<03/04>
Tôi ghét cách Phó Tịch kiêu ngạo áp đặt tôi, nhưng tôi lại thực sự yêu anh suốt bốn năm qua.
Tình cảm còn sót lại khiến tôi không thể dứt khoát trong việc chia tay.
Chuông cửa vang lên.
Tưởng là nhân viên khách sạn, tôi hờ hững ra mở cửa, nhưng trước mắt lại là một người phụ nữ xa lạ.
Bà rất cao, rất gầy, khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất toát lên vẻ mạnh mẽ của một người phụ nữ thành đạt.
Bà quan sát tôi từ đầu đến chân, sau đó đưa tay chỉnh lại kính:
"Chào cô Thẩm.”
"Tôi là mẹ của Phó Tịch."
---
19
"Ban đầu, gia đình chúng tôi không hài lòng với một người con dâu như cô. Gia thế nhà cô không phải xuất chúng, trong số những người trẻ tuổi, cô cũng chẳng có gì nổi bật, không đạt tiêu chuẩn mà nhà chúng tôi đặt ra khi chọn con dâu… Nhưng không thể ngăn được Phó Tịch thích cô.”
"Từ lâu rồi, nó đã thẳng thắn với chúng tôi rằng cả đời này, nếu không phải là cô, nó sẽ không cưới ai khác."
Bà Phó thở dài:
"Lúc đầu, tôi cũng không thích cô. Vì bố mẹ cô không nuôi dạy cô theo cách của một gia đình liên hôn. Cô tùy hứng, kiêu căng, ích kỷ, không phù hợp để làm bà chủ nhà họ Phó… Nhưng tối qua, Phó Tịch rất buồn.”
"Nó không ngủ cả đêm, đứng trên ban công hút thuốc. Tôi đứng ngoài cửa nghe, còn có thể nghe thấy tiếng khóc.
"Tôi đã nói chuyện với nó. Nó đỏ mắt hỏi tôi liệu nó có sai không, có phải nó không nên quản cô nhiều như vậy để đến mức cô ghét bỏ nó.”
"Nó nói nó rất hối hận, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Động vào nhà cô thì sợ cô hận nó, không động thì chẳng có cách nào kéo cô về.”
"Theo lý, chuyện tình cảm giữa cô và nó tôi không nên can thiệp. Nhưng dù sao thì…"
Người phụ nữ mạnh mẽ cả đời này, cuối cùng vì thương con mà hạ thấp cái tôi cao quý:
"Cô Thẩm, cô có thể đến gặp nó, nói chuyện với nó đàng hoàng không?”
"Tình yêu giữa hai người cần sự hòa hợp… Cô có thể cho nó thêm một cơ hội, được không?"
---
20
Tôi thực sự rất ghét cảm giác bị người lớn chỉ tay chỉ chân.
Nhưng mẹ của Phó Tịch quá thẳng thắn.
Thẳng thắn trong việc không thích tôi.
Thẳng thắn trong việc thương con trai bà.
Sau khi bà rời đi, tôi nhìn màn hình điện thoại, ngẩn người.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi mở lại lịch sử trò chuyện giữa tôi và Phó Tịch.
Bốn năm.
Từ lúc quen nhau đến bây giờ, từ việc tôi chủ động tán tỉnh anh, anh chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ "Ừm", cho đến hiện tại, anh nhắn cho tôi một đoạn dài, tôi chỉ trả lời bằng một dấu chấm lửng.
Tôi khiến anh rung động, rồi lại vô tình vứt bỏ anh.
Hiếm khi tôi thấy lương tâm cắn rứt.
Nhớ lại lời mẹ Phó nói tôi "ích kỷ".
Thật ra, điều đó chẳng sai chút nào.
Tôi ném điện thoại, úp mặt xuống chăn, lạc thần suy nghĩ rất nhiều.
Chuyện giữa tôi và Phó Tịch đi đến bước này, không chỉ vì những "quy tắc" của anh.
Căn bản là do chúng tôi không phù hợp.
Anh quá mạnh mẽ, tôi thì yếu kém.
Anh là người thừa kế gia tộc, tôi chỉ là cô con gái được bố mẹ cưng chiều.
Anh không tin vào quyết định của tôi, bản năng xem tôi như người cần được bảo vệ, mạnh mẽ sắp xếp mọi thứ cho tôi.
Anh không có ác ý.
Nhưng tôi không thích kiểu tình yêu mang hàm ý "nhìn từ trên xuống" như thế.
…Vậy, rốt cuộc phải làm thế nào?
Tôi đấm mạnh xuống giường.
Phiền quá đi mất!
21
Tôi lại muốn đi du lịch.
Lâm Hựu sau trận đòn nằm trên giường gọi điện cho tôi, rất bất lực trước hành động trốn tránh của tôi.
"Câụ định cứ kéo dài mãi như thế này sao?
"Câụ không sợ làm anh ta tức ch/ết, rồi kéo cả nhà mình xuống nước à?"
Tôi im lặng giả vờ ch/ết.
Chẳng bao lâu sau, bố tôi gọi điện.
Giọng ông mệt mỏi nhưng vẫn nhẹ nhàng:
"Được rồi, không thích thì không ở bên nhau, chỉ là chia tay thôi mà. Con là con gái nhà họ Thẩm, muốn làm gì thì làm, bố sẽ ủng hộ con."
"Bố ơi—"
Tôi không kìm được mà khóc.
Khi cãi nhau với Phó Tịch, tôi không khóc.
Khi bị mọi người nghi ngờ là đồ điên, tôi không khóc.
Khi mẹ anh ta nói tôi không xứng với anh ta, tôi cũng không khóc.
Nhưng trong sự an ủi dịu dàng của bố, tôi hoàn toàn sụp đổ.
"Bố ơi, con sợ lắm. Mọi người đều trách con, nói con sai, nhưng con chỉ muốn chia tay thôi.
"Con chỉ muốn chia tay, tại sao ai cũng trách con...?"
Khoảnh khắc vừa rồi, tôi thực sự cảm thấy như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Rất buồn.
Rất tuyệt vọng.
Giống như lớp vỏ hạnh phúc giả tạo xung quanh vỡ nát, tất cả mọi người đều chờ để chế giễu tôi.
Bố thở dài:
"Thôi nào, đừng khóc nữa.”
"Không thích thì thôi, không ai trách con cả. Mẹ con nấu bò kho cà chua, rảnh thì về nhà ăn."
Nói rồi, bố như chợt nhớ ra điều gì đó:
"Chị dâu con nhỏ nhen, lời nói khó nghe, nếu cô ta gọi thì con đừng bắt máy.”
"Bố đã mở lại thẻ tín dụng cho con, cứ đi du lịch vài tháng. Ở đây bố mẹ lo được, con không cần bận tâm gì cả.”
"Con gái cưng của bố, không cần phải chịu thiệt thòi vì bất kỳ ai."
Mắt tôi mờ đi.
Nước mắt không ngừng rơi, tôi dùng tay áo lau qua loa.
Bố vừa dập máy, chị dâu tôi đã gọi tới.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi vẫn nghe máy.
---
22
Đầu dây bên kia, giọng cô ta chói tai:
"Thẩm Nguyệt, em không thể tùy hứng như vậy! Em có biết kết hôn với nhà họ Phó sẽ mang lại lợi ích lớn thế nào cho chúng ta không? Biết dự án mà nhà họ Phó tạm dừng kia đáng giá bao nhiêu không?”
"Em được bố em nuông chiều, cả anh trai cũng chiều em, chị thật không chịu nổi. Ở nhà mẹ chị, em như thế chắc chắn sẽ bị đánh què rồi đuổi đi!”
"Mau đi tìm Phó Tịch làm hòa ngay, nghe rõ chưa? Nếu không, đợi bố em ch/ết, chị nhất định sẽ đuổi em ra khỏi nhà..."
"Chị thử nguyền rủa bố tôi thêm một câu nữa xem?"
Tôi lạnh lùng cảnh cáo cô ta:
"Trước đây tôi không thèm quan tâm chị là vì nể mặt anh trai. Nhà chị coi con gái không ra gì, tôi không quản được, nhưng chị dám động đến tôi thử xem?”
"Chị còn nói Phó Tịch thích tôi, vậy mà dám mắng tôi như thế, đầu óc chị bị làm sao vậy?"
Nói xong, tôi cúp máy, gửi đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi cho bố và anh trai.
Sau đó, tôi rất chân thành nhắn tin xin lỗi họ:
[Bố/Anh, con/em xin lỗi. Con/em không nên vì tùy hứng mà ảnh hưởng đến công việc của gia đình.
Con/em sẽ đi tìm Phó Tịch nói rõ ràng. Đã làm phiền mọi người, con/em xin lỗi.]
Tôi được nuông chiều nên như có sức mạnh hồi sinh.
Con thỏ bị sự nghi ngờ và đè nén đẩy lui vào hang, cuối cùng cũng quyết định dũng cảm bước ra ngoài.
Tôi không muốn trốn tránh nữa.
Không thể mãi núp sau lưng bố, để ông che mưa chắn gió cho tôi.
---
23
Khi đến nhà họ Phó, mẹ Phó bảo tôi chờ trong thư phòng của anh.
"Nó thức cả đêm, vừa ngủ, phiền cô chờ một lát."
Tôi gật đầu.
Một lát chờ thành năm tiếng.
Tôi ngồi trên sofa trong thư phòng của anh, lướt điện thoại đến đau cả mắt, sau đó mới nhận ra mẹ anh đang cố ý gây khó dễ cho tôi.
Nhưng cũng hợp lý thôi.
Dù sao, con trai bà được chiều chuộng như vậy, bị một cô gái xoay như chong chóng, không bực mới lạ.
Tôi không cảm thấy oán trách, đứng lên quan sát giá sách của anh, lấy một cuốn bìa có chữ Hán xuống, ngồi trên sofa đọc.
…Đọc không hiểu.
Nhiều từ quen thuộc nhưng ghép lại thành câu thì tôi không hiểu gì cả.
Thở dài, vừa định đặt sách lại chỗ cũ thì nghe thấy cửa thư phòng mở.
Phó Tịch mặc áo choàng tắm bước vào, tóc ướt nhẹp. Nhìn thấy tôi, anh rõ ràng sững sờ.
"Sao em lại ở đây?"
Sự bối rối chỉ thoáng qua.
Anh nhanh chóng nhếch môi cười lạnh:
"Dự án mất rồi mới biết đến tìm tôi à? Tôi cứ tưởng em cứng rắn, có thể tùy hứng đến mức bỏ mặc tất cả, chỉ biết làm loạn."
Tôi ngây người không nói gì.
Anh bực bội ném khăn xuống đất.
Bước nhanh tới, bế tôi đặt lên đùi, hai tay ôm chặt lấy tôi, rất mạnh.
Môi anh cắn vào vành tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu thư, sau này còn dám làm loạn nữa không?"
Anh rất giận.
Ngón tay siết chặt cổ tay tôi, giữ chặt phía sau, dùng cách hoàn toàn kiểm soát để ép tôi vào lòng, không cho phép trốn thoát.
"Em đã đến tìm tôi, tôi sẽ coi như em chủ động xin lỗi, lần này tạm tha.
"Sau này còn tùy hứng, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ khiến nhà em mất sạch, hiểu chưa?"
---
24
Anh hung dữ đe dọa tôi.
Nhưng cơ thể lại run rẩy.
Đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm tôi như thể đang trên bờ vực sụp đổ.
Anh đang sợ.
Tôi im lặng không nói lời nào, anh sợ tôi lại cãi nhau với anh.
Đánh tôi, sợ tôi đau.
Mắng tôi, sợ tôi giận.
Muốn xử lý nhà tôi, lại sợ tôi hận anh.
Anh thật sự không biết phải làm gì với tôi nữa.
"Thẩm Nguyệt, em nói gì đi chứ!"
Anh dùng sống mũi cọ lên má tôi, giọng run rẩy, như sắp gục ngã:
"Đừng không để ý đến anh, đừng đối xử với anh như vậy, xin em.”
"Anh sai rồi. Sau này sẽ không quản em nữa. Em muốn làm gì thì làm, thức khuya uống rượu chơi game, làm gì cũng được, đừng giận anh nữa, được không?"
---
25
Tôi cọ mặt vào má anh, úp mặt vào ngực anh, không nhịn được bật cười:
"Em thấy mình giỏi ghê, một đóa hoa cao ngạo như anh mà em cũng chinh phục được."
Phó Tịch: "..."
Anh cau mày, đen mặt kéo đầu tôi lên:
"Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem?"
Tôi không dám, nghiêng đầu hôn vào tay anh, lại không nhịn được muốn cười.
Tôi nhào vào lòng anh, trước khi anh nổi giận đã vội vàng xin lỗi:
"Em sai rồi, em không nên tùy hứng như vậy, cứ suốt ngày đòi chia tay.”
"Thực ra chồng rất dễ nói chuyện, nếu em làm nũng cầu xin anh, chắc chắn anh sẽ không quản em nghiêm như thế nữa, đúng không?"
"Với những thói xấu của em, làm nũng bao nhiêu anh cũng không cho phép."
Anh thẳng thừng bóc trần tôi, mặt không cảm xúc.
Tôi cảm thấy anh thật không hiểu lãng mạn gì cả.
Buông tay đang ôm anh ra, định lùi lại, thì bị anh giữ chặt:
"Nhưng vì em còn nhỏ tuổi, anh có thể nới lỏng thêm chút, không quản nghiêm như thế nữa... Nhưng không được thức tới bốn giờ sáng, cũng không được ăn bánh bao trong phòng ngủ."
Tôi chậm rãi trả lời một tiếng "Ừm".
Lại cảm thấy buồn cười:
"Phải đến mức em và anh cãi nhau to như thế này, anh mới chịu nhượng bộ.”
"Bình thường em nói gì anh cũng coi như gió thoảng qua tai, chẳng để em vào mắt gì cả."
"Chuyện đó anh không nhận."
Anh nhíu mày phản bác:
"Quần áo em anh giặt, cơm anh nấu, em ho một tiếng anh liền đưa đi bệnh viện, chăm sóc em còn hơn cả chăm sóc bản thân.”
"Vậy mà vẫn không tính là đặt em vào lòng, vậy anh đặt cái gì? Người máy à?"
"Thế tại sao anh lại giấu thân phận của mình?"
Tôi ngước lên nhìn anh:
"Chơi em suốt bốn năm, nhìn em lo lắng anh không có tiền, phải mặt dày nói tốt trước mặt bố em để tìm đường sống, vui lắm sao?"
26
Tôi vốn không định so đo chuyện này.
Anh ấy có quyền thế, bố tôi vui, mẹ tôi hài lòng, anh trai tôi cũng cảm khái rằng cuối cùng tôi cũng làm được chuyện đứng đắn.
Chẳng ai quan tâm tôi bị lừa suốt bốn năm.
Họ dường như chỉ nhìn vào kết quả:
Phó Tịch yêu tôi, Phó Tịch giàu có, mọi người đều vui vẻ.
“Vậy nên, tại sao lại lừa em?”
Tôi hỏi lại lần nữa:
“Nói với em rằng anh không nghèo, thành thật với em, khó đến vậy sao?”
“Xin lỗi.”
Phó Tịch mím môi:
“Ban đầu anh muốn giải thích, nhưng em cứ hiểu lầm. Sau này anh quên mất...
“Thật sự quên. Em hình như ít khi nhắc đến hoàn cảnh của anh, nên anh không có cơ hội nhớ ra.”
“Vì em sợ anh tự ti nên không dám nhắc.”
“Xin lỗi.”
Anh cúi đầu nhận lỗi, giọng khẽ khàng: “Anh sai rồi, xin lỗi.”
Với tính khí của tôi, giờ tôi rất muốn dứt khoát giáng cho anh một cái tát.
Nhưng nghĩ đến hai bên tóc mai bạc của bố, rồi nhìn khuôn mặt điển trai đúng gu của mình, tôi nghiến răng nhịn xuống.
Đây không phải là một mối tình bình thường.
Vì bố, vì mẹ, vì cuộc sống phú bà sau này tôi có thể tiêu tiền như nước, tôi nhất định phải uốn nắn tên rùa vàng này cho tốt!
27
“Vậy anh thề đi, sau này không được phép lừa em nữa.”
“Được.”
Anh hôn nhẹ lên tay tôi, giọng điệu bất lực:
“Thề cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều dựa vào lương tâm...”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh vội chuyển chủ đề:
“Anh thề sau này sẽ không bao giờ lừa em nữa. Nếu sai lời, ra đường bị sét đánh.”
Tôi bĩu môi:
“Vậy còn dự án của nhà em...”
“Đã giao cho người khác rồi, không tiện đổi ý. Anh sẽ chọn một dự án tốt hơn cho em.”
“Ừ.”
Tôi hài lòng.
Tôi vén áo choàng tắm của anh lên, vừa sờ cơ bụng, vừa do dự không biết có nên nói chuyện nhà họ Lâm không.
Bây giờ tâm trạng anh khá tốt.
Nhưng nhắc đến Lâm Hựu... chắc chắn anh sẽ tức giận.
Tôi liếm môi, vừa định mở miệng, đã nghe anh chậm rãi hỏi:
“Muốn hỏi chuyện nhà họ Lâm à?”
Tôi và anh nhìn nhau một giây, ngoan ngoãn áp sát hôn anh:
“Lâm Hựu cũng chỉ muốn giúp em, anh đừng giận cậu ấy.”
“Bọn em không có gì mờ ám, tất cả đều là tin đồn.”
“Anh là người rộng lượng, không chấp nhặt, đúng không?”
Anh bị tôi chọc cười:
“Chỉ với tình cảm từ bé ngủ chung giường của hai người, nếu có gì mờ ám, chắc đầu anh đã mọc cả cánh đồng cỏ xanh rồi.”
Anh nhàn nhã nói:
“Em và cậu ta ở chung, giống hai học sinh tiểu học xem kiến chuyển nhà, thay vì lo cậu ta đội nón xanh cho anh, thì nên lo cậu ta làm em ngu đi thì hơn.”
Tôi: “... Anh nói em ngu?”
“Không, là cậu ta ngu.”
Phó Tịch chữa lại: “Em là bảo bối thông minh nhất.”
Tôi nghi ngờ Phó Tịch đang châm chọc mình.
Nhưng tôi không có bằng chứng.
Nhìn chằm chằm cơ bụng anh một lúc, rồi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Nguyệt Nguyệt.”
Anh chậm rãi mở lời: “Anh đã nhịn lâu lắm rồi.”
Tôi lập tức nhận ra anh muốn làm gì.
Chớp chớp mắt, có chút hưng phấn:
“Làm ở thư phòng à?
“Có thể chơi trò giáo viên và học sinh được không?”
Anh kéo khóe miệng, bế tôi ra ngoài:
“Tất nhiên không. Anh không có những sở thích kỳ quái như em.”
“Việc gì phải đúng nơi đúng chỗ. Chuyện này tất nhiên phải về phòng.”
... Đồ cổ hủ!
Không còn cách nào cứu được!
28
Ba tháng sau khi hòa giải với Phó Tịch, tôi hẹn Lâm Hựu ra ngoài ăn bít tết chín tái.
Thứ mà trước đây tôi thấy rất ngon, giờ tự nhiên lại thấy buồn nôn, không nhịn được mà nôn ra.
Lâm Hựu ngạc nhiên:
“Cậu không phải là có thai rồi chứ?”
Hai chúng tôi trố mắt nhìn nhau.
Lập tức bỏ bữa, lái xe đến bệnh viện.
Lâm Hựu dùng tiền để làm thủ tục gấp.
Kết quả vừa ra, nhìn chữ “thai kỳ” trên tờ giấy, nghe bác sĩ chúc mừng chúng tôi:
“Ông nhà và bà nhà thật có phúc, em bé rất khỏe mạnh, cứ yên tâm.”
Lâm Hựu ho khẽ:
“Tôi không phải chồng cô ấy.”
“Hả?”
“Cô ấy là tổ tông của tôi.”
Bác sĩ sững người.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.