Chương 1
Avatar Khung avatar
39669 Chữ

Ta và Hoàng Đế là thanh mai trúc mã: “hai đứa nhỏ ghét nhau".

Hắn sợ nhà ta tạo phản, ta lại sợ hắn tịch thu gia sản.

Phụ thân ta là Đại Tướng quân, ca ca ta là Tiểu Tướng quân, tỷ tỷ ta là Nữ Tướng quân.

Lẽ ra ta cũng có cơ hội làm Nữ Tướng quân, nhưng tiếc là hồi nhỏ chơi oẳn tù tì thua, nên chỉ có thể ở nhà chờ ngày vào cung.

Phụ thân nói, ta là một quân cờ quan trọng, sau này có thể truyền tin từ trong cung cho gia đình, đợi ngày nào đó Hoàng Đế ra tay tịch thu gia sản thì có thể báo trước để họ chạy trốn.

Ta nói vậy còn ta thì sao, ta còn ở trong cung, mọi người chạy rồi thì ta phải làm sao.

Phụ thân ấp úng nói: "Ngươi phải tranh sủng, ngươi phải khiến Hoàng Đế sủng ái ngươi, như vậy hắn sẽ không nỡ g.i.ế.t ngươi."

Ta hiểu rồi, ý là không quan tâm đến ta nữa.

Haizz, thua một lần oẳn tù tì mà thua cả đời. Từ lúc ta ra cái kéo năm đó là số phận đã như cánh bèo trôi, cô độc không nơi nương tựa, số phận chỉ còn trông cậy vào một người.

Năm bảy tuổi, ta gặp được người đó.

Lúc đó ta đang đi dạo thì giữa đường đột nhiên có một chiếc xe ngựa lao thẳng tới, làm kinh động người đi đường, hất đổ hàng hóa của tiểu thương và không có ý định dừng lại.

Ta nghĩ chắc hẳn là con ngựa phát điên rồi, ta cần phải bảo vệ mọi người trên con đường này!

Vì vậy ta bới một viên gạch xanh ném về phía nó, ngay lập tức đánh trúng đầu con ngựa, khiến chiếc xe lật nghiêng trên mặt đất.

Bốn phía xông ra mấy tên thị vệ đến bắt ta. Tuy ta có sức mạnh trời sinh, nhưng một mình khó địch lại bốn tay nên đã bị trói và áp vào bên đường.

Khi lưỡi đao kề sát cổ thì bị một giọng nói trẻ con trong xe ngăn lại: "Dù sao cũng là đứa trẻ, nên cho nàng một cơ hội sửa sai, đưa về thẩm vấn đi."

"Điện hạ nhân từ, nhưng thích khách giang hồ ngày nay có rất nhiều thủ đoạn, phần lớn là dùng bí thuật cải trang thành trẻ con."

Thị vệ đáp lại hắn.

Ta tủi thân khóc lớn: "Hu hu hu, ta thật sự là trẻ con, đừng g.i.ế.c ta. Các người đi tìm phụ thân ta đi, ông ấy tên An Cường, ở nhà thứ hai trên phố Ngô Đồng, từ đây rẽ trái..."

Không khí im lặng một lúc, người bên trong cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Cho nàng vào đây."

Ta bị áp giải vào trong xe và gặp hắn.

Là một nam hài mặc trang phục hoa lệ, độ tuổi xấp xỉ ta, khuôn mặt như được đúc ra từ ngọc thạch đang cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt to đen láy lại chớp liên tục, để lộ sự bất an.

Mặc dù xe bị lật nhưng người này vẫn ngồi vững vàng trên một chiếc ghế nhỏ dưới đất, cửa sổ bên hông lúc nãy đã bị mở ra phía trên đầu, ánh sáng chiếu xuống khiến bộ y phục trắng viền vàng thêu rồng trở nên lấp lánh, mang một chút thần thánh.

Hắn mở miệng, giọng nói trẻ con nhưng mang theo sự từng trải, vừa xa cách vừa bình thản, hắn nói: "Ngươi chính là An Ninh?"

"Đó là tỷ tỷ của ta." Ta đáp lại.

"Vậy ngươi là An Phù." Sau khi hắn xác định thân phận của ta thì thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho người xung quanh: "Mau cởi trói, các ngươi làm An tiểu thư sợ rồi. Đại Tướng quân trung thành tận tâm, hài tử của ông ấy sao có thể hành thích, nhất định là sơ suất..."

Ta kêu oan: "Ta chưa bao giờ sơ suất, ta đánh rất chuẩn."

Mặt hắn giật giật, cười gượng: "Vậy chắc chắn là có hiểu lầm gì đó..."

Ta thắc mắc: "Không có hiểu lầm đâu, ta đánh chính là con ngựa của ngươi."

Cả người hắn cứng đờ, ta vỗ vỗ đầu gối hắn an ủi: "Ngươi sợ lắm phải không? Con ngựa của ngươi phát điên, nhưng may mắn là ta đã kịp ngăn lại, giờ thì không cần lo nữa."

Thần sắc hắn mới dịu xuống, lại có chút oán giận: "Bản cung có việc gấp... Thôi vậy, nhất định là lỗi của bản cung, đa tạ An tiểu thư ra tay cứu giúp."

"Không cần khách sáo." Ta hào phóng chấp nhận: “Nghe ngươi tự xưng là bản cung, ngươi là người của cung nào?"

Hắn ngồi thẳng dậy, trong sự kiêu ngạo lộ ra chút tự hào: "Đông cung."

"Ồ!" Ta không khỏi há to miệng, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần: “Thì ra ngươi chính là Thái tử, phu quân tương lai của ta."

Thái tử sững sờ, nhìn ta không thể tin được: "Ta... Bản cung phải cưới ngươi?"

"Phụ thân ta đã nói rồi, đợi ta lớn sẽ đưa ta vào cung làm phi tử của ngươi." Ta lại sờ sờ y phục của hắn, vải vóc sờ vào vừa mịn vừa thoải mái, con rồng trên đó thêu rất sống động, ta cạy cạy mắt rồng.

Mặt hắn tái xanh, vẻ nghiêm trọng hiện rõ: "Tướng quân thật sự có ý đó..."

Ta gật đầu: "Đợi ta trưởng thành là có thể tham gia tuyển tú rồi, cố gắng trong vòng nửa năm lên mỹ nhân, ba năm lên tần, năm năm lên phi, làm Hoàng hậu thì phải xem vận may, không thể cưỡng cầu."

Thân hình nhỏ bé của hắn lắc lư, khuôn mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn: "Tướng quân đã tính toán chu đáo như vậy..."

"Điều kiện tiên quyết là ngươi phải đợi ta đó, đừng có c.h.ế.t sớm." Ta vỗ vỗ vai hắn, vỗ một cái là hắn lại lắc một cái. Xem ra thân thể của hắn thật sự không tốt lắm, ta có hơi lo lắng.

Hắn né tránh tay ta, dựa lưng vào vách, tuyệt vọng nhắm mắt: "Vậy ta sẽ... đợi..."

Hôm sau, khi phụ thân ta tan triều về đã mắng ta một trận té tát.

"Ngươi đúng là đứa xui xẻo, ngươi đã nói những gì với Thái tử vậy hả? Chỉ vì một câu nói của ngươi mà suýt nữa cả nhà chúng ta bị tịch thu tài sản rồi!"

Ta sợ hãi bật khóc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"May mà bệ hạ nhân từ, bỏ qua cho lời nói trẻ con của ngươi. Ngài nói ngươi đã thích Thái tử như vậy, sau này có cơ hội nhất định sẽ sắp xếp." Phụ thân ta nước mắt giàn giụa, quỳ xuống lay người ta: “Việc đã đến nước này, chỉ có thể tiến không thể lùi. Phù nhi, con nhất định phải dỗ Thái tử vui vẻ đấy!"

Thế là ta đi dỗ dành Thái tử, đến cổng thư viện tìm hắn chơi.

"Thái tử vẫn chưa ra à?" Ta túm một người hỏi.

"Chưa thấy, chắc là vẫn chưa." Hắn trả lời ta.

Mọi người gần như đã về hết, ta đành phải vào trong tìm.

Thư viện vắng tanh, ta vừa gọi hắn vừa đi từng phòng tìm.

"Thái tử, ngươi ở đâu?"

"Thái tử, Thái tử?"

"Thái tử, ngươi có ở đó không?"

Đi đến căn phòng trong cùng, ta đẩy cửa, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nhìn có vẻ như không có ai, nhưng chỉ còn mỗi phòng này là chưa tìm, thôi thì cứ tìm qua rồi hãy đi.

Nơi này trông như đã bị bỏ hoang từ lâu, bên trong tối tăm, bày biện đầy những bàn ghế cũ kỹ. Ta bước từng bước trên nền nhà kêu cọt kẹt, tiến dần về phía hàng ghế cuối.

"Thái tử, ta đến tìm ngươi đây."

Cơn gió thổi qua khung cửa sổ giấy rách nát và đóng mạng nhện, làm tung một mảnh vải trắng viền vàng giấu dưới góc bàn.

Thì ra là trốn ở đây.

Ta đi tới, cúi đầu nhìn vào, cười híp mắt.

"Tìm thấy ngươi rồi."

Thái tử trốn dưới mặt bàn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn ta, như thể vừa nhìn thấy ma


"Ngươi đang chơi trốn tìm à?" Ta cười khúc khích: "Tốt quá, ta thích nhất là chơi trốn tìm. Ngươi trốn tiếp đi, ta sẽ tìm ngươi, được không?"

Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng mặt vẫn trắng bệch: "Không... Không chơi trốn tìm nữa."

"Vậy ngươi muốn chơi gì?" Ta đứng thẳng dậy, không hài lòng.

Hắn cắn răng đứng lên, thân thể hơi run: "Ta... Bản cung phải về rồi."

"Được thôi, về nhà ta, chúng ta đi chơi nặn bùn nhé." Ta vui vẻ đồng ý, kéo hắn đi.

"Đau..." Hình như nghe thấy tiếng kêu đau nhỏ xíu của hắn, ta quay đầu lại nhìn, mắt hắn rưng rưng nước mắt, yếu ớt gỡ tay ta: “An Phù, ta đi với ngươi là được rồi, đừng bóp ta..."

Ta chơi nặn bùn với Thái tử cả ngày. Hắn căn bản không biết chơi, ta phải chỉ cho hắn rất vất vả, nhưng lại trải nghiệm được niềm vui của gà mẹ dẫn gà con.

Chơi đến khi trời tối, Thái tử cầu xin ta: "Ta thật sự phải về rồi, mẫu hậu đang đợi ta, về muộn sẽ bị đánh."

"Được rồi." Ta lưu luyến đồng ý, nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi: “Vậy ngày mai ngươi còn đến không?"

Mặt hắn tái mét, mặc dù ta chưa từng thấy sắc mặt hắn tốt hơn: "Không đến nữa, thư viện cũng không đi, ngày mai ta bị nhiễm phong hàn..."

"Sao ngươi biết ngươi sẽ bị nhiễm phong hàn?" Ta kinh ngạc: “Biết trước tương lai, đây là năng lực của dòng dõi thiên tử sao?"

Ánh mắt hắn lơ đãng đáp lại một tiếng "ừm", ta sùng bái hỏi: "Vậy ngươi còn nhìn thấy gì nữa không?"

Hắn cúi đầu, lại liếc trộm ta: "Ta thấy... Chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, cũng không thành thân."

"Sao lại thế, chẳng lẽ nhà ta bị tịch thu?" Ta lo lắng.

Hắn vội vàng phủ nhận, ta mới yên tâm, lại kéo kéo tay áo hắn: "Vậy sau này không còn cơ hội nữa... Ngươi có thể cho ta mượn y phục mặc thử không?"

Hắn nhìn ta đầy kinh ngạc, ta hơi ngượng ngùng xoa xoa mũi: "Y phục của ngươi thật sự rất đẹp, còn có rồng nữa. Chúng ta đã thân nhau như vậy rồi, ngươi tặng... cho ta mượn mặc thử một chút đi."

Hắn cho ta mượn y phục nhưng lại từ chối váy của ta, rồi vừa tự xoa xoa cánh tay vừa run rẩy rời đi. Ta vui vẻ mặc bộ y phục đẹp đẽ đó đi khoe với phụ thân.

Phụ thân đuổi đánh ta: "Tổ tông ơi, đây là y phục ngươi có thể mặc sao? Lọt vào tai Thánh thượng thì người ta sẽ c.h.é.m đầu ngươi mất, mau cởi ra, ngày mai ta mang đi tạ tội."

Ông ấy tạ tội xong về lại mắng ta một trận: "Đang yên đang lành ngươi chơi nặn bùn làm gì, còn làm Thái tử bị bệnh. Giờ thì hay rồi, nếu hắn có mệnh hệ gì, chúng ta đợi bị tru di cửu tộc đi!"

Ta ngơ ngác: "Là vì bùn sao?"

"Thái tử là nhân vật tôn quý nhường nào, uống ngụm trà thô cũng ho, ngươi còn lấy bùn bẩn làm bẩn người hắn, hắn làm sao chịu nổi, không bệnh mới lạ!"

Ông ấy nói có vẻ hợp lý, ta tin rồi, vừa thấy Thái tử yếu đuối, vừa lo lắng bất an.

Thế là ngày nào ta cũng đến thư viện thăm hắn, nhưng đợi cả tháng cũng không thấy người.

"Hôm nay Thái tử cũng không đến sao?" Ta lo lắng hỏi những người vừa ra ngoài.

Họ nói đúng vậy, ta sợ quá ngồi thụp xuống khóc: "Hu hu, sao hắn còn chưa khỏi, đã một tháng rồi, không khỏi được nữa sao?"

Chẳng lẽ hắn nói chúng ta không gặp lại nhau nữa, lại là ý hắn sẽ c.h.ế.t ư?

Ta vừa khóc vừa đi về nhà, định báo cho phụ thân chuẩn bị chạy trốn.

Trên đường về ta đã mua một con ngỗng quay, dạy dỗ một đám du côn và trêu chọc một con mèo, mãi đến khi về đến nhà mới nhớ ra chuyện chính. Phụ thân không có ở nhà, trong đại sảnh lại có một vị công công.

"An tiểu thư, Thái tử nhờ ta truyền lời." Hình như ông ta đến tìm ta, ta vừa vào liền cười toe toét tiến lại gần chào đón.

Ta căng thẳng: "Lời gì, là di ngôn sao?"

Công công cười xòa: "Tiểu thư nói gì vậy, Điện hạ chỉ bị nhiễm phong hàn, giờ đã khỏi. Ngày mai ngài ấy sẽ trở lại thư viện. Nghe nói tiểu thư lo lắng cho Điện hạ nên đặc biệt nhờ ta đến chuyển lời."

Vậy thì tốt, ta yên tâm mà tự đi chơi rồi.

Hai tháng sau, phụ thân đưa ta đi đạp thanh, hình như là một hoạt động do Hoàng Đế tổ chức, gọi các quan viên dẫn gia quyến đến ngoại ô thưởng hoa.

Phụ thân ta đến trước, Hoàng Đế cho những người khác lui ra để nói chuyện với ông ấy.

Ta bất ngờ gặp được Thái tử đang ở bên cạnh, ngạc nhiên gọi: "Không phải ngươi nói chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa à?"

Hắn ngơ ngác một lúc rồi nhớ ra, có chút xấu hổ: "Chỉ cần bản cung muốn, là có thể."

"Năng lực của ngươi thật tiện lợi." Ta cảm thán một tiếng, hắn liếc nhìn ta rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Thấy sắc mặt hắn vẫn không tốt lắm, ta lo lắng kéo kéo tay áo hắn: "Phong hàn của ngươi thật sự khỏi rồi sao?"

"Khỏi rồi." Sắc mặt hắn dịu đi một chút, gật đầu, nhìn ta muốn nói lại thôi: "Bản cung về thư viện rồi."

"Ta biết, công công đã nói với ta."

Hắn mím môi, cúi đầu nói nhỏ: "Vậy ngươi... ngày nào ngươi cũng đến tìm bản cung, là có chuyện gì sao?"

Nói đến đây ta mới nhớ ra, vội vàng buông hắn ra, lùi lại ba bước.

"Ngươi có ý gì?" Hắn nhìn ta hơi tổn thương.

Ta ăn điểm tâm xong chưa rửa tay, sợ làm hắn bị bệnh lại.

Chưa kịp giải thích thì có một đám người đến và chen vào giữa chúng ta. Phụ thân ta cũng quay lại, mọi người cùng nhau chào hỏi và trò chuyện rôm rả.

Thái tử không thèm nhìn ta nữa, quay sang nói chuyện với người khác, không để ý đến ta.

Không ai đứng ra chủ trì, mọi người đi một đoạn rồi ngồi xuống trên nền đất. Bên kia các vị đại thần vây quanh Hoàng Đế, còn đám trẻ chúng ta thì quây quanh Thái tử, tán gẫu và vui đùa.

Ta ngồi chơ vơ ở mép ngoài, những câu chuyện của họ toàn là về thơ ca, cầm kỳ thi họa, nghe thật khó chịu.

Thái tử đang được mọi người vây quanh, cười như gió xuân, thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Ta đờ đẫn nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ lần sau sẽ không đến nữa.

Cả ngày đẹp trời cứ thế bị lãng phí, ta không chịu nổi nữa, bèn hỏi: "Có ai thích chơi nặn bùn không?"

Mọi người đều nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, có một cô nương hỏi: "Trước đây chưa từng gặp ngươi, ngươi là ai?"

"Ta là An Phù."

Nghe thế, nhiều người bắt đầu chú ý đến ta: "Lệnh tôn là An Đại Tướng quân?"

Ta nói đúng vậy, không khí xung quanh chợt trở nên im lặng, mọi người đều kín đáo nhìn Thái tử.

Thái tử ngồi giữa đám đông, mỉm cười hiền hòa: "Không sao, vốn là đi chơi, không cần câu nệ."

Cô nương đó mỉm cười đứng dậy: "Thật ra ta cũng rất thích chơi bùn, để ta đến chơi với muội muội, tìm lại cảm giác hồi bé.."

"Đúng vậy, đã lâu không chơi rồi."

"Thử tìm lại cảm giác..."

Lại có thêm vài người nữa đứng dậy, ta đã kéo đi được một nửa số người trong đám đông. Sắc mặt Thái tử rất khó coi, cố gắng đứng dậy: "Thật ra bản cung cũng..."

"Ngươi không được." Ta nghiêm túc ngăn hắn lại: "Ngươi không thể chơi bùn, sẽ bị bệnh."

Hắn khựng lại, đứng không xong, ngồi cũng chẳng được. Ta liền giải thích với mọi người: "Lần trước ngài ấy chỉ chơi một lúc mà bệnh cả tháng trời."

"Ồ." Mọi người đã mở mang tầm mắt.

Mặt mày Thái tử tái mét, ta dẫn mọi người đi: "Nếu ngài ấy có mệnh hệ gì, tất cả các vị ngồi đây đều sẽ bị tru di cửu tộc, không thể để ngài ấy tham gia được..."

Chúng ta ra bờ sông chơi đắp bùn, xây thành lũy, giả làm chiến trận cắm cờ, đánh nhau đến mức m.á.u nóng bừng bừng, quên cả trời đất, khiến ngày càng có nhiều người đến vây quanh xem.

"Haha, chiếm được Biên Thành rồi."

"Chia quân ba đường, chiếm lấy châu này."

"Không ổn, phía sau có địch tập kích mà các ngươi lại mai phục ở đây!"

Trải qua nửa ngày chiến đấu kịch liệt, ta với kinh nghiệm phong phú vẫn thắng thế hơn, cắm lá cờ cuối cùng, đẩy đổ ngôi nhà đối diện và tuyên bố chiến thắng.

"Hahaha, san bằng rồi!"

Phe ta hò reo nhảy nhót, phe đối diện đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân. Mọi người lại thảo luận sôi nổi một hồi, có người nói: "An muội muội quả không hổ danh là con nhà tướng, khả năng điều binh khiển tướng và bày trận, mới nhỏ tuổi mà đã mạnh mẽ như vậy rồi."

"Có gì đâu." Ta đắc ý xoa xoa mũi, đứng phắt dậy: "Để ta nói cho các ngươi biết, ta là người sinh ra để làm tướng quân, xem ta biểu diễn nhổ bật cây dương liễu cho các người xem."

Mọi người lập tức nhường đường cho ta. Ta phấn khích chạy ra ngoài, chọn một cái cây to bằng bắp tay người rồi ôm lấy, hít sâu và hét lớn một tiếng, dùng hết sức toàn thân, ôm nó kéo dần lên khỏi mặt đất.

"Ồ, ồ, ồ, woa, woa..!" Mọi người phía sau reo hò thán phục, khiến ta tràn đầy sức mạnh, mặt đỏ tía tai, một phát đã…

Đã nhổ nó lên, nhưng cái cảm giác quen thuộc bị xách cổ áo lên này là sao?"Ngươi đang làm gì đó!" Tiếng phụ thân ta gầm lên bên tai.

Ta ôm cây, ông ấy xách ta, rồi quay đầu cúi đầu khom lưng với Hoàng Đế đứng một bên: "Khuyển nữ không biết trời cao đất dày, là do ti chức dạy dỗ không nghiêm. ti chức sẽ nghiêm khắc giáo huấn nó ngay.”

Những người vây xem đều im lặng, rụt cổ rụt đầu nhìn Hoàng Đế. Tuy Hoàng Đế cười hiền từ nhưng cơ mặt đều đang co giật: "Không sao, trẻ con nghịch ngợm một chút... Các ngươi mau thả cây xuống trước đã."

Phụ thân thả ta xuống, trồng lại cây vào hố rồi xách ta đi.

"Vui không?" Ông ấy đặt ta ở một nơi yên tĩnh, rồi phùng mang trợn mắt với ta: "Ra oai? Tụ tập người? Bày binh bố trận? Sao ngươi không trực tiếp tạo phản luôn đi?"

Ta kích động cúi đầu, khóc nức nở: “Con biết sai rồi, xin người đừng đánh con.”

"Ngươi còn sợ bị đánh à. Ta còn tưởng ngươi ngay cả c.h.é.m đầu, tịch thu gia sản, hay tru di cửu tộc cũng không sợ chứ." Ông ấy nhỏ giọng rít lên, sợ người khác nghe thấy.

Mắng một hồi lâu, ông ấy mới thả ta về: "Ngươi nhớ cho kỹ, sống khiêm tốn, nếu không thì kiếp sau hãy làm người!"

Ta vừa khóc vừa trở lại, ngồi trên chiếu nức nở, nước mắt lưng tròng, khóc đến tận chiều tà.

“Tiểu Phù, ngươi khóc nửa canh giờ rồi.” Cô nương lúc trước chơi cùng ôm đầu ta vỗ về, thở dài: “Giỏi thật, hồi bé ta cũng chưa bao giờ khóc giỏi như ngươi.”

Đám tiểu đồng bạn bàn tán xôn xao: "Mãnh nữ rơi lệ còn mạnh mẽ hơn người khác..."

Ta khóc đến choáng váng cả đầu, cuối cùng nàng ấy xoa xoa mặt ta: "Được rồi, đừng khóc nữa, Lư tỷ tỷ phải đi rồi, có thời gian sẽ lại tìm muội chơi nhé."

Lư tỷ tỷ đứng dậy vẫy tay với ta, ta ngẩng đầu lưu luyến nhìn nàng ấy: “Hu hu.”

"Ây, phụ thân ta gọi rồi, ta cũng phải đi đây." Lại có người đứng dậy, xoa đầu ta, an ủi qua loa vài câu: "Đừng buồn nữa, ai mà chẳng từng bị đánh."

Mọi người lần lượt đứng dậy, không hẹn mà cùng xếp hàng rời đi. Ai cũng xoa đầu ta, có người còn lười chẳng buồn nói gì.

Bọn họ đi hết, trên chiếu chỉ còn Thái tử. Hắn khẽ ho một tiếng, vẫy tay gọi ta: “An Phù, lại đây.”

Ta bối rối sờ đầu bước lại gần, vừa sụt sịt vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

Hắn lại ho một tiếng, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt ánh lên tia sáng: “Ngươi… không đói sao?”

“Đói.” Ta bĩu môi xoa bụng.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người đều đã rời đi, phụ thân ta lại đang nói chuyện với Hoàng Đế, cũng không biết khi nào mới đưa ta về nhà ăn cơm.

Thái tử nhìn trái nhìn phải, rồi từ trong tay áo rộng thùng thình lấy ra hai cái bánh.

Ta mở to mắt, không nhịn được mà vạch tay áo hắn ta để nhìn vào bên trong nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay và vội vàng đẩy ra: "Ngươi làm gì vậy, không được..."

Ta chỉ đành nhìn chằm chằm cái bánh đó, hắn nhìn ta một lúc lâu mới đưa bánh cho ta nhưng vẫn cảnh giác ta chui vào tay áo hắn: "Ăn đi."

"Cảm ơn ngươi." Ta nhận được bánh là quên hết mọi thứ, vội vàng mở giấy gói ra mà cắn. Là bánh đậu xanh vỏ giòn, nhân mềm, vào miệng là tan ngay, vị ngọt thanh tao, khác xa so với những thứ bình thường ta ăn.

Thái tử nói: "Ngươi ngồi xổm bên cạnh bản cung, đừng để người khác nhìn thấy."

Ta vừa ngồi xổm xuống vừa gặm bánh, hắn đặt tay lên đầu ta: "Ngươi ăn chậm một chút, xem ra họ còn phải nói chuyện thêm một lúc nữa, không cần vội."

Ta ăn xong, hắn lại đưa cái còn lại cho ta.

"Ngươi không ăn sao?" Ta ngẩng đầu lên, thèm thuồng nhưng lại ngại không dám nhận: "Cái này ngươi ăn đi."

"Ta không đói." Tay hắn xoa xoa đầu ta, híp mắt vui vẻ, cười hiền hòa ấm áp: "Đều cho ngươi."

"Thái tử, ngươi thật tốt." Ta xoa xoa tay nhận lấy: "Nhưng ba ngày rồi ta chưa gội đầu."

"Hửm?" Hắn khó hiểu hỏi một tiếng.

"Ba ngày chưa gội đầu." Ta nhắc lại: "Toàn là bùn đất, ngươi sờ vào, có phải sẽ lại bệnh không?"

Hắn đột nhiên dùng sức xoa loạn trên đầu ta, vừa cười vừa tức giận: "Ngươi thật sự cho rằng ta yếu ớt như vậy sao?"

Ta an ủi hắn: "Không sao, ngươi là thiên tử tương lai, là ‘Thiên chi kiêu tử’, yếu ớt một chút cũng là chuyện bình thường."

"Ta không phải... Nhưng mà, không phải..." Hắn còn muốn giải thích nhưng lúc này phụ thân ta và Hoàng Đế đã nói chuyện xong và đang đi về phía chúng ta.

Thái tử đứng dậy, nghiêm trang hành lễ. Hoàng Đế cũng đến, cười tủm tỉm vuốt râu nhìn ta: "Tiểu Phù, chơi với Thái tử ca ca có vui không?"

Kẻ cuồng tịch thu tài sản đang nói chuyện với ta! Thật đáng sợ!

Phụ thân từng nói, mỗi lời của bệ hạ đều không thừa, mỗi chữ đều có năm tầng ý nghĩa, huyền bí khôn lường, có hơi ứng đối không tốt thôi cũng sẽ bị tịch thu tài sản.

Ngài ấy đang ám chỉ điều gì? Ngài ấy muốn dẫn dắt điều gì? Có phải ngài ấy muốn đợi ta lỡ lời để tịch thu nhà ta không?

Đầu óc ta như bánh răng gỗ cũ kỹ cót két cót két chuyển động, càng quay càng không thông, sợ đến run rẩy, không có chỗ trốn, chỉ có thể nép sau Thái tử.

"Ha ha ha, quan hệ thật sự rất tốt nha..." Ngài ấy cười, nheo mắt nhìn Thái tử.

Thái tử rùng mình, lách sang một bên nửa bước, để lộ ta ra.

Ta cũng theo đó xích lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.

Hắn từ từ gỡ tay ta ra: "Thưa phụ hoàng, quan hệ bình thường. Nhi thần đang tuổi ăn học, trong lòng chỉ có việc học."

Hoàng đế hài lòng dẫn Thái tử đi, phụ thân lau mồ hôi lạnh: "May mà vừa rồi ngươi không có nói gì."

Ta như sống sót sau tai nạn cũng lau mồ hôi: "Phụ thân, phụ thân có hiểu ý của ngài ấy không?"

"Không hiểu, ngoài việc chỉ đâu đánh đó, phụ thân chưa bao giờ hiểu được lời ngài ấy." Phụ thân thẳng thắn nói: "Nhưng gần đây mỗi lần ngươi nói đều gây họa, vậy im lặng chắc chắn là tốt nhất."

Ta vẫn còn sợ hãi: "Con không muốn làm phi tần nữa, thật đáng sợ. Chơi với Thái tử sớm muộn gì cũng bị tịch thu gia sản."

"Chính vì vậy mới phải đi! Ngươi nghĩ không vào cung sẽ không bị tịch thu sao? Cả nhà chúng ta đều là kẻ ngốc, nên chúng ta càng cần một người mai phục trong cung, dùng cách biết trước để bù đắp khiếm khuyết về trí tuệ." Phụ thân kích động nắm lấy vai ta: "Đây là một trong số ít lần phụ thân thông minh, tuyệt đối không sai."

"Nhưng con cũng không có thông minh lắm..."

"Phù nhi, ngươi phải cố gắng lên. Ngươi nghĩ xem, phụ thân ngươi, ca ca ngươi, tỷ tỷ ngươi, ai không phải liều mạng nơi tiền tuyến, vậy mà ngươi ngay cả chút khổ này cũng không chịu được à!" Phụ thân nghiêm khắc phê bình ta: "Phụ thân biết nhiệm vụ của ngươi rất khó khăn, chúng ta đang l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao, ngươi đang đi trên dây thép, nhưng con cái An gia chúng ta có thể bị khó khăn đánh bại sao!"

Lời phụ thân nói khiến ta cảm động, ta đầy khí thế nắm chặt tay: "Vâng, vì sự an nguy của gia tộc, con nhất định sẽ cố gắng trở thành phi tử!"

"Ngươi quen biết Thái tử từ nhỏ, nắm chắc cơ hội này đi, có thể chủ động quyến rũ hắn trước." Phụ thân thì thầm mưu kế với ta:

"Cái gì không biết thì hỏi mẫu thân của ngươi. Năm xưa phụ thân ngươi đã bị mẫu thân ngươi quyến rũ đến mụ mị cả người đấy."
———————————

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.