Lư Thanh lại đến tìm ta uống rượu: “Ta sắp được điều đi nhậm chức ở nơi khác rồi, sợ là mấy năm tới sẽ không gặp được nhau nữa.”
“Sao lại như vậy?” Ta lo lắng đứng phắt dậy: “Có phải là…”
“Suỵt…” Nàng ấy cười bí hiểm: “Đừng lo, chỉ là một số thử thách cần thiết thôi, cơ hội này người khác muốn có cũng không được đâu, có lẽ là nhờ phụ thân giúp đỡ, hoặc cũng có thể… là nhờ công của muội?”
Ta áy náy không nói gì, ta sợ mình chỉ có thể gây tác dụng ngược lại thôi.
“Dù sao thì, muội cứ chờ xem tỷ tỷ tung hoành ngang dọc đi.” Nàng ấy hào sảng uống cạn một chén: “Tương lai ta sẽ làm Thừa tướng, ta thấy triều đình này ngoài ta ra, cũng chẳng còn ai khác.”
Thấy nàng ấy tự tin như vậy, ta cũng yên tâm phần nào, cùng nàng ấy uống rượu.
Ta rất ít khi uống rượu, uống đến cuối cùng cả hai bọn ta đều hơi chếnh choáng, trước mắt lúc ẩn lúc hiện ánh nến và vạt áo thêu viền vàng, có giọng nói quen thuộc đang ồn ào.
“Được rồi được rồi… Ngươi làm Thừa tướng của ngươi đi, đừng quấn lấy Thái tử phi của ta nữa, nàng ấy sẽ không giúp ngươi đâu…”
Lại gọi ta: “A Phù? A Phù? Tỉnh dậy đi, về nhà rồi…”
Ta lảo đảo ngồi dậy, không biết đang kính rượu ai: “Thừa tướng… Ta… bám đùi (*) ngươi đây…”
(*) Bám đùi hàm nghĩa là nhờ cậy, nhờ vả, trông cậy vào.
Giọng nói kia có chút bực bội: “Nàng bám đùi ai? Bản thái tử đang đứng trước mặt nàng đây, nàng không nên bám đùi ta sao? … Đừng uống nữa!”
Ta nheo mắt nhìn kỹ, người này thật sự rất đẹp trai, ta trượt xuống, ôm chặt lấy đùi hắn, ngẩng đầu cười nịnh nọt với hắn.
“Nàng làm gì vậy! Buông ra, đây là đang ở ngoài đường, không được…” Hắn cuống quýt đẩy đầu ta ra, nhưng đẩy không nổi, đành kéo ta đi.
Không biết làm sao mà trở về được, lúc tỉnh dậy đầu đau như búa bổ.
Thái tử bưng cho ta bát canh nóng, cười hiền từ: “Nàng tỉnh rồi, tối qua nói gì còn nhớ không?”
Ta cái gì cũng không nhớ, ngơ ngác nhìn hắn.
“Thôi bỏ đi.” Hắn có vẻ rất vui: “A — Ta đút cho nàng.”
Ta mơ màng uống hết, hắn cười thở dài: “Lúc say rượu nàng thật ngoan, hỏi gì cũng nói, chỉ là không biết có mấy câu là thật.”
“Kẻ hay nói dối là người đấy, đừng tưởng ta cũng như vậy.” Ta nghiêm mặt: “Ta rốt cuộc đã nói gì?”
“Cũng đúng.” Hắn vuốt ve khuôn mặt ta: “Nàng nói nàng thích ta nhất, vừa gặp đã thích ta rồi, sau đó mỗi lần gặp mặt đều càng thích hơn, chưa từng ghét bỏ ta.”
“Thật sao?” Ta ngơ ngác, nhíu mày khó hiểu: “Chẳng lẽ đây cũng là lời trong lòng người sao?”
“Đúng vậy, cũng là của ta.” Hắn cười hôn ta một cái: “Đây là lời thật lòng.”
Sau này, Lư Thanh rời khỏi Kinh thành, rồi lại được điều về. Phụ thân ta giải ngũ. Ca ca ta từ Tiểu Tướng quân trở thành Đại Tướng quân. Thái tử trở thành Hoàng Đế. Ta từ Thái tử phi trở thành Hoàng Quý phi. Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng cuộc sống dường như chẳng có gì thay đổi.
Sau khi Tiên Đế băng hà, chứng sợ bị tịch biên tài sản của phụ thân ta cũng khỏi hẳn. Mẫu hậu cũng có thể cùng ta uống trà, đan len, tán gẫu chuyện phiếm
"Thế hệ ngươi thật buồn tẻ. Ta vất vả lắm mới từ phi tần lên được Thái hậu, vậy mà chẳng được hưởng chút thú vui nào của việc ngồi trên núi xem hổ đánh nhau." Mẫu hậu thở dài: "Nghịch tử kia, ngươi tìm cơ hội bảo hắn quỳ gối cho ta. Đứa nhỏ đó sợ bị liếc xéo, ngươi cứ lạnh nhạt với hắn là được, đảm bảo hắn quỳ ngay ngắn cho xem."
Còn có chuyện này sao?
Ta vừa mới cải thiện được mối quan hệ với bà ấy, liền nhanh nhảu nhận lời: "Nhất định, nhất định ạ. Sẽ khiến người hài lòng."
Vừa hay ta mới được thăng từ tần lên Quý phi, hôm đó liền thử làm theo lời mẫu hậu.
"A Phù? Nàng nghiêm túc chứ?" Hắn nhìn ta với vẻ không thể tin được.
"À… Ừm." Ta gật đầu, chỉ vào nền gạch: "Người quỳ ở đây đi. Lạnh thì… có thể lót gối."
"Không phải là không được… Đây là kiểu tình thú mới à?" Hắn bối rối quỳ xuống: "Ít nhất nàng cũng phải cho ta một lý do chứ…"
Ta không nghĩ ra được lý do, cứ làm theo lời mẫu hậu dặn, im lặng đóng cửa về phòng.
Nghe tiếng động, hắn có vẻ hơi hoảng: "A Phù? Nàng không hài lòng với vị trí Quý phi sao? Nhưng chúng ta đã nói rồi, nàng phải cố gắng thêm nữa mới có thể lên Hoàng hậu, hiện tại vẫn chưa đạt tiêu chuẩn…"
"Không phải vậy." Ta không thể nuốt lời, vội vàng phủ nhận.
Hắn im lặng một lúc, lại thử lên tiếng: "Hôm qua ta không nên gọi nàng là đồ ngốc…”
Thực ra cũng không tồi, ta có ngốc hay không thì ta tự biết. Nhưng nếu vì hắn mà thay đổi, thì cũng khá tốt…
"Có phải là vì chuyện của ca ca nàng không? Ta thừa nhận ta không muốn giao quyền cho hắn, nhưng ta mắng hắn, thật sự là vì hắn trước tiên đã quá phận..."
Cái gì, hắn dám mắng ca ca ta? Thôi bỏ đi, muốn mắng thì mắng...
"Ta đã hứa gả nữ nhi chưa chào đời của chúng ta cho Đoạn gia, nhưng đó chỉ là lời hứa suông... Ta sẽ đi từ hôn!"
Còn có chuyện này sao? Ta đập bàn một cái thật mạnh.
Hắn lập tức phun ra một tràng: "Ta không nên nhất thời lỡ lời, nói với các đại thần là nàng có thể tay không chẻ củi, còn nói tìm cơ hội cho nàng biểu diễn trước mặt mọi người, nhất định không thể biểu diễn, nàng tin ta..."
Ta là khỉ sao!
Hắn càng nói càng quá đáng: "Ta thật sự nhìn Lư Thanh không vừa mắt, cố ý giao cho nàng ấy những việc khó nhất, nhưng nàng ấy đều làm được... Năm đó cũng là ta chủ trương điều nàng ấy đi, không định để nàng ấy trở về... Nhưng ta đã không còn nhằm vào nàng ấy nữa!"
Ta kinh ngạc.
Hắn lôi hết chuyện cũ năm xưa ra: "Năm đó ta và nhiều nữ tử gặp riêng, phần nhiều là có ý đồ, muốn xem nàng ghen tuông, dù sao nàng cũng rất thú vị..."
Hả?
"Lúc còn nhỏ, ta cũng từng muốn tịch biên nhà nàng, nhưng đó đều là phụ hoàng dạy... Sau này ta đã sửa đổi rồi! Nàng đi trách ông ấy đi!"
Ta đỡ trán, không thể nhịn được nổi sự bực bội: "Im miệng! Người quỳ xuống cho ta! Ta không gọi người, không được đứng dậy!"
Người này vẫn là một kẻ lừa gạt, không đào thì không biết, một khi đào ra thì có nhiều thông tin như vậy.
Ta tức giận đến mức không chịu được, chỉ nghĩ đến việc hắn ngoài trời gió lạnh thì ta được ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, ta bảo hắn tiếp tục quỳ, hắn đáng thương nói: "A Phù, chỉ cần nàng vui là được, ta đã nói hết những gì cần nói rồi, nàng giận cũng là phải, nàng mau vào nhà đi, bên ngoài gió lạnh, đừng để bị cảm."
Ta vào nhà ngồi một lúc, cuối cùng cũng không nhẫn tâm được nữa, nói ra cũng không phải là giận lắm, liền gọi hắn vào.
Không có động tĩnh, chẳng lẽ đã ngất rồi?
Ta vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, hắn vẫn quỳ ngay ngắn ở đó, xiêm y mỏng manh, trông vô cùng đáng thương.
Trong lòng ta vừa mềm vừa đau, lấy áo khoác ra choàng lên người hắn: "Người mau đứng lên đi, có lạnh không, ta sẽ không đối xử với người như vậy nữa..."
Không đúng, khí chất của người này không đúng. Ta nheo mắt, nâng đầu hắn lên.
Vị lão ca ám vệ ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội, mặc long bào, cười gượng gạo chào ta: "Bệ hạ đang ở thư phòng... Hôm qua cũng ở đó."
Ta nhìn hắn ta một cách khó tin, rồi chạy đến thư phòng tìm người.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, hắn đang xem tấu chương, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú, nhíu mày.
Ta tức giận đứng ở cửa, nhưng lại không thể nổi giận được nữa.
Hắn ngẩng đầu lên, trợn mắt: "A... Sao nàng... Sao nàng lại ra đây... Nàng nghe ta giải thích..."
"Không cần giải thích." Ta lao đến ấn hắn xuống ghế, cắn hắn để trút giận: "Người căn bản không phải người lương thiện gì, giải thích làm gì."
Hắn ngoan ngoãn không nhúc nhích, chớp chớp mắt: "Hay là ta lại quỳ thêm hai ngày nữa? Nàng xem chừng, ta đảm bảo không chạy.
"Thế ta cũng rảnh rỗi quá ha." Ta tức giận bật cười: "Tấu chương gì mà nhất định phải xem vào buổi tối? Ban ngày không được sao?"
"Ban ngày..." Mắt hắn đảo một vòng: "Ngày mai ta muốn ở bên nàng, hôm nay phải cố gắng một chút..."
"Vừa mới bịa ra." Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
"Bịa ra cũng là thật lòng." Hắn mỉm cười kéo ta ngồi lên đùi hắn, tựa vào vai ta: "Hoa trà ở Nam Sơn nở rồi, đã sớm muốn cùng nàng đi xem, lúc mặt trời mọc là đẹp nhất, nghe nói cả ngọn núi đỏ rực như lửa, cả đời nhất định phải xem một lần."
"Đẹp như vậy sao?" Ta dần dần bị phân tâm.
Hắn chậm rãi nói: "Ngày mai trời đẹp, chúng ta ngồi trên đỉnh núi phơi nắng, pha hai chén trà xuân tươi mới nhất, ăn chút bánh nếp lá ngải nhân đậu đỏ hạt sen, tuyệt vời biết mấy."
"Vậy... Vậy thì đi." Ta đứng dậy với vẻ mong đợi: "Người xem xong sớm một chút, mai gọi ta dậy sớm."
"Được, nàng đi ngủ trước đi, ta sẽ gọi nàng dậy sớm." Hắn ngẩng đầu cười với ta, khuôn mặt được ánh nến vàng cam chiếu vào trông thật dịu dàng.
Ta chạy về phòng, ôm chăn gối lại chạy về, hắn có chút tổn thương: "Nàng không cho ta về phòng ngủ à?"
"Không về nữa." Ta trải chăn gối lên giường trong thư phòng, vui vẻ chui vào, thò đầu ra nhìn hắn: "Người xem của người đi, ta ở đây với người."
Hắn sững người một lúc, cúi đầu cười khẽ: "Ánh đèn sáng như vậy, ngủ được sao?"
Ta đã hơi buồn ngủ, nhìn ánh đèn mờ nhạt, mơ màng nói: "Không thành vấn đề, khá ấm áp..."
Hắn đáp lại một tiếng, cũng có thể là không, dù sao ta cũng không nghe rõ, mang theo cơn buồn ngủ đầy thỏa mãn và cả sự mong đợi về ngày mai, ta chìm vào giấc mộng.
Hết.
———————————
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.