(4/6)
"Bé ngoan, đến bên này."
Ngồi xuống cạnh hắn, tôi mới phát hiện mùi rượu trên người hắn đã nồng vô cùng.
Trần Chi Minh nhìn mặt tôi, đáy mắt ẩn giấu vẻ si mê:
"Em và Tâm Tâm, thật sự rất giống nhau..."
"Em ấy về nước, tôi vốn là rất vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng..."
"Rõ ràng em ấy đã dùng gậy bóng chày cứu tôi, nhưng hôm qua tôi dẫn em ấy tới cửa hàng bóng chày, nhưng em ấy căn bản không biết đánh bóng chày."
"Sinh nhật năm mười bảy tuổi, em ấy cùng đón với tôi, nhưng em ấy lại quên mất, hôm nay là ngày gì."
Tôi nhẹ giọng hỏi:
"Anh vô cùng thích Diệp Tâm là bởi vì cô ấy đã cứu anh à?"
Trần Chi Minh ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sô pha.
Hắn giơ một tay che mắt, che đi ánh đèn chói chang:
"Đúng thế, thích em ấy sáu năm."
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Cô gái mặc váy trắng chậm rãi đến cạnh Trần Chi Minh, kéo tay hắn:
"Anh Chi Minh, anh đừng giận nữa được không?"
"Quên mất sinh nhật anh là lỗi của em, em đã nấu cả bàn đồ ăn ở nhà, đang chờ anh về đó."
Cô gái này và tôi có khuôn mặt cực kỳ giống nhau.
Cô ta nghiêng đầu qua, nhìn thấy tôi đang ngồi cạnh Trần Chi Minh.
Nét mặt không màng danh lợi không còn sót lại chút gì, cô ta phòng bị hỏi:
"Cô là ai?"
Tôi chống cằm, cười nhạt với cô ta:
"Tôi ấy hả? Tôi là bạn gái của Trần Chi Minh."
13.
Diệp Tâm thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở nên phẫn nộ.
Cô ta hùng hổ chất vấn: "Cô là người dụ dỗ anh Chi Minh đúng chứ? Anh ấy đã từng nói sẽ chờ tôi về nước!"
"Cái loại người thứ ba như cô đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả."
"Mượn cái mặt không khác gì chính chủ lắm để vội vàng làm thế thân, có thể đừng hạ tiện như thế được không?"
Tôi lấy bức ảnh chụp chung trong túi ra, đưa lên trước mặt cô ta:
"Cô gái trong bức ảnh này, là cô à?"
Nét mặt Diệp Tâm hơi mất tự nhiên, cô ta ấp a ấp úng trả lời: "Đúng thế, tôi và anh Chi Minh quen nhau năm lớp mười hai..."
Tôi chậm rãi cong môi:
"Rõ ràng cô mới là người giả mạo, lại còn dám nói tôi là thế thân."
"Người trong bức ảnh này, là tôi mới đúng."
Diệp Tâm chấn động, ngẩng mặt lên, cốc trong tay cũng rơi xuống đất.
Trần Chi Minh đang thơ thẩn cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía tôi.
Hắn khàn khàn giọng, nói:
"Chu Khê, em nói thật à?"
Tôi nhìn thẳng vào hắn:
"Buổi chiều thứ sáu, ngõ nhỏ cạnh cổng trường trung học Nam Hoa."
"Gậy bóng chày màu đỏ trắng đan xen, hôm đấy tôi vừa học thể dục về."
"Trên cặp sách của tôi có treo chó bông, tôi đã tặng anh làm quà sinh nhật."
"Đấy là ngày cuối cùng tôi ở trong nước, ngay hôm sau tôi đã sang Anh du học."
Trần Chi Minh luôn trấn định, lạnh nhạt, ngay lúc này lại không còn giữ nổi chừng mực.
Hắn cẩn thận ôm lấy tôi, yếu ớt dụi mặt lên vai tôi:
"Tôi, tôi cuối cùng cũng tìm được em..."
Vai trái của tôi truyền đến cảm giác nóng ướt.
Lúc này tôi mới nhận ra, Trần Chi Minh đang rơi nước mắt.
Nhưng, hắn khóc thì liên quan gì đến tôi.
Màn hình điện thoại sáng lên, đồng hồ lập tức chuyển sang 0 giờ.
Cá cược hoàn tất.
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Trần Chi Minh, chúng ta chia tay đi."
14.
Tôi đẩy Trần Chi Minh ra, đi thẳng ra ngoài cửa.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng.
Cổ tay trái truyền đến cảm giác ấm nóng.
Tôi dùng sức thoát khỏi trói buộc của Trần Chi Minh.
Tôi quay người lại, đối mặt với đôi mắt đỏ bừng.
"Bé ngoan, không phải trước đó chúng ta vẫn đang rất tốt à?"
"Sao lại đột nhiên muốn chia tay?"
"Có thể không chia tay được không em?"
"Sau này tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em."
"Em muốn tôi làm gì, tôi cũng nguyện ý, chỉ cần có thể khiến em vui vẻ."
Bên ngoài quán bar, chiếc xe Bach im lặng đỗ trước cửa.
Cửa sổ xe mở một nửa, một cánh tay xăm kín duỗi ra, nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc.
Chu Kình Vũ mở cửa xe, chậm rãi đi đến trước mặt tôi:
"Khê Khê, xử lý xong chưa?"
Tôi mỉm cười, ôm lấy cánh tay Chu Kình Vũ:
"Xử lý xong rồi, anh trai."
Hình như Trần Chi Minh vẫn còn muốn nói với tôi điều gì đó.
Nhưng hắn chỉ dụi qua đôi mắt đỏ bừng, lễ phép chào Chu Kình Vũ:
"Chào anh trai."
Chu Kình Vũ hừ nhẹ:
"Tôi không quen cậu, đừng gọi tôi là anh trai."
Cánh tay đang đưa ra của Trần Chi Minh khựng lại giữa không trung.
Tôi cố nén cười, kéo tay áo Chu Kình Vũ:
"Chúng ta về nhà đi."
Trần Chi Minh đuổi theo mấy bước, nét mặt vô cùng nóng lòng.
Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Chu Kình Vũ, cuối cùng hắn chỉ thấp giọng nói một câu:
"Bé ngoan, tôi nhất định sẽ đoạt em về."
15.
Ô tô lao vút trên con đường tối om, Chu Kình Vũ vẫn luôn trầm mặc.
Tôi mới nhận ra, hình như hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm.
Về đến nhà, nhân lúc Chu Kình Vũ nghiêng người rút chìa khóa xe, tôi ôm lấy eo anh.
"Anh trai, sao không nói gì với em thế?"
"Có phải anh không vui không? Nói em nghe nguyên nhân đi, được không?"
Chu Kình Vũ vén tóc tôi ra sau tai.
Anh dừng một chút mới lên tiếng:
"Anh không muốn nghe thằng đó gọi em là bé ngoan, anh ghen."
Chu Kình Vũ trời sinh tính lãnh đạm, thế mà lúc này lại nói lời tâm tình như này.
Trong lòng tôi như có pháo hoa kinh hỉ đang nổ ầm ĩ.
Tôi ôm lấy vai anh:
"Em ở bên anh ta, chỉ là để thắng cược thôi."
"Anh biết mà, em chỉ thích một mình anh."
"Đừng ghen mà, chồng ơi."
Ngay nháy mắt nghe thấy hai từ "chồng ơi", cơ thể Chu Kình Vũ cứng đờ.
Anh cắn nhẹ lên xương quai xanh của tôi:
"Bé yêu, em vừa gọi anh là gì? Nói lại lần nữa."
"Chồng ơi, ưm..."
Chu Kình Vũ ngậm lấy môi tôi, lời tôi bị kẹt lại bên trong.
Hình xăm hoa đào trên vai, lặng lẽ nở rộ trong lòng Chu Kình Vũ.
Đến tận ba giờ sáng, hoa đào vẫn chưa ngủ.
16.
Ngày hôm sau, tôi hẹn Trần Thư Yên gặp mặt ở quán cà phê.
Cô ấy hả hê sáp tới gần tôi:
"Hôm qua em nói với thằng nhãi nhà chị cái gì thế?"
"Hôm qua nó ngồi xem phim tình yêu tình báo cả đêm ngoài phòng khách, còn gọi tên em."
"Hình như nó còn khóc nữa, trông thương tâm lắm."
Tôi không quan tâm, nói:
"Chị kệ đi."
"Trước giờ tên Trần Chi Minh này lúc nào chả thần kinh, có chuyện gì làm ra không kì lạ đâu."
"Yêu đương một tháng, em thắng lần cá cược này rồi."
Trần Thư Yên tán thành, gật đầu:
"Em nói đúng, quả thực Trần Chi Minh có chút vấn đề về tinh thần."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.