Chương 1
Avatar Khung avatar
24414 Chữ

<01/04>

1

Tại buổi tiệc, thái tử gia cầm ly rượu, gương mặt lạnh lùng tiến về phía tôi.

Tôi sợ đến mềm nhũn cả chân, dựa sát vào tường, túm lấy vạt áo của anh ta, lớn tiếng hét lên:

"Em có thai rồi, con là của anh!"

"Anh không được đánh em... cũng không được mắng em."

"Huhu, em có thai rồi mà anh còn lạnh lùng như vậy, đúng là đồ cặn bã!”

Tôi hét rất to.

Câu "đồ cặn bã" vừa thoát ra, hội trường náo nhiệt lập tức im phăng phắc.

Mọi người nhìn nhau đầy khó hiểu.

Phó Tịch bị tôi làm cho tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên.

"Chúng ta chia tay ba tháng, lần cuối cùng tôi với em xảy ra chuyện đó là nửa năm trước. Sáu tháng không lộ bụng, em mang thai cái gì?"

Không khí lại càng lặng ngắt như tờ.

Từ ghế chủ tiệc vang lên tiếng ho khan đầy khó xử.

Ông cụ Phó ho xong, uống ngụm nước rồi gượng gạo nói lảng:

"Không sao, trẻ con chơi đùa thôi mà.

"Cháu gái Thẩm, qua đây ngồi với ông."

Tôi như vớ được phao cứu sinh, đứng lên định chạy về phía ghế chủ tiệc.

Nhưng bị Phó Tịch túm lấy vạt áo sau:

Anh âm trầm nói: "Ông nội, đây là chuyện giữa cháu và cô ấy, ông đừng can thiệp.

"Cháu có vài chuyện muốn nói với cô ấy, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé."

Nói xong, anh bế tôi lên rồi sải bước ra khỏi hội trường.

Trong hội trường, bố tôi, anh trai tôi, còn cả kẻ thù không đội trời chung của tôi đều nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đồng cảm vừa trêu chọc.

2

Ngay tại sân bay, lúc anh trai đến đón, anh đã ẩn ý nói rằng tôi to gan.

Đến buổi tiệc, kẻ thù không đội trời chung của tôi còn hớn hở chạy đến, đầy phấn khích nói:

"Ba tháng trước, học bá nghèo mà cậu lấy cớ để chia tay ấy, chính là cậu ấm trầm lặng của nhà họ Phó đó.

"Cậu xong đời rồi."

Kẻ thù cười ngạo nghễ:

"Người ta chỉ khiêm tốn thôi, cậu lại tưởng người ta nghèo mà bỏ.

"Người ta hận đến nghiến răng, còn tuyên bố nếu gặp lại cậu sẽ xử đẹp cậu."

Tôi run cầm cập.

Nỗi sợ hãi đạt đỉnh điểm khi Phó Tịch ném tôi vào trong xe, rồi bắt đầu cởi áo khoác, tháo cà vạt.

"Anh làm gì vậy?"

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Chỉ là chia tay thôi mà.

"Người lớn chia tay rồi quay lại là chuyện bình thường, sao anh lại chơi không đẹp như thế?"

"Chia tay?"

Anh tức đến bật cười:

"Em chia tay kiểu gì mà nhắn tin xong là chặn người ta, quay lưng ra nước ngoài du lịch. Nếu không nhờ bố và anh trai em bảo đảm em sẽ quay về, anh còn tưởng em bỏ trốn rồi."

Anh không cởi đồ nữa.

Ngồi vào trong xe, kéo tôi vào lòng, giọng trầm xuống:

"Giải thích đi."

"Giải thích gì?"

"Sao tự dưng chia tay?"

3

Vì sao à? Vì tôi không thích anh nữa.

Từ đại học đến khi tốt nghiệp, tôi bám riết lấy anh suốt ba năm, đến năm thứ tư, anh mới vì thương hại mà đồng ý hẹn hò với tôi.

Nhưng lúc ở bên nhau mới là ác mộng.

Tôi xinh đẹp, gia thế tốt, từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, sống rất thoải mái.

Anh lại muốn đặt ra quy tắc cho tôi.

Ăn vặt trên giường – không được.

Không ăn sáng – không được.

Thức đêm chơi game – càng không được.

Hàng loạt quy định dày đặc khiến tôi nhức đầu, tức quá thì cãi nhau với anh, lại bị anh chiến tranh lạnh.

Tôi khóc lóc như điên, anh ngồi bên bình thản đọc tài liệu.

Đợi tôi khóc khản cả giọng, ngẩng đầu lên, anh mới hỏi:

"Khóc xong chưa?

"Xong rồi thì đi ăn cơm đi, chiều anh còn phải đi làm."

Cảm giác như đánh một cú vào bông thật sự rất kinh khủng.

Từng thích anh bao nhiêu khi theo đuổi, giờ lại ghét anh bấy nhiêu vì cái kiểu quản lý "bố đời" đó.

Tôi thật sự chịu không nổi!

Bố nói, kiểu tiểu thư nhà giàu yếu đuối như tôi, phù hợp nhất là tìm một người đàn ông mềm yếu, chiều chuộng tôi cả đời.

Trước đây tôi không thấy đúng.

Giờ nghĩ lại, bố nói chẳng sai chút nào.

Tôi yếu đuối, tôi kiêu ngạo, tôi đỏng đảnh, tôi bộc lộ hết tính khí tiểu thư.

Phó Tịch không chiều chuộng tôi, vậy thì đổi bạn trai khác, tìm người chịu được.

——

Nhưng có ch/ết tôi cũng không ngờ, Phó Tịch lại là cậu ấm bí ẩn của nhà họ Phó.

4

Nếu sớm biết Phó Tịch là cậu ấm nhà họ Phó được chiều chuộng hết mực, tôi sẽ không chia tay anh.

Tuy tôi không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, nhưng cũng biết rằng trèo lên nhà họ Phó sẽ có rất nhiều lợi ích.

Nhưng anh lại không nói cho tôi biết.

Anh lừa tôi suốt bốn năm.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy tức giận.

Tôi bò dậy từ người anh, nhíu mày hỏi:

"Anh cũng lừa tôi bốn năm, có tư cách gì trách tôi vì chia tay?"

Có lẽ anh cũng nhận ra mình không đúng, im lặng một lát rồi nói với tôi:

"Vậy thì coi như hòa, không ai trách ai nữa, xem như chưa có chuyện gì xảy ra."

Anh đưa tay định ôm tôi lần nữa, giọng cũng dịu dàng hơn:

"Này, chúng ta về nhà đi. Anh đã nấu chè hạt sen mà em thích nhất rồi…"

Chát!

Tôi gạt tay anh ra: "Anh nhận thức rõ một chút đi, tôi không hờn dỗi, tôi thật sự muốn chia tay.”

"Anh lừa tôi là anh có lỗi với tôi, tôi không trách anh không có nghĩa là tôi vẫn muốn ở bên anh."

Tôi hít sâu một hơi, đối diện với khuôn mặt ngày càng khó coi của anh, cuối cùng nói ra:

"Phó Tịch, tôi không thích anh nữa.”

"Chúng ta chia tay trong êm đẹp, giữ thể diện cho cả hai, được không?"

5

Hầm đỗ xe tối tăm.

Phó Tịch nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt lạnh lùng, đôi lông mày lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, anh cảnh cáo:

"Thẩm Nguyệt, lần này em làm quá rồi.”

"Bây giờ em xin lỗi, anh sẽ xem như chưa nghe thấy. Nếu không, ngày mai em đừng mong xuống giường."

Tôi không hề do dự mà lắc đầu:

"Tôi thật sự muốn chia tay, không phải hờn dỗi, cũng không phải làm mình làm mẩy.”

"Phó Tịch, tôi không thích anh nữa, rất không thích, cực kỳ không thích, đặc biệt ghét, nhìn thấy anh là khó chịu. Anh hiểu chưa?"

Tôi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mấy lần chữ "không thích".

Sắc mặt Phó Tịch càng ngày càng tối sầm lại, anh vung tay một cái kéo tôi vào lòng mình, cúi xuống giữ lấy cằm tôi rồi hôn.

"Phó Tịch –"

"Em còn nhớ lúc mới bắt đầu hẹn hò, anh đã nói gì không?"

Giọng anh trầm thấp vang lên.

Bị anh hôn đến choáng váng, tôi cố gắng dùng chút trí não còn sót lại để nghĩ ngợi, cuối cùng lục lại trong trí nhớ và tìm ra câu nói ấy –

"Nhà anh từ trước đến nay nổi tiếng chung tình, một khi xác định một người thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

"Thẩm Nguyệt, một khi em ở bên anh, đó sẽ là chuyện cả đời. Em chắc chắn chưa?"

Lúc đó tôi chẳng chút do dự mà trả lời "Chắc chắn".

… Nhưng đó chẳng phải chỉ là mấy lời tình nhân nói để dỗ nhau sao?

Anh muốn nghe, tôi tùy tiện nói vài lời thề non hẹn biển cũng được. Nhưng nếu đặt vào thực tế, có tác dụng gì?

"Anh chưa bao giờ nói lời thừa thãi."

Phó Tịch áp mũi vào má tôi, giọng nói dịu dàng nhưng nguy hiểm:

"Đối với anh, hẹn hò và kết hôn chẳng khác gì nhau, đều là đã xác định một người.”

"Thế giới của anh không có ly hôn, cũng không có chia tay. Lý do duy nhất để anh và người yêu rời xa nhau chỉ có thể là góa bụa.”

"Thẩm Nguyệt, em dám chọc anh lần nữa thử xem?"

6

Bạo chúa!

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh, giơ tay định cấu véo cánh tay anh.

Anh nằm im cho tôi véo, tay kia thì xoa đầu tôi.

Bỗng nhiên anh nói:

"Gần đây bố em đang tìm cách hợp tác với nhà họ Phó, em biết chuyện này không?"

Tôi lắc đầu.

Anh tiếp tục:

"Gia đình em không có lợi thế trong số các đối thủ cạnh tranh, muốn giành được dự án đó không dễ.”

"Anh có thể giúp em, nhưng em phải ngoan ngoãn một chút.”

"Chuyện chia tay, không được nhắc lại. Nếu còn có lần sau, anh sẽ không nể em đâu, hiểu không?"

"… Anh!"

Tôi không dám tin: "Anh dám lấy công ty nhà tôi ra để uy hiếp tôi?

"Anh còn là người không? Phó Tịch, anh đúng là đồ lòng lang dạ sói, cầm thú đội lốt người, không bằng cầm thú –"

"Không biết dùng kính ngữ thì đừng dùng, không ai ép em phải tỏ vẻ có học thức."

Phó Tịch bất đắc dĩ day day lông mày:

"Nguyệt Nguyệt, anh chỉ muốn em ngoan một chút thôi.”

"Em không ngoan, anh làm việc cũng không tập trung được."

"Tôi đã nói là tôi muốn chia tay –"

"Được rồi, nếu em còn làm loạn nữa, anh sẽ thật sự nổi giận đấy."

Anh đưa tay nắm lấy ngón tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm xuống:

"Nguyệt, em chắc không muốn nhìn thấy bộ dạng anh khi giận đâu, đúng không?"

Tôi lập tức im bặt.

7

Khi Phó Tịch nổi giận, anh ấy rất đáng sợ.

Ý nghĩa đen của từ "đáng sợ".

Lần trước anh ấy nổi giận là khi tôi bị sốt cao mà vẫn thức đêm chơi game, đến mức sốt chuyển thành viêm phổi.

Phó Tịch lạnh mặt chăm sóc tôi trong bệnh viện, chờ tôi khỏi bệnh liền kéo tôi ra sân thể dục, bắt tôi chạy 5000 mét.

Anh ấy chạy cùng tôi.

Cuối cùng tôi chạy đến mức sụp đổ, ngồi trên sân vừa khóc vừa mắng anh ấy bị điên.

Anh hỏi tôi:

"Sau này còn dám thức đêm chơi game nữa không?"

"Anh có quyền gì mà quản tôi? Đồ điên! Hức hức... chân tôi đau chết mất…"

"Rất tốt, còn chửi thề nữa."

Phó Tịch gật đầu: "Thêm 5000 mét, bao giờ chạy xong thì mới được về ngủ."

Nhìn anh ấy đứng dậy, phủi bụi trên đồ thể thao rồi định kéo tôi lên tiếp tục chạy, tôi bỗng thấy trời đất tối sầm, ôm lấy chân anh ấy khóc lóc:

"Chồng ơi, em sai rồi, em không chơi nữa, không thức đêm nữa.

"Em sai rồi... hức hức, chân em thật sự đau quá mà…"

Anh thở dài, cúi người xoa đầu tôi đang đầy mồ hôi:

"Biết ngoan thế này sớm có phải tốt không."

Hôm đó anh bế tôi về nhà, tắm cho tôi rồi lại bế lên giường.

Tôi mệt lử như cá ch/ết, mấy ngày liền không bò dậy nổi.

...

Kể từ đó, tôi không dám thức khuya chơi game nữa.

Dù không ngủ cùng Phó Tịch, chỉ cần nửa đêm nghe thấy tiếng thông báo của game, tôi cũng tự nhiên run chân.

Bố tôi và anh trai biết chuyện, đều cảm thấy Phó Tịch rất tốt.

Mời anh ấy đến nhà ăn cơm, khuyến khích anh ấy quản tôi chặt hơn, sửa hết những thói quen xấu của tôi.

---

8

Bị điên!

Tôi thật sự nghĩ Phó Tịch bị điên!

Người trẻ hơn hai mươi tuổi, không thức đêm, không chơi game, không xem video ngắn, quản bạn gái như quản con.

Bạn gái phạm lỗi, phạt không phải kiểu âu yếm dỗ dành mà là chạy bộ tập thể dục?

Trong lòng tôi điên cuồng hét lên như chuột đồng, nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng, rời khỏi người anh ấy, khoanh tay nhìn ra cửa sổ.

"Tôi vẫn muốn chia tay!"

Tôi nói: "Dù anh nói gì, nghĩ gì, hay tàn nhẫn tra tấn tôi thế nào, tôi cũng muốn chia tay!"

Phó Tịch thở dài:

"Lý do."

"Tôi đã nói rồi, không thích..."

"Đừng nói mấy câu 'không thích' vớ vẩn đó, anh không tin. Dù có thật thì anh cũng không tin."

Anh gạt cái gối giữa hai chúng tôi ra, đưa tay xoa tóc tôi:

"Nguyệt, ngoan nào, nói cho anh nghe em nghĩ gì.

"Vợ chồng cần giao tiếp, em nói ra thì anh mới có thể thay đổi, đúng không?"

Tôi liếc nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt chân thành của anh, tôi mím môi, thử nói:

"Tôi muốn ăn gà rán với bia, muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn thức khuya đọc tiểu thuyết, không muốn phải về nhà trước 10 giờ tối.”

"Tôi còn thích vừa ăn vặt trên giường vừa xem tivi, muốn tặng tiền cho nữ streamer mình thích… nhưng anh không cho tôi làm những điều đó.”

"Nếu anh thay đổi những quy tắc này, tôi sẽ không chia tay nữa."

Tôi rất nghiêm túc nói một tràng dài.

Anh chỉ nhếch môi, gọn gàng đáp: "Không được."

---

9

Tôi tức đến mức muốn đánh anh:

"Chia tay! Ngay lập tức! Không thương lượng!"

"... Nguyệt Nguyệt, không cho em làm những điều đó là vì tốt cho em."

"Tôi là người lớn, không cần anh tốt với tôi!"

Tôi hất tay anh đang định ôm tôi ra:

"Khó khăn lắm tôi mới trưởng thành, tôi chỉ muốn sống thoải mái một chút. Thức đêm chết sớm cũng là do tôi chọn, không cần anh quản!"

Anh im lặng.

Trong xe rất yên tĩnh.

Tôi quay đầu nhìn bãi đỗ xe tối om bên ngoài, giọng chậm lại:

"Thật ra không phải là anh không tốt, chỉ là chúng ta không hợp.”

"Tôi muốn một bạn trai có thể chơi cùng mình, không phải tìm một ông bố.

"Chia tay rồi, anh có thể tìm một người có thói quen giống anh, chắc chắn sẽ sống tốt hơn với tôi."

Tôi không nghĩ Phó Tịch không tốt.

Chỉ là anh không phù hợp với tôi.

Anh là một người sống trong khuôn phép, còn tôi là chú chim tự do thích bay nhảy.

Ngay từ lần đầu tiên tôi ăn trên giường của anh, anh lạnh mặt kéo tôi dậy, thay toàn bộ chăn ga, rồi bắt tôi viết một bản cam kết dài một vạn chữ, tôi đã nhận ra mình và anh không cùng một kiểu người.

Tôi cũng không muốn trở thành người như anh.

---

10

Giữa sự im lặng, Phó Tịch thở dài:

"Anh nghĩ em đã hiểu lầm một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Anh bảo em nói ra những điều không hài lòng, điều gì hợp lý anh sẽ sửa, nhưng những yêu cầu này của em rõ ràng là không hợp lý, không chấp nhận.”

"Dù thế nào đi nữa, Nguyệt Nguyệt, em cũng không có lựa chọn rời khỏi anh.”

"Anh đã nói từ lâu, yêu đương hay kết hôn với anh đều như nhau, đã chọn ở bên nhau thì phải một đời một kiếp." 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.