiểu Trản Tử sao còn không mở cửa đón khách?"
Có tiếng bước chân vội vàng vang lên.
Cánh cửa lớn màu đỏ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt…
Hai thi thể cháy đen đứng ở cửa, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, làm ra dáng chào đón.
Sau khi chúng tôi bước vào, cánh cửa lớn lập tức đóng sầm lại, khiến người ta cảm thấy bất an, như thể đây là nơi không thể quay lại.
…
Lão thái giám với dáng vẻ uể oải nằm nghiêng người trên giường, miệng ngậm tẩu thuốc.
Tóc ông ta bạc trắng, thưa thớt. Da ở hai bên má chảy xệ.
Ông ta có đôi mắt cá trắng bệch, khi bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm thì người ta sẽ cảm thấy rùng mình.
Ông ta nhếch miệng, hút một hơi thuốc lớn: "Món quà quý khách mang đến, ta nhận rồi. Lĩnh thưởng~"
Ông ta đưa tay lên, một chồng tiền giấy xuất hiện trong không khí.
"Quà gì cơ?" Tôi cảm thấy khó hiểu.
Ông ta nhìn tôi, khẽ cười: "Ngươi, chẳng phải chính là 'quà' sao! Dù tuổi đã lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình này, trên trời dưới đất cũng khó tìm được."
Tôi bỗng nhiên ngộ ra.
Liên kết các manh mối từ trước, tôi ngay lập tức giải được bí mật của hệ thống.
Tôi nép sau Thần Ẩn, ôm lấy cánh tay của anh ấy, cất tiếng nói: "Hệ thống, tôi muốn trả lời câu hỏi!”
"Nha hoàn mất tích là do bị thi thể cháy trong “thế giới bên trong” bắt đi để dâng lên cho lão thái giám.”
"Con boss tôi cần giết là 'Ô Tổng Quản'!"
Khí lập tức quay trở lại trong cơ thể tôi.
【 Đinh... Chúc mừng người chơi Lý Khả Ái đã trả lời đúng câu đố. 】
Nói thì chậm mà nhanh lắm.
Tôi bay lên, một cú đá hất lão thái giám vào tường.
Lão ta lập tức ngất xỉu.
…
Những sự kiện mà tôi ghép lại được là như thế này.
Bề ngoài Ô Tổng Quản là một người thiện lương nhưng thực chất lại là một kẻ tàn ác, biến thái, rất thích hành hạ, ngược đãi các cô gái. Nhện, nến hay cây gậy đang cháy… Đều là đồ chơi của lão ta.
Ông ta cấu kết với quan phủ, dùng tiền bạc mua con gái nhà nghèo để hành hạ.
Ngoài ra, ông ta còn sợ già đi và sợ cái chết.
Cuộc sống giàu có khiến ông ta hưởng thụ không hết nên sao có thể không sợ già, không sợ chết cho được?
Ông ta tìm kiếm các đạo sĩ lang thang để luyện đan, cầu mong được trường sinh bất tử.
Đạo sĩ lang thang quả thật luyện ra được một viên kim đan, nhưng lại bị Thẩm Thiên Thiên lén ăn mất!
Kết quả là Thẩm Thiên Thiên trở thành một quái vật trường sinh bất lão, bà ta phóng hỏa thiêu rụi Phủ Ô Tổng Quản, trả lại một vùng đất trắng xóa sạch sẽ.
Tuy nhiên…
Vì sao bà ta lại nguyền rủa Thẩm Tử Yên?
Rốt cuộc, nỗi ám ảnh nào đã khiến bà ta tạo ra một "thế giới bên trong" hư cấu?
Tôi vẫn chưa thể hiểu nổi.
Câu đố vẫn thiếu một mảnh cuối cùng!
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.