Chương 2
Avatar Khung avatar
22559 Chữ

Ta đến hỏi nương ta: “Nương ơi, người câu dẫn phụ thân con bằng cách nào thế?”

Nương ngừng động tác tay không bổ củi, nhíu mày khó hiểu: "Cẩu Đại Cường kia bị cửa kẹp đầu à... Thôi kệ, não hắn vốn đã méo mó rồi, nhưng mà ta thật sự chưa làm gì cả, rốt cuộc từ bao giờ lại khiến hắn hiểu lầm chứ?"

"Vậy hai người thành thân thế nào?"

Nương ta thở dài: "Năm đó ta không muốn thành thân, bèn mở võ đài kén rể, ai ngờ đâu lại để hắn thắng, đã đánh cược thì phải chịu thôi, haiz."

Bà lại nói: "Hài nhi, ngươi hãy đi hỏi phụ thân ngươi, ta thực sự muốn biết cụ thể là lúc nào, ở đâu hắn bị ta quyến rũ."

Ta đi hỏi phụ thân, phụ thân tự tin cười lớn: "Nàng luận võ kén rể, không phải câu dẫn ta thì là gì? Phải nói là rất hiệu quả, nha đầu ấy trên đài, dáng vẻ oai phong, lẫm liệt, quả nhiên đã thu hút được phụ thân rồi, nhịp tim cũng đập nhanh thêm vài nhịp.

Ta đã học được rồi, quyết định đến cổng thư viện múa kiếm.

Đợi đến khi mọi người về hết, Thái tử mới ra ngoài, tay vịn khung cửa, mặt trắng bệch, trông như muốn bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"An Phù, có chuyện gì thì từ từ nói, ngày hôm đó ta không cố ý đẩy ngươi ra..."

"Hả? Ngày nào?" Ta đã không còn nhớ, thấy hắn đi ra, ta càng múa hăng hơn: "Ngươi xem ta có phải rất oai phong lẫm liệt không, nhìn chiêu Hắc hổ đào tâm này!"

Hắn run lên: "Ta, ta không nên lừa ngươi... Thật ra ta không thể nào biết trước tương lai..."

"Hả?" Đầu óc ta chưa kịp thông suốt, tay vẫn không ngừng, một chiêu Nhất đao lưỡng đoạn c.h.é.m gãy mấy cành cây.

Hắn cắn răng: "Trước đây ta cũng không hề bị bệnh, chỉ là giả vờ để tránh mặt ngươi... Xin lỗi! Nhưng sau này..."

Mặt ta không cảm xúc vung kiếm c.h.é.m vào thân cây, "Choang" một tiếng, thanh kiếm gãy làm đôi, dọa hắn im bặt.

Ta cầm thanh kiếm gãy đi về phía hắn, hắn lùi lại hai bước, nhưng vẫn đứng vững, nuốt nước bọt, cam chịu nhìn ta.

Ta sờ lên n.g.ự.c hắn: "Thái tử, ta múa mệt rồi, tim người có đập nhanh hơn không?"

Y phục quá dày không thể nào cảm nhận được nhịp tim, ta tức giận dậm chân: "Người là kẻ lừa đảo! Xấu xa vô cùng, có khi ngay cả lương tâm cũng không có, vậy thì sao có nhịp tim được! Thế mà ta vẫn phải cố gắng làm phi tử của người, tại sao chứ!"

Hắn bị ta gào lên như vậy, rụt người lại, mặt hơi đỏ, nhưng trông có vẻ không còn sợ nữa, ngược lại còn cười: "Ngươi thật sự muốn gả cho ta sao?"

"Đó là số mệnh của ta rồi!" Ta bi phẫn hét lên.

"Ta đang hỏi ngươi, An Phù, ngươi muốn gả cho ta sao?" Hắn hỏi lại lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc.

Ta gãi đầu: "Muốn?"

Hắn cười thở dài: "Thôi vậy... Ngươi đã muốn rồi thì đừng có suốt ngày múa may đao kiếm dọa ta nữa, vô dụng thôi."

"Vậy phải làm sao?" Ta luống cuống nhìn thanh kiếm gãy: "Hay là ta câu dẫn người nhé."

"Cái gì?" Thái tử ngẩn người, định giật lấy thanh kiếm của ta: "Buông tay ra, An Phù, ngươi bỏ thứ này xuống trước đã."

Ta ném kiếm sang một bên, hắn thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu ta, nheo mắt cười: "Như vậy là ngoan rồi, ngươi ngoan ngoãn một chút, ta không có sở thích gì khác, chỉ thích những người nghe lời thôi."

"Nghe lời là được rồi sao?"

"Đúng vậy, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, không có sự cho phép của ta, không được tự ý hành động, ta chưa cho phép ngươi đừng đến tìm ta nữa, đợi ta triệu kiến rồi hãy đến."

Nghe đến đây ta thấy sai sai: "Vậy chẳng phải ta chẳng làm được gì cả sao."

"Ngươi không cần phải làm gì cả, cứ chờ ta là được." Hắn xoa đầu ta một cách thích thú: "Đừng vội, bây giờ chúng ta còn nhỏ, thời gian còn dài, ta sẽ triệu kiến ngươi, cho ngươi cơ hội."

Ta nghĩ bụng thế cũng đỡ, bèn về nhà nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một chút mà đã nghỉ được mười năm, Thái tử chưa một lần triệu kiến ta.

Ta đã trưởng thành, hiểu rõ Thái tử chỉ là một kẻ lừa gạt, và cũng hiểu rằng hắn chẳng thích ta chút nào, thậm chí nhìn thấy ta là cảm thấy phiền phức.

Không sao, không tranh được sự sủng ái lớn nhất thì tranh sự độc sủng. Ta thanh trừ hết những nữ nhân bên cạnh hắn, ta sẽ là nữ nhân duy nhất của Thái tử.

Hôm nay, hắn lại đi chơi với một Tô tiểu thư nào đó. Hai người cùng nhau du ngoạn trên hồ, nói chuyện vui vẻ, còn ta thì âm thầm lặn dưới nước theo con thuyền.

Đến giữa hồ, bọn họ bắt đầu nói chuyện chính sự, ta liền thò đầu lên nghe lén.

"Tô cô nương văn hay chữ đẹp, lại hiểu biết lễ nghĩa, quả thật khiến bản cung bội phục." Thái tử lên tiếng.

"Điện hạ quá khen rồi, điện hạ mới là người tài hoa hơn người, học rộng hiểu nhiều, tiểu nữ không dám so sánh." Vị Tô tiểu thư kia cùng hắn nịnh nọt lẫn nhau.

Thái tử cười lớn: "Tô cô nương khiêm tốn rồi, ngươi không chỉ tài hoa mà còn vô cùng can đảm. Không biết ngươi đã từng nghe qua, đã có ba mươi mốt vị tiểu thư cùng du ngoạn với bản cung, nhưng đều gặp phải tai nạn hay chưa?"

Ta ở dưới nước đắc ý cười thầm, vị thứ ba mươi hai này cũng sẽ không gả cho người đâu, cứ chờ ta giả làm thuỷ quỷ kéo nàng ta xuống nước dìm chết...

"Mong điện hạ đừng chê cười, từ một tháng trước tình cờ xem được thi tập của điện hạ, tiểu nữ liền sinh lòng ngưỡng mộ, cả gan xin phụ thân cho gặp mặt người một lần, những chuyện khác đều không sợ." Tô tiểu thư kia e lệ thổ lộ.

Thật xin lỗi rồi cô nương à, từ nay về sau chắc ngươi không dám đến gần bờ nước nữa đâu.

Ta nhìn trộm qua khe hở của ván thuyền, thấy Thái tử nhướn mày: "Ồ? Vậy ra ngươi thích thơ của bản cung?"

"Một nam tử ôn văn nho nhã, phong độ ngời ngời như điện hạ, trên đời này rất hiếm có, hôm nay được gặp mặt... e là không chỉ thích mỗi thơ của người." Cô nương thẹn thùng cúi đầu.

Đến lúc rồi, ta lặng lẽ lặn đến gần, chuẩn bị ra tay.

Thái tử đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dường như nhìn về phía ta, khiến ta sợ hãi rụt người lại.

Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao...

Tô tiểu thư cũng giật mình: "Có chuyện gì vậy?"

Ta trốn dưới nước không dám ngoi lên, chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tô tiểu thư: "Điện hạ, người, người cởi y phục làm gì vậy!"

Thái tử cười lớn: "Lời nói chân thành của Tô cô nương khiến bản cung cảm động đến không lời nào diễn tả được, chỉ muốn cởi hết y phục rồi nhảy xuống hồ bơi vài vòng."

"Không, không phải..." Giọng nói của tiểu thư kia nghe như sắp khóc: "Người đừng cởi nữa..."

"Hahaha, bản cung hiện tại đang rất phấn khích, không thể nào bình tĩnh lại được!"

Nói xong, cùng với tiếng hét của Tô tiểu thư, hắn "ùm" một tiếng nhảy xuống nước.

Ta trơ mắt nhìn hắn từ trên thuyền rơi xuống, miệng sủi bọt "ục ục", tay chân vùng vẫy loạn xạ, chìm xuống càng lúc càng sâu.

Hình như hắn không biết bơi thì phải, đây là đang làm gì vậy?

Ta rơi vào hoang mang, tự hỏi có nên cứu hắn hay không.

Phân vân một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không cứu, dù sao Thái tử c.h.ế.t đuối là chuyện nhỏ, còn việc ta bị lộ mới là chuyện lớn.

Ta không cứu, còn có thị vệ, không bao lâu sau, đám thị vệ đã nhảy xuống vớt hắn lên.

"Hahaha... Quên mất, bản cung không biết bơi..." Hắn nằm trên boong thuyền nôn nước, vẫn cười lớn một cách hào sảng.

Tô tiểu thư ngồi bên cạnh, vẻ mặt vỡ mộng, nức nở khóc.

Trở lại bờ, vị tiểu thư kia từ chối đề nghị hộ tống, vội vàng cáo từ. Thái tử khoác tạm y phục của thị vệ, ướt sũng người run cầm cập cũng bỏ đi.

Lại phá hỏng việc của một đối thủ rồi, ta vui vẻ bơi lội một vòng lớn.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, trong cung tổ chức yến tiệc tối, ta theo phụ thân cùng đi. Phụ thân muốn nhân tiện lạm quyền để ta ngồi phía trước, ta từ chối.

Thái tử vẫn không triệu kiến ta, có lẽ vẫn không muốn nhìn thấy ta, ta nên thu mình lại một chút, đừng để hắn phiền lòng.

Ta chọn một chỗ trống nấp rồi ăn uống no nê, hoàn toàn thỏa mãn.

Tay nghề của đầu bếp ngự thiện quả nhiên cao siêu, chờ ta vào cung rồi, có thể ngày nào cũng được ăn.

Thái tử ngồi phía trước, vừa nói chuyện vừa uống rượu với mọi người. Vũ cơ lên sàn nhảy múa, người bên cạnh huých huých ra hiệu bảo hắn nhìn, hắn cùng người nọ cười nói vài câu, sau đó không nhìn nữa.

Ta liếc hắn vài cái, rồi vùi đầu vào chân giò gặm tiếp.

Gặm xong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chỗ Thái tử trống trơn, ta thầm nghĩ chắc là hắn đi nhà xí, không để ý lắm.

Gặm hết ba cái chân giò rồi mà Thái tử vẫn chưa về, ta hoang mang nghĩ, hắn chắc không phải rơi xuống hầm cầu rồi chứ.

Vậy thì đến lượt ta ra tay rồi! Cho dù ta có bịt mặt vớt hắn lên, thì cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, sau này vào cung, có thể dựa vào ơn huệ mà tranh sủng.

Ta hưng phấn lau lau miệng, chuồn ra ngoài tìm người.

Nhà xí không có ai, ta vỗ trán, hắn rơi xuống lâu như vậy, chắc chắn là được người ta vớt lên rồi, có lẽ đã được đưa về phòng.

Cả đời ta còn chưa được thấy người sống rơi xuống hầm cầu bao giờ, rất muốn đi xem thử, bèn cởi áo khoác ngoài lộ ra y phục dạ hành bên trong, quen đường quen lối lẻn vào Đông cung, leo lên mái nhà.

Thái tử quả nhiên ở đây, đang ngồi trên giường lôi kéo với một vũ cơ, trên người vẫn mặc y phục ban nãy, ta bịt mũi nhìn kỹ, xác nhận trên người hắn sạch sẽ.

Xem ra là không có rơi xuống hầm cầu...

Không đúng, khoan đã, tại sao hắn với vũ cơ lại lôi kéo ở trên giường!

Hắn biến mất giữa chừng, hóa ra là bí mật hẹn hò với mỹ nữ!
Chờ ta giả làm quỷ treo cổ dọa cho bọn họ ngất xỉu, không dọa ngất được thì đánh ngất rồi ném ra ngoài...

"Điện hạ, thiếp say rồi, thiếp nóng quá, người là Thái tử điện hạ sao? Thiếp rất thích người..." Vũ cơ vừa uốn éo vừa nũng nịu:

"Sao người cứ đứng im vậy, là do thiếp không đủ đẹp ư?"

Ta bò lên trước hai thanh xà nhà, chuẩn bị ra tay.

"Cả đời bản cung, chưa từng thấy vũ cơ nào đẹp hơn ngươi." Thái tử nâng cằm nàng ta lên, trêu ghẹo: "Nhưng quan trọng hơn là, vẻ đẹp của ngươi không chỉ ở bề ngoài, xuyên qua vẻ ngoài của ngươi, có thể nhìn thấy một trái tim chân thành, khiến người ta rung động."
"Điện hạ, vậy thì đừng chần chừ nữa..." Vũ cơ lại uốn éo một cái, định cởi y phục, lại bị Thái tử giữ chặt.

"Bản cung không phải loại người nông cạn, so với việc thỏa mãn thể xác, bản cung còn có cả bầu tâm sự, muốn giãi bày cùng người tri kỷ." Giọng hắn ôn nhu: "Đừng vội, đêm còn dài, chúng ta có rất nhiều thời gian, ngươi có muốn nghe không?"

"Điện hạ, người cứ nói, thiếp đều nghe."

"Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu bản cung nhất." Hắn cười thâm tình: "Vào lúc động lòng người thế này, đối diện với người tri âm hận gặp nhau quá muộn, bản cung rốt cuộc có thể kể về câu chuyện ma mà bản cung yêu thích nhất."

"A... ?"

Thái tử lặp lại một lần: "Chuyện ma, ngươi không thích nghe sao? Thật ra so với thi từ ca phú, lời ngon tiếng ngọt, bản cung thích nhất là chuyện ma."

"Không, không phải..."

"Không phải, vậy bản cung kể nhé." Nụ cười trong giọng nói của Thái tử đột nhiên biến mất, âm điệu hạ thấp, vang vọng trong cung điện trống trải: "Ngày xưa... trước khi hoàng cung được xây dựng, nơi đây vốn là nghĩa trang bí mật của hoàng cung triều trước, chuyên chôn cất những cung nữ, thái giám, phi tần, vũ cơ bị c.h.ế.t oan..."

"Điện hạ... ?" Giọng nói của vũ cơ nghe có vẻ hơi hoảng sợ, lay lay hắn.

Thái tử dường như không nghe thấy, giọng nói lạnh lẽo như có hàn khí, chậm rãi nói: "Có người thắt cổ, có người đập đầu vào tường, có người bị ban rượu độc... Khi cung điện triều trước bị lật đổ, chúng ta đã phát hiện ra từng tầng, từng tầng xương trắng chất đống dưới lòng đất nơi này, có những bộ xương còn chưa phân hủy hết..."

"Điện hạ, đừng kể nữa, xin người..." Vũ cơ hốt hoảng lay hắn.

Thái tử như người mộng du, không hề bận tâm, hạ giọng nói: "... Mỗi đêm, ngươi đều có thể nhìn thấy vô số oan hồn, trợn tròn đôi mắt rỉ máu, nhìn chằm chằm ngươi trong căn phòng này, trên nóc tủ, gầm giường, sau bình phong, ngoài cửa sổ... trên trần nhà!"

Hắn đột nhiên lên giọng, chỉ tay về phía ta, trừng lớn hai mắt.

Ta sợ tới mức suýt chút nữa té xuống, đột nhiên phát hiện tóc mình bị rơi xuống một ít, sợ tới mức vội vàng vén tóc lên, cầu nguyện bọn họ không nhìn thấy.

Thái tử u ám nói: "Ngươi nhìn thấy thứ đó không? ..."

"Aaaaaa!" Vũ cơ hét lên một tiếng, vừa lăn vừa bò chạy mất.

"Đừng đi mà! Bản cung còn chưa kể xong! Quay lại nghe chuyện..." Thái tử ngồi trên giường gọi nàng ta, nhưng hoàn toàn không gọi được.

Hắn ngồi một lúc, chậm rãi nằm xuống giường, cũng không cởi y phục, từ từ kéo chăn lên đắp, nhắm chặt hai mắt.

Không có ai đóng cửa cho hắn, gió từ ngoài cửa thổi vào khiến cánh cửa va vào nhau phát ra tiếng động, hắn lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu, cuộn mình lại, không nhúc nhích nữa.

Tốt! Lại thành công dọa chạy một người nữa.

Ta vui mừng khôn xiết, xác nhận Thái tử đã ngủ say, lặng lẽ chuồn xuống, giúp hắn đóng cửa lại.
———————————

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.