Chương 4
Avatar Khung avatar
6152 Chữ

<04/04>

Lâm Hựu vẫy tờ phiếu xét nghiệm trước mặt tôi:

“Tổ tông à, chưa cưới mà có thai, cậu còn muốn danh tiếng nữa không?”

“Danh tiếng?”

Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cậu:

“Cậu quên rồi à, tôi làm gì có thứ đó.

“Chuyện chúng ta đội nón xanh cho thái tử nhà họ Phó, rồi bị ép chia tay, bài viết nhỏ bi thương ấy vẫn còn treo trên mạng. Thay vì lo danh tiếng, chi bằng nghĩ xem họ có nghi ngờ cha đứa bé không.”

Lâm Hựu chẳng cần nghĩ đã buột miệng:

“Phó Tịch dám nghi ngờ cậu? Không sợ nhà bị san phẳng à?”

Tôi: “... Cậu!”

“Yên tâm đi. Anh ta có nghi ngờ xét nghiệm ADN sai cũng sẽ không nghi ngờ quan hệ của chúng ta. Trong mắt anh ta, chúng ta giống hai người bạn mắc bệnh tâm thần, ngày ngày ăn chơi quậy phá.”

Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi:

“Cậu vừa uống chút rượu phải không?

“Mà nói chứ, mang thai uống rượu được không?”

Hai chúng tôi nhìn nhau hai giây.

Thành công nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.

29

Bác sĩ nói tạm thời không sao, nhưng sau này có ảnh hưởng hay không thì chưa biết, chỉ có thể chờ thai lớn hơn để kiểm tra.

Tôi hơi sợ, ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ Phó Tịch.

Anh có vẻ ngạc nhiên:

“Không phải đi chơi với Lâm Hựu à? Sao về sớm thế?

“Hôm nay ngoan vậy?”

Tôi nuốt nước bọt, không dám nói.

Anh nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên hứng thú, bế tôi ngồi lên sofa, tháo cà vạt vướng víu ra, cúi xuống cắn nhẹ vành tai tôi:

“Làm chuyện gì trái lương tâm rồi, hả?”

“Em đã uống rượu.”

“Ừ, chuyện nhỏ, uống ít không sao.”

“Còn nữa... em có thai rồi.”

Hành động âu yếm của Phó Tịch dừng lại.

Anh ngẩng đầu, trên mặt là vẻ ngơ ngác như bị đánh bom.

Một lúc lâu sau mới phản ứng, luống cuống bế tôi lên: “Đến bệnh viện.”

“Em vừa từ bệnh viện về, bác sĩ nói bây giờ kiểm tra không sao.”

Tôi lí nhí: “Chồng à, em không chỉ uống rượu, tuần trước còn uống thuốc cảm... Đứa bé có bị sao không?”

Tôi hoảng sợ đến mức suýt khóc.

Phó Tịch cũng hoảng, nhưng cố nén để an ủi tôi.

“Đừng khóc, chắc không dễ tổn thương thế đâu, đừng lo lắng.”

Anh vẫn bế tôi đến bệnh viện.

Giữa những lời chúc mừng liên tục của bác sĩ, anh gọi điện báo tin vui cho tất cả người thân.

Mẹ anh cũng rất mừng, lý trí nhắc anh nhớ tổ chức đám cưới:

“Dù hai đứa nghĩ rằng kết hôn hay không chẳng khác biệt, nhưng vẫn phải để ý đến cái nhìn của người ngoài.”

Phó Tịch lắng nghe, hỏi tôi muốn kiểu váy cưới nào.

Tôi: “Có thể sinh con xong mới tổ chức không? Mang thai sẽ béo lên, mặc váy cưới xấu lắm.”

Phó Tịch hơi do dự:

“Nhưng như vậy, họ sẽ nói chúng ta cưới chạy bầu...”

“Em chẳng quan tâm họ nói gì.”

Tôi nói:

“Họ mắng em cặn bã, mắng em hạ mình, em đều không quan tâm, nhưng em không chịu nổi họ mắng mình xấu.”

“Lễ cưới chỉ có một lần trong đời, em không muốn xấu xí mà trải qua.”

Thấy tôi kiên quyết, Phó Tịch cũng thôi.

Anh xoa xoa bụng tôi, vẫn còn phẳng, đầy tò mò.
Lại không nhịn được cười:

“Nguyệt Nguyệt, anh sắp làm bố rồi.”

“Sắp tới, anh phải chăm sóc hai người rồi.”

“Em không phải trẻ con, chẳng cần anh chăm sóc.”

“Ừ.”

Anh dịu dàng nói:

“Em không phải trẻ con.

“Em là bảo bối của anh.”

 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.