Gần đây Thái tử rất bận rộn, ta mới được nghỉ ngơi vài ngày thì lại có việc mới.
Cũng không phải nàng ấy đến tìm, mà là Thái tử đi tìm nàng ấy, điều này khiến ta cảm thấy bất an.
Con gái của Lư Thừa tướng bị sơn tặc bắt cóc, Hoàng đế lệnh cho Thái tử dẫn quân đi tiêu diệt bọn cướp và giải cứu con tin. Lâu lắm rồi ta không được ra tay, bèn lẻn lấy y phục của binh lính tham gia một phần nhỏ vào trận chiến, cũng coi như thỏa mãn cơn ghiền.
Cuối cùng, bọn sơn tặc bị tiêu diệt, quân ta giành chiến thắng lớn, bọn ta xông vào căn phòng giam giữ con tin. Lư tiểu thư bị giam cầm bên trong, khi thấy bọn ta, mắt nàng ấy sáng rực lên: "Là ngươi, ngươi đã đến cứu ta!"
Nàng ấy có vẻ như đang nhìn ta, nhưng ta đâu có quen biết nàng ấy.
Ta sờ sờ đầu, nhìn sang trái phải rồi phía sau, Thái tử từ phía sau đi lên, ta chột dạ cúi đầu lùi xuống.
Lư tiểu thư thu hồi ánh mắt, hành lễ với Thái tử: "Tiểu nữ Lư Thanh bái kiến Thái tử điện hạ, ân cứu mạng hôm nay, suốt đời khó quên."
"Lư tiểu thư, là bản cung đến muộn." Thái tử đỡ nàng ấy dậy, hốc mắt đỏ lên, nói với giọng đầy cảm xúc: "Để tiểu thư sợ hãi rồi, bản cung lập tức hộ tống tiểu thư hồi Kinh."
Họ cùng lên xe ngựa, Lư Thanh cười chào ta: "Ngươi là người đầu tiên xông vào cứu ta, chúng ta thật sự có duyên, lên xe ngồi đi."
Ta mừng rỡ đồng ý, vội vàng leo lên.
Trong xe chỉ có ba người bọn ta, Lư Thanh thân mật nắm tay ta ngồi sang một bên, Thái tử liếc nhìn ta một cái, như thể không quen biết.
Nếu mười năm không gặp, có lẽ ta cũng quên mất hắn trông như thế nào.
Thái tử rót trà cho bọn ta, rồi bắt đầu thủ tục thổi phồng lẫn nhau: "Lư tiểu thư gặp nguy không loạn, còn có thể liếc mắt đã nhận ra thân phận của bản cung, quả thực thông minh hơn người, khiến người ta bội phục."
"Ừm, lúc nhỏ ta đã từng gặp điện hạ, còn có cả An muội muội nữa." Lư Thanh lại không tiếp lời hắn, chỉ mỉm cười chỉ vào mắt mình: "Gia tộc bọn ta có thiên phú là, gặp một lần là sẽ nhớ mãi."
Cái gì, tự dưng lại nhắc đến ta làm gì, chẳng lẽ nàng ấy nhận ra ta rồi? Nhưng nàng ấy là ai!
Ta kinh hãi cứng đờ người, vùi đầu xuống không dám động đậy.
Sau đó lại tự an ủi mình, hiện tại ta ăn mặc như một thùng sắt, lại còn cải trang thành nam, nàng ấy chắc chỉ là thuận miệng nhắc đến, hơn nữa cũng có thể là đang nói về tỷ tỷ.
Nhất định là vậy.
Tự an ủi xong, ta yên tâm uống trà để bình tĩnh lại.
Thái tử kinh ngạc: "Bản cung sớm biết Thừa tướng có kỳ tài trời ban này, không ngờ tiểu thư cũng được thừa hưởng, triều ta quả nhiên là nhân tài lớp lớp."
"Điện hạ cũng nghĩ như vậy sao." Lư Thanh cũng không hề khách sáo với hắn: "Ta từ nhỏ đã đọc đủ thứ sách vở, không ngại mà nói, tự nhận mình cũng là một nhân tài, ta đang chuẩn bị tham gia khoa cử năm nay, điện hạ đừng triệu ta vào cung nhé."
Thái tử giơ chén cười: "Lư tiểu thư tự có tiền đồ rực rỡ, bản cung sao có thể ngăn cản, còn mong tiểu thư kim bảng đề danh, ngày sau lại gặp mặt tại triều đường."
Ta có chút ghen tị với nàng ấy, nàng ấy dường như cảm nhận được, vuốt ve tay ta.
Thái tử liếc mắt nhìn tay bọn ta, giọng điệu có chút sắc bén cười nói: "Lư tiểu thư và thị vệ của bản cung mới quen biết được vài giờ, có phải là quá thân mật rồi không?"
"Ta thấy điện hạ không giống loại người cổ hủ, thế mà cũng nói ra loại lời này sao?" Lư Thanh vừa cười vừa xoa tay ta: "Điện hạ đã không có ý muốn ta vào cung, tại sao lại nói chuyện giống như đang ghen vậy."
"Lư tiểu thư nói đùa rồi." Hắn lảng tránh ánh mắt, nhìn sang chỗ khác.
Cái gì? Ghen!
Ta nhất thời cảm thấy nguy hiểm, lần đầu tiên có cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ như vậy, thế mà lại đến từ một nữ nhân đã tuyên bố từ bỏ.
Nhưng ngẫm lại, dù sao nàng ấy cũng sẽ không tranh giành với ta, có vẻ Thái tử thật sự thích nàng ấy, vậy thì cũng chẳng sao, hơn nữa có nàng ấy kiềm chế, còn giảm xác suất xuất hiện của kẻ thù thực sự.
Nghĩ thông suốt ra rồi, ta yên tâm xoa tay nàng ấy.
Lư Thanh cười xoa đầu ta, nụ cười có chút quen thuộc.
Thái tử hít sâu một hơi, đặt chén trà xuống một cách nặng nề, cười gượng: "Thứ cho bản cung lỗ mãng, Lư tiểu thư đã trưởng thành được vài năm, tại sao vẫn chưa thành hôn?"
"Sự nghiệp chưa thành, sao dám nói đến thành gia." Nàng ấy không hề vội vàng, lấy nguyên văn đáp trả: "Điện hạ thì khác, đại sự cả đời của người liên quan đến giang sơn xã tắc, tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao ngay cả một Trắc phi cũng không có, khiến cho các bề tôi như bọn ta phải lo lắng."
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, ta không hiểu sao lại chột dạ co rụt người.
Ta làm kín kẽ như vậy, nhất định sẽ không bị phát hiện đâu.
"Bản cung còn lo lắng hơn các ngươi." Hắn nói như vậy, rồi thu hồi ánh mắt: "Có lẽ là vận may không tốt, gặp nhiều chuyện cười, chắc ngươi cũng đã nghe qua rồi."
Lư Thanh gật đầu: "Nghe qua một chút, những nữ tử đã từng gặp mặt điện hạ, không phải là ngay lập tức gặp chuyện, thì cũng là sau đó đứt liên lạc, có thể kiên trì được thì cũng không hợp với người... Thật không biết ta sẽ gặp phải chuyện gì."
Thái tử chẳng hiểu sao lại cười một tiếng: "Lư tiểu thư, đừng tự làm mình sợ, ngươi sẽ không sao đâu."
"Ta không phải là sợ, còn rất muốn được thấy tận mắt..." Lư Thanh cười tủm tỉm nói: "Chỉ là điện hạ, người suýt chút nữa thì đã tìm hết tất cả nữ tử trong Kinh thành, lại không hề tìm An Phù, là vì muốn bảo vệ nàng ấy sao?"
Ta mơ màng ngẩng đầu nhìn Thái tử, trên mặt hắn toàn là vẻ khó hiểu.
Chưa đợi hắn nói gì, Lư Thanh lại nói: "Hay nói cách khác, chỉ là hoàn toàn không hề xem xét đến nàng ấy? Dù sao thì nhà nàng ấy..."
"Lư Thanh!" Thái tử nghiêm nghị quát lên ngắt lời, lén liếc nhìn ta, vẻ mặt hoảng hốt: "Ngươi đang nói cái gì..."
"Là thần nữ vượt quá giới hạn, xin điện hạ thứ tội." Lư Thanh lễ phép chu toàn xin lỗi, Thái tử cũng không nổi giận nữa.
Ta ngồi đó ngẩn người, nghĩ đến lời nói cuối cùng của Thái tử khi đuổi ta đi, còn có chuyện mười năm nay hắn chẳng hề nhìn ta lấy một cái.
Ta đã cố gắng như vậy, thế mà lại đang làm một nhiệm vụ hoàn toàn không thể thành công sao? Tất cả đều là công dã tràng, mười năm tâm huyết đổ xuống sông xuống biển.
Càng nghĩ càng buồn, đầu óc cũng rối bời, không được, không kiềm chế nổi nữa, nước mắt sắp rơi xuống rồi.
Nhưng nếu khóc ra thì hỏng chuyện mất, họ nhất định sẽ chú ý đến ta, sau đó nhận ra ta, vậy thì toi rồi, những chuyện đã làm trước đây đều sẽ bị điều tra ra, thật sự sẽ bị tịch biên gia sản.
Ta nhanh trí, dứt khoát vén rèm nhảy xuống xe bỏ chạy.
"Tiểu Phù!"
"An Phù!"
Hai người họ mỗi người một bên vội vàng túm lấy ta, ta quay đầu lại, kinh hãi kêu lên: "An Phù gì chứ! Ta không quen biết nàng ta!"
"Hả? Muội thế mà lại cải trang sao?" Lư Thanh kinh ngạc, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Xin lỗi, ta không nên gọi muội như vậy..."
Ta khóc lóc: "Cứu mạng, ta thật sự không phải An Phù..."
Thái tử kéo ta vào lòng, giữ chặt lấy, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu, ta sẽ không bán đứng ngươi..."
"Cái gì? Người trước giờ đều giả vờ không quen biết sao?" Lư Thanh lại một lần nữa kinh ngạc: "Hai người làm thế nào mà..."
"Dừng xe!" Thái tử không nhịn được nữa, ra lệnh dừng đoàn xe, rồi trừng mắt nhìn Lư Thanh: "Ngươi chuyển sang xe phía trước đi, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không ta có rất nhiều cách để hủy bỏ tư cách thi cử của ngươi."
Lư Thanh muốn nói lại nuốt lời vào, giận không dám làm gì, phất tay áo bỏ đi.
Trong xe chỉ còn lại hai người bọn ta, ta khóc gần như ngất xỉu, chỉ cảm thấy phía trước một màu đen tối, sắp sửa bị tịch thu tài sản và xử trảm.
Đầu óc ong ong, hình như nghe thấy Thái tử vẫn luôn nói chuyện: "An Phù, sao ngươi lại hay khóc như vậy... Nhỏ tiếng một chút, bên ngoài có người của phụ hoàng."
Ta vô thức hạ giọng xuống, mơ màng thút thít.
Có phải nên g.i.ế.c Thái tử diệt khẩu không? Nhưng g.i.ế.c rồi có chạy thoát được không? Có thuốc xoá ký ức nào không?
"An Phù, phụ hoàng không muốn ta cưới ngươi, ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, sau này sẽ tìm cách khác..." Hắn giải thích một lúc, rồi thở dài: "Thôi bỏ đi, ta và ngươi là người một phe."
Ta lờ đờ xoay xoay đầu, nấc lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Thái tử, phân biệt thật giả.
Tên này là kẻ lừa đảo, cho dù là năm đó nói chuyện với ta hay là những năm nay nói chuyện với những nữ nhân khác, lời nói thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hắn bỗng nhiên cười, đôi mắt như hoa đào, không hề xa lạ xoa đầu ta, giống như đang đối diện với bằng hữu thân thiết đã quen biết nhiều năm: "Ngươi vẫn là lúc khóc đáng yêu nhất."
Ta hoang mang sờ sờ đầu: "Người thật sự cùng phe với ta sao? Nhưng người mười năm nay chẳng nhìn ta lấy một lần, sao lại còn nhớ đến ta chứ..."
Hắn lộ ra vẻ mặt xót xa: "Xin lỗi... Ngươi vẫn luôn theo ta, ta vẫn luôn biết, nhưng không thể để ngươi lộ diện, nhưng từ nay về sau..."
Ta đầu óc ong lên một tiếng, giọng nói run rẩy gọi: "Sao người lại biết! Ta giấu kín như vậy mà!"
"Ngươi giấu rất kỹ, nhưng ám vệ của ta còn giỏi hơn."
Hắn chỉ lên trên đỉnh đầu, ta ngẩng đầu nhìn, trên nóc xe ngựa có một người hòa mình vào phông nền, ra hiệu chào ta.
Đúng là chuyên nghiệp, thế mà còn bôi cả dầu màu lên người.
Ta bị đả kích rất nặng, chậm rãi đẩy Thái tử ra, thụt lùi ngồi sang một bên, vùi đầu suy nghĩ về cuộc đời.
"An Phù, ngươi đối với ta một lòng chân tình, ta cũng muốn báo đáp tình cảm chân thành của ngươi như vậy." Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm, nắm lấy tay ta, ôn hoà cười: "Ta không muốn để ngươi chờ đợi thêm nữa, chỉ là con đường phía trước gian nan, ngươi có nguyện ý cùng ta vượt qua không?"
Ta tủi thân lau nước mắt: "Cũng mặc kệ đi, từ khi ta quyết định vào cung, thì định sẵn sẽ phải đi một con đường gian nan, đây chính là bước đi trên sợi thép, l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao, sớm muộn gì cũng hy sinh vì nhiệm vụ..."
Hắn cười tươi hơn: "Ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t đâu, ngươi chờ ta một thời gian, ta sẽ an bài."
Ta tỉnh táo lại, lần trước nói xong câu này, hắn liền mười năm không đếm xỉa đến ta, bây giờ lại như vậy!
Vẫn là phải dựa vào bản thân.
Đã bị lộ rồi, vậy thì không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, chi bằng biến tranh giành ngầm thành tranh giành công khai.
Chỉ là sau đó chờ mười mấy ngày, Thái tử vẫn không hề gặp riêng nữ tử nào khác, ta đang đau khổ vì không tìm được cơ hội ra tay, bất ngờ lại nhận được tin ta được sắc phong làm Thái tử phi.
"Phù nhi! Ngươi đã vượt qua rồi!" Nhận được thánh chỉ, phụ thân ta lệ rơi đầy mặt: "Nhưng tuyệt đối không được để chiến thắng làm mờ mắt, cung đấu lúc này mới chính thức bắt đầu, ngươi không được lơ là!"
Thái tử cho gọi ta đi gặp hắn, ta như dẫm phải bông, lảo đảo đi vào cung của hắn, còn chưa kịp hoàn hồn.
"Tỉnh dậy đi, An Phù." Hắn vỗ vỗ mặt ta: "Sáng sớm tinh mơ, nàng chưa tỉnh ngủ à?"
"Ta không ngủ." Ta mơ màng đáp: "Từ khi nhận được thánh chỉ, ta ba ngày nay không ngủ rồi, có phải đang nằm mơ không?"
Hắn ôm ta, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, bật cười: "Đúng, đang nằm mơ, nàng cứ tiếp tục đi."
"Được..." Ta nhắm mắt lại, tiếp tục giấc mơ.
Tỉnh dậy trời đã tối đen, ta nằm trên giường của Thái tử, hắn nằm bên cạnh ta, chống cằm nhìn ta, có chút bất mãn: "Nàng giỏi thật đấy, ta khó khăn lắm mới rảnh rỗi một chút, kết quả lại nhìn nàng ngủ cả ngày."
Ta hơi ngượng ngùng: "Người không cần nhìn ta đâu, ta lại không chạy đi đâu."
Hắn nhéo nhéo mặt ta cười nói: "Ta sợ nàng leo xà nhà bỏ trốn."
"Người không cho ta leo, ta sẽ không leo." Ta kéo kéo tay áo hắn: "Người cho ta đến ta liền đến, người cho ta ngủ ta liền ngủ, ta nghe lời như vậy, người có một chút nào thích ta không?"
"Ta đều..." Hắn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn ta, cứng rắn nói: "Không thích."
Ta buồn bã thở dài, người này quả nhiên là kẻ lừa đảo, bảo ta nghe lời thuần túy là vì sự tiện lợi của bản thân.
Thôi vậy, không thích thì không thích vậy, hiện tại hắn chỉ có mình ta là phi tử, ta vẫn có thể tranh độc sủng.
Thái tử đảo mắt, lại nói: "Nếu muốn ta thích nàng, phải cố gắng thêm chút nữa."
Nói xong, hắn chỉ chỉ vào môi mình, cười có chút ngại ngùng.
Ta còn chưa đủ cố gắng sao, còn phải cố gắng như thế nào nữa?
Đau khổ suy nghĩ hồi lâu, hắn đột nhiên kéo ta qua, hôn ta một cái, tinh thần ta chấn động, ba lần bảy hai mươi mốt chiêu thức trước đây học được trong sách lập tức hiện lên trong đầu.
Về khoản động thủ, ta xưa nay luôn rất giỏi, lý thuyết chỉ đạo đầy đủ, thực hành thuần thục, đè Thái tử ra hôn gần nửa canh giờ, hôn đến khi hắn ý thức mơ hồ không thở được, vô lực phản kháng bảo dừng lại.
"An Phù." Cuối cùng hắn rưng rưng nước mắt che miệng sưng đỏ, u oán nói: "Sao nàng lại giỏi như vậy, có phải nàng đã từng hôn người khác rồi không?"
"Không có đâu." Ý chí chiến đấu của ta ngút trời, hưng phấn bừng bừng: "Thái tử, tiếp theo nên cởi y phục rồi."
"Không, đừng..." Hắn liều mạng đẩy tay ta ra: "Nghe lời, nàng nghe lời, An Phù, chúng ta còn chưa thành thân..."
Haizz, đại nghiệp chưa thành, ta cũng chỉ có thể nghe lời, nhảy xuống giường phất tay với hắn: "Ta đi trước đây, ta phải đi cố gắng rồi!"
Thái tử vẫn còn sợ hãi rụt rè trên giường, không dám giữ ta lại.
Về nhà vạch ra kế hoạch, trời vừa sáng ta liền đi thực hiện.
Trước tiên tìm đến nhà kẻ thù lớn nhất, mang theo một thanh đao thép cắm trước cửa phủ Thừa tướng, rồi hét lớn: "Lư Thanh đâu rồi!"
Tên gia nhân hớt hải chạy vào mời tiểu thư nhà hắn ta. Nàng ấy nhìn ta từ đầu đến chân, mỉm cười nghiêng đầu: “Tiểu Phù, lần trước muội đã cứu ta, ta còn muốn đi tìm muội…”
"Đừng có làm thân với ta!" Ta vung đao: "Bây giờ ta là Thái tử phi rồi!"
Nàng ấy tỏ vẻ khó hiểu: "À, ta biết mà."
Ta nhấn mạnh: "Ta là Thái tử phi duy nhất, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, ai muốn tranh với ta, kết cục sẽ như tảng đá này!"
Nói xong, ta vung đao chẻ đôi con sư tử đá trước cửa nhà nàng ấy.
Lư Thanh giật mình lùi lại mấy bước, ho khan trong bụi mù: "Ta biết! Nhưng muội chẻ sư tử nhà ta làm gì?"
Ta đắc ý hừ mũi: "Hừ hừ, sợ chưa, vậy ta đi đây."
"Ấy." Lư Thanh đuổi theo: "Khoan đã, Tiểu Phù, ta chuẩn bị quà cho muội..."
"Quà gì?" Ta không nhịn được quay đầu mong đợi.
Chờ một lúc, tên gia nhân bưng ra một hộp quà, nàng ấy mỉm cười đưa cho ta, mở nắp ra: "Cam quê ta đó, ngọt lắm, muội ăn thử xem."
Những quả cam vàng ươm, thơm phức, ta bóc một quả, Lư Thanh kéo ta vừa đi vừa ăn.
"Tiểu Phù à, muội chẻ sư tử nhà ta, ta không tính toán với muội, còn tặng quà cho muội, muội nói xem có phải muội nợ ta không."
Ta hơi áy náy: "Cũng đúng."
"Ta luôn coi muội như muội muội ruột." Nàng ấy thao thao bất tuyệt. "Muội nợ ta đấy, tỷ muội chúng ta không tính toán những thứ này, năm sau ta lại tặng cam cho muội được không?"
Ta đã quen với việc Thái tử dỗ dành, không dễ bị dụ như vậy, nhưng cam quá ngon, ăn đến mềm lòng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Về đến nhà, Thái tử lại triệu kiến ta, bảo ta ra ngoài chơi.
Ta đến, hắn vừa nhận được một mật lệnh, xem xong cau mày giáo huấn ta: "Nàng giỏi thật đấy, An Phù, Thái tử phi của ta lại xách đao đi khiêu khích Thừa tướng? Nàng muốn làm gì?"
Ta gãi đầu: "Ta đang cố gắng mà, chẳng phải người bảo ta phải cố gắng sao?"
Thấy hắn khó hiểu, ta bèn kể lại kế hoạch: "... Đại khái là như vậy, ai không sợ thì đánh một trận, một trận không được thì đánh hai trận."
Thái tử nghe xong, sắc mặt hơi tái: "Ta bảo nàng... cố gắng trên người ta, không phải bảo nàng đi gây chuyện thị phi."
Ta suy nghĩ một hồi, mới hiểu ra, nhào tới ôm chầm lấy hắn hôn, hắn không kịp né tránh, lại bị ta hôn đến mức đầu óc choáng váng.
"Như vậy phải không? Người có thích không?" Ta ghì hắn xuống bãi cỏ, thổi nhẹ vào tai hắn: "Chiêu này gọi là gió thoảng bên gối Thái tử..."
Hắn bịt tai, hai má đỏ bừng, nhìn ta oán trách: "Đủ rồi..."
"Là thích hay không thích?" Ta hơi mơ hồ: "Người phải nói cho ta biết chứ, Thái tử..."
Hắn run lên, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, xua tay cho đám ám vệ lui xuống, bất lực nhắm mắt lại: "Lúc này... còn gọi ta là Thái tử..."
"Hửm?" Ta mơ màng hỏi một tiếng, không hiểu.
"Xa lạ quá... Gọi tên ta..." Hắn bất đắc dĩ nói nhỏ, nắm lấy tay ta.
Ta gọi: "Thái tử.”
Hắn khựng lại, chậm rãi đẩy ta ra, từng chữ từng chữ nói: "A Phù, tên của ta..."
"Thái tử?"
Biểu cảm của hắn cứng đờ, dần chuyển sang khó tin: "Nàng... nàng theo đuổi ta mười năm, vậy mà không biết tên ta?"
Ta cực kỳ mơ hồ: "Thì... Thái tử, tên tuổi có quan trọng không?"
Thái tử tức giận hất ta xuống, siết chặt nắm tay bỏ đi.
Ta ở phía sau gọi: "Thái tử! Người giận sao?"
Hắn không quay đầu lại: "Nàng nói xem! Nghĩ kỹ rồi thì hãy đến tìm ta!"
Ta đã đi khắp nơi hỏi tên hắn, nhưng chẳng ai biết, cho đến tận ngày đại hôn ta vẫn không biết.
"Đồ ngốc, ta chỉ nói vậy thôi, sao nàng lại không đến tìm ta, không hỏi được thì sao không chịu hỏi ta?" Hắn lật khăn che mặt của ta, đè ta xuống, cắn ta để giải tỏa cơn tức giận: "Thôi đi, ta tự nói cho nàng, nàng nhớ kỹ nhé..."
Sau một đêm xuân, cuối cùng ta cũng biết được tên của hắn. Có lẽ cái tên đối với hắn thật sự rất quan trọng, nên ta cũng để hắn gọi tên ta. Hắn đã khóc gọi suốt cả đêm, đến mức giọng đã khàn đi.
Sáng sớm, Thái tử ngủ say sưa, ta nhẹ nhàng rời giường mặc y phục, nhưng vẫn đánh thức hắn.
Hắn mơ màng mở mắt, giọng khàn khàn như nghẹt mũi: "A Phù? Nàng đi đâu vậy?"
"Đi thỉnh an mẫu hậu." Ta đầy tự tin nắm chặt tay.
"Đừng đi." Hắn lập tức bừng tỉnh: “Ta sợ nàng đem bà ta ra chém.”
Như vậy thì không ổn, trong cung đấu không thể thiếu Thái hậu: "Ta không c.h.é.m người, ta có thể nhịn, ta đã học qua rồi."
"Nàng có thể chịu đựng được chuyện gì chứ?" Hắn ngồi dậy, tay ôm lấy vai bị cắn, mặt nhăn nhó, "Nàng đâu cần phải nhìn sắc mặt bà ta, đi làm gì vậy?"
Hắn rõ ràng muốn kiềm chế quyền lực của ta trong cung, muốn triệt tiêu lợi thế mà ta đã vất vả lắm mới giành được. Ta trừng mắt nhìn hắn với vẻ bất mãn.
"Không biết tốt xấu..." Hắn chửi thầm một tiếng, liếc nhìn bản thân khi mặc y phục, sắc mặt càng thêm khó coi: "Nếu nàng nhất định phải đi, thì ta sẽ đi cùng nàng."
Mẫu hậu là người hiền hậu, bà ấy liếc ta một cái rồi nói: "Ngươi kính trà ta sao dám nhận, để bệ hạ biết được, ta lại bị giáng chức."
Thái tử bưng chén trà đặt lên bàn, cung kính nói: "Vậy để đây cho mẫu hậu, bọn ta đi trước."
Hoàng hậu lại liếc ta một cái, Thái tử kéo ta đi, vừa đi vừa giải thích: "Ánh mắt bà ta là vậy đấy, nàng đừng để ý."
"À." Ta nịnh nọt lấy lòng mẫu hậu: "Mắt khô thì lấy dưa leo đắp vào..."
"Đi thôi." Hắn kéo ta đi: "Nàng thấy đấy, đến cũng vô ích, sau này đừng đến nữa."
Cũng đúng, ta an tâm về cung nằm, ngày ngày trêu mèo ghẹo chó, nhàn rỗi đến mức Thái tử ngay cả một Trắc phi cũng không có, khiến ta cảm thấy một bụng kiến thức cung đấu không có chỗ để phát huy, cuộc đời như mất đi mục tiêu, suốt ngày sống trong trạng thái mơ hồ.
Thu đi xuân đến, thu đến xuân đi, một năm trôi qua, mọi thứ vẫn như vậy, ta gần như trở nên vô dụng.
"A Phù, lại đây thử cam này" Hôm nay, Thái tử bận rộn xong xuôi, mang về một giỏ cam, vui vẻ nói: "Nghe nói là đặc sản của Nam thành, ngọt lắm."
Ta đang ngồi trong sân chơi cờ một mình, hắn đưa cho ta một quả, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn ta.
Ta bẻ đôi quả cam đưa cho hắn một nửa, không một giọt nước nào chảy ra, mắt Thái tử sáng lên, cười nói: "Dù có xem một vạn lần, ta vẫn thấy rất lợi hại."
Ta đắc ý gật đầu, ta không chỉ có thể bẻ cam bằng tay không, mà còn có thể bổ củi, bẻ ống xương, không việc gì là không làm được.
Hắn bóc một múi cam đút cho ta, xoa đầu ta, híp mắt vui vẻ, nói chuyện phiếm với ta: "Nàng còn nhớ Lư Thanh không? Nàng ấy đã vào triều làm quan rồi, lần này chính là đặc sản nàng ấy mang về..."
Ta vừa ăn cam vừa suy nghĩ một lúc, vỗ bàn đứng dậy, kích động nói: "Hai người gian díu với nhau?"
"Hả?" Hắn sững người, vội vàng thanh minh: "Cái gì? Không có..."
Ta nhếch miệng cười, đứng dậy ân cần mời hắn ngồi xuống, bóc cam đút cho hắn ăn, xoa bóp vai cho hắn, dịu dàng nói: "Không sao đâu, điện hạ, thiếp không phải là nữ nhân ghen tuông, người điện hạ thích cũng là người thiếp thích, thiếp đương nhiên sẽ chấp nhận tất cả của điện hạ."
Hắn luống cuống hưởng thụ, có chút ngơ ngác: "Cái gì? Tại sao... Sao đột nhiên lại tự xưng là thiếp... Hôm nay nói chuyện thật kỳ lạ..."
Ăn cam xong, ta xoay xoay cổ, nắm cằm hắn hôn lên.
"Ưm..." Hắn luống cuống gọi người hầu lui ra, luống cuống đáp lại ta, trong miệng toàn là vị ngọt của cam.
Ta thật sự có chút, không muốn nhường hắn cho người khác nữa.
Trước tiên dỗ dành phu quân, sau đó sẽ xử lý tiểu tam.
Ta còn chưa đi tìm, người đã tự mình đưa đến cửa.
Lư Thanh chủ động mời ta ra ngoài uống trà, ta nhận lời, nàng ấy nhìn thấy ta, vội vàng vẫy tay với ta.
Nàng ấy ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, nhìn qua tao nhã điềm tĩnh, là một người khó đối phó.
"Tiểu Phù, đã một năm không gặp, muội sống có tốt không?" Nàng ấy trò chuyện với ta: "Năm ngoái ta đã nói sẽ gửi cam cho muội muội có nhận được không?"
Ta suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện này, xoa xoa bụng, cảm giác như mình lại mềm lòng rồi.
Nàng ấy thần bí sát lại gần, thân mật nói: "Tỷ tỷ chỉ mang vài quả cho người khác, nhưng mang cả một rổ cho muội, có đủ tri kỷ không?"
Có vẻ như miệng ăn của người ta mềm thật. Ta luyện tập lời thoại cả ngày mà không tài nào thốt ra được một chữ, lại nuốt hết vào trong bụng: "Cảm ơn ngươi."
Nàng ấy bắt đầu trò chuyện, tán gẫu với ta đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện phiếm trong Kinh thành, đến xu hướng trang phục, từ cảm ngộ về cuộc sống, đến thiên văn địa lý.
Nàng ấy như thể thông suốt mọi lẽ, bọn ta nói chuyện từ sáng đến tối, quên cả thời gian, chỉ cảm thấy hận không gặp nhau sớm hơn.
"Đã muộn thế này rồi, mai còn phải vào triều, nếu không ta thật muốn cùng muội thắp nến tâm sự." Cuối cùng nàng ấy tiếc nuối nói.
Ta nắm lấy tay nàng ấy: "Sau này ta còn có thể tìm ngươi chơi nữa không?"
"Được chứ." Nàng ấy vui vẻ đáp ứng: "Khi nào muốn gặp ta, muội cứ tùy ý đến, muốn đi đâu chơi, ta dẫn muội đi.”
"Ta thấy ngươi thật uyên bác." Ta có chút ghen tị, cũng có chút xấu hổ: "Ta chẳng có gì cho ngươi cả."
"Chúng ta là tỷ muội mà, nói gì thế?" Nàng ấy nắm lấy tay ta, nửa đùa nửa thật nói: "Hơn nữa ai nói muội không có gì, bây giờ muội cũng coi như là lão bản nương của ta rồi, có việc gì thì nói giúp ta đôi câu... Ta nói đùa đấy."
Nàng ấy nói đùa, nhưng ta lại để tâm.
Về nhà, ta liền nói tốt cho nàng ấy với Thái tử: "Hôm nay ta đã đi chơi với Lư Thanh cả ngày."
Hắn đang xem văn kiện, thuận miệng hỏi: "Chơi gì thế, có vui không?"
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta thấy nàng ấy giỏi quá, cái gì cũng biết, lại tài giỏi, tính tình lại tốt, ta rất thích nàng ấy, chơi mà không muốn về nhà luôn."
Thái tử từ từ ngẩng đầu lên, ngây người nhìn ta: "Ý nàng là sao?..."
"Ta cảm thấy, nếu có thể sống cùng nàng ấy, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc..."
Cây bút trên tay Thái tử rơi xuống, hắn luống cuống, lắp bắp nói: "Cái gì... Vậy còn ta..."
"Người?" Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy thật ra cũng không ngại chia sẻ hắn với Lư Thanh, nhưng lại có chút ngại ngùng, bèn ấp úng nói: "Người cứ... tùy ý (*) đi."
"Ta sao cũng được (*)?" Hắn nhìn ta với vẻ khó tin, cau mày, cười lạnh một tiếng: "Nàng dám nói ta sao cũng được? Nàng xem ta là cái gì? Hôm qua nàng còn chưa có thái độ như vậy."
(*) 随便: tùy tiện. Từ này có nhiều nghĩa như là tùy ý, sao cũng được, thoải mái, qua loa,...
Ta có chút hoảng hốt, lay lay hắn, muốn hắn đừng tức giận, hắn vo tròn tờ giấy trong tay, mắt đỏ hoe, giọng nói đầy oán hận: "Ta đã biết nàng ta không phải người tốt lành gì, nàng ta đã làm gì nàng rồi?"
"Nàng ấy tốt vô cùng..."
"Không được nhắc đến nàng ta nữa!"
Ta còn muốn giải thích, hắn ném tờ giấy xuống, không cho ta nói nữa.
Ngày hôm sau, hắn bị đau thắt lưng, ta xoa bóp cho hắn: "Đấy, đã bảo người đừng cố rồi mà."
Hắn nằm úp mặt trên gối, nghiến răng chịu đau: "Ta nhất định phải khiến nàng ta đẹp mặt..."
"Người đừng làm khó nàng ấy nữa mà." Ta lo lắng nói: "Hiểu lầm đã được giải trừ rồi, trong lòng ta chỉ có mình người thôi."
Hắn im lặng một lúc, u ám nói: "Nói lại lần nữa."
"Nói gì cơ?"
"Lời nàng nói vừa rồi."
"Quên rồi..."
———————————
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.